Chương 31 Chữ và số
NGÀY KHÔNG NGỪNG TRÔI QUA. Và mỗi ngày chỉ càng thêm tồi tệ.
“Tất cả bọn chúng?” Davy hỏi, Tiếng Ồn réo lên với vẻ cảnh giác không được che giấu cho ra hồn. “Từng đứa một?”
“Mọi người đã bỏ phiếu rồi, David,” thị trưởng nói, đứng cạnh bọn tôi ở cửa chuồng ngựa trong lúc bọn tôi chờ người chuẩn bị ngựa sẵn sàng cho một ngày làm việc mới. “Con và Todd đã hoàn thành việc định dạng vĩnh viễn các tù nhân nữ một cách xuất sắc. Ta còn biết giao cho ai khác trách nhiệm mở rộng chương trình này đây?”
Tôi không nói gì, thậm chí chẳng buồn để ý Davy đang nhìn mình. Tiếng Ồn của hắn hoang mang ửng hồng trước lời khen ngợi của bố hắn.
Nhưng có cả những suy nghĩ về việc phải đánh số tất cả phụ nữ.
Từng người một.
Vì việc đánh số bọn họ ở trụ sở của Câu Hỏi còn tồi tệ hơn so với những gì bọn tôi tưởng.
“Họ không ngừng bỏ trốn,” thị trưởng nói. “Giữa đêm tối, họ lén bỏ chạy và gia nhập lũ khủng bố.”
Davy nhìn Deadfall đang được đeo cương trong bãi thả ngựa, Tiếng Ồn của hắn lạo xạo khuôn mặt của những người phụ nữ bị đánh số, những tiếng khóc đau đớn họ thốt ra.
Những từ mà họ đã nói với chúng tôi.
“Và đã có chạy ra,” thị trưởng nói, “thì dĩ nhiên cũng sẽ có lẻn vào.”
Ông ta muốn nói tới những vụ đánh bom. Mỗi đêm một vụ, suốt hai tuần vừa qua, quá nhiều, chắc hẳn họ đang gia tăng số lượng vì một lý do nào đó, đang mở đường cho một chuyện lớn hơn, và không người phụ nữ nào bị bắt quả tang khi đang cài bom, ngoại trừ cái lần một quả bom phát nổ khi thủ phạm còn đang hí hoáy cài nó. Họ không tìm thấy gì nhiều ngoài những mẩu vải và thịt còn sót lại.
Tôi nhắm mắt khi nghĩ đến chuyện đó.
Không cảm thấy gì, không tiếp nhận gì.
(có phải là cô?)
Không cảm thấy gì.
“Bố muốn bọn con đánh số tất cả phụ nữ,” Davy khẽ nhắc lại, quay mặt khỏi bố hắn.
“Ta đã nói rồi,” thị trưởng thở dài. “ Tất cả phụ nữ đều là một phần của Câu Trả Lời, chỉ vì họ là phụ nữ nên biết cảm thông với những người phụ nữ khác.”
Người giữ ngựa đưa Angharrad vào bãi thả ngựa ngay cạnh chỗ chúng tôi. Nó thò đầu qua hàng rào để cọ mũi vào tôi. Todd, nó nói.
“Họ sẽ kháng cự,” tôi nói, xoa đầu Angharrad. “Cánh đàn ông cũng sẽ không thích chuyện này đâu.”
“À, phải,” thị trưởng nói. “Cháu đã bỏ lỡ buổi diễn thuyết hôm qua phải không?”
Davy và tôi nhìn nhau. Cả ngày hôm qua chúng tôi làm việc ở trụ sở và không được nghe nói gì về một buổi diễn thuyêt.
“Ta đã nói chuyện với đàn ông của thị trấn Prentiss Mới,” thị trưởng nói. “Một cuộc nói chuyện giữa đàn ông với nhau. Ta đã giải thích cho họ về hiểm họa mà Câu Trả Lời đang đặt ra cho chứng ta, về việc đây là bước tiến khôn ngoan tiếp theo để đàm bảo sự an toàn cho tất cả.” Ông ta xoa cổ Angharrad. Tôi tìm cách giấu đi Tiếng Ồn bực dọc của mình trước cảnh tượng ấy. “Ta không gặp phải sự kháng cự nào.”
“Không người phụ nữ nào có mặt ở cuộc triệu tập ấy,” tôi nói, “phải không?”
Ông ta quay sang tôi. “Ta không muốn cổ xúy những kẻ địch đang trà trộn giữa chúng ta, phải không nào?”
“Nhưng đám phụ nữ phải có đến hàng nghìn người chứ chẳng bỡn!” Davy nói. “Đánh số từng ấy người thì biết đến bao giờ mới xong.”
“Sẽ có các nhóm khác cùng làm việc, David,” thị trưởng bình tĩnh nói, đảm bảo rằng ông ta đang nhận được sự chú ý hoàn toàn từ con trai. “Nhưng ta cược rằng hai đứa sẽ làm việc hiệu quả hơn bất kỳ ai.”
Tiếng Ồn của Davy bập bùng đôi chút trước những lời ấy. “Chắc chắn rồi bố,” hắn nói.
Nhưng hắn vẫn đang nhìn tôi.
Và giọng hắn có vẻ lo âu.
Tôi lại vuốt mũi Angharrad. Người giữ ngựa đang đem Morpeth ra, nó vừa được chải lông và bóng bẩy vì dầu. Phục tùng, nó nói.
“Nếu hai đứa lo lắng,” thị trưởng nói, cầm dây cương. “Hãy tự hỏi bản thân điều này.” Ông ta trèo lên yên ngựa bằng một chuyển động nhẹ nhàng, như thể ông ta được làm từ chất lỏng. Ông ta nhìn xuống chúng tôi.
“Tại sao một người phụ nữ vô tội lại phải chống đối việc bị định dạng?”
“Mày sẽ không thoát được tội này đâu,” người phụ nữ nói, giọng bà ta gần như bình tĩnh.
Ông Hammar lên cò súng sau lưng chúng tôi và nhắm vào đầu bà ta.
“Mụ mù hả?” Davy nói, giọng có hơi the thé. “Tôi đang thoát tội rồi đây.”
Ông Hammar bật cười.
Davy xoay mạnh dụng cụ kẹp. Chiếc vòng bập vào da của người phụ nữ ngay ở đoạn giữa cẳng tay. Bà ta hét lên, chộp lấy cái vòng và ngã xuống, tự đỡ mình bằng cánh tay không bị đánh số. Bà ta quỳ ở đó, thở hổn hển trong giây lát.
Tóc bà ta buộc túm sau gáy thành một búi dày, vàng và nâu lẫn lộn, như những sợi dây gắn sau máy chiếu phim. Có một dải nhỏ tóc bạc, mọc đồng đều, như một dòng sông chảy qua vùng đất bụi bặm.
Tôi nhìn chằm chằm vào dải tóc bạc, để mắt nhòe đi đôi chút.
Ta là nhóm và nhóm là ta.
“Đứng dậy,” Davy nói với người phụ nữ. “Để các thầy thuốc có thể chữa trị cho mụ.” Hắn liếc nhìn dòng người đang đứng lườm chúng tôi, xếp hàng từ cuối hành lang ra đến tận cửa ký túc để đợi đến lượt.
“Thằng nhóc đã bảo đứng lên,” ông Hammar nói, vung vẩy khẩu súng trường.
“Bọn tôi không cần ông ở đây,” Davy nạt, giọng cứng nhắc.
“Bọn tôi đang làm tốt mà không cần ai trông trẻ.”
“Tao không trông trẻ,” Ông Hammar mỉm cười. “Tao là bảo vệ.”
Người phụ nữ đứng dậy, mắt nhìn vào tôi.
Biểu cảm của tôi chẳng khác gì của một người đã chết, đã bị gột bỏ, không còn nếu không cần thiết.
Ta là nhóm và nhóm là ta.
“Lương tâm của mày ở đâu?” bà ta hỏi. “Lương tâm của mày ở đâu nếu mày có thể làm những việc này?” Rồi bà ta quay người đi đến chỗ các thầy thuốc, những người đã bị đánh số, đang đợi để chữa trị cho bà ta.
Tôi nhìn bà ta bước đi.
Tôi không biết tên bà ta.
Nhưng số của bà ta là 1484.
“1485!” Davy gọi.
Người phụ nữ đang đứng đầu hàng bước lên.
* * *
Chúng tôi dành cả ngày cưỡi ngựa từ ký túc xá nữ này đến ký túc xá nữ khác, gắn xong gần ba trăm cái vòng, nhanh hơn nhiều so với hồi đánh số Xú Vật. Chúng tôi trở về khi mặt trời bắt đầu lặn, khi thị trấn Prentiss Mới chuyển mối bận tâm của mình sang giờ giới nghiêm.
Chúng tôi không nói chuyện nhiều.
“Một ngày mới vất vả làm sao, hả, Cứt Lợn?” sau một hồi, Davy nói.
Tôi không đáp, nhưng hắn cũng không cần tôi trả lời.
“Chúng sẽ ổn thôi,” hắn nói. “Chúng có các thầy thuốc giúp giảm đau và trị thương mà.”
Lộp cộp, chúng tôi đi.
Tôi nghe thấy những gì hắn đang nghĩ.
Trời chạng vạng. Tôi không thể nhìn thấy mặt hắn.
Có lẽ đó là lý do vì sao hắn không thèm che đậy Tiếng Ồn.
“Nhưng khi chúng khóc thì,” hắn nói.
Tôi vẫn giữ im lặng.
“Mày không có gì để nói sao?” giọng Davy thoáng hằn học.
“Suốt ngày im như hến, như thể mày không muốn nói chuyện nữa, như thể tao không đáng để mày nói chuyện cùng.”
Tiếng Ồn của hắn bắt đầu lạo xạo.
“Tao cũng làm gì có ai khác để nói chuyện cùng, Cứt Lợn. Tao cũng chẳng có lựa chọn nào khác trong tình huống này. Dù tao có hoàn thành bất cứ chuyện chết tiệt nào thì cũng không được thăng tiến, không được làm nhiệm vụ nào đó cho ra hồn, không được chiến đấu . Nào là giám sát lũ Xú Vật ngu ngốc. Rồi lại làm chuyện y hệt với đám phụ nữ. Để làm gì chứ? Để làm gì chứ?”
Hắn hạ giọng.
“Để họ có thể gào khóc vào mặt bọn mình,” hắn nói. “Để họ nhìn bọn mình như thể bọn mình thậm chí không phải con người.”
“Không phải mà,” tôi đáp, ngạc nhiên vì đã nói thành lời.
“Ừ, đó là con người mới của mày, phải không?” hắn nói, vẻ khinh bỉ. “Ngài Không-Cảm-Xúc Ta-Là-Nhóm Kiên Cường. Mày sẽ nã súng vào đầu mẹ mày nếu bố tao bảo mày làm thế.”
Tôi không nói gì, chỉ nghiến chặt răng.
Davy cũng im lặng trong giây lát. Rồi hắn nói, “Xin lỗi.”
Rồi hắn nói, “Xin lỗi, Todd,” hắn gọi tên tôi.
Rồi hắn nói, “Việc quái gì tao phải xin lỗi mày chứ? Mày chỉ là thằng Cứt Lợn không biết đọc suốt ngày được bố tao ưu ái. Ai thèm quan tâm đến mày chứ.”
Tôi vẫn không nói gì, và lộp cộp, chúng tôi đi.
“Đi tiếp,” Angharrad hí lên với Deadfall. Nó hí lên đáp trả, “Đi tiếp.”
Đi tiếp, tôi nghe thấy trong Tiếng Ồn của Angharrad, rồi Nhóc trai, Todd.
“Angharrad,” tôi thì thầm giữa hai tai nó.
“Todd?” Davy nói.
“Ừ?” tôi nói.
Tôi nghe thấy hắn thở qua mũi. “Không có gì.” Rồi hắn thay đổi quyết định. “Mày làm thế bằng cách nào vậy?”
“Làm gì?”
Tôi thấy hắn nhún vai trong bóng tối. “Mày bình tĩnh trước tất cả những chuyện ấy. Tỏ ra, tao không biết nữa, vô cảm. Ý tao là..” Hắn ngập ngừng rồi nhắc lại, gần như quá nhỏ để nghe thấy, “khi chúng khóc.”
Tôi không nói gì vì làm sao tôi có thể giúp hắn? Làm sao hắn có thể không biết về Nhóm trừ phi bố hắn không muốn hắn biết?
“Tao biết, ” hắn nói, “nhưng tao đã thử và nó không có hiệu quả với tao, và ông ấy không...”
Hắn dừng lại đột ngột, như thể hắn đã nói quá nhiều.
“Ôi, quên mịa nó đi,” hắn nói.
Chúng tôi tiếp tục cưỡi ngựa, để tiếng GẦM của thị trấn Prentiss Mới quấn lấy mình trong lúc tiến vào trung tâm thị trấn, hai con ngựa gọi nhau, nhắc cho nhau nhớ chúng là ai.
“Mày là thằng bạn duy nhất mà tao có, Cứt Lợn,” cuối cùng Davy nói. “Chẳng phải đó là điều bi thảm nhất mày từng được nghe sao?”
“Một ngày mệt mỏi hả?” thị trưởng Ledger nói khi tôi bước vào buồng giam. Giọng ông ta nhẹ nhàng một cách kỳ quái và ông ta cứ dán mắt nhìn tôi.
“Ông quan tâm làm gì?” tôi ném túi xuống sàn rồi nằm phịch xuống giường mà không thèm cởi quân phục.
“Tra tấn phụ nữ suốt ngày thì hẳn phải mệt mỏi lắm.”
Tôi chớp mắt ngạc nhiên. “Tôi không tra tấn họ,” tôi gầm gừ. “Ông câm miệng lại đi.”
“Không, dĩ nhiên cậu không tra tấn họ. Ta nghĩ gì vậy chứ? Cậu chỉ gắn một cái vòng kim loại han gỉ lên tay họ, loại vòng mà nếu tháo ra sẽ khiến họ chảy máu đến chết. Làm sao chuyện đó lại có thể được coi là tra tấn cơ chứ?”
“Này!” tôi ngồi dậy. “Bọn tôi làm nhanh và không hề lằng nhằng. Có nhiều cách để khiến quá trình ấy tệ hơn rất nhiều, nhưng bọn tôi không làm vậy. Nếu đó là việc bắt buộc phải làm, thà để bọn tôi làm là tốt nhất.”
Ông ta khoanh tay, giọng vẫn bình thản. “Lời bào chữa đó sẽ giúp cậu ngủ ngon tối nay sao?”
Tiếng Ồn của tôi gầm lên dữ dội. “Thật sao?” tôi quát. “Hình như thị trưởng không nghe thấy ông la hét phản đối ở buổi diễn thuyết ngày hôm qua thì phải? Chẳng phải ông là người đã không dám đứng lên chống lại ông ta sao?”
Mặt ông ta tối sầm, và tôi nghe thấy sự phẫn uất xám xịt trong Tiếng Ồn của ông ta. “Rồi để bị bắn hay sao?” ông ta nói. “Hay bị kéo đi Tra Hỏi? Làm vậy thì giúp được gì?”
“Đó là những gì ông đang làm sao?” tôi hỏi. “Giúp đỡ?”
Ông ta không nói gì trước những lời ấy, chỉ quay người nhìn qua cửa sổ, nhìn những ánh đèn lay lắt phát ra từ một số nơi quan trọng, nhìn tiếng GẦM của thị trấn đang tự hỏi khi nào thì Câu Trả Lời sẽ tiến hành chiến dịch lớn của họ, tiến hành từ đâu, và nó sẽ lớn đến mức nào, hay ai sẽ cứu lấy thị trấn.
Tiếng Ồn của tôi vùng lên đỏ rực. Tôi nhắm mắt, hít một hơi dài, thật dài.
Ta là nhóm và nhóm là ta.
Không cảm thấy gì, không tiếp nhận gì.
“Họ đã lại quen dần với sự lãnh đạo của ông ta,” thị trưởng Ledger nói. “Họ đã đoàn kết đi theo ông ta, vì vài lệnh giới nghiêm có là gì so với việc bị nổ tung xác? Nhưng đây là một chiến thuật sai lầm.”
Tôi mở mắt trước từ chiến thuật vì đó là một cách dùng từ kỳ quái.
“Cánh đàn ông đang sợ,” ông ta vẫn nói. “Sợ họ sẽ là những người bị định dạng tiếp theo.” Ông ta nhìn xuống cẳng tay mình, xoa vị trí nơi một chiếc vòng có thể bị gắn vào. “Xét về mặt chính trị mà nói, ông ta đã phạm phải một sai lầm.”
Tôi nheo mắt nhìn ông ta. “Sao ông phải bận tâm đến việc ông ta phạm sai lầm?” tôi hỏi. “Ông đứng về phía ai?”
Ông ta quay sang tôi như thể tôi vừa sỉ nhục ông ta, mà chắc là tôi vừa làm vậy thật. “Về phía thị trấn ,” ông ta phẫn nộ. “Còn cậu đứng về phía ai, Todd Hewitt?”.
Có tiếng gõ cửa.
“Được cứu bởi kẻng ăn cơm rồi đấy,” thị trưởng Ledger nói.
“Kẻng ăn cơm không biết gõ,” tôi nói rồi đứng dậy mở cửa bằng chìa khóa của mình.
Là Davy.
Ban đầu hắn không nói gì, chỉ tỏ vẻ bồn chồn, mắt láo liên. Tôi nghĩ lại có chuyện rắc rối với các khu ký túc, nên tôi thở dài và bước lại giường để lấy một số vật dụng cá nhân. Tôi thậm chí còn chưa kịp tháo ủng.
“Sẽ chỉ mất một phút thôi,” tôi nói với hắn. “Angharrad vẫn con đang ăn. Nó không thích bị đóng yên quá sớm.”
Hắn vẫn không nói gì nên tôi quay ra nhìn hắn. Hắn vẫn bồn chồn, vẫn không nhìn vào mắt tôi. “Gì?” tôi hỏi.
Hắn cắn môi trên và tất cả những gì tôi có thể thấy trong Tiếng Ồn của hắn là cảm giác xấu hổ và những câu hỏi và cảm giác bực dọc vì thị trưởng Ledger đang có mặt và nhiều câu hỏi hơn nữa rồi ở sau tất cả, một cảm giác mãnh liệt kỳ quái, gần như ăn năn, gần như rõ ràng ...
Rồi hắn che đậy nó thật nhanh và đầy vẻ giận dữ cùng cảm giác xấu hổ lên phía trước.
“Cứt Lợn khốn kiếp,” hắn lẩm bẩm với bản thân, bực dọc kéo dây đeo trên vai và tôi nhận ra hắn đang đeo ba lô. “Khốn kiếp...” hắn nhắc lại nhưng không nói hết. Hắn mở ba lô rồi lấy ra một thứ.
“Đây,” hắn gần như hét lên, dúi nó về phía tôi.
Cuốn sách của mẹ tôi.
Hắn đang trả cuốn sách của mẹ tôi cho tôi.
“Cầm lấy đi!”
Tôi chậm rãi chìa tay ra, cầm lấy nó, rồi kéo nó khỏi tay hắn như thể nó là một thứ mỏng manh. Lớp da bọc ngoài vẫn mềm, vết cắt nơi Aaron cố đâm tôi trước khi bị cuốn sách chặn lại vẫn còn nguyên ở bìa trước. Tôi đưa tay vuốt nó.
Tôi ngước lên nhìn Davy nhưng hắn không nhìn tôi.
“Sao cũng được,” hắn nói rồi quay người chạy xuống cầu thang và biến mất vào màn đêm.