← Quay lại trang sách

PHẦN V TRỤ SỞ CỦA CÂU HỎI Chương 27 Cách chúng ta đang sống

“ĐỪNG ĐỂ GIAI ĐOẠN YÊN BÌNH NÀY đánh lừa mọi người,” thị trưởng nói, đứng trên khán đài, giọng dội xuống quảng trường qua những chiếc loa đặt ở mọi ngõ ngách, vặn cực lớn để có thể lấn át tiếng GẦM. Người của thị trấn Prentiss Mới ngước nhìn ông ta trong cái lạnh buổi sáng, đàn ông tụ tập gần khán đài, quân đội vây quanh, đàn bà quay lại đứng trong những con hẻm.

Chúng tôi lại ở trong tình huống này.

Davy và tôi ở sau khán đài, ngồi trên lưng ngựa, ngay sau thị trưởng.

Trông từa tựa vệ sĩ danh dự.

Mặc quân phục mới.

Tôi nghĩ, Ta là nhóm và nhóm là ta.

Vì mỗi khi nghĩ vậy, tôi chẳng phải nghĩ đến bất cứ điều gì khác nữa.

“Ngay lúc này kẻ thù của chúng ta đang hành động. Ngay lúc này chúng đang lên kế hoạch hủy diệt chúng ta. Ngay lúc này chúng ta có lý do để tin rằng một cuộc tấn công sắp sửa diễn ra.”

Thị trưởng chậm rãi đảo mắt quanh đám đông. Thật dễ để quên mất có bao nhiêu người vẫn còn ở đây, vẫn còn làm việc, vẫn gắng kiếm ăn, vẫn tiếp tục cuộc sống thường nhật. Họ có vẻ mệt mỏi, đói khát, nhiều người dơ dáy, nhưng vẫn nhìn chằm chằm, vẫn lắng nghe.

“Câu Trả Lời có thể tấn công bất kỳ đâu, bất kỳ lúc nào, vào bất kỳ ai, ” ông ta nói, dù Câu Trả Lời không làm những chuyện đó đã gần một tháng nay. Cuộc vượt ngục là lần cuối chúng tôi đụng độ họ trước khi họ lặn tăm, số binh lính đáng lẽ phải đuổi theo họ đã bị giết chết trong giấc ngủ ở doanh trại.

Nhưng điều đó chỉ có nghĩa họ đang ở ngoài kia, hả hê với chiến thắng của mình và toan tính cho chiến thắng tiếp theo.

“Ba trăm phạm nhân vượt ngục,” thị trưởng nói. “Gần hai trăm binh sĩ và dân thường thiệt mạng.”

“Lại tăng lên rồi,” Davy lẩm bẩm, ý nói những con số. “Lần diễn thuyết tới, cả thành phố sẽ chết ngỏm cho coi.” Hắn quay sang nhìn để xem tôi có cười hay không. Tôi không cười. Thậm chí tôi không nhìn lại hắn. “Ừ, sao cũng được,” hắn nói rồi quay đi.

“Chưa kể đến tội diệt chủng,” thị trưởng nói.

Đám đông rì rầm trước những lời ấy và tiếng GẦM dâng lên, đỏ hơn một chút.

“Chính những Xú Vật đã ngoan ngoãn phục vụ trong gia đình mọi người suốt một thập kỷ qua, những Xú Vật mà chúng ta đã dần ngưỡng mộ vì thái độ can trường trong hoàn cảnh khó khăn của họ, những Xú Vật mà chúng ta đã dần coi là bạn đồng hành của mình ở Tân Thế Giới.”

Ông ta lại ngập ngừng. “Tất cả đã chết, đã bị xóa sổ.”

Đám đông GẦM ngày một lớn. Cái chết của Xú Vật thực sự đã tác động đến mọi người, thậm chí nhiều hơn cả cái chết của binh sĩ hay người dân thị trấn bị tai vạ trong vụ tấn công. Đàn ông lại tiếp tục đăng ký gia nhập quân đội. Rồi thị trưởng cho thả một số phụ nữ còn lại trong tù, vài người còn được đoàn tụ với gia đình mà không phải ở ký túc. Ông ta cũng ra lệnh tăng khẩu phần ăn.

Rồi ông ta bắt đầu tổ chức những buổi diễn thuyết như thế này. Giải thích mọi chuyện.

“Câu Trả Lời nói họ chiến đấu vì tự do. Nhưng mọi người trông đợi sự cứu rỗi từ những kẻ như họ ư? Những kẻ sẵn sàng tàn sát toàn bộ một giống loài tay không tấc sắt ?”

Cảm thấy cơn nghẹn ngào dâng lên, tôi liền khiến cho Tiếng Ồn của mình trống rỗng, khiến nó trở thành một vùng đất khô cằn, không nghĩ gì nữa, không cảm nhận gì nữa, ngoại trừ...

Ta là nhóm và nhóm là ta.

“Ta biết những tuần vừa qua đã rất khó khăn. Thiếu thức ăn và nước uống, những lệnh giới nghiêm cần thiết, cắt điện, nhất là trong những đêm lạnh giá. Ta khen ngợi thái độ chịu đựng ngoan cường của mọi người. Cách duy nhất để chúng ta vượt qua giai đoạn này là đoàn kết chống lại những kẻ đang toan hủy diệt chúng ta.”

Và mọi người đã đoàn kết, chẳng phải sao? Họ tuân thủ lệnh giới nghiêm và nhận khẩu phần ăn và nước uống mà không hề buông dù chỉ một lời ca thán và ở nhà khi buộc phải làm thế và tắt đèn sau giờ giới nghiêm và tiếp tục làm việc dù thời tiết đang ngày một trở lạnh. Cưỡi ngựa qua thị trấn, ta có thể thấy những cửa hiệu vẫn mở, dòng người dài dằng dặc đứng đợi bên ngoài, chờ đến lượt để lấy thứ mình cần.

Mắt họ dán chặt xuống đất, chờ đợi.

Buổi tối, thị trưởng Ledger nói với tôi rằng người dân thị trấn vẫn nói xấu thị trưởng Prentiss, nhưng giờ họ nói xấu Câu Trả Lời nhiều hơn, vì Câu Trả Lời đã thổi bay nhà máy nước, vì Câu Trả Lời đã thổi tung nhà máy điện, và đặc biệt vì Câu Trả Lời đã giết sạch Xú Vật.

Thà là ma quen còn hơn quỷ lạ, thị trưởng Ledger nói.

Chúng tôi vẫn ở trên tòa tháp ấy, tôi và thị trưởng Ledger, vì một số lý do mà chỉ thị trưởng Prentiss mới biết, nhưng tôi đã được cầm chìa khóa và có quyền nhốt thị trưởng Ledger lại mỗi khi tôi đi. Ông ta không thích điều đó, nhưng ông ta thì làm được gì?

Thà là ma quen còn hơn quỷ lạ.

Nhưng tôi tự hỏi tại sao chỉ được chọn một trong hai con quỷ.

“Ta cũng muốn bày tỏ lời cảm kích của mình,” thị trưởng nói với người dân, “vì mọi người đã không ngừng cung cấp thông tin. Chỉ có sự cảnh giác khôn nguôi mới có thể dẫn chúng ta ra ánh sáng. Hãy nhắc nhở hàng xóm của mình rằng anh ta đang bị giám sát. Chỉ như thế chúng ta mới thực sự được an toàn.”

“Còn lảm nhảm bao lâu nữa đây?” Davy nói, vô tình thúc Deadfall/Acorn, hệ quả là hắn phải ghì dây cương khi nó chồm về phía trước. “Tao sắp chết cóng mịa nó rồi.”

Angharrad giậm chân bên dưới tôi. Đi? Tiếng Ồn của nó hỏi, hơi thở nặng nề và trắng xóa trong giá lạnh. “Sắp rồi,” tôi nói, xoa tay lên hông nó.

“Bắt đầu từ tối nay,” thị trưởng nói, “giờ giới nghiêm sẽ được lùi lại hai tiếng, và thời gian thăm vợ thăm mẹ sẽ được kéo dài thêm ba mươi phút.”

Vài người đàn ông gật đầu, vài người phụ nữ bật khóc nhẹ nhõm.

Tôi nghĩ họ đang cảm kích. Cảm kích thị trưởng.

Đó chẳng phải là một việc đáng chú ý sao.

“Cuối cùng,” thị trưởng nói. “Ta rất vinh dự tuyên bố rằng công trình xây dựng cho Bộ mới đã hoàn thành. Bộ này sẽ giữ cho chúng ta được an toàn khỏi những hiểm họa từ Câu Trả Lời, một tòa nhà không chứa chấp bí mật, nơi bất kỳ kẻ nào tìm cách chất vấn cách chúng ta sống sẽ bị đưa ra giáo dục lại để chúng có thể hiểu lý tưởng của chúng ta, nơi tương lai của chúng ta sẽ được đảm bảo, không để bị rơi vào bàn tay những kẻ muốn cướp lấy nó.”

Thị trưởng ngừng lời, cho phép những lời nói của mình đạt hiệu quả tối đa.

“Hôm nay, chúng ta khánh thành trụ sở của Câu Hỏi.”

Davy bắt gặp ánh mắt của tôi và gõ vào chữ C màu bạc khâu trên vai bộ quân phục mới chúng tôi đang mặc, chữ C mà thị trưởng đã tự tay chọn vì nó thể hiện tất cả các mối tương quan, chẳng phải sao?

Giờ tôi và Davy đã là sĩ quan của Câu Hỏi.

Tôi không chia sẻ niềm phấn khích với hắn.

Nhưng đó là vì tôi không còn cảm thấy bất cứ điều gì nữa.

Ta là nhóm và nhóm là ta.

“Bài diễn thuyết hay lắm, bố ạ,” Davy nói. “Rất dài.”

“Nó không dành cho con, David,” thị trưởng nói mà không nhìn hắn.

Ba người chúng tôi đang phi ngựa đến tu viện.

Dù giờ đây nó không còn là tu viện nữa.

“Mọi thứ đã sẵn sàng rồi chứ?” thị trưởng hỏi, chỉ khẽ quay đầu. “Ta ghét phải làm một kẻ nói dối.”

“Bố có hỏi nữa thì nó cũng chẳng sẵn sàng hơn đâu,” Davy lầm bầm.

Thị trưởng quay sang hắn, mặt cau có, nhưng tôi đã lên tiếng trước khi có kẻ bị tát bằng Tiếng Ồn.

“Đã sẵn sàng hết mức có thể,” tôi nói, giọng đều đều. “Tường và nóc đã được dựng xong, nhưng bên trong thì...”

“Không cần phải tỏ ra buồn rầu như thế, Todd,” thị trưởng nói. “Có thể tiếp tục hoàn thiện bên trong theo hạn định. Tòa nhà đã xây xong, đó mới là điểm mấu chốt. Để họ có thể chiêm ngưỡng từ bên ngoài và run sợ.”

Ông ta đang cưỡi ngựa phía trước, quay lưng lại với chúng tôi, nhưng tôi có thể cảm thấy nụ cười của ông ta khi ông ta nói run sợ.

“Bọn con sẽ có chân trong đó chứ?” Davy hỏi, Tiếng Ồn vẫn đi đùng. “Hay bố sẽ lại tìm cách bắt bọn con đi trông trẻ?”

Thị trưởng quay ngang Morpeth, chắn đường chúng tôi. “Có bao giờ con thấy Todd ca cẩm nhiều đến vậy không?” ông ta hỏi.

“Không,” Davy nói, mặt phụng phịu. “Nhưng nó chỉ là, bố biết đấy, Todd .”

Thị trưởng nhướn mày. “Và?”

“Và con là con trai bố.”

Thị trưởng thúc Morpeth lại gần chúng tôi, khiến Angharrad phải lùi lại. Phục tùng, Morpeth nói. Chỉ huy, Angharad đáp, cúi đầu. Tôi vuốt bờm nó, gỡ một nắm lông rối bù, tìm cách trấn an nó.

“Để ta nói cho con hay một điều thú vị, David,” thị trưởng nói, nghiêm nghị nhìn hắn. “Các sĩ quan, binh lính và người dân thị trấn nhìn hai đứa cưỡi ngựa cạnh nhau, trong bộ quân phục mới cùng tất cả những chức trách mới, và họ biết một trong hai đứa là con trai ta.” Ông ta đã gần sánh ngang với Davy, đẩy hắn lùi lại. “Và khi họ nhìn hai đứa cưỡi ngựa, khi họ nhìn hai đứa thực thi phận sự, con biết gì không? Họ thường đoán sai. Họ thường nhầm khi phải đoán đứa nào mới là máu thịt của ta.”

Thị trưởng quay sang tôi. “Họ nhìn Todd và trông thấy thái độ tận tụy trước trách nhiệm được giao, thấy cặp chân mày khiêm tốn và vẻ mặt nghiêm túc, thấy vẻ ngoài điềm tĩnh và độ trưởng thành trong việc kiểm soát Tiếng Ồn, và chưa bao giờ họ nghĩ đứa bạn ồn ào, ủy mị, xấc xược của nó lại là con trai ta.”

Davy nhìn xuống đất, nghiến chặt răng, Tiếng Ồn sôi sục. “Trông nó thậm chí còn không giống bố.”

“Ta biết,” thị trưởng nói, quay Morpeth trở lại. “Ta chỉ nghĩ sự nhầm lẫn đó khá thú vị. Và nó diễn ra thường xuyên.”

Chúng tôi tiếp tục phi ngựa, Davy im lặng cùng Tiếng Ồn cuồn cuộn đỏ rực phía sau. Tôi thúc cho Angharrad chạy ở giữa còn thị trưởng đi trước.

“Ngoan lắm,” tôi thì thầm với Angharrad.

Nhóc trai, nó đáp, rồi nghĩ Todd.

“Phải, cô bạn,” tôi thì thầm giữa hai tai nó. “Tao đây.”

Dạo này tôi thường xuyên đến chuồng ngựa vào cuối ngày, tự mình tháo yên cho Angharrad và chải bờm cho nó, mang táo đến cho nó ăn. Thứ duy nhất nó cần ở tôi là sự đảm bảo rằng tôi sẽ ở bên nó, bằng chứng rằng tôi chưa rời đàn, miễn sao điều đó là sự thực, nó sẽ vui vẻ và gọi tôi là Todd và tôi không phải giải thích gì với nó và không phải hỏi nó bất cứ điều gì và nó cũng không cần bất cứ điều gì từ tôi.

Ngoại trừ việc tôi sẽ không bỏ rơi nó.

Ngoại trừ việc tôi sẽ không bao giờ bỏ đi.

Tiếng Ồn của tôi bắt đầu vẩn đục và tôi lại nghĩ, Ta là nhóm và nhóm là ta.

Thị trưởng quay lại nhìn tôi. Và ông ta mỉm cười.

Dù đã có quân phục, chúng tôi vẫn không thuộc quân đội, thị trưởng đã khẳng định rõ điều đó. Chúng tôi không có cấp bậc, ngoại trừ chức danh sĩ quan. Nhưng bộ quân phục và chữ C trên tay áo là đủ để người ta phải tránh đường trong lúc chúng tôi phi ngựa đến tu viện.

Công việc của chúng tôi đến lúc này là canh gác những người đàn ông và phụ nữ còn đang bị nhốt, dù chủ yếu là phụ nữ. Sau khi nhà ngục bị đánh bom và thiêu trụi, các tù nhân còn lại đã bị chuyển đến một khu điều trị cũ gần bờ sông.

Đoán xem đó là khu điều trị nào?

Một tháng qua, tôi và Davy áp giải các nhóm tù nhân từ khu điều trị đến tu viện để hoàn thành công việc mà Xú Vật đang thực hiện dang dở. Con người làm việc nhanh hơn Xú Vật, có lẽ vậy. Lần này thị trưởng không bắt chúng tôi giám sát quá trình xây dựng nữa, một điều mà tôi cảm kích.

Vào buổi tối, khi tù nhân đã trở về khu điều trị, tôi và Davy chẳng còn việc gì khác để làm ngoại trừ cưỡi ngựa vòng quanh tòa nhà, làm những gì có thể để không phải nghe thấy bất kỳ tiếng gào thét nào vọng ra từ bên trong.

Một số tù nhân là thành viên của Câu Trả Lời, những người đã bị lính của thị trưởng bắt được vào đêm vụ vượt ngục xảy ra. Chúng tôi chưa bao giờ nhìn thấy họ, họ không được phép ra ngoài cùng các nhóm lao động. Họ chỉ bị Tra Hỏi suốt ngày cho đến khi chịu phun ra một câu trả lời nào đó. Đến giờ, tất cả những gì thị trưởng moi được từ họ là vị trí của một khu trại cạnh hầm mỏ, hoàn toàn hoang vắng khi binh lính đến nơi. Bất cứ điều hữu ích nào khác vẫn đang được moi ra một cách chậm rãi, từ tốn.

Còn có những người khác, bị buộc tội giúp đỡ Câu Trả Lời. Những ai nói đã trông thấy Câu Trả Lời giết Xú Vật và nhìn thấy phụ nữ viết chữ C lên tường đều được phóng thích cho về đoàn tụ với gia đình. Dù chẳng đời nào họ có thể tận mắt trông thấy những điều đó.

Những người còn lại, chà, những người còn lại tiếp tục bị Tra Hỏi cho đến khi họ trả lời.

Davy lớn tiếng càm ràm để át đi âm thanh mà chúng tôi nghe thấy trong lúc việc Tra Hỏi diễn ra bên trong, giả vờ như nó không khiến hắn bận lòng khi bất kỳ thằng ngốc nào cũng thấy điều ngược lại.

Tôi chỉ đè nén bản thân, nhắm mắt lại, đợi cho tiếng gào thét chấm dứt.

Tôi không phải dằn vặt như Davy.

Vì như đã nói, tôi không còn cảm thấy gì nhiều nữa, không còn nữa.

Ta là nhóm và nhóm là ta.

Nhưng hôm nay, mọi thứ sẽ thay đổi. Hôm nay, tòa nhà mới đã sẵn sàng, hoặc đã đủ sẵn sàng, Davy và tôi sẽ canh gác nó thay vì khu điều trị, trong lúc học cách Tra Hỏi.

Được thôi. Cũng chẳng quan trọng.

Chẳng có gì quan trọng.

“Trụ sở của Câu Hỏi,” thị trưởng nói khi chúng tôi rẽ qua khúc quanh cuối cùng.

Tường ngoài tu viện đã được xây mới và ta có thể thấy tòa nhà vươn cao phía sau, một khối đá khổng lồ trông như thể sẽ hăm hở đập vỡ đầu ta nếu ta đứng quá gần. Và trên bức tường vừa được xây mới, có một chữ C bự chảng màu bạc sáng lóa, giống chữ C trên bộ quân phục của chúng tôi.

Gác hai bên cửa là lính mặc quân phục. Một trong số đó là Ivan, vẫn là binh nhì, vẫn cau có như thường lệ. Ông ta tìm cách bắt lấy ánh mắt của tôi khi tôi cưỡi ngựa lại gần, Tiếng Ồn của ông ta vang rền những điều mà ông ta không muốn thị trưởng nghe thấy, tôi đoán vậy.

Tôi tảng lờ ông ta. Thị trưởng cũng vậy.

“Giờ chúng ta sẽ tìm hiểu xem khi nào cuộc chiến thực sự mới bắt đầu,” thị trưởng nói.

Cửa mở và người phụ trách toàn bộ việc Tra Hỏi bước ra ngoài - gã đàn ông phụ trách việc tìm ra Câu Trả Lời đang trốn ở đâu và cách tốt nhất để tóm được họ.

Sếp mới vừa được bổ nhiệm của chúng tôi.

“Ngài tổng thống,” ông ta nói.

“Đại úy Hammar,” thị trưởng đáp.