Chương 34 Cơ hội cuối cùng
“ĐỂ CHÚNG TÔI ĐƯỢC YÊN,” Todd nói với gã đàn ông đã để cho tôi vào, cậu không rời mắt khỏi tôi.
“ Đã bảo là nó xinh đáo để mà,” gã nói, cười ngạo nghễ trong lúc biến mất vào văn phòng nhỏ.
Todd đứng đó nhìn chằm chằm. “Là cậu,” cậu nói.
Nhưng cậu không tiến lại gần tôi.
“Todd,” tôi nói, tiến lên một bước.
Và cậu lùi lại một bước.
Tôi dừng lại.
“Ai đây?” cậu hỏi, nhìn vào Lee, người đang gắng hết sức để vờ như là một anh lính đích thực sau lưng tôi.
“Đó là Lee,” tôi nói. “Một người bạn. Anh ấy đi cùng tớ đ...”
“Cậu đang làm gì ở đây?”
“Tớ đến đón cậu,” tôi nói. “Tớ đến để giải cứu cậu.”
Tôi nhìn cậu nuốt khan. Tôi nhìn cổ họng cậu nhúc nhích.
“Viola,” cuối cùng cậu nói. Tên của tôi cũng đang hiện lên khắp Tiếng Ồn của cậu. Viola Viola Viola.
Cậu đưa hai tay ôm thái dương, túm mái tóc đã dài và xơ xác hơn so với lần gặp cuối cùng giữa chúng tôi.
Trông cậu cũng cao lớn hơn.
“Viola,” cậu nhắc lại.
“Là tớ đây,” tôi nói và tiến thêm một bước. Cậu không lùi lại nên tôi tiếp tục dấn bước, đi qua đại sảnh, không chạy, mà chỉ đến gần, rồi đến gần cậu hơn nữa.
Nhưng khi tôi gần tới nơi, cậu tiếp tục lùi lại.
“Todd?” tôi hỏi.
“Cậu đang làm gì ở đây?”
“Tớ đến vì cậu.” Tôi thấy ruột gan hơi chùng xuống. “Tớ đã nói mình sẽ làm thế mà.”
“Cậu đã nói sẽ không bỏ đi mà không có tớ,” cậu nói, và tôi nghe thấy trong Tiếng Ồn của cậu sự bực dọc vì đang tỏ ra thế này. Cậu đằng hắng. “Cậu đã bỏ tớ lại đây.”
“Họ đã bắt tớ đi,” tôi nói. “Tớ không có lựa chọn nào khác.”
Tiếng Ồn của cậu dâng lên và mặc dù tôi có thể cảm thấy niềm hạnh phúc trong đó...
Ôi, Chúa ơi, Todd, có cả cơn thịnh nộ nữa.
“Tớ đã làm gì chứ?” tôi nói. “Chúng ta phải đi thôi. Câu Trả Lời sẽ...”
“Vậy là cậu đã tham gia Câu Trả Lời?” cậu quát, vẻ gay gắt bắt đầu vùng lên. “Là một phần của lũ đồ tể ấy.”
“Còn cậu đã là một binh sĩ nhỉ?” tôi đáp trả, cảm thấy ngạc nhiên, vẻ cáu gắt cũng bắt đầu dâng lên trong giọng nói của tôi. Tôi chỉ vào chữ C trên tay áo cậu. “Đừng lên giọng với tớ về việc giết chóc. ”
“Câu Trả Lời đã giết Xú Vật,” cậu nói, giọng trầm và giận dữ.
Thi thể của Xú Vật hiện lên trong Tiếng Ồn của cậu.
Xếp thành từng đống cao chót vót, chồng chất lên nhau, như những đống rác.
Chữ C của Câu Trả Lời viết trên tường.
Và Todd đứng giữa khung cảnh ấy.
“Câu Trả Lời có thể đã giết chết cả tớ cùng với họ,” cậu nói.
Cậu nhắm mắt lại.
Ta là nhóm và nhóm là ta, tôi nghe thấy.
“Viola?” Lee nói sau lưng tôi. Tôi quay lại. Anh đã bước ra giữa đại sảnh.
“Anh ra ngoài đợi đi,” tôi nói.
“Viola...”
“Ra ngoài đi.”
Anh trông có vẻ quá lo lắng, quá sẵn sàng để chiến đấu vì tôi, khiến tim tôi lỡ nhịp. Trên đường đến đây, anh đã phát ra Tiếng Ồn lớn hết mức có thể rằng tôi là tù nhân của anh, lớn đến nỗi các binh lính khác tưởng rằng anh đang che đậy một cuộc hãm hiếp mà anh sắp thực hiện, chúng huýt sáo với anh và chúc may mắn. Rồi chúng tôi trốn cạnh nhà thờ lớn, nhìn thấy Davy Prentiss cưỡi ngựa khỏi đây, nghĩ đến những chuyện mà tôi không bao giờ muốn nhìn thấy lần nữa, nghĩ đến chuyện đáng ra hắn và Todd phải ăn mừng.
Nên chúng tôi đã giả vờ là quà mừng.
Và nó có hiệu quả.
Thú thực, tôi cảm thấy khá bực mình khi nó có hiệu quả dễ dàng đến vậy.
Lee đảo chân trụ. “Hãy gọi anh nếu cần.”
“Em sẽ làm vậy,” tôi đáp, và anh đợi thêm một giây, rồi bước ra ngoài, để cửa ngỏ hòng theo dõi chúng tôi.
Todd vẫn nhắm mắt và cậu lặp lại câu Ta là nhóm và nhóm là ta mà tôi phải thừa nhận rằng nghe hệt như một thứ bắt nguồn từ thị trưởng.
“Bọn tớ không giết Xú Vật,” tôi nói.
“Bọn tớ?” cậu hỏi lại, mở mắt.
“Tớ không biết ai đã làm, nhưng không phải bọn tớ.”
“Các người đã ném một quả bom để giết họ vào cái ngày các người thổi tung tòa tháp.” Cậu nhổ ra từng lời. “Rồi các người quay lại vào hôm vượt ngục để hoàn thành công việc.”
“Bom?” tôi nói. “Bom nào...?”
Nhưng rồi tôi nhớ ra...
Vụ nổ đầu tiên khiến lính canh chạy khỏi tòa tháp liên lạc.
Không.
Bà ta sẽ không làm vậy.
Không thể nào, dù là bà ta đi nữa. Cháu nghĩ chúng ta là loại người gì? bà ta đã nói thế...
Nhưng bà ta không trả lời câu hỏi ấy.
Không, không, điều đó không phải là sự thật, chưa kể...
“Ai đã nói với cậu điều ấy?” tôi hỏi. “Davy Prentiss?”
Cậu chớp mắt. “Gì cơ?”
“Cậu hỏi gì cơ ý là sao?” giọng tôi gằn xuống. “Thẳng bạn thân mới của cậu. Kẻ đã bắn tớ, Todd, và kẻ cậu cưỡi ngựa cùng đến nơi làm việc mỗi sáng, vừa đi vừa cười.”
Cậu siết chặt tay thành hai nắm đấm.
“Cậu theo dõi tớ ư?” cậu hỏi. “Ba tháng không gặp, ba tháng không được nghe bất cứ tin tức gì từ cậu và cậu lại đi theo dõi tớ ư? Có phải đó là những gì cậu đã làm trong thời gian rảnh rỗi khi không phải đi thổi banh xác người ta?”
“Phải!” tôi hét, lên giọng cho ngang bằng giọng cậu. “Ba tháng bào chữa cho cậu trước những người sẵn sàng gọi cậu là kẻ thù, Todd. Ba tháng tự hỏi làm thế quái nào cậu lại đang làm việc cật lực cho thị trưởng, và làm thế nào mà ông ta biết để tiến thẳng đến bờ biển ngay sau hôm bọn mình vừa nói chuyện.” Cậu nhăn nhó, nhưng tôi cứ tiếp tục, chìa tay ra và xắn tay áo lên. “Ba tháng tự hỏi tại sao cậu lại gắn thứ này lên phụ nữ!”
Cậu biến sắc ngay tắp lự, hét lên như thể chính cậu cũng cảm thấy đau. Cậu đặt một tay lên miệng để chặn tiếng hét lại nhưng Tiếng Ồn của cậu bỗng bị rửa trôi bằng bóng tối. Cậu chìa những đầu ngón tay của bàn tay kia lại gần chiếc vòng, ngay trên da tôi, ngay trên chiếc vòng tôi sẽ không bao giờ tháo ra được trừ phi chịu để mất một cánh tay. Lớp da xung quanh vẫn còn đỏ, cơn đau từ chiếc vòng 1391 vẫn còn nhói lên dai dẳng, bất chấp việc tôi đã được ba thầy thuốc chữa trị.
“Ôi, không,” cậu nói. “Ôi, không”
Cửa hông đại sảnh bật mở và gã đàn ông đã để cho tôi vào thò đầu ra. “Mọi chuyện vẫn ổn chứ, trung úy?”
“Trung úy?” tôi hỏi.
“Chúng tôi ổn,” Todd khẽ nghẹn ngào. “Chúng tôi ổn.”
Gã ta đợi thêm giây lát, rồi trở vào trong.
“Trung úy?” tôi hỏi lại, hạ giọng.
Todd cúi gập người, hai tay đặt trên gối, nhìn chằm chằm xuống sàn. “Không phải là tớ đấy chứ?” cậu hỏi, giọng lí nhí. “Tớ không...” Cậu chỉ vào cái vòng mà không ngước lên nhìn. “Tớ không làm chuyện đó mà không biết đó là cậu, phải không?”
“Không” tôi đáp, đọc những điều trong Tiếng Ồn của cậu, đọc sự tê liệt của cậu trước những điều ấy, đọc tất cả những nỗi kinh hoàng nằm sâu bên dưới mà cậu đang gắng hết sức ngó lờ. “Là Câu Trả Lời đã làm.”
Cậu ngẩng phắt đầu, đầy thắc mắc.
“Đây là cách duy nhất để tớ có thể đến tìm cậu mà không gặp bất kỳ rắc rối nào,” tôi nói. “Là cách duy nhất để tớ qua mặt đám lính đang lượn lờ khắp thành phố vì chúng nghĩ tớ đã bị đánh số.”
Mặt cậu lại biến sắc khi hiểu ra. “Ôi, Viola.”
Tôi thở hắt ra. “Todd,” tôi nói. “Làm ơn hãy đi cùng tớ.”
Mắt cậu ướt nhẹp nhưng giờ tôi đã có thể thấy cậu, cuối cùng tôi đã có thể thấy cậu, thấy khuôn mặt, thấy Tiếng Ồn, thấy hai cánh tay đang buông thõng vẻ đầu hàng.
“Đã quá muộn rồi,” cậu nói và giọng cậu buồn đến nỗi mắt tôi cũng bắt đầu ướt nhẹp. “Tớ đã chết, Viola. Tớ đã chết.”
“Cậu chưa chết,” tôi nói, nhích lại gần cậu. “Chỉ là giai đoạn khó khăn thôi.”
Cậu đang nhìn xuống, mắt không còn tập trung vào bất cứ điều gì.
Không cảm thấy gì, Tiếng Ồn của cậu nói. Không tiếp nhận gì.
Ta là nhóm và nhóm là ta.
“Todd?” tôi nói, đã đến đủ gần để chạm vào tay cậu. “Todd, nhìn tớ đi.”
Cậu ngước lên, và cảm giác mất mát trong Tiếng Ồn của cậu quá lớn đến nỗi tôi cảm thấy như mình đang đứng bên bờ vực thẳm, như thể tôi đang chuẩn bị ngã vào cậu, vào bóng tối trống rỗng đơn độc chẳng thể nào có đường ra.
“Todd,” tôi lặp lại, giọng nghẹn ngào. “Ở gờ đá dưới ngọn thác, cậu có nhớ đã nói gì với tớ không? Cậu có nhớ đã nói gì để cứu tớ không?”
Cậu chậm rãi lắc đầu. “Tớ đã làm những điều khủng khiếp, Viola. Những điều khủng khiếp ...”
“Cậu đã nói, tất cả chúng ta đều phải sa ngã. ” Tôi đang nắm chặt tay cậu. “Tất cả chúng ta đều phải sa ngã nhưng đó không phải là điều quan trọng. Điều quan trọng là sau khi sa ngã chúng ta phải đứng lên.”
Nhưng cậu đẩy tôi ra.
“Không,” cậu nói, quay mặt đi. “Không, nói vậy thì dễ lắm nếu cậu không ở đó. Dễ lắm nếu cậu không thể thấy...”
“Todd, tớ đến để cứu cậu...”
“ Không. Tớ không phải nghĩ đến bất cứ điều gì...”
“Vẫn chưa quá muộn.”
“Đã quá muộn,” cậu nói, lắc đầu. “Đã quá muộn!”
Và cậu đang lùi lại.
Khỏi tôi.
Tôi đang để mất cậu...
Rồi tôi nảy ra một ý định.
Một ý định nguy hiểm, vô cùng nguy hiểm.
“Cuộc tấn công sẽ diễn ra vào ngày mai, lúc mặt trời lặn,” tôi nói.
Cậu lại chớp mắt kinh ngạc. “Cái gì?”
“Đó là lúc nó sẽ diễn ra.” Tôi nuốt khan và bước một bước lại gần cậu, gắng giữ giọng bình tĩnh. “Đáng lẽ tớ chỉ được biết kế hoạch giả, nhưng tớ đã nghe được kế hoạch thật. Câu Trả Lời sẽ tiến đến từ ngọn đồi có khe đá, từ phía Nam của nhà thờ lớn này, Todd. Họ đang tiến thẳng đến đây, và tớ cược rằng họ đến vì thị trưởng.”
Cậu lo lắng nhìn cánh cửa hông nhưng tôi đang hạ giọng. “Họ chỉ có hai trăm người, Todd, nhưng họ được trang bị súng và bom và một kế hoạch và một thủ lĩnh vô cùng đáng gờm, bà ta sẽ không chịu dừng lại cho đến khi lật đổ được thị trưởng.”
“Viola...”
“Họ đang đến,” tôi nói, lại tiến gần hơn. “Và giờ cậu đã biết thời gian và hướng tấn công và nếu thông tin đó đến tai thị trưởng...”
“Đáng lẽ cậu không nên nói với tớ,” cậu nói, không nhìn vào mắt tôi. “Tớ đã che giấu mọi chuyện, nhưng ông ta vẫn biết. Đáng lẽ cậu không nên nói với tớ!”
Tôi vẫn dấn tới. “Vậy thì cậu phải đi cùng tớ, phải không? Cậu phải làm vậy, bằng không ông ta sẽ chiến thắng một lần và vĩnh viễn, ông ta sẽ là người thống trị hành tinh này, ông ta sẽ là người chào đón những người định cư mới...”
“Với bàn tay chìa ra,” Todd nói, giọng bỗng dịu lại.
“Gì cơ?”
Nhưng cậu chỉ chìa tay ra, vào khoảng không, nhìn chằm chằm vào nó. “Cùng các con trai đón chào.”
“Ừm, bọn mình cũng không muốn chuyện đó xảy ra.” Tôi lo lắng nhìn ra cửa trước. Lee đang thò đầu vào, gắng không tỏ ra lạc lõng, nhưng binh lính đang đi tuần ngoài cửa. “Bọn mình không có nhiều thời gian.”
Bàn tay của Todd vẫn chìa ra.
“Tớ cũng đã làm những chuyện tồi tệ,” tôi nói. “Tớ ước gì mọi chuyện đã khác nhưng không thể. Chỉ còn hiện tại và cậu phải đi cùng tớ, nếu bọn mình muốn có cơ hội để mang lại một kết quả tốt đẹp cho tất cả những chuyện này.”
Cậu không nói gì, nhưng vẫn chìa bàn tay ra, vẫn đang nhìn vào nó, nên tôi tiến thêm một bước rồi cầm lấy bàn tay Todd.
“Bọn mình có thể cứu thế giới,” tôi nói, gắng mỉm cười. “Cậu và tớ.”
Cậu nhìn vào mắt tôi, tìm kiếm, tìm cách đọc tôi, tìm cách để xem tôi có thực sự ở đây không, để xem chuyện này có phải là thực, để xem những điều tôi nói có phải là thực, cậu tìm và tìm...
Nhưng cậu không tìm thấy tôi.
Ôi, Todd...
“Đang đi đâu sao?” một giọng nói cất lên từ bên kia sảnh.
Giọng nói của một người đàn ông đang cầm súng.
Đó không phải là người đã để cho chúng tôi vào, đó là một người tôi chưa từng nhìn thấy.
Ngoại trừ một lần, trong Tiếng Ồn của Todd.
“Làm sao ông thoát ra được?” Todd hỏi, vẻ ngạc nhiên gợn sóng khắp người cậu.
“Cậu sẽ không đi mà không có thứ này , phải không?” ông ta nói. Trong bàn tay không cầm súng là cuốn nhật ký của mẹ Todd.
“Đưa nó cho tôi!” Todd nói.
Ông ta tảng lờ cậu và vẫy súng về phía Lee. “Vào đây ngay,” ông ta nói. “Bằng không ta sẽ rất vui khi được bắn cậu bạn Todd đáng quý của chúng ta.”
Tôi ngoái lại nhìn. Tiếng Ồn của anh bùng lên những ý nghĩ bỏ chạy, nhưng anh nhìn thấy khẩu súng đang chĩa vào Todd, thấy vẻ mặt của tôi, nên đành bước vào, Tiếng Ồn đang nói lớn rằng anh sẽ không bỏ tôi lại, lớn đến mức tôi gần như quên đi sự có mặt của khẩu súng.
“Thả nó xuống,” ông ta nói, chỉ khẩu súng trường của Lee.
Lee ném nó xuống sàn.
“Đồ dối trá,” Todd nói với ông ta. “Đồ hèn nhát.”
“Vì lợi ích của thị trấn thôi Todd ạ,” ông ta nói.
“Tất cả những lời rên rỉ ấy,” Todd nói, giọng và Tiếng Ồn của cậu thịnh nộ. “Tất cả những lời phỉ báng và rên rỉ về cách ông ta hủy hoại mọi thứ, nhưng hóa ra ông cũng chỉ là một tên gián điệp.”
“Ban đầu thì không phải,” người đàn ông nói, bước lại gần chúng tôi. “Ban đầu ta đúng như những gì cậu nghĩ về ta, một cựu thị trưởng bị thất sủng và được cho phép sống trong cùng quẫn.” Ông ta bước qua mặt Todd và lại gần tôi, kẹp cuốn sách của Todd dưới một bên nách. “Đưa túi của nhóc đây.”
“Cái gì?” tôi hỏi.
“Đưa nó đây.” Ông ta chĩa súng vào đầu Todd. Tôi để túi trượt khỏi vai và đưa cho ông ta. Ông ta thậm chí không thèm mở nó ra theo cách thông thường, chỉ sờ đáy túi, thọc ngay vào ngăn bí mật, ngăn mà nếu sờ đúng cách, ông ta có thể sờ thấy khẩu súng của tôi.
Ông ta mỉm cười. “Nó đây rồi,” ông ta nói. “Câu Trả Lời không hề thay đổi nhỉ?”
“Ông mà động vào một cọng tóc của cô ấy,” Todd nói, “tôi sẽ giết ông.”
“Tôi cũng vậy,” Lee nói.
Ông ta chỉ tiếp tục mỉm cười. “Ta nghĩ cậu có đối thủ rồi, Todd.”
“Ông là ai?” tôi hỏi, những ý định bảo vệ này khiến tôi cảm thấy bực bội và dũng cảm hơn.
“Con Ledger, thị trưởng Haven, sẵn sàng phục vụ, Viola.” Ông ta khẽ cúi đầu. “Đó hẳn phải là tên của nhóc, đúng không?” Ông ta đi quanh người Todd. “Chà, tổng thống đã rất hứng thú với Tiếng Ồn trong giấc ngủ của cậu, chàng trai ạ. Rất hứng thú với những suy nghĩ của cậu trong giấc ngủ. Rằng cậu nhớ Viola đến mức nào, và cậu sẵn sàng làm mọi thứ để tìm được cô nhóc.”
Tôi thấy mặt Todd đang đỏ bừng.
“Rồi bỗng nhiên ông ta có vẻ dễ tính hơn với ta, nhờ ta chuyển một số thông tin tới cậu, để xem chúng ta có thể khiến cậu làm những việc mà ông ta muốn hay không.” Thị trưởng Ledger trông có vẻ lố bịch, với tất cả những thứ ông ta đang cầm, khẩu súng ở một tay, túi đeo trên tay còn lại, cuốn sách kẹp dưới nách, mà vẫn cố tìm cách tỏ ra nguy hiểm. “Ta phải nói rằng, hiệu quả bất ngờ.” Ông ta nháy mắt với tôi. “Giờ đây ta đã biết Câu Trả Lời sẽ tấn công từ đâu và khi nào.”
Tiếng Ồn của Lee vùng dậy và anh điên cuồng bước một bước về phía trước.
Thị trưởng Ledger lên cò súng. Lee dừng lại.
“Thích không?” thị trưởng Ledger hỏi. “Tổng thống đã đưa nó cho ta, sau khi ông ấy giao chìa khóa buồng giam cho ta đấy.”
Ông ta lại mỉm cười, rồi nhận thấy cách chúng tôi đang nhìn ông ta. “Ôi, thôi nào,” ông ta nói. “Nếu tổng thống đánh bại Câu Trả Lời, tất cả những chuyện này sẽ kết thúc. Tất cả những vụ đánh bom, tất cả những lệnh giới nghiêm, tất cả những hạn chế.” Nụ cười của ông ta đã bớt tươi đi đôi chút. “Phải biết cách hoạt động trong hệ thống để thay đổi. Khi ta trở thành cánh tay phải của ông ấy, ta sẽ làm việc cật lực để thay đổi mọi thứ theo chiều hướng tích cực hơn cho mọi người.” Ông ta hất đầu về phía tôi. “Cả cho phụ nữ nữa.”
“Ông nên bắn tôi thì hơn,” Todd nói, Tiếng Ồn bùng lên từ cậu như ngọn lửa. “Vì không đời nào ông được sống yên ổn, một khi ông hạ súng xuống.”
Thị trưởng Ledger thở dài. “Ta sẽ không bắn ai cả, Todd, trừ phi...”
Cửa hông đột nhiên bật mở và gã đàn ông đã để cho tôi vào đây bước ra, vẻ kinh ngạc bùng lên trên mặt và trong Tiếng Ồn của gã. “Mày đang làm cái...”
Thị trưởng Ledger chĩa súng vào gã và bóp cò ba phát. Gã ngã ngửa người qua ngưỡng cửa rồi rớt phịch xuống sàn, chỉ còn hai bàn chân thò ra ngoài.
Chúng tôi đứng đó, bàng hoàng, tiếng vọng của những phát súng vẫn dội trên sàn cẩm thạch.
Một hình ảnh sắc nét hiện lên trong Tiếng Ồn của thị trưởng Ledger, hình ảnh ông ta với con mắt thâm sì và cái môi rách toác, hình ảnh gã đàn ông đang nằm trên sàn thẳng tay đánh ông ta.
Ông ta quay sang nhìn chúng tôi, thấy chúng tôi đang nhìn ông ta chằm chằm. “Sao?”
“Thị trưởng Prentiss sẽ không thích chuyện này,” Todd nói. “Ông ta biết ông Collins từ hồi ở thị trấn Prentiss cũ.”
“Ta chắc rằng cái giá của việc tóm được Viola và thông tin về cuộc tấn công của Câu Trả Lời sẽ bù đắp cho những hiểu lầm khác.” Thị trưởng Ledger đang nhìn quanh, tìm chỗ để đặt đồ xuống. Cuối cùng ông ta ném cuốn sách cho Todd, như thể ông ta không còn muốn có nó nữa. Todd chệch choạc một lúc nhưng rồi cũng bắt được nó.
“Mẹ cậu không phải là một nhà văn giỏi giang gì, Todd a,” thị trưởng Ledger nói, cúi gập người và mở túi bằng bàn tay rảnh. “Viết gì mà như chỉ mới học chữ.”
“Ông sẽ phải trả giá cho việc này.” Todd quay lại nhìn tôi và tôi nhận ra mình là người vừa nói thành lời.
Thị trưởng Ledger lục túi. “Đồ ăn!” ông ta nói, mặt sáng bừng. Ông ta lấy ra một quả thông mào rồi nhét ngay vào miệng. Ông ta tiếp tục lục lọi, tìm thấy bánh mì và nhiều hoa quả khác, cắn thử hầu hết mọi thứ. “Nhóc định ở đây bao lâu vậy?” ông ta hỏi, miệng nhồm nhoàm.
Tôi thấy Todd chực nhích tới trước.
“Đâu phải ta không thể nghe thấy cậu,” thị trưởng Ledger nói, lại ve vẩy khẩu súng, thọc tay xuống đáy túi. Ông ta dừng lại, tay vẫn thọc sâu dưới đáy, rồi ngước lên. “Cái gì thế này?” Ông ta lục thêm một lúc rồi cố kéo ra một thứ khá lớn. Ban đầu tôi nghĩ đó là một khẩu súng, nhưng rồi ông ta thả túi xuống.
Ông ta đứng dậy.
Rồi tò mò nhìn quả bom Thrace đang cầm trên tay.
Trong khoảnh khắc, đó không thể là sự thật. Trong khoảnh khắc, tôi không thể tin vào những gì mình đang thấy, không thể tin mình lại biết một quả bom trông như thế nào. Trong khoảnh khắc, nó nằm trong tay ông ta, nhưng chẳng có ý nghĩa gì, chẳng hề có ý nghĩa gì.
Rồi Lee thở gấp cạnh tôi và tất cả đã trở nên có lý, tất cả đã trở nên có lý theo chiều hướng chết tiệt nhất mà tôi có thể nghĩ ra.
“Không,” tôi nói.
Todd xoay người lại. “Gì? Cái gì thế?”
Thời gian như ngừng trôi. Thị trưởng Ledger xoay nó trên tay và tiếng bíp vang lên, một tiếng bíp nhanh nhảu, một tiếng bíp rõ ràng được cài đặt để vang lên khi có người lục soát túi của tôi và chạm vào nó, mạch đập trên tay ông ta đã khởi động quá bom, quả bom mà bạn biết sẽ giết chết bạn nếu bạn thả nó ra.
“Đây không phải là..” thị trưởng Ledger nói, ngước lên nhìn...
Nhưng Lee đã chực chộp lấy tay tôi...
Định túm lấy nó để kéo tôi chạy ra cửa chính...
“Chạy thôi!” anh ấy hét...
Nhưng tôi đang nhảy về phía trước, không phải ra sau...
Và đẩy Todd sang một bên...
Loạng choạng lăn vào căn phòng mà người đàn ông hồi nãy đã ngã xuống...
Thị trưởng Ledger không tìm cách bắn chúng tôi...
Không làm gì hết...
Ông ta chỉ đứng đó, bắt đầu nhận ra...
Và khi chúng tôi đang ngã qua ngưỡng cửa...
Lăn qua thi thể của người đàn ông khi nãy...
Quấn lấy nhau để bảo vệ...
Thị trưởng Ledger tìm cách ném quả bom đi...
Buông nó khỏi tay...
Và...
... nó thổi tung ông ta thành nghìn mảnh vụn, đánh sập những bức tường sau lưng ông ta và phần lớn căn phòng mà chúng tôi đang ngã vào. Nhiệt từ vụ nổ làm cháy sém quần áo tóc tai chúng tôi và những mảnh vụn bắt đầu đổ xuống và chúng tôi chui xuống dưới một chiếc bàn nhưng có thứ gì đó văng mạnh vào gáy Todd và một cây xà dài ngoằng rớt xuống cổ chân tôi và tôi cảm thấy cả hai cổ chân mình gãy đánh rắc và tất cả những gì tôi có thể nghĩ đến trong lúc hét lên giữa cơn đau khôn cùng là bà ta đã phản bội mình bà ta đã phản bội mình bà ta đã phản bội mình và đây không phải là một điệp vụ để giải cứu Todd, đây là một điệp vụ để ám sát cậu, và cả thị trưởng nữa, nếu bà ta may mắn...
Bà ta đã phản bội tôi...
Bà ta đã lại phản bội tôi...
Rồi bóng tối ập xuống.
Một lát sau, những giọng nói vang lên, những giọng nói giữa bụi và gạch đá, những giọng nói trôi vào cái đầu quẫn trí vì đau của tôi.
Giọng nói.
Giọng nói của ông ta.
Đứng ngay phía trên tôi.
“Xem nào,” thị trưởng nói. “Chúng ta có ai ở đây thế này.”