Chương 26 Câu trả lời
“ÔI, CHÚA ƠI,” thị trưởng Ledger không ngừng lẩm bẩm qua hơi thở đứt đoạn. “Ôi, Chúa ơi.”
“Cớ gì mà ông phải bực bội vậy?” cuối cùng tôi gắt lên với ông ta.
Cửa không mở ra khi đến giờ như thường lệ. Buổi sáng đến rồi đi mà không có dấu hiệu gì cho thấy có người vẫn nhớ đến chúng tôi đang ở đây. Bên ngoài thành phố đang bùng cháy và GẦM nhưng phần xấu xa trong tôi lại không thể ngừng nghĩ rằng ông ta đang rên rỉ vì họ vẫn chưa mang bữa sáng đến cho chúng tôi.
“Đáng lẽ việc đầu hàng phải mang đến hòa bình ,” ông ta nói. “Nhưng người đàn bà chết tiệt ấy đã hủy hoại mọi thứ .”
Tôi nhìn ông ta vẻ nghi ngại. “Chỗ này cũng có là thiên đường hay thứ gì đại loại vậy đâu. Có lệnh giới nghiêm và nhà ngục và...”
Nhưng ông ta đang lắc đầu. “Trước khi bà ta bắt đầu chiến dịch nho nhỏ của mình, tổng thống đã nới lỏng luật lệ. Ông ta đã hạ dần các lệnh cấm. Tình hình đang trở nên khá khẩm hơn.”
Tôi đứng dậy nhìn ra cửa sổ về phía Tây, nơi những cột khói vẫn cuồn cuộn bốc lên và lửa vẫn gầm thịnh nộ và Tiếng Ồn của cánh đàn ông không có vẻ gì là sẽ dừng lại.
“Cậu phải thực tiễn ,” thị trưởng Ledger nói, “dù đang đối mặt với những tên bạo chúa.”
“Đó là ông sao?” tôi hỏi. “Thực tiễn?”
Ông ta nheo mắt. “Ta không hiểu cậu muốn nói gì, nhóc .”
Tôi cũng không thực sự biết mình đang muốn nói gì nhưng tôi sợ và đói và chúng tôi đang mắc kẹt trong tòa tháp ngu ngốc này trong khi thế giới sụp đổ xung quanh và chúng tôi có thể nhìn nhưng không làm gì được để thay đổi tình hình và tôi không biết Viola giữ vai trò gì trong tất cả chuyện này hay cô đang ở đâu và tôi không biết tương lai sẽ ra sao và tôi không biết những chuyện như thế này sẽ mang lại ích lợi gì nhưng điều tôi biết là thị trưởng Ledger đang nói với tôi ông ta đã hành động thực tiễn ra sao và điều đó hơi khiến tôi điên tiết.
Ồ, phải, còn một chuyện nữa.
“Đừng gọi tôi là nhóc.”
Ông ta tiến một bước lại gần tôi. “Một người đàn ông sẽ hiểu chuyện ở đời phức tạp hơn là chỉ có đúng và sai.”
“Một người đàn ông muốn tự cứu mình sẽ nghĩ vậy.” Và Tiếng Ồn của tôi nói Thử đi, lại đây, thử đi.
Thị trưởng Ledger siết chặt nắm tay. “Còn nhiều thứ cậu không biết, Todd,” ông ta nói, mũi phập phồng. “Còn nhiều thứ cậu không biết.”
“Điều gì tôi không biết?” tôi hỏi nhưng đột nhiên cửa mở ra lạch cạch , khiến cả hai chúng tôi nhảy dựng.
Davy xộc vào, súng trường trên tay. “Đi nào,” hắn nói, ném cho tôi một khẩu súng. “Bố muốn gặp chúng ta.”
Tôi đi theo mà không nói một lời, bỏ mặc thị trưởng Ledger đang gào “Này!” sau lưng chúng tôi trong lúc Davy khóa cửa.
“Năm mươi sáu binh sĩ đã bị giết,” Davy nói trong lúc chúng tôi chạy xuống cầu thang. “Chúng ta giết được hơn một chục tên trong số chúng và bắt được hơn một chục tên khác, nhưng chúng đã chạy thoát cùng gần hai trăm tù nhân.”
“Hai trăm?” tôi hỏi, dừng lại một giây. “Có bao nhiêu người bị nhốt vậy?”
“Đi nào, Cứt Lợn, bố đang đợi.”
Tôi vắt chân lên chạy để đuổi kịp hắn. Chúng tôi băng qua tiền sảnh nhà thờ rồi ra ngoài qua cửa chính. “Lũ chó cái ấy,” Davy nói, lắc đầu. “Mày sẽ không tin nổi những chuyện mà bọn chúng có thể làm. Chúng đã thổi tung một doanh trại. Một doanh trại ! Nơi binh lính đang ngủ !”
Chúng tôi thoát khỏi nhà thờ để bước vào sự hoảng loạn bên ngoài quảng trường. Khói vẫn bay đến từ phía Tây, khiến mọi thứ trông mờ mờ ảo ảo. Binh lính, dù là đi một mình hay theo tiểu đội, đều đang chạy loạn, một số kẻ đẩy những người đi trước, dùng súng đánh họ. Số khác đứng canh những nhóm phụ nữ trông có vẻ khiếp đảm và những nhóm đàn ông nhỏ lẻ trông cũng khiếp đảm chẳng kém.
“Nhưng quân ta đã cho bọn chúng thấy,” Davy nói, cười nhăn nhở.
“Mày đã ở đó à?”
“Không.” Hắn nhìn xuống khẩu súng. “Nhưng lần tới tao sẽ có mặt.”
“David!” chúng tôi nghe thấy. “Todd!” Thị trưởng đang cưỡi ngựa về phía chúng tôi từ phía bên kia quảng trường, di chuyển thật nặng nề và thật nhanh khiến móng guốc của Morpeth cọ tóe lửa trên nền gạch.
“Có chuyện xảy ra ở tu viện,” ông ta hét. “Đến đó, Ngay !”
Sự hỗn loạn đã lan ra toàn thành phố. Trên lưng ngựa, chúng tôi thấy binh lính ở khắp mọi nơi, đang thúc cư dân của thị trấn đi trước, buộc họ đứng thành hàng dài để dập những đám hỏa hoạn nhỏ lẻ từ ba quả bom đầu tiên đêm qua, những quả bom đúng là đã đánh sập nhà máy điện, nhà máy nước và một cửa hàng thực phẩm, tất cả vẫn đang bốc cháy vì vòi cứu hỏa của thị trấn Prentiss Mới đang bận dập lửa ở nhà ngục.
“Chúng không biết chuyện gì đang đợi chúng đâu,” Davy nói trong lúc chúng tôi phi ngựa nhanh chóng mặt.
“Ai không biết?”
“Câu Trả Lời và tất cả lũ đàn ông dám giúp đỡ chúng.”
“Rồi sẽ chẳng còn lại ai.”
“Còn lại bọn mình,” Davy nói, quay sang nhìn tôi. “Cứ thế đã.”
Khi chúng tôi phi ngựa xa dần khỏi thành phố, con đường trở nên mỗi lúc một tĩnh lặng, cho đến khi ta hẳn sẽ nghĩ rằng mọi chuyện vẫn như bình thường, trừ phi ta quay đầu lại và trông thấy những cột khói đang bốc lên không trung. Ở xa tận đây thì chẳng có ai đi trên đường và bốn bề tĩnh lặng như thể đã đến hồi tận thế.
Chúng tôi phi ngựa qua ngọn đồi nơi đống đổ nát của tòa tháp đang nằm ngổn ngang nhưng không thấy tên lính nào đi về phía nó. Chúng tôi rẽ qua khúc quanh cuối cùng dẫn đến tu viện.
Và ghì mạnh dây cương.
“Quỷ tha ma bắt,” Davy nói.
Toàn bộ bức tường phía trước tu viện đã bị thổi tung. Không còn binh lính đứng trên bờ tường, chỉ có một cái lỗ khổng lồ nơi từng là cánh cổng.
“Lũ chó cái ấy,” Davy nói. “Chúng đã thả bọn Xú Vật đi.”
Tôi cười thầm trước ý nghĩ ấy.
(có phải là cô?)
“Giờ thì chúng ta phải chiến đấu với cả bọn chúng nữa,” Davy rên rỉ.
Nhưng tôi đã nhảy xuống khỏi Angharrad, ruột gan tôi nhẹ nhõm kỳ khôi. Tự do, tôi nghĩ. Họ đã được tự do.
(đây có phải là lý do khiến cô gia nhập bọn họ?)
Tôi cảm thấy thật...
Thật nhẹ nhõm.
Tôi rảo bước khi đến gần lỗ hổng, tay ghì chặt khẩu súng nhưng có cảm giác mình sẽ không cần dùng đến nó.
(chà, Viola, tớ biết mình có thể trông cậy ở...)
Rồi tôi bước đến lỗ hổng và dừng lại.
Mọi thứ dừng lại.
Ruột gan tôi rớt bịch xuống đất.
“Bọn chúng đã phắn hết rồi hả?” Davy hỏi, bước đến cạnh tôi.
Rồi hắn thấy những gì tôi đang thấy.
“Cái mẹ gì..?” Davy nói.
Xú Vật chưa đi khỏi.
Họ vẫn còn ở đây.
Tất cả bọn họ.
Tất cả gần 1150 người bọn họ.
Đã chết.
“Tao không hiểu mô tê gì hết,” Davy nói, ngoái đầu nhìn quanh.
“Im đi,” tôi thì thầm.
Toàn bộ tường dẫn đã bị đánh sập và nơi đây đã trở lại thành một bãi đất như trước, xác chết la liệt khắp nơi, chất chồng lên nhau, nằm rải rác trên bãi cỏ, như thể họ đã bị quăng ra đó, đàn ông, đàn bà, con nít, sơ sinh, bị quăng quật tứ tung như cỏ rác.
Có thứ gì đó đang bốc cháy và khói trắng len lỏi khắp bãi đất, vờn quanh những đống xác, chọc vào chúng bằng những ngón tay ám khói, chẳng tìm thấy sự sống.
Và sự yên lặng.
Không còn tiếng tặc lưỡi, không còn tiếng lê chân, không còn tiếng thở.
“Tao phải báo cho bố,” Davy nói, đã quay lưng lại. “Tao phải báo cho bố.”
Và hắn chạy ra cổng chính, nhảy lên lưng Deadfall rồi phi ngược lại con đường chúng tôi vừa băng qua.
Tôi không đi theo.
Chân tôi chỉ tiến về phía trước, vượt qua tất cả bọn họ, khẩu súng kéo lê đằng sau.
Những đống xác cao hơn đầu tôi. Tôi phải ngước lên để nhìn những bộ mặt vô hồn đang ngoẹo lại, những cặp mắt vẫn mở, đám bọ bu vào các lỗ đạn bắn trên đầu. Có vẻ tất cả bọn họ đều đã bị bắn, hầu hết vào giữa trán, một số có vẻ đã bị chém, những vết cắt ngang cổ và ngang ngực và tôi thấy cả những cánh tay và những cái chân bị chém đứt và những cái đầu bị vặn ngược ra sau và...
Tôi đã buông súng mà chẳng hề nhận ra.
Tôi tiếp tục bước, mắt không hề chớp, miệng há hốc, không tin nổi những gì mình đang nhìn thấy, không thể hình dung...
Vì tôi phải bước qua những cái xác không tay, những cánh tay đeo vòng đánh số mà tôi đã gắn vào, những cái miệng méo xẹo mà tôi đã cho ăn, những cái lưng gấp gãy mà tôi...
Mà tôi...
Ôi, Chúa ơi.
Ôi, Chúa ơi, không, tôi đã từng ghét họ...
Tôi đã gắng không ghét họ nhưng không thể ngăn mình...
(không, tôi có thể...)
Tôi nhớ lại tất cả những lần mình đã nguyền rủa họ...
Tất cả những lần tôi hình dung họ là những con cừu...
(con dao trong tay tôi, đang cắm xuống...)
Nhưng tôi không hề muốn chuyện này...
Không bao giờ, tôi...
Và tôi vòng qua đống xác cao nhất, chất gần bức tường phía Đông...
Và tôi nhìn thấy nó.
Và tôi quỳ sụp xuống bãi cỏ đã đóng băng.
Viết trên tường, cao bằng một người đàn ông...
Là chữ C .
Chữ C của Câu Trả Lời.
Màu xanh.
Tôi cúi đầu chậm rãi cho đến khi đầu chạm mặt đất, cái lạnh luồn vào hộp sọ.
(không)
(không, không thể nào là cô)
( không thể nào)
Hơi thở của tôi phả ra xung quanh như hơi nước, làm tan chảy một chút bùn. Tôi không nhúc nhích.
(có phải họ đã làm chuyện này với cậu?)
(có phải họ đã thay đổi cậu?)
(Viola?)
( Viola? )
Bóng tối bắt đầu bao trùm lấy tôi, bắt đầu phủ lên tôi như một tấm chăn, như mực nước đang dâng cao quá đầu, không Viola không, không thể nào là cậu, không thể nào là cậu (có lẽ nào?) không không không không thể...
Không...
Không...
Và tôi ngồi dậy...
Và ngả ra sau...
Và đấm vào mặt mình.
Tôi đấm mình thật mạnh.
Rồi lại đấm.
Và đấm.
Không cảm thấy gì khi ăn đấm.
Khi môi tôi rách toạc.
Khi mắt tôi sưng phồng.
Không...
Chúa ơi, không...
Làm ơn...
Rồi tôi lại vung tay để đấm mình lần nữa...
Nhưng tôi đổi ý...
Tôi cảm thấy nguội lạnh bên trong...
Tận sâu bên trong...
(cậu đang ở đâu sao không đến cứu tớ?)
Tôi ngắt đi mọi thứ.
Tôi trở nên tê liệt.
Tôi nhìn bầy Xú Vật, đã chết, ở đâu cũng đều đã chết.
Và Viola đã biến mất...
Biến mất theo những cách mà tôi thậm chí không thể nói ra...
(cậu đã làm chuyện này ?)
(cậu đã làm chuyện này thay vì đi tìm tớ?)
Và bên trong tôi đã chết.
Rồi một thi thể lăn xuống từ đống xác, va thẳng vào người tôi.
Tôi vội vàng lùi lại, lăn qua những cái xác, lảo đảo đứng dậy, chùi tay lên quần, chùi sạch cái chết.
Rồi một thi thể khác lăn xuống.
Tôi ngước lên nhìn.
1017 đang tìm đường thoát ra.
Hắn trông thấy tôi và khựng lại, đầu và tay chìa ra khỏi đống xác, xương lồ lộ dưới da, gầy như một xác chết.
Dĩ nhiên hắn sống sót. Dĩ nhiên. Đứa duy nhất trong số họ đủ căm phẫn để tìm ra cách sống sót.
Tôi chạy đến đống xác và kéo vai hắn để giúp hắn thoát ra, để giúp hắn thoát khỏi tất cả những xác chết chồng chất phía trên.
Cuối cùng hắn cũng bứt ra được và chúng tôi ngã xuống, ngã vật ra đất, tách khỏi nhau rồi nhìn nhau chằm chằm.
Chúng tôi thở khó nhọc, phả những làn hơi trắng vào không khí.
Trông hắn không có vẻ gì là đã bị thương, dù cái đai đã tuột khỏi tay hắn. Hắn chỉ nhìn chằm chằm, mắt mở lớn chẳng kém gì tôi.
“Mày còn sống,” tôi nói vẻ ngớ ngẩn. “Mày còn sống.”
Hắn chỉ nhìn chằm chằm đáp trả, không có Tiếng Ồn, không có tiếng tặc lưỡi, không gì hết. Chỉ có sự im lặng bao trùm chúng tôi vào buổi sáng, khói len lỏi trong không khí như nhành cây leo.
“Bằng cách nào?” tôi nói. “Bằng cách nào mà mày...?”
Nhưng hắn không trả lời, chỉ nhìn tôi chằm chằm và chằm chằm.
“Mày có...?” tôi hỏi, rồi phải đằng hắng. “Mày có nhìn thấy cô gái nào không?”
Rồi tôi nghe thấy, Lộp cộp lộp cộp...
Tiếng vó ngựa trên đường. Hẳn là Davy đã gặp bố hắn trong lúc ông ta đang trên đường đến đây.
Tôi nhìn 1017 chằm chằm.
“Chạy đi,” tôi nói. “Mày phải chạy khỏi đây.”
Lộp cộp lộp cộp...
“Làm ơn,” tôi thì thầm. “Làm ơn, tao rất tiếc, tao rất tiếc, nhưng làm ơn, hãy chạy đi, chạy đi, chạy khỏi đây đi...”
Tôi dừng lại vì hắn đang đứng dậy. Hắn vẫn nhìn tôi, không chớp mắt, mặt gần như trơ lì không cảm xúc.
Lộp cộp lộp CỘP...
Hắn tiến một bước, rồi hai bước, rồi nhanh hơn, chạy về phía cánh cổng đã nổ tung.
Rồi hắn dừng lại và ngoái đầu nhìn.
Nhìn tôi.
Một chùm Tiếng Ồn bắn thẳng vào tôi.
Về tôi, chỉ mình tôi.
Về 1017 cầm súng.
Về hắn đang bóp cò.
Về tôi ngã xuống chân hắn.
Rồi hắn quay người và bỏ chạy qua cổng, biến mất vào khu rừng.
“Ta biết chuyện này khó khăn đến mức nào đối với cháu, Todd,” thị trưởng nói, nhìn cánh cổng đã nổ tung. Chúng tôi đã ra ngoài. Không ai muốn nhìn đống xác nữa.
“Nhưng tại sao ?” tôi hỏi, gắng thổi chút sinh khí vào giọng mình. “Tại sao họ lại làm vậy?”
Thị trưởng nhìn vết máu trên mặt nơi tôi đã tự đánh mình nhưng không nói gì về điều đó. “Có lẽ họ cho rằng ta sẽ dùng Xú Vật thay cho lính.”
“Nhưng giết tất cả Xú Vật ư?” tôi nhìn ông ta đang cưỡi trên lưng ngựa. “Câu Trả Lời chưa từng giết ai trừ phi là do tai nạn.”
“Năm mươi sáu lính,” Davy nói.
“Bảy mươi lăm,” thị trưởng chỉnh lời. “Và ba trăm tù nhân đã trốn thoát.”
“Chúng từng đánh bom chúng ta ở đây, nhớ chứ?” Davy bổ sung. “Lũ chó cái.”
“Câu Trả Lời đã nâng tầm chiến dịch của họ,” thị trưởng nói, chủ yếu nhìn tôi. “Và chúng ta sẽ đáp trả.”
“Chuẩn không cần chỉnh,” Davy nói, lên cò súng mà không cần lý do.
“Ta rất tiếc về Viola,” thị trưởng nói với tôi. “Ta thất vọng chẳng kém gì cháu khi biết cô bé là một phần của chuyện này.”
“Chúng ta không biết điều đó,” tôi thì thầm.
(có phải không?)
(cậu có phải là một phần của chuyện này?)
“Dù sao đi nữa,” thị trưởng nói. “Những ngày niên thiếu của cháu thực sự đã chấm dứt. Ta cần các thủ lĩnh. Ta cần cháu trở thành một thủ lĩnh. Cháu đã sẵn sàng để lãnh đạo chưa, Todd Hewitt?”
“ Con sẵn sàng,” Davy nói, Tiếng Ồn tỏ vẻ hờn dỗi vì bị ngó lơ.
“Ta biết rõ là mình có thể trông cậy ở con, con trai ạ.”
Tiếng Ồn hồng hào của hắn lại xuất hiện.
“Todd mới là người mà ta cần nghe câu trả lời.” Ông ta nhích lại gần tôi. “Cháu không còn là tù nhân của ta nữa, Todd Hewitt. Chúng ta đã vượt qua giai đoạn đó. Nhưng ta cần biết cháu sẽ gia nhập phe ta ...” ông ta hất đầu về phía lỗ hổng trên tường “... hay phe họ. Không có lựa chọn nào khác.”
Tôi nhìn vào bên trong tu viện, vào tất cả những xác chết, vào tất cả những khuôn mặt bàng hoàng và vô hồn, vào tất cả những kết cục vô ích ấy.
“Cháu sẽ giúp ta chứ, Todd?”
“Giúp ông bằng cách nào?” tôi nói với mặt đất.
Nhưng ông ta chỉ hỏi lại. “Cháu sẽ giúp ta chứ?”
Tôi nghĩ đến 1017, giờ chỉ còn lại một mình, đơn độc trên cả thế giới này.
Bạn bè của hắn, tôi đoán là cả gia đình hắn nữa, chất chồng chất đống như rác, để mặc cho ruồi bọ gặm nhấm.
Tôi không thể ngưng nhìn thấy nó, ngay cả khi nhắm mắt lại.
Tôi không thể ngưng nhìn thấy chữ C màu xanh sáng ấy.
Ôi đừng lừa lối tôi, tôi nghĩ.
Ôi đừng rời bỏ tôi.
(nhưng cô đã bỏ đi)
(cô đã bỏ đi)
Và tôi đã chết.
Bên trong, tôi đã chết đã chết đã chết.
Chẳng còn lại gì.
“Được,” tôi đáp. “Tôi sẽ giúp ông.”
“Tốt lắm,” thị trưởng đáp đầy cảm động. “Ta biết cháu đặc biệt mà, Todd. Ta đã biết thế bấy lâu nay.”
Tiếng Ồn của Davy rít lên trước những lời ấy nhưng thị trưởng chỉ tảng lờ. Ông ta xoay Morpeth lại để đối diện với tu viện chết chóc.
“Còn việc cháu sẽ giúp ta như thế nào thì,” ông ta nói. “Chà, chúng ta đã được gặp Câu Trả Lời, phải không?” Ông ta quay lại nhìn chúng tôi, mắt lóe sáng. “Đã đến lúc để họ gặp Câu Hỏi.”