Chương 32 Những sự chuẩn bị cuối cùng
TÔI TRỐN SAU THÂN CÂY, tim đập thình thịch.
Súng trong tay.
Tôi dỏng tai nghe ngóng tiếng cành khô gãy, tiếng bước chân, hay bất cứ dấu hiệu nào cho biết vị trí tên lính. Tôi biết hắn đang ở gần vì tôi có thể nghe thấy Tiếng Ồn của hắn nhưng nó quá phẳng và quá rộng nên tôi chỉ biết đại khái hướng mà hắn định đuổi theo tôi.
Vì hắn đang đuổi theo tôi. Không có gì phải nghi ngờ về điều đó.
Tiếng Ồn của hắn lớn dần. Tôi tựa lưng vào thân cây và nghe thấy hắn ở phía bên trái.
Tôi phải nhảy ra đúng thời điểm.
Tôi cầm súng sẵn sàng.
Tôi thấy những thân cây quanh chỗ mình đang đứng trong Tiếng Ồn của hắn, cùng những câu hỏi rằng liệu tôi đang trốn sau thân cây nào, loại ra còn hai cây, cây tôi đang trốn và cây chỉ cách tôi chừng vài mét về bên trái.
Nếu hắn chọn cây đó, tôi sẽ tóm được hắn.
Tôi đã nghe thấy tiếng bước chân của hắn, êm ru trên mặt rừng ẩm ướt. Tôi nhắm mắt lại và tìm cách tập trung vào Tiêng Ồn, vào vị trí chính xác hắn đang đứng, nơi hắn đặt chân lên.
Vào cái cây mà hắn đang nhắm đến.
Hắn bước. Hắn ngập ngừng. Hắn lại bước.
Hắn đưa ra quyết định của hắn...
Và tôi đưa ra quyết định của mình...
Tôi nhảy ra rồi khom mình, xoay người và dùng chân mình quét chân hắn, tôi đã khiến hắn bất ngờ và hắn đang ngã xuống, tìm cách chĩa súng vào tôi, nhưng tôi đã chồm lên hắn, đè chân lên tay cầm súng của hắn, tì cả người lên ngực và gí nòng súng vào dưới cằm hắn.
Tôi đã tóm được hắn.
“Làm tốt lắm,” Lee nói, nhìn lên mỉm cười với tôi.
“Quả vậy, làm tốt lắm,” bà Braithwaite nói, bước ra khỏi bóng tối. “Và giờ là lúc, Viola, cháu sẽ làm gì với kẻ thù trong tay mình?”
Tôi nhìn xuống mặt Lee, thở hồng hộc, cảm nhận hơi ấm của anh dưới người tôi.
“Cháu sẽ làm gì?” bà Braithwaite hỏi lại.
Tôi nhìn xuống khẩu súng trong tay.
“Cháu sẽ làm việc phải làm,” tôi đáp.
Tôi sẽ làm việc phải làm để cứu cậu.
Tôi sẽ làm việc phải làm để cứu Todd.
“Cháu chắc mình muốn làm việc này chứ?” bà Coyle hỏi lần thứ một trăm lúc chúng tôi rời khỏi khu vực ăn sáng ngày hôm sau, từ chối lời mời uống thêm trà của Jane.
“Chắc chắn,” tôi đáp.
“Cháu chỉ có một cơ hội duy nhất trước khi chúng ta ra tay. Một. ”
“Cậu ấy đã từng đến vì tôi,” tôi nói. “Khi tôi bị giam cầm, cậu ấy đã đến vì tôi và phải đưa ra sự hy sinh lớn nhất để làm việc ấy.”
Bà ta cau mày. “Con người thay đổi, Viola.”
“Cậu ấy đáng nhận được cùng cơ hội mà câu ấy đã cho tôi.”
“Hừm,” bà Coyle hầm hừ, vẫn không có vẻ bị thuyết phục.
Nhưng tôi không cho bà ta lựa chọn nào khác.
“Và khi cậu ấy gia nhập với chúng ta,” tôi nói, “hãy nghĩ đến những thông tin mà cậu ấy có thể cung cấp.”
“Phải.” Bà ta quay mặt đi, nhìn khu trại nơi Câu Trả Lời đang rục rịch chuẩn bị. Chuẩn bị cho cuộc chiến. “Phải, cháu cứ không ngừng nói vậy.”
Dù hiểu Todd rất rõ, tôi cũng có thể thấy cách mọi người nhìn cậu cưỡi ngựa, nhìn cậu trong bộ quân phục, nhìn cậu cưỡi ngựa cùng Davy, và nghĩ cậu là một kẻ phản bội.
Và giữa đêm tối, khi đang nằm dưới chăn và không thể ngủ.
Tôi cũng nghĩ thế.
(cậu đang làm gì?)
(cậu đang làm gì với Davy ?)
Và tôi gắng hết sức để gạt suy nghĩ đó đi.
Vì tôi sẽ cứu cậu.
Bà ta đã đồng ý rằng tôi có thể. Bà ta đã đồng ý rằng tôi có thể mạo hiểm tính mạng của mình để lẻn vào nhà thờ lớn vào đêm cuối trước khi Câu Trả Lời tiến hành cuộc tấn công cuối cùng, mạo hiểm lần cuối để cứu cậu.
Bà ta đồng ý vì tôi đã nói rằng nếu bà ta không làm vậy, tôi sẽ không giúp bà ta nữa, không đánh bom, không tham gia cuộc tấn công cuối cùng, không giúp khi phi hành đoàn hạ cánh, giờ đây chỉ còn cách tám tuần. Không gì cả, nếu tôi không thể mạo hiểm cứu Todd.
Dù vậy, tôi nghĩ lý do duy nhất khiến bà ta đồng ý là vì những gì cậu có thể nói cho chúng tôi một khi cậu đến đây.
Bà Coyle muốn biết mọi thứ.
“Cháu rất dũng cảm vì đã muốn thử,” bà Coyle nói. “Dại dột, nhưng dũng cảm.” Bà ta nhìn tôi từ đầu đến chân một lần nữa, vẻ mặt khó đoán.
“Gì?” tôi hỏi.
Bà ta lắc đàu. “Chỉ là ta thấy quá nhiều thứ giống mình ở cháu, cô gái dễ khiến người ta cáu tiết ạ.”
“Bà nghĩ tôi đã sẵn sàng để lãnh đạo đội quân của riêng tôi chưa?” tôi hỏi, gần như đang mỉm cười.
Bà ta chỉ nhìn tôi lần cuối rồi bỏ về khu trại, sẵn sàng để đưa ra thêm nhiều mệnh lệnh, tiếp tục chuẩn bị, tỉa tót những sự bổ sung cuối cùng cho cuộc tấn công của chúng tôi.
Cuộc tấn công sẽ diễn ra vào ngày mai.
“Bà Coyle,” tôi gọi với theo bà ta.
Bà ta quay lại.
“Cảm ơn bà,” tôi nói.
Bà ta có vẻ ngạc nhiên, trán nhăn lại. Nhưng bà ta gật đầu, chấp nhận lời cảm ơn.
“Xong chưa?” Lee gọi từ phía sau chiếc xe kéo.
“Xong rồi,” tôi nói, thắt nút thắt cuối cùng để buộc đống đồ vào vị trí.
“Đó là tất cả,” Wilf nói, phủi bụi khỏi tay. Chúng tôi nhìn những chiếc xe kéo, mười một xe tất cả, chất đầy ứ quân dụng, vũ khí, chất nổ. Gần như toàn bộ những gì Câu Trả Lời có.
Mười một xe kéo có vẻ chẳng đáng là bao so với một đội quân cả nghìn người hoặc hơn, nhưng đó là những gì chúng tôi có.
“Đã từng thành công trước đây,” Wilf nói, trích lời bà Coyle, nhưng ông lúc nào cũng bình thản khiến ta chẳng bao giờ biết có phải ông đang chế giễu hay không. “Chỉ là vấn đề chiến thuật.”
Rồi ông mỉm nụ cười bí hiểm mà bà Coyle vẫn luôn cười. Nó thật hài hước và bất ngờ, khiến tôi bật cười.
Nhưng Lee thì không. “Phải, kế hoạch tuyệt mật của bà ấy.” Anh kéo thử một sợi dây trên xe để kiểm tra xem nó đã được buộc chặt hay chưa.
“Em nghĩ nó có liên quan đến ông ta,” tôi nói. “Để tóm được ông ta, bằng cách nào đó, và một khi ông ta đã bị loại bỏ...”
“Đội quân của ông ta sẽ sụp đổ và thành phố sẽ vùng lên chống lại chế độ độc tài của ông ta, còn chúng ta sẽ đứng ra cứu rỗi,” Lee nói, không có vẻ bị thuyết phục. Anh nhìn Wilf. “Bác nghĩ sao?”
“Bà ấy nói mọi chuyện sẽ kết thúc,” Wilf nhún vai. “Ta muốn nó kết thúc.”
Bà Coyle không ngừng nói vậy, rằng việc này có thể kết thúc toàn bộ mâu thuẫn, rằng một cú đòn vào đúng chỗ ngay lúc này có thể là tất cả những gì chúng tôi cần, rằng chỉ cần phụ nữ của thị trấn gia nhập thì cũng đã đủ để chúng tôi lật đổ ông ta trước khi mùa đông đến, lật đổ ông ta trước khi những con tàu hạ cánh, lật đổ ông ta trước khi ông ta tìm được chúng tôi.
Rồi Lee nói, “Cháu biết một việc không nên biết.”
Wilf và tôi nhìn anh ấy.
“Lúc đó bà ấy đang đi qua cửa sổ nhà bếp cùng bà Braithwaite,” anh ấy nói. “Họ đang trao đổi về hướng đánh của cuộc tấn công ngày mai.”
“Lee...” tôi nói.
“Đừng nói ra,” Wilf bảo.
“Từ ngọn đồi phía Nam thành phố,” anh tiếp tục, mở Tiếng Ồn ra khiến chúng tôi không thể không nghe thấy, “ngọn đồi có hẻm đá, và con đường nhỏ dẫn thẳng tới quảng trường thị trấn.”
Wilf trợn mắt. “Cháu không nên nói ra. Nếu Hildy bị bắt...”
Nhưng Lee chỉ nhìn tôi. “Nếu em gặp rắc rối,” anh nói. “Hãy chạy thẳng đến ngọn đồi ấy. Chạy đến ngọn đồi ấy là em sẽ nhận được sự trợ giúp.”
Tiếng Ồn của anh nói, Đó là nơi em sẽ tìm thấy anh.
“Và với những tấm lòng nặng trĩu, chúng ta tiễn bà về với đất.”
Từng người một, chúng tôi ném đất lên chiếc quan tài rỗng, không chứa bất cứ phần cơ thể nào của bà Forth, người đã nổ banh xác khi quả bom phát nổ quá sớm trong lúc bà đang gài nó lên một kho thóc.
Khi chúng tôi kết thúc nghi lễ, mặt trời đang lặn, chạng vạng rọi bóng cái lạnh lên khắp mặt hồ, nơi lớp băng đã đóng quanh rìa và không tan suốt cả ngày. Mọi người đã tản ra để hoàn thiện phần việc ban đêm của mình, thực thi những mệnh lệnh và công việc đóng gói cuối cùng. Tất cả đàn ông và đàn bà, những người sẽ sớm trở thành binh lính, hành quân với vũ khí trên tay, sẵn sàng tiến hành cuộc tấn công cuối cùng.
Lúc này trông họ chẳng khác gì những người bình thường.
Tối nay tôi sẽ lên đường, ngay khi trời tối hẳn.
Còn họ sẽ lên đường khi mặt trời lặn vào ngày mai, bất kể chuyện gì xảy đến với tôi.
“Đến giờ rồi,” bà Coyle vừa nói vừa bước lại gần tôi.
Ý của bà ta không phải đã đến giờ lên đường.
Còn một chuyện phải làm trước đó.
“Cháu đã sẵn sàng chưa?” bà ta hỏi.
“Hết mức có thể,” tôi đáp, rồi đi cùng bà ta.
“Chúng ta đang mạo hiểm lớn đấy, cô gái của ta. Rất lớn. Nếu cháu bị bắt...”
“Tôi sẽ không bị bắt.”
“Giả sử cháu bị bắt.” Bà ta dừng lại. “Nếu cháu bị bát, cháu biết khu trại ở đâu, cháu biết khi nào cuộc tấn công sẽ diễn ra. Và bây giờ ta đang nói với cháu rằng chúng ta sẽ tấn công từ con đường phía Đông, đi qua trụ sở Câu Hỏi. Chúng ta sẽ tiến vào thị trấn và tọng cái trụ sở đó thẳng xuống họng ông ta.” Bà ta cầm cả hai bàn tay tôi, nhìn sâu vào mắt tôi. “Cháu có hiểu ta đang nói gì không?”
Tôi hiểu. Thực sự hiểu. Bà ta đang cố tình cho tôi thông tin giả, bà ta nói với tôi để tôi có thể thành khẩn khai ra thông tin giả nếu bị bắt, như bà ta đã làm khi nói cho tôi biết về đại dương.
Đó là những gì tôi sẽ làm nếu tôi là bà ta.
“Tôi hiểu,” tôi đáp.
Bà ta kéo áo choàng sát người hơn trước cơn gió lạnh đến tái tê đang thổi tới. Chúng tôi đi vài bước trong im lặng, hướng về lều trị thương.
“Bà đã cứu ai?” tôi hỏi.
“Gì cơ?” Bà ta nhìn tôi vẻ ngạc nhiên.
Chúng tôi lại dừng chân. Tôi chẳng nề hà gì khi phải làm vậy. “Nhiều năm về trước,” tôi đáp. “Corinne nói rằng bà bị đuổi khỏi hội đồng vì đã cứu mạng một người. Bà đã cứu ai?”
Bà ta trầm tư nhìn tôi rồi xoa tay lên trán.
“Tôi có thể sẽ không trở về,” tôi nói. “Bà có thể sẽ không bao giờ gặp lại tôi nữa. Cũng tốt hơn nếu được biết một điểm tử tế ở bà để tôi không phải chết với suy nghĩ rằng bà chỉ là một cái nhọt to bự chảng ở mông tôi.”
Bà ta gần như đã mỉm cười nhưng nụ cười ấy nhanh chóng biến mất, mắt lại có vẻ phiền muộn. “Ta đã cứu ai ư?” bà ta lầm bẩm. Rồi hít sâu. “Ta đã cứu kẻ thù của thành phố.”
“Bà đã làm gì cơ ?”
“Câu Trả Lời chưa bao giờ được chấp thuận, cháu thấy đấy.” Bà ta dẫn chúng tôi đi theo một hướng khác, về phía bờ hồ lạnh giá. “Cánh đàn ông tham gia cuộc chiến Xú Vật không thực sự tán thành các phương pháp của chúng ta, dù chúng hiệu quả đến mức nào.” Bà ta nhìn tôi. “Và chúng rất hiệu quả. Đủ hiệu quả để khiến những người cầm đầu Câu Trả Lời được tham gia vào hội đồng lãnh đạo khi Haven được tái thiết.”
“Đó là lý do vì sao bà nghĩ lần này nó sẽ hiệu quả. Là lý do vì sao bà nghĩ nó có thể chống lại một lực lượng lớn hơn.”
Bà ta gật đầu rồi lại xoa trán. Tôi ngạc nhiên vì trán bà ta chưa bị chai. “Haven đã tự tái thiết,” bà ta tiếp tục, “dùng Xú Vật bị bắt làm lực lượng để tái xây dựng và đủ thứ khác. Nhưng một số người không hài lòng với chính quyền mới. Một số người không có nhiều quyền lực như họ nghĩ mình đáng được nắm giữ.” Bà ta run rẩy dưới lớp áo choàng. “Một số người của Câu Trả Lời.”
Bà ta để tôi tự hiểu ra điều đó nghĩa là gì. “Những vụ đánh bom,” tôi nói.
“Đúng vậy. Một số người vướng quá sâu vào chiến tranh, đã bắt đầu gây chiến chỉ để gây chiến.”
Bà ta quay mặt đi, để tôi không nhìn thấy mặt bà ta, hoặc để bà ta không nhìn thấy mặt tôi và thấy sự phán xét trên đó.
“Tên bà ấy là Thrace.” Bà ta đang nói với mặt hồ, với trời đêm lạnh giá. “Thông minh, mạnh mẽ, được kính trọng, nhưng thích lãnh đạo. Cũng chính là lý do khiến không ai muốn bà ấy có mặt trong hội đồng, gồm cả Câu Trả Lời, và là lý do khiến bà ấy phản ứng mạnh mẽ đến vậy khi bị loại ra.”
Bà Coyle quay sang tôi. “Có những người ủng hộ bà ấy. Và họ đã thực hiện một chiến dịch đánh bom riêng. Không khác gì việc mà chúng ta đang làm với thị trưởng, dĩ nhiên, ngoại trừ việc đáng lẽ đó phải là thời bình.” Bà ta ngước nhìn hai mặt trăng. “Bà ấy chuyên về một thứ mà chúng ta gọi là bom Thrace. Bà ấy thường đặt nó ở những nơi mà các binh sĩ hay tập trung, trông như một gói đồ vô hại. Không tự kích hoạt trừ phi cảm nhận được nhịp tim của người nhặt nó lên, thông qua da. Chính mạch đập của cháu sẽ khiến nó trở nên nguy hiểm, đến khi đó, cháu đã biết nó là một quả bom, và nó sẽ chỉ phát nổ khi cháu thả nó ra. Nên nếu cháu buông tay hoặc không thể vô hiệu hóa nó thì,” bà ta nhún vai, “Bùm!”
Chúng tôi nhìn một đám mây len qua giữa hai mặt trăng. “Cái đó là điềm gở,” bà Coyle lẩm bẩm.
Bà ta lại khoác tay tôi, rồi chúng tôi bước về lều trị thương. “Nên không hẳn là đã có một cuộc chiến khác,” bà ta nói. “Chỉ như một cuộc đối đầu nho nhỏ. Và trước sự nhẹ nhõm của tất cả mọi người, bà Thrace đã bị thương nặng.”
Sự im lặng bao trùm và ta chỉ có thể nghe thấy tiếng bước chân của chúng tôi và Tiếng Ồn của cánh đàn ông, giòn tan trong không khí.
“Nhưng rốt cuộc cũng không nặng đến vậy,” tôi nói.
Bà ta lắc đầu. “Ta là một thầy thuốc rất giỏi.” Chúng tôi đến cửa lều trị thương. “Ta đã biết bà ấy kể từ khi chúng ta còn là những thiếu nữ ở Cựu Thế Giới. Đối với ta, ta không có lựa chọn nào khác.” Bà ta xoa tay vào nhau. “Họ đã đuổi ta khỏi hội đồng vì chuyện ấy. Rồi họ cũng tử hình bà ấy.”
Tôi nhìn bà ta, gắng để hiểu bà ta, gắng để hiểu tất cả những mặt tốt, những khó khăn và những mâu thuẫn ở bà ta, những điều đã khiến bà ta trở thành con người như hiện tại.
Chúng ta là những lựa chọn mình đưa ra. Và phải đưa ra. Không hơn không kém.
“Cháu đã sẵn sàng chưa?” bà ta hỏi lại làn cuối.
“Sẵn sàng.”
Chúng tôi vào lều.
* * *
Túi của tôi đang ở đó, do chính tay bà Coyle chuẩn bị, tôi sẽ mang nó lên xe kéo với Wilf, mang theo nó vào thị trấn. Nó đựng đầy thức ăn, những đồ ăn vô hại mà nếu mọi chuyện diễn ra theo kế hoạch, sẽ là vé vào thành phố của tôi, là chiếc vé để tôi qua mặt đám lính, là chiếc vé để tôi tiến vào nhà thờ lớn.
Nếu mọi chuyện diễn ra suôn sẻ.
Nếu không, có một khẩu súng lục giấu trong ngăn bí mật dưới đáy.
Bà Lawson và bà Braithwaite cũng đang có mặt trong lều, dụng cụ trị thương sẵn sàng.
Và Lee cũng có mặt, vì tôi đã yêu cầu anh.
Tôi ngồi xuống chiếc ghế đối diện Lee.
Anh cầm bàn tay tôi và bóp khẽ và tôi cảm thấy một mẩu giấy ở trong lòng bàn tay anh. Anh nhìn tôi, Tiếng Ồn chỉ toàn những chuyện sắp xảy ra.
Tôi gỡ mẩu giấy, che nó khỏi tầm mắt của ba thầy thuốc xung quanh, những người chắc hẳn đang nghĩ nó chỉ là một thông điệp sến sẩm hay thứ gì đó ngu ngốc tương tự.
Đừng phản ứng, tôi đọc. Anh đã quyết định sẽ đi cùng em. Anh sẽ gặp em ở chỗ xe kéo trong rừng. Em muốn tìm gia đình của em, anh muốn tìm gia đình của anh, và không ai trong số chúng ta nên làm việc đó một mình.
Tôi không phản ứng, chỉ gấp tờ giấy lại rồi ngước nhìn anh, gật đầu rất khẽ.
“Chúc may mắn, Viola,” bà Coyle nói, rồi những người khác cùng đồng thanh, Lee là người cuối cùng.
Tôi muốn anh là người ra tay. Tôi sẽ không chịu được nếu người đó là bà Coyle, và tôi biết Lee sẽ cẩn thận hết mức có thể.
Vì chỉ có một cách để tôi di chuyển quanh thị trấn Prentiss Mới mà không bị bắt. Cách duy nhất, dựa trên những thông tin mà chúng tôi thu thập được.
Cách duy nhất để tôi đi tìm Todd.
“Em đã sẵn sàng chưa?” Lee hỏi, và những lời ấy nghe có vẻ khác lạ khi được thốt ra từ miệng anh, khác đến nỗi khiến tôi không ngại bị hỏi thêm lần nữa.
“Em đã sẵn sàng,” tôi đáp.
Tôi chìa tay ra và xắn áo.
“Cứ làm nhanh lên.” Tôi nhìn vào mắt Lee. “Làm ơn.”
“Được rồi,” anh đáp.
Anh thò tay vào chiếc túi dưới chân rồi lấy ra vòng kim loại đánh số 1391.