← Quay lại trang sách

Chương 33 Bố và con trai

“ÔNG ẤY CÓ NÓI VỚI MÀY là ông ấy muốn gì không?” Davy hỏi.

“Có khi nào tao nói chuyện với ông ta mà không có mặt mày?” tôi đáp.

“Hừ, Cứt Lợn, mày và ông ấy sống trong cùng một tòa nhà mà.”

Chúng tôi đang cưỡi ngựa đến trụ sở Câu Hỏi, mặt trời đang lặn vào cuối ngày làm việc của hai đứa. Thêm hai trăm người phụ nữ được đánh số. Quy trình diễn ra nhanh hơn khi có ông Hammar cầm súng đứng kè kè bên cạnh. Với các nhóm khác làm việc quanh thị trấn, do ông Morgan và ông O’Hare điều hành, người ta bảo chúng tôi đã đánh số gần xong tất cả phụ nữ, dù những chiếc vòng có vẻ không lành nhanh như ở cừu hay Xú Vật.

Tôi ngước nhìn bầu trời chạng vạng trong lúc di chuyển trên đường, rồi nhận ra một chuyện. “Thế mày sống ở đâu?”

“Ồ, giờ nó mới thèm hỏi kìa.” Davy quất dây cương, khiến Deadfal Acorn phi nhanh hai bước rồi lại giữ tốc độ bình thường. “Sau gần năm tháng làm việc cùng nhau.”

“Thì tao đang hỏi đây.”

Tiếng Ồn của Davy khẽ lạo xạo. Tôi biết hắn không muốn trả lời.

“Mày không cần phải...”

“Phía trên chuồng ngựa,” hắn nói. “Một căn phòng nhỏ. Trải đệm trên sàn. Có mùi như cứt ngựa.”

Chúng tôi tiếp tục chạy. “Tiến lên,” Angharrad hí. “Tiến lên,” Deadfall đáp trả. Todd, Angharrad nghĩ. “Angharrad,” tôi nói.

Davy và tôi không nói gì về cuốn sách của mẹ tôi kể từ khi hắn đem nó đến chỗ tôi bốn đêm trước. Không một lời. Và bất kỳ dấu hiệu nào về nó trong Tiếng Ồn của chúng tôi đều bị ngó lơ.

Nhưng chúng tôi đã nói chuyện với nhau nhiều hơn.

Tôi bắt đầu tự hỏi mình sẽ là người như thế nào nếu có ông bố là thị trưởng. Tôi bắt đầu tự hỏi mình sẽ là người như thế nào nếu có ông bố là thị trưởng và tôi không phải là đứa con mà ông ta muốn. Tôi tự hỏi liệu tôi có phải ngủ trong một căn phòng phía trên chuồng ngựa hay không.

“Tao đã cố gắng,” Davy nói khẽ. “Nhưng ai mà biết ông ấy muốn cái mịa gì cơ chứ?”

Tôi không biết, nên không nói gì.

Chúng tôi buộc ngựa ở cổng trước. Ivan lại tìm cách nhìn vào mắt tôi trong lúc tôi bước vào nhưng tôi không để cho ông ta làm vậy.

“Todd,” ông ta nói trong lúc chúng tôi đi qua, gắng sức hơn nữa.

“Là ông Hewitt đấy, binh nhì ,” Davy nạt ông ta.

Tôi tiếp tục bước đi. Chúng tôi băng qua quãng đường ngắn từ cổng đến cửa trước của trụ sở Câu Hỏi. Lính cũng đang canh gác cánh cửa ấy, nhưng chúng tôi cứ thế đi qua mặt họ, tiến thẳng vào bên trong, qua sàn nhà bê tông lạnh lẽo vẫn không được che đậy, vẫn không được sưởi ấm, rồi bước vào phòng quan sát như lúc trước.

“À, hai đứa, chào mừng,” thị trưởng nói, rời mắt khỏi chiếc gương để chào đón chúng tôi.

Sau lưng ông ta, ở giữa Vũ Đài Câu Hỏi là ông Hammar đang mặc một chiếc tạp dề bằng cao su. Ngồi trước mặt ông ta là một chàng thanh niên trần truồng đang gào thét.

Thị trưởng nhấn nút, cắt tiếng hét giữa chừng.

“Ta nghe nói quá trình định dạng đã hoàn tất?” ông ta hỏi, rõ ràng và hớn hở.

“Theo những gì chúng tôi được biết,” tôi đáp.

“Ai vậy?” Davy hỏi, chỉ vào chàng thanh niên.

“Con của kẻ khủng bố đã bị nổ tung,” thị trưởng nói. “Không bỏ chạy như mẹ mình, thằng nhóc dại dột. Giờ chúng ta sẽ biết những gì nó biết.”

Davy cong môi. “Nhưng nếu hắn đã không bỏ chạy như mẹ hắn thì...”

“Cả hai đứa đã giúp ta một việc lớn,” thị trưởng nói, chắp tay sau lưng. “Ta rất hài lòng.”

Davy mỉm cười và luồng cảm xúc hồng hào lại lấp đầy Tiếng Ồn của hắn.

“Nhưng cuối cùng thì mối đe dọa cũng đã ở ngay trước mặt chúng ta,” thị trưởng nói. “Một trong những kẻ khủng bố bị bắt trong cuộc vượt ngục cuối cùng đã tiết lộ một thông tin hữu dụng.” Ông ta lại quay ra nhìn qua gương. Ông Hammar đang che chắn gần hết tầm nhìn, nhưng đôi bàn chân trần của chàng thanh niên đang co quắp trước bất cứ chuyện gì mà ông Hammar đang làm với anh ta. “Trước khi không may qua đời, bà ta đã nói với chúng ta rằng, dựa trên tiến trình của những cuộc đánh bom gần đây, gần như chắc chắn rằng một chiến dịch lớn của Câu Trả Lời sẽ diễn ra chỉ sau vài ngày nữa, thậm chí có thể là ngày mai.”

Davy quay sang nhìn tôi. Tôi tiếp tục nhìn vào một điểm ở giữa bức tường trống trơn sau lưng thị trưởng.

“Dĩ nhiên, chúng sẽ bị đánh bại,” thị trưởng nói. “Một cách dễ dàng: Lực lượng của chúng nhỏ hơn chúng ta rất nhiều, và ta không thấy có lý do gì để trận chiến này phải kéo dài quá một ngày.”

“Để bọn con chiến đấu đi bố,” Davy hằm hở nói. “Bố biết bọn con đã sẵn sàng mà.”

Thị trưởng mỉm cười, mỉm cười với chính con trai của ông ta. Tiếng Ồn của Davy trở nên hồng hào đến nhức mắt, khó mà nhìn nổi.

“Con sẽ được thăng cấp, David,” thị trưởng nói. “Vào một vị trí trong quân đội. Con sẽ là trung sĩ Prentiss.”

Nụ cười của Davy gần như nổ tung khỏi khuôn mặt hắn cùng tiếng bùm nho nhỏ của Tiếng Ồn hài lòng. “Hết sảy,” hắn nói, như thể chúng tôi không có mặt ở đó.

“Con sẽ sát cánh bên đại úy Hammar khi ông ấy xung trận ở toán tiên phong,” thị trưởng nói. “Con sẽ được chiến đấu như những gì con muốn.”

Davy gần như bừng sáng. “Ôi, cảm ơn bố!”

Thị trưởng quay sang tôi. “Ta phong cho cháu cấp bậc trung úy Hewitt.”

Tiếng Ồn của Davy đột ngột thay đổi. “Trung úy?”

“Cháu sẽ là vệ sĩ riêng của ta kể từ thời điểm cuộc chiến bắt đầu,” thị trưởng tiếp tục. “Cháu sẽ ở cạnh ta, bảo vệ ta khỏi bất kỳ hiểm họa nào trong lúc ta giám sát cuộc chiến.”

Tôi không nói gì, chỉ nhìn vào bức tường trống.

Ta là nhóm và nhóm là ta.

“Và đây là cách mà nhóm chuyển mình, Todd à,” thị trưởng nói.

“Tại sao nó lại được làm trung úy?” Davy hỏi, Tiếng Ồn bập bùng.

“Trung úy không thuộc đội ngũ chiến đấu,” thị trưởng nhẹ nhàng nói. “Trung sĩ thì có. Nếu con không phải là trung sĩ, con sẽ không được chiến đấu.”

“Ồ,” Davy nói, đảo mắt nhìn từng người chúng tôi để xem hắn có đang bị lừa hay không. Tôi không nghĩ gì về chuyện đó.

“Không cần phải cảm ơn ta, trung úy,” thị trưởng chọc.

“Cảm ơn,” tôi nói, mắt vẫn nhìn bức tường.

“Cấp bậc này giúp cháu không phải làm những điều cháu không muốn,” ông ta nói. “Nó giúp cháu không phải giết người.”

“Trừ phi có người nhắm đến ông,” tôi đáp.

“Phải, trừ phi có người nhắm đến ta. Liệu đó có phải là vấn đề đối với cháu không, Todd?”

“Không,” tôi đáp. “Không, thưa ngài.”

“Tốt,” thị trưởng nói.

Tôi lại nhìn qua tấm gương. Đầu của thanh niên trần truồng đã rũ xuống ngực, nước dãi chảy ra từ cái miệng há hốc. Ông Hammar giận dữ cởi găng tay rồi ném xuống bàn.

“Ta đã rất may mắn,” thị trưởng nói giọng ấm áp. “Ta đã đạt được tham vọng đưa hành tinh này trở lại đường ray. Chỉ sau vài ngày nữa, thậm chí là vài giờ, ta sẽ đập tan bè lũ khủng bố. Rồi khi những người định cư mới đến, ta sẽ là người chìa bàn tay hữu nghị đầy tự hào ra chào đón họ.”

Ông ta giơ hai tay lên, như thể đang nóng lòng được chìa chúng ra. “Và ai sẽ ở cạnh ta?” Ông ta xòe tay ra với chúng tôi. “Cả hai đứa.”

Davy hồng rực toàn thân, xòe tay đón nhận bàn tay của bố hắn.

“Ta đã tiến vào thị trấn này với một đứa con trai,” thị trưởng nói, vẫn xòe tay ra với tôi, “nhưng đã được ban thêm một đứa con trai nữa.”

Tay ông ta vẫn xòe ra, đợi tôi cầm lấy nó.

Đợi đứa con trai thứ hai của ông ta bắt tay mình.

“Chúc mừng, trung úy Cứt Lợn,” Davy nói, nhảy lên lưng Deadfall.

“Todd?” Ivan nói, bước ra khỏi vị trí của ông ta trong lúc tôi trẻo lên lưng Angharrad. “Ta có thể nói chuyện được chứ?”

“Nó đã vượt cấp ông rồi,” Davy nói. “Ông sẽ phải gọi nó là trung úy nếu không muốn phải đào hố phân ở tiền tuyến.”

Ivan hít sâu, như để tự trấn tĩnh. “Được thôi, trung úy, tôi có thể nói chuyện với ngài được chứ?”

Tôi cúi xuống nhìn ông ta từ trên lưng ngựa. Tiếng Ồn của Ivan đang bùng lên đầy ắp bạo lực và phát súng bắn vào chân ông ta và âm mưu và oán hận và những cách để trả thù thị trường, không thèm che giấu, như để gây ấn tượng với tôi.

“Ông nên giữ những suy nghĩ ấy cho riêng mình, tôi nói. “Ông không bao giờ biết được người nào sẽ nghe thấy đâu.”

Tôi quất dây cương rồi thúc ngựa chạy xuống đường. Tiếng Ồn của Ivan đuổi theo tôi. Tôi tảng lờ nó.

Không cảm thấy gì, không tiếp nhận gì.

“Ông ấy đã gọi mày là con trai ,” Davy nói, nhìn về phía trước trong lúc mặt trời biến mất phía sau ngọn thác. “Có lẽ điều đó khiến bọn mình trở thành anh em rồi nhỉ.”

Tôi không đáp.

“Bọn mình nên làm gì đó để ăn mừng,” Davy nói.

“Ở đâu?” tôi hỏi. “Bằng cách nào?”

“Chà, giờ chúng ta đã là sĩ quan, phải không người anh em? Theo tao biết, sĩ quan có một số đặc quyền. ” Hắn quay sang nhìn tôi, Tiếng Ồn sáng bừng như ngọn lửa, đầy những thứ tôi từng thấy suốt ngày ở thị trấn Prentiss cũ.

Hình ảnh những người phụ nữ trần truồng.

Tôi cau mày và ném lại cho hắn hình ảnh một người phụ nữ không mặc quần áo nhưng có một chiếc vòng trên tay.

“Thì sao?” Davy hỏi.

“Mày thật bệnh hoạn.”

“Không, người anh em, mày đang nói chuyện với trung sĩ Prentiss. Cuối cùng tao cũng ổn rồi.”

Hắn cười rồi cười. Hắn cảm thấy thật sảng khoái, một phần cảm giác đó chạm cả vào Tiếng Ồn của tôi, khiến nó sáng sủa hơn đôi chút dù tôi có muốn hay không.

“Ôi, thôi nào, trung úy Cứt Lợn, không phải mày vẫn luyến tiếc con nhãi đó chứ? Nó đã bỏ đi nhiều tháng rồi. Bọn mình phải kiếm cho mày một ả mới.”

“Câm đi, Davy.”

“Câm đi, trung sĩ Davy.” Rồi hắn lại cười. “Được rồi, được rồi, mày cứ ở nhà, đọc cuốn sách của mày...”

Hắn ngưng bặt. “Ối, chết tiệt, xin lỗi, không, tao không có ý đó. Tao quên mất.”

Và điều kỳ quái là, hắn có vẻ thành thật.

Rồi yên lặng bao trùm trong giây lát khi Tiếng Ồn của hắn lại bùng lên cảm xúc mãnh liệt mà hắn đang che giấu...

Thứ mà hắn đang che giấu khiến hắn cảm thấy...

Rồi hắn nói, “Mày biết không...” và tôi thấy lời đề nghị sắp được đưa ra, tôi không nghĩ mình có thể chịu nổi, tôi không nghĩ mình có thể sống thêm một phút nào nếu hắn nói ra. “Nếu mày muốn tao đọc nó cho mày...”

“Không, Davy,” tôi nói vội. “Không, cảm ơn, không.”

“Mày chắc chứ?”

“Chắc.”

“Ừ thì, lời đề nghị vẫn còn hiệu lực.” Tiếng Ồn của hắn lại sáng lóa, bùng lên trong lúc hắn nghĩ về chức danh mới của mình, về phụ nữ, về tôi và hắn như những người anh em.

Và hắn vui vẻ huýt sáo suốt quãng đường về thị trấn.

Tôi nằm quay lưng về phía thị trưởng Ledger, người đang hùng hục ăn bữa tối như thường lệ. Tôi cũng đang ăn, nhưng tôi cũng đã lấy cuốn sách của mẹ ra, chỉ nhìn vào nó, đang nằm trên chăn.

“Mọi người đang thắc mắc khi nào thì cuộc tấn công lớn sẽ diễn ra,” thị trưởng Ledger nói.

Tôi không trả lời. Tôi miết tay trên bìa sách như vẫn làm mỗi tối, cảm nhận lớp da bọc, đầu ngón tay chỉ chạm vào vết rách nơi con dao đã xuyên qua.

“Mọi người nói sẽ sớm thôi.”

“Sao cũng được” Tôi lật trang bìa. Bản đồ đã gấp gọn của Ben vẫn còn bên trong, vẫn ở nơi tôi đã kẹp nó. Có vẻ Davy thậm chí còn không thèm mở sách, không một lần kể từ khi hắn có nó. Giờ đây khi tôi biết nó đã từng ở đâu, nó thoang thoảng mùi chuồng ngựa nhưng nó vẫn là cuốn sách ấy, vẫn là cuốn sách của bà.

Mẹ tôi. Những lời của mẹ tôi.

Hãy xem con trai mẹ đã thành cái thứ gì này.

Thị trưởng Ledger thở dài ồn ào. “Họ sẽ tấn công vào đây, cậu biết không,” ông ta nói. “Cậu phải thả ta nếu chuyện đó xảy ra.”

“Ông không thể giữ im lặng được năm giây thôi sao?” tôi lật trang đầu, những dòng chữ đầu tiên mẹ viết vào ngày tôi chào đời. Cả một trang đầy những chữ mà tôi từng được nghe.

(được nghe từ miệng...)

“Không có súng, không có vũ khí,” thị trưởng Ledger đã đứng dậy, lại nhìn ra cửa sổ. “Ta không có khả năng chống cự.”

“Tôi sẽ bảo vệ ông,” tôi nói, “giờ thì im miệng đi giùm cái. ”

Tôi vẫn không quay lại nhìn ông ta. Tôi đang nhìn những dòng chữ đầu tiên của mẹ tôi, những dòng chữ do chính tay bà viết. Tôi biết chúng viết gì, nhưng tôi vẫn tìm cách đọc thành lời.

Ua cờ ua cua. Là của mẹ. Tôi hít một hơi thật sâu. Y. Y-êu. Yêu-dấu. Là yêu dấu, có vẻ đúng. Yêu dấu của mẹ. Từ đầu tiên là Con trai, tôi biết, vì hôm nay đã được nghe nó quá rõ.

Tôi nghĩ đến bàn tay đang xòe ra của ông ta.

Tôi nghĩ đến lúc mình nắm lấy nó.

Con trai yêu dấu của mẹ.

Con trai yêu dấu của ta.

“Ta đã đề nghị được đọc nó cho cậu,” thị trưởng Ledger nói, không thể ngừng rên rỉ trước nỗ lực đọc sách trong Tiếng Ồn của tôi.

Tôi quay sang ông ta, tỏ vẻ cáu tiết. “Tôi đã bảo im đi cơ mà!”

Ông ta giơ tay lên. “Được rồi, được rồi, cậu nói gì cũng được.” Ông ta ngồi xuống và đế thêm một lời châm biếm cuối cùng qua kẽ răng. “Trung úy.”

Tôi ngồi dậy. Rồi ngồi thẳng hơn. “Ông vừa nói gì?”

“Không có gì.” Ông ta không nhìn vào mắt tôi.

“Tôi chưa nói với ông chuyện đó,” tôi đáp. “Không nói một lời.”

“Nó ở trong Tiếng Ồn của cậu.”

“Không có.” Tôi đã đứng dậy. Vì tôi nói đúng. Tôi chưa nghĩ đến thứ gì khác ngoài cuốn sách của mẹ kể từ lúc về phòng để ăn tối. “Làm sao ông biết?”

Ông ta ngước lên nhìn nhưng không lời nào được thốt ra từ miệng ông ta và Tiếng Ồn của ông ta đang sục sạo tìm từ để nói.

Nhưng không hiệu quả.

Tôi tiến một bước lại gần ông ta.

Có tiếng cạch ở cửa và ông Collins bước vào. “Có người đến tìm mày,” ông ta nói với tôi, rồi nhận thấy Tiếng Ồn của tôi. “Có chuyện gì vậy?”

“Tôi không hẹn gặp ai cả,” tôi nói, vẫn nhìn chằm chằm vào thị trưởng Ledger.

“Là một con bé,” ông Collins nói. “Nó bảo Davy phái nó tới.”

“Quỷ tha ma bắt,” tôi nói. “Tôi đã bảo hắn rồi.”

“Sao cũng được,” ông ta đáp. “Nó bảo sẽ không nói chuyện với ai ngoài mày.” Ông ta cười khúc khích. “Xinh đáo để đấy.”

Tôi quay lại trước thái độ trong giọng nói của ông ta. “Để cho cô ta yên, dù cô ta là ai đi nữa thì làm vậy cũng không đúng.”

“Thế thì mày không nên dành quá nhiều thời gian ở đây.” Ông ta cười trong lúc đóng cửa lại.

Tôi quay lại nhìn chằm chằm vào thị trưởng Ledger, Tiếng Ồn vẫn hừng hực. “Tôi chưa xong chuyện với ông đâu.”

“Nó ở trong Tiếng Ồn của cậu,” ông ta đáp, nhưng tôi đã ra khỏi cửa rồi khóa nó lại. Cạch.

Tôi hùng hục chạy xuống cầu thang, nghĩ cách đưa cô ta về mà không để cho ông Collins làm phiền cô ta, không để cô ta phải trải qua chuyện ấy dù vì bất cứ lý do nào, và Tiếng Ồn của tôi sôi sùng sục những nghi hoặc và những câu hỏi về thị trưởng Ledger, chúng đã trở nên rõ ràng hơn khi tôi xuống đến chân cầu thang.

Ông Collins đang đứng đợi, tựa vào tường đại sảnh, chân quắp vào nhau, thư thái và toe toét cười. Ông ta hất ngón cái.

Tôi nhìn theo.

Và cô đang đứng đó.