Chương 29 Quy trình tra hỏi
NGƯỜI PHỤ NỮ BỊ TRÓI vào khung kim loại, hai tay dang ra về phía sau, cổ tay buộc vào viền khung.
Như thể cô ta đang lao xuống hồ.
Ngoại trừ việc máu me be bét trên mặt cô ta.
“Rồi ả sẽ bị trừng trị thích đáng,” Davy nói.
Nhưng giọng hắn yếu ớt đến lạ.
“Một lần nữa, nữ đồng chí,” ông Hammar nói, bước đi bước lại sau lưng cô ta. “Ai đã cài bom?”
Quả bom đầu tiên sau cuộc vượt ngục phát nổ vào đêm qua, phá hủy một cái giếng và máy bơm của một trang trại.
Cuộc chiến đã bắt đầu.
“Tôi không biết,” người phụ nữ nói, giọng cô ta tắc nghẹn và cô ta đang ho sặc sụa. “Tôi không rời khỏi Haven kể từ...”
“Không rời khỏi đâu?” ông Hammar hỏi. Ông ta chộp tay cầm trên khung kim loại và đẩy nó về phía trước, dìm người phụ nừ cắm đầu xuống bồn nước, giữ nguyên để mặc cô ta quẩy đạp trong dây trói.
Tôi nhìn xuống chân.
“Vui lòng ngẩng đầu lên, Todd,” thị trưởng nói, đứng sau chúng tôi. “Bằng không làm sao cháu có thể học hỏi?”
Tôi ngẩng đầu.
Chúng tôi đang ở phía bên kia của tấm gương hai mặt, trong một phòng nhỏ nhìn vào Vũ Đài Câu Hỏi, vốn chỉ là một căn phòng với những bức tường bê tông cao chót vót và các phòng gương hai mặt ở bốn phía. Davy và tôi ngồi cạnh nhau trên một chiếc ghế băng ngắn.
Để theo dõi.
Ông Hammar kéo khung kim loại lên. Người phụ nữ trồi khỏi mặt nước, thở hổn hển, giãy giụa hai cổ tay bị trói.
“Mày sống ở đâu ?” ông Hammar nhe răng cười, nụ cười quỷ quyệt hầu như không bao giờ rời khỏi gương mặt ông ta.
“Thị trấn Prentiss Mới,” người phụ nữ hổn hển. “Thị trấn Prentiss Mới.”
“Đúng vậy,” ông Hammar nói, rồi đứng nhìn trong lúc người phụ nữ ho khù khụ đến nỗi nôn thốc nôn tháo. Ông ta cầm lên một chiếc khăn ở bàn bên cạnh rồi nhẹ nhàng chùi mặt cho cô ta, chùi chất nôn sạch hết mức có thể.
Người phụ nữ vẫn thở hổn hển nhưng mắt không rời khỏi ông Hammar trong lúc ông ta chùi.
Trông cô ta còn sợ hãi hơn trước.
“Tại sao ông ta làm vậy?” Davy nói.
“Làm gì?” thị trưởng hỏi lại.
Davy nhún vai. “Con không biết, tỏ ra tử tế ?”
Tôi không nói gì, chỉ gạt hình ảnh thị trưởng đang dán băng gạc cho tôi khỏi Tiếng Ồn.
Nhiều tháng trước.
Tôi nghe tiếng thị trưởng thay đổi thế đứng, sột soạt để che đi Tiếng Ồn của tôi hòng không cho Davy phát hiện ra. “Chúng ta không phải những kẻ vô nhân tính, Davy. Chúng ta không làm việc này vì thích thú.”
Tôi nhìn ông Hammar, nhìn nụ cười của ông ta.
“Phải, Todd,” thị trưởng nói, “đại úy Hammar đang tỏ ra thích thú một cách không thích đáng, nhưng cháu phải thừa nhận rằng ông ta làm việc hiệu quả.”
“Mày đã đỡ chưa?” ông Hammar hỏi người phụ nữ. Chúng tôi nghe tiếng ông ta qua hệ thống micro, được kết nối vào căn phòng này. Nó tách rời chuyển động môi của ông ta, như thể chúng tôi đang xem một đoạn băng thay vì cảnh thực.
“Tao rất tiếc khi phải tiếp tục Tra Hỏi mày,” ông Hammar nói. “Chuyện này có thể kết thúc nhanh gọn nếu mày muốn.”
“Làm ơn,” người phụ nữ thì thầm. “Làm ơn, tôi không biết gì cả.”
Rồi cô ta bật khóc.
“Chúa ạ,” Davy nói qua kẽ răng.
“Kẻ thù sẽ thử mọi mưu kế để chiếm được sự cảm thông của chúng ta,” thị trưởng nói.
Davy quay sang ông ta. “Vậy ra đây là một mưu kế ư?”
“Gần như chắc chắn.”
Tôi không rời mắt khỏi người phụ nữ. Trông không có vẻ là một mưu kế.
Ta là nhóm và nhóm là ta , tôi nghĩ.
“Đúng vậy,” thị trưởng nói.
“Mày là người nắm quyền kiểm soát,” ông Hammar nói, lại bắt đầu đi vòng quanh người phụ nữ. Cô ta quay đầu, tìm cách nhìn theo ông ta nhưng không thể cử động nhiều trong tư thế đang bị trói. Ông ta lượn lờ ngay ngoài tầm nhìn của cô ta. Để khiến cô ta hoang mang, tôi đoán vậy.
Vì đương nhiên ông Hammar không có Tiếng Ồn.
Nhưng tôi và Davy thì có.
“Chỉ là những Tiếng Ồn bị bóp nghẹt thôi, Todd,” thị trưởng nói, đọc được thắc mắc của tôi. “Cháu có nhìn thấy mấy thanh kim loại gắn trên khung cạnh đầu cô ta không?”
Ông ta chỉ. Davy và tôi nhìn ra.
“Chúng không ngừng phát những tiếng rì rầm vào tai cô ta,” thị trưởng nói. “Bóp nghẹt mọi Tiếng Ồn mà cô ta có thể nghe thấy từ phòng quan sát. Bắt cô ta phải tập trung vào sĩ quan Tra Hỏi.”
“Không muốn chúng nghe thấy những gì chúng ta đã biết,” Davy nói.
“Phải,” thị trưởng nói, giọng nghe có vẻ ngạc nhiên. “Phải, chính xác là vậy, David.”
Davy mỉm cười và Tiếng Ồn của hắn khẽ hửng lên.
“Bọn tao nhìn thấy chữ C màu xanh viết trên tường nông trại,” ông Hammar nói, vẫn lượn lờ sau lưng người phụ nữ. “Quả bom ấy cũng giống những quả bom mà tổ chức của mày đã cho phát nổ...”
“Đó không phải là tổ chức của tôi !” người phụ nữ đáp nhưng ông Hammar vẫn tiếp tục như thể cô ta chưa hề mở miệng.
“Và bọn tao biết mày đã làm việc ở cánh đồng ấy suốt tháng vừa qua.”
“Những người phụ nữ khác cũng vậy!” cô ta hét, ngày càng có vẻ tuyệt vọng. “Milla Price, Cassia MacRae, Martha Sutpen...”
“Vậy là bọn chúng cũng có phần trong chuyện này ư?”
“Không! Không, chỉ là...”
“Vì bà Price và bà Sutpen đã bị Tra Hỏi.”
Người phụ nữ dừng lại, mặt cô ta biến sắc.
Davy cười khúc khích cạnh tôi. “Bắt được mày rồi,” hắn thì thầm.
Nhưng tôi cũng nghe thấy sự nhẹ nhõm kỳ quái từ hắn.
Tôi tự hỏi thị trưởng có nghe thấy hay không.
“Họ đã...” người phụ nữ bắt đầu, ngập ngừng rồi đành nói nốt. “Họ đã nói gì?”
“Họ nói mày đã tìm cách nhờ họ giúp,” ông Hammar bình tĩnh nói. “Nói mày đã tìm cách dụ dỗ họ trở thành khủng bố, và khi họ từ chối, mày nói mày sẽ làm một mình.”
Người phụ nữ tái nhợt, miệng há hốc, mắt trợn trừng vẻ không tin nổi vào tai mình.
“Đó không phải là sự thật, phải không?” tôi nói, giọng đều đều. Ta là nhóm và nhóm là ta. “Ông ta đang tìm cách khiến cô ta phải thú tội bằng cách giả vờ như ông ta không cần cô ta làm vậy.”
“Giỏi lắm, Todd,” thị trưởng nói. “Có thể cháu sẽ rất tinh thông vụ này đấy.”
Davy nhìn tôi, rồi nhìn bố hắn, rồi lại nhìn tôi, những câu hỏi không được nói ra.
“Bọn tao đã biết mày là người phải chịu trách nhiệm,” ông Hammar nói. “Bọn tao đã có đủ bằng chứng để cho mày ngồi tù mục xương.” Ông ta dừng lại trước mặt người phụ nữ. “Tao đứng đây với tư cách là bạn của mày,” ông ta nói. “Tao đứng đây với tư cách là người có thể giúp mày tránh khỏi số phận còn tồi tệ hơn nhà ngục.”
Người phụ nữ nuốt khan rồi trông như thể lại chuẩn bị nôn tiếp.
“Nhưng tôi không biết gì cả,” cô ta nói yếu ớt. “Tôi không biết .”
Ông Hammar thở dài. “Tao phải nói rằng tao rất thất vọng.”
Ông ta lại vòng ra sau lưng người phụ nữ, chộp lấy cái khung rồi đẩy cô ta xuống nước.
Và giữ cô ta ở đó...
Và giữ cô ta ở đó...
Ông ta ngước lên nhìn tấm gương nơi ông ta biết chúng tôi đang theo dõi...
Ông ta mỉm cười với chúng tôi...
Và tiếp tục giữ cô ta ở đó...
Mặt nước dậy sóng bởi những cú quẫy đạp yếu ớt...
Ta là nhóm và nhóm là ta, tôi nghĩ, nhắm mắt lại...
“Mở mắt ra, Todd,” thị trưởng nói...
Tôi làm theo...
Và ông Hammar vẫn giữ cô ta ở đó...
Cô ta quẫy đạp dữ dội hơn...
Mạnh đến nỗi hai cổ tay bị trói bắt đầu chảy máu...
“Chúa ạ,” Davy nói qua kẽ răng...
“Ông ta sẽ giết cô ấy,” tôi nói, giọng vẫn bình thản...
Chỉ là một cuốn băng...
Chỉ là một cuốn băng...
(có điều chẳng phải vậy...)
(chẳng cảm thấy gì...)
(vì tôi đã chết...)
(tôi đã chết...)
Thị trưởng nhoài người qua mặt tôi và nhấn nút trên tường. “Ta nghĩ vậy là đủ rồi, đại úy,” ông ta nói, giọng vang khắp Vũ Đài Câu Hỏi.
Ông Hammar nhấc khung kim loại ra khỏi bể nước. Nhưng ông ta làm vậy một cách từ tốn.
Người phụ nữ rũ rượi trên khung, gục cằm xuống ngực, nước túa ra từ miệng và mũi.
“Ông ta đã giết ả rồi,” Davy nói.
“Không,” thị trưởng nói.
“Nói tao biết,” ông Hammar nói với người phụ nữ, “rồi tất cả những chuyện này sẽ kết thúc.”
Sự im lặng kéo dài, dài hơn nữa.
Rồi có tiếng khò khè từ miệng người phụ nữ.
“Sao cơ?” ông Hammar nói.
“Là tôi đã làm,” người phụ nữ rên rỉ.
“Không đời nào!” Davy nói.
“Mày đã làm gì?” ông Hammar hỏi.
“Tôi đã đặt bom,” người phụ nữ nói, đầu vẫn gục xuống.
“Và mày đã tìm cách rủ rê chị em làm việc cùng gia nhập một tổ chức khủng bố.”
“Phải,” người phụ nữ thì thầm. “Sao cũng được.”
“À ha!” Davy nói, rồi lại có vẻ nhẹ nhõm, vẻ nhẹ nhõm mà hắn tìm cách che giấu. “Ả đã thú tội! Ả đã thú tội!”
“Không, cô ta không thú tội,” tôi nói, vẫn nhìn cô ta, vẫn không buồn nhúc nhích trên ghế.
“Hả?” Davy nói với tôi.
“Cô ta đang nói dối,” tôi nói, vẫn nhìn qua gương. “Để ông Hammar không dìm cô ta xuống nước nữa.” Tôi khẽ quay đầu để ngụ ý rằng tôi đang nói với thị trưởng. “Phải không?”
Thị trưởng đợi một lát trước khi trả lời. Dù thị trưởng không có Tiếng Ồn, tôi vẫn biết ông ta đang cảm thấy ấn tượng. Từ khi tôi bắt đầu thực hành Nhóm , mọi chuyện trở nên rõ ràng theo cách tồi tệ nhất.
Có lẽ đó là điểm cốt lõi.
“Gần như chắc chắn rằng cô ta đang nói dối,” cuối cùng ông ta đáp. “Nhưng chúng ta đã có lời thú tội, chúng ta có thể sử dụng nó để chống lại cô ta.”
Davy vẫn đảo mắt giữa tôi và bố hắn. “Ý bố là, chúng ta sẽ... tiếp tục Tra Hỏi cô ta?”
“Tất cả phụ nữ đều là một phần của Câu Trả Lời,” thị trưởng nói, “cho dù chỉ là đồng cảm với nhau. Chúng ta cần biết được những gì cô ta nghĩ. Chúng ta cần biết được những gì cô ta biết .”
Davy lại quay ra nhìn người phụ nữ vẫn đang thở hổn hển trên khung sắt.
“Con không hiểu,” hắn nói.
“Khi họ đưa cô ta về nhà ngục,” tôi nói, “tất cả những người phụ nữ khác sẽ biết chuyện gì đã xảy ra với cô ta.”
“Gần đúng,” thị trưởng nói, khẽ đặt một tay lên vai tôi. Gần như để thể hiện tình cảm. Khi thấy tôi không nhúc nhích, ông ta rụt lại. “Họ sẽ biết những gì đang đợi họ nếu họ không trả lời. Nhờ vậy, chúng ta sẽ biết được những gì cần biết từ bất kỳ người nào biết. Quả bom đêm qua báo hiệu cuộc xung đột đã lại tiếp tục, là khởi đầu của một thứ lớn hơn. Chúng ta cần biết được hành động tiếp theo của họ là gì.”
Davy vẫn nhìn người phụ nữ. “Còn cô ta thì sao?”
“Dĩ nhiên cô ta sẽ bị trừng phạt vì tội ác mà cô ta đã thú nhận,” thị trưởng nói, và không ngừng lại khi Davy tìm cách ngắt lời ông ta bằng một câu hỏi hiển nhiên. “Và biết đâu chừng, có thể cô ta thực sự biết điều gì đó.” Ông ta quay lại nhìn qua gương. “Chỉ có một cách duy nhất để xác nhận.”
“Tao muốn cảm ơn sự giúp đỡ của mày ngày hôm nay,” ông Hammar nói, đặt tay dưới cằm của người phụ nữ để nhấc nó lên. “Mày đã rất dũng cảm và nên tự hào vì sức chịu dụng kiên cường của mình.” Ông Hammar mỉm cười với người phụ nữ nhưng cô ta không nhìn vào mắt ông ta. “Mày mạnh mẽ hơn nhiều tên đàn ông mà tao từng Tra Hỏi.”
Ông ta bỏ đi, về phía một cái bàn nhỏ đặt gần đó và lật mảnh vải đang che phủ phía trên. Bên dưới là những dụng cụ bằng kim loại sáng lóa. Ông Hammar nhặt lên một cái.
“Giờ đến phần thứ hai của buổi thẩm vấn,” ông ta nói, tiến về phía người phụ nữ.
Người bắt đầu ré lên.
“Chuyện vừa nãy,” Davy nói, hối hả đi đi lại lại trong lúc chúng tôi đợi bên ngoài, nhưng đó là tất cả những gì hắn có thể thốt ra. “Chuyện vừa nãy.” Hắn quay sang tôi. ”Quỷ tha ma bắt, Todd.”
Tôi không nói gì, chỉ lấy quả táo mà tôi đang để dành ra khỏi túi. “Táo,” tôi thì thầm với Angharrad, đầu chúng tôi sát sạt nhau. Táo, nó đáp trả, rồi bắt đầu cắn. Todd, nó nói trong lúc nhai, rồi nó hỏi, Todd?
“Không liên quan gì đến mày đâu, cô bạn,” tôi thì thầm, xoa mũi nó.
Chúng tôi đang đứng ngoài cánh cổng nơi Ivan vẫn đang canh gác, vẫn đang tìm cách nhìn vào mắt tôi. Tôi có thể nghe thấy ông ta đang gọi khẽ bằng Tiếng Ồn.
Tôi vẫn bơ ông ta.
“Chuyện vừa nãy khiếp con mịa nó khủng,” Davy nói, tìm cách đọc Tiếng Ồn của tôi, tìm cách đọc xem tôi nghĩ gì về tất cả những chuyện ấy, nhưng tôi chỉ giữ Tiếng Ồn im lặng hết mức có thể.
Không cảm thấy gì.
Không tiếp nhận bất cứ điều gì.
“Dạo này mày lạnh lùng quá đấy,” Davy nói, giọng khinh miệt, tảng lờ Deadfall, nó cũng muốn được ăn táo. “Mày thậm chí không hề nao núng khi ông ta...”
“Các chàng trai,” thị trưởng nói, bước ra cổng, cầm chiếc túi dài nặng nề trên một tay...
Ivan đứng thẳng dậy như một tấm ván, trở lại nghiêm trang.
“Bố,” Davy mở miệng chào.
“Cô ta chết chưa?” tôi hỏi, nhìn vào mắt Angharrad.
“Nếu chết thì cô ta không còn ích lợi gì cho chúng ta, Todd,” thị trưởng nói.
“ Trông ả như đã chết,” Davy nói.
“Chỉ khi cô ta bất tỉnh,” thị trưởng đáp. “Giờ thì, ta có nhiệm vụ mới cho hai đứa đây.”
Có tiếng tim đập mạnh khi chúng tôi tiếp nhận những từ nhiệm vụ mới.
Tôi nhắm mắt lại. Ta là nhóm và nhóm là ta.
“Mày có thế ngừng nói những lời chết tiệt ấy đi được không?” Davy hét lên với tôi.
Nhưng chúng tôi đều nghe thấy vẻ sợ hãi trong Tiếng Ồn của hắn, vẻ lo âu mỗi lúc một lớn dần, nỗi sợ bố hắn, sợ nhiệm vụ mới , sợ hắn sẽ không thể.
“Con sẽ không phải phụ trách những cuộc Tra Hỏi, nếu đó là điều con đang sợ,” thị trưởng nói.
“Con không sợ,” Davy đáp, hơi quá lớn tiếng. “Ai nói con đang sợ?”
Thị trưởng thả cái túi xuống chân chúng tôi.
Tôi nhận ra hình dáng của nó.
Chẳng cảm thấy gì, chẳng tiếp nhận gì.
Davy cũng nhìn xuống cái túi. Cả hắn cũng cảm thấy choáng váng.
“Chỉ các tù nhân,” thị trưởng nói. “Để chúng ta có thể ngăn chặn kẻ thù tấn công từ bên trong.”
“Bố muốn bọn con...?” Davy ngước lên nhìn bố hắn. “Với con người ư?”
“Không phải con người,” thị trưởng đáp. “Kẻ thù của thành phố.”
Tôi vẫn nhìn chiếc túi.
Chiếc túi mà tất cả chúng tôi đều biết đang đựng dụng cụ kẹp và vòng đánh số.