← Quay lại trang sách

PHẦN VI CÂU HỎI ĐƯỢC TRẢ LỜI Chương 35 Viola bị tra hỏi

“THẢ CÔ ẤY RA!”

Tôi dộng nắm đấm lên mặt kính nhưng bất kể có đập mạnh đến mức nào, nó cũng không chịu vỡ.

“THẢ CÔ ẤY RA!”

Giọng tôi khản đặc vì la hét nhưng tôi vẫn sẽ hét rồi lại hét cho đến khi mất tiếng.

“ÔNG MÀ ĐỤNG MỘT NGÓN TAY LÊN CÔ ẤY, TÔI SẼ GIẾT ÔNG!”

Viola bị trói trên khung của Vũ Đài Câu Hỏi, hai tay treo ngược ra sau, lớp da quanh vòng kim loại đỏ rực, đầu kẹp giữa hai thiết bị ngăn Tiếng Ồn.

Bồn nước đặt dưới cô, chiếc bàn đặt những dụng cụ sắc nhọn ở bên cạnh.

Ông Hammar đang đứng đó chờ đợi, khoanh tay trước ngực, Davy bồn chồn đứng nhìn từ cánh cửa phía bên kia Vũ Đài.

Thị trưởng cũng có mặt, đang bình tĩnh đi vòng quanh người cô.

Tất cả những gì tôi còn nhớ là một tiếng BÙM rồi thị trưởng Ledger biến mất trong màn lửa và khói.

Tôi tỉnh dậy ở đây, đầu nhức nhối, người bẩn thỉu toàn đất, gạch vụn và máu khô.

Rồi tôi đứng dậy.

Và cô đang ở đó.

Phía bên kia lớp kính.

Đang bị Tra Hỏi.

Tôi lại nhấn nút để bật loa. “THẢ CÔ ẤY RA!”

Nhưng không ai tỏ vẻ gì là đã nghe thấy tôi.

“Ta bất đắc dĩ phải làm việc này thôi, Viola,” thị trưởng nói, vẫn từ tốn bước. Tôi có thể nghe tiếng ông ta một cách rõ ràng. “Ta đã tưởng chúng ta là bạn, ta và cháu. Ta đã tưởng chúng ta hiểu nhau.” Ông ta dừng lại trước mặt cô. “Nhưng rồi cháu đi thổi tung nhà của ta.”

“Tôi không biết trong túi có bom,” Viola nói và tôi có thể thấy cơn đau trên mặt cô. Máu khô dính khắp người cô, những vết cắt và xước xát từ vụ nổ.

Nhưng hai bàn chân cô trông có vẻ tệ nhất. Giày cô đã bị tháo ra và hai cổ chân sưng mọng, bị trật và thâm sì, và tôi biết thị trưởng không cho cô thuốc giảm đau.

Tôi có thể nhìn thấy điều đó trên khuôn mặt cô.

Thấy cô đang đau đến mức nào.

Tôi tìm cách nhấc ghế băng sau lưng lên, định dùng nó đập vỡ cửa sổ, nhưng nó đã bị bắt vít chặt xuống sàn bê tông.

“Ta tin cháu, Viola,” thị trưởng nói, tiếp tục đi lại. Ông Hammar đứng đó ngạo nghễ, quan sát tất cả, thi thoảng ngước lên nhìn tấm kính nơi ông ta biết tôi đang đứng rồi lại cười ngạo nghễ hơn. ”Ta tin cháu đang suy sụp vì hành động phản bội của bà Coyle. Dù chắc chắn cháu không thấy ngạc nhiên.”

Viola không nói gì, chỉ gục đầu xuống.

“Đừng làm hại cô ấy,” tôi thì thầm. “Làm ơn, làm ơn, làm ơn.”

“Nếu điều này có thể giúp cháu được an ủi,” thị trưởng nói, “ta sẽ không coi đây là tư thù cá nhân. Bà Coyle đã nhận ra một cơ hội để cài bom vào nhà thờ lớn, để phá hủy nó, và có lẽ tiện tay tiêu diệt luôn cả ta.”

Ông ta ngước nhìn tôi qua lớp kính. Tôi lại dộng lên nó thật mạnh. Chắc chắn họ có thể nghe thấy tôi, nhưng ông ta chỉ tảng lờ.

Davy cũng ngước lên, mặt nghiêm túc hơn bao giờ hết.

Dù là từ đây, tôi cũng nghe thấy vẻ lo lắng trong Tiếng Ồn của hắn.

“Cháu đã cho bà ta một cơ hội không thể khước từ,” thị trưởng tiếp tục. “Lòng trung thành tuyệt đối của cháu với Todd có thể giúp cháu lẻn vào bên trong, nơi không kẻ đánh bom nào khác có thể. Có thể bà ta không muốn giết cháu, nhưng nó vẫn ở đó, một cơ hội để hạ gục ta, và nếu đem ra so sánh với cơ hội đó thì cuối cùng cháu đã có phần kém cạnh.”

Tôi nhìn mặt cô.

Cô đang buồn bã cúi gằm mặt, thật buồn và đầy vẻ bại trận.

Và tôi lại cảm thấy sự yên lặng của cô, cảm thấy sự mong mỏi và mất mát mà tôi đã cảm thấy ở đầm lầy cả một đời người trước đây. Nó mãnh liệt đến nỗi mắt tôi bắt đầu ướt nhẹp và ruột gan thắt lại, cổ họng nghẹn đắng.

“Viola,” tôi nói. “Làm ơn, Viola.” Nhưng cô thậm chí không buồn ngẩng đầu lên.

“Và nếu cháu chỉ có ý nghĩa như vậy với bà ta, Viola,” thị trưởng cúi xuống, nhìn vào mặt cô, “có lẽ đã đến lúc để cháu nhận ra ai mới là kẻ thù thực sự của mình.” Ông ta dừng lại. “Và ai mới là bạn đích thực của cháu.”

Viola nói một điều gì đó thật khẽ.

“Gì cơ?” thị trưởng hỏi.

Cô đằng hắng rồi nhắc lại. “Tôi chỉ đến vì Todd.”

“Ta biết.” Thị trưởng đứng dậy và tiếp tục đi vòng quanh.

“Ta cũng ngày càng cảm thấy yêu quý Todd. Nó như đứa con trai thứ hai của ta.” Ông ta quay sang nhìn Davy, mặt hắn đỏ bừng, “Trung thành, tận tụy và thực sự cống hiến vì tương lai của thị trấn này.”

Tôi lại dộng lên kính. “NGẬM CÁI MỒM CỦA ÔNG LẠI!” tôi gào lên. “ NGẬM CÁI MỒM CỦA ÔNG LẠI!”

“Nếu thằng bé đang đứng về phía ta,” thị trưởng nói, “và bà giáo của cháu đang chống lại cháu, Viola, thì con đường của cháu đã rõ ràng.”

Nhưng cô chỉ lắc đầu. “Tôi sẽ không nói với ông,” cô nói. “Tôi sẽ không nói với ông bất cứ điều gì.”

“Nhưng bà ta đã phản bội cháu.” Thị trưởng lại vòng ra trước mặt cô. “Bà ta đã cố giết cháu.”

Và Viola ngẩng đầu lên trước những lời ấy.

Cô nhìn thẳng vào mắt ông ta.

Rồi nói, “Không, bà ta đã tìm cách giết ông.”

Ôi, có thế chứ.

Tiếng Ồn của tôi bùng lên đầy hãnh diện.

Đó đích thị là cô gái của tôi.

Thị trưởng ra hiệu với ông Hammar.

Ông ta cầm khung và đẩy cô xuống nước.

“KHÔNG!” tôi gào rồi lại dộng lên kính. “KHÔNG, QUỶ THA MA BẮT!” tôi chạy ra chỗ cửa phòng và đá nó mạnh hết sức bình sinh. “VIOLA! VIOLA!”

Tôi nghe có tiếng thở gấp nên lại chạy ra cửa kính...

Cô đã trồi lên khỏi mặt nước, đang ho sặc sụa và khạc nhổ.

“Do không còn nhiều thời gian,” thị trưởng nói, nhặt bỏ một sợi chỉ đang dính trên áo choàng của ông ta, “nên có lẽ chúng ta sẽ đi thẳng vào vấn đề.”

Tôi vẫn đang đập kính và gào thét trong lúc ông ta nói. Ông ta quay ra nhìn tôi. Ông ta không thể nhìn thấy tôi từ mặt bên kia của tấm kính, nhưng ông ta lại đang nhìn thẳng vào mắt tôi.

“VIOLA!” tôi gào và lại dộng lên kính.

Ông ta khẽ cau mày...

“VIOLA!”

Và ông ta đánh tôi bằng Tiếng Ồn.

Cú đánh mạnh hơn trước rất nhiều.

Như tiếng gào của cả triệu người ở chính giữa tâm trí tôi, quá sâu khiến tôi không thể với vào để bảo vệ mình và chúng đang gào thét MÀY CHẲNG LÀ GÌ CẢ MÀY CHẲNG LÀ GÌ CẢ MÀY CHẲNG LÀ GÌ CẢ và như thể máu trong người tôi đang sôi sùng sục và mắt tôi đang trồi ra khỏi hộp sọ và tôi không thể đứng vững và tôi lảo đảo lùi lại khỏi cửa kính rồi ngồi sụp xuống ghế, cú tát không ngừng vang và vang và vang, như thể chuyện này sẽ không bao giờ dừng lại...

Khi đã có thể mở mắt ra, tôi thấy thị trưởng đang ngăn không cho Davy rời khỏi Vũ Đài, rồi Davy quay ra nhìn tấm gương.

Tiếng Ồn của Davy cho thấy hắn đang lo lắng.

Lo lắng cho tôi.

“Nói cho ta biết khi nào thì Câu Trả Lời sẽ tấn công,” thị trưởng nói với Viola, giọng lạnh lùng và răn đe hơn trước. “Và chúng sẽ tấn công từ đâu.”

Cô lắc đầu, hất nước bắn tứ tung. “Tôi sẽ không nói.”

“Cháu sẽ nói,” thị trưởng nói. “Ta thành thực nghĩ rằng cháu sẽ nói.”

“Không,” cô nói. “Không bao giờ.”

Và cô vẫn lắc đầu.

Thị trưởng ngước lên nhìn tấm kính, tìm mắt tôi dù ông ta không thể nhìn thấy tôi. “Rất tiếc,” ông ta nói, “chúng ta không có thời gian để cháu khước từ.”

Ông ta gật đầu với ông Hammar.

Kẻ dìm cô xuống nước một lần nữa.

“DỪNG LẠI!” tôi hét lên và đập kính. “DỪNG LẠI!”

Ông ta giữ cô ở đó...

Và giữ cô ở đó...

Tôi đập kính mạnh đến nỗi hai tay bầm tím...

“KÉO CÓ ẤY LÊN! KÉO CÓ ẤY LÊN! KÉO CÔ ẤY LÊN!”

Và cô quẫy đạp dưới nước...

Nhưng ông ta vẫn giữ cô ở đó...

Cô vẫn ở dưới nước...

“VIOLA!”

Hai tay cô đang giật mạnh dây trói.

Nước bắn khắp nơi vì cô đang quẫy đạp...

Ôi Chúa ơi ôi Chúa ơi ôi Chúa ơi ôi Chúa ơi Viola Viola Viola Viola...

Tôi không thể...

Tôi không thể...

“KHÔNG!”

Tha thứ cho tớ...

Làm ơn hãy tha thứ cho tớ...

“LÀ TỐI NAY!” tôi hét lên. “LÚC MẶT TRỜI LẶN, TỪ KHE ĐÁ Ở NGỌN ĐỒI PHÍA NAM NHÀ THỜ LỚN! TỐI NAY!”

Và tôi nhấn nút trong lúc hét lên hết lần này đến lần khác...

“TỐI NAY!”

Trong lúc cô quẫy đạp dưới nước...

Nhưng có vẻ không ai nghe thấy tôi.

Ông ta đã tắt hệ thống âm thanh...

Ông ta đã tắt hệ thống âm thanh chết tiệt...

Tôi lại dộng cửa kính...

Nhưng không ai di chuyển...

Và cô vẫn ở dưới nước...

Bất kể tôi có dộng nắm đấm mạnh đến mức nào...

Tại sao nó không vỡ...

Tại sao nó không chịu vỡ , quỷ tha ma bắt...

Thị trưởng ra hiệu và ông Hammar nhấc khung lên. Viola vội vàng hớp lấy không khí, tóc cô (dài hơn những gì tôi vẫn nhớ) dính bết khắp mặt, thò vào tai, nước chảy xuống thành những dòng dữ dội.

“Cháu là người nắm quyền quyết định, Viola,” thị trưởng nói. “Chỉ cần nói với ta Câu Trả Lời sẽ tấn công khi nào rồi tất cả những chuyện này sẽ kết thúc.”

“TỐI NAY!” tôi gào lên, lớn đến nỗi giọng tôi vỡ toạc như bùn khô. “TỪ PHÍA NAM!”

Nhưng cô chỉ lắc đầu.

Và không ai nghe thấy tôi.

“Nhưng bà ta đã phản bội cháu, Viola.” Thị trưởng khiến giọng mình có vẻ ngạc nhiên giả vờ. “Tại sao lại cứu bà ta? Tại sao...?”

Ông ta dừng lại, như thể vừa nhận ra điều gì đó. “Cháu có người mình quan tâm ở Câu Trả Lời.”

Cô ngừng lắc đầu. Cô không ngẩng lên nhưng đã ngừng lắc đầu.

Thị trưởng quỳ trước mặt cô. “Càng thêm nhiều lý do để nói với ta. Càng thêm nhiều lý do để cho ta biết ta có thể tìm bà giáo của cháu ở đâu.” Ông ta đưa tay gạt vài lọn tóc ướt khỏi mặt Viola. “Nếu cháu giúp ta thì ta đảm bảo họ sẽ không bị làm hại. Ta chỉ muốn bà Coyle. Các bà khác có thể ở tù. Cùng những người còn lại. Họ rõ ràng chỉ là những nạn nhân vô tội của một lời bịa đặt quá đáng, họ sẽ được thả, một khi ta có cơ hội nói chuyện với họ.”

Ông ta ra hiệu cho ông Hammar mang một chiếc khăn đến, dùng nó để lau mặt cho Viola. Cô vẫn không nhìn ông ta.

“Nếu nói với ta, cháu sẽ cứu được nhiều mạng sống,” ông ta nói, nhẹ nhàng thấm nước. “Ta hứa với cháu điều đó.”

Cuối cùng cô cũng ngẩng đầu.

“Lời hứa của ông,” cô nói, nhìn từ thị trưởng sang ông Hammar.

Mặt cô đầy vẻ giận dữ, đến cả ông ta cũng có vẻ ngạc nhiên.

“À, phải,” thị trưởng nói, đứng dậy. Ông ta đưa khăn lại cho ông Hammar. “Cháu nên nhìn đại úy Hammar như một ví dụ về lòng từ bi của ta, Viola. Ta đã tha mạng cho ông ấy.” Ông ta lại bước đi, nhưng khi ra đến sau lưng Viola, ông ta ngước lên nhìn tôi. “Giống những gì ta sẽ làm với bạn bè và người thân của cháu.”

“Là tối nay,” tôi nói, nhưng giọng đã khản đặc.

Tại sao ông ta không nghe thấy tôi?

“Nhưng,” ông ta nói, “nếu cháu không biết, có lẽ anh bạn Lee của cháu có thể nói với chúng ta.”

Ngay lập tức cô ngẩng đầu, mắt trợn trừng, thở hổn hển.

Tôi không biết bằng cách nào mà anh ta có thể sống sót sau vụ nổ...

“Anh ấy không biết gì hết,” cô vội nói. “Anh ấy không biết cuộc tấn công sẽ xảy ra từ đâu hay khi nào.”

“Ngay cả nếu ta tin điều đó,” thị trưởng nói, “ta cũng chắc rằng chúng ta phải Tra Hỏi cậu ấy thật lâu và thật cẩn thận, trước khi có thể chắc chắn.”

“Để anh ấy yên!” Viola nói, gắng quay đầu để dõi theo ông ta.

Thị trưởng dừng lại ngay trước tấm kính, quay lưng lại với Viola, quay mặt về phía tôi. “Hoặc có lẽ chúng ta chỉ cần hỏi Todd.” Tôi dộng lên kính, nhắm vào giữa mặt ông ta. Ông ta không buồn nao núng.

Rồi cô nói, “Todd sẽ không nói cho ông biết. Không bao giờ.”

Và thị trưởng chỉ nhìn tôi.

Rồi ông ta mỉm cười.

Ruột gan tôi thắt lại, tim chùng xuống, đầu nhẹ bẫng khiến tôi cảm thấy như thể mình sắp ngã ra sàn.

Ôi, Viola...

Viola, làm ơn...

Tha thứ cho tớ.

“Đại úy Hammar,” thị trưởng nói và Viola lại bị nhấn xuống nước khiến cô không khỏi gào thét kinh hãi.

“KHÔNG!” tôi hét lên, ép người vào tấm kính.

Nhưng thị trưởng thậm chí không thèm nhìn cô.

Ông ta đang nhìn thẳng vào tôi, cứ như ông ta có thể nhìn thấy tôi ngay cả khi tôi đang đứng sau một bức tường gạch.

“DỪNG LẠI!” tôi hét lên trong lúc cô lại quẫy đạp...

Và quẫy đạp...

Và quẫy đạp...

“VIOLA!”

Và tôi tiếp tục đập kính dù hai tay tưởng như đang gãy lìa...

Còn ông Hammar chỉ toe toét cười và giữ cô ở đó...

“VIOLA!”

Cổ tay cô bắt đầu tứa máu ở nơi bị trói...

“TÔI SẼ GIẾT ÔNG!”

Tôi hét thẳng vào mặt thị trưởng...

Bằng tất cả Tiếng Ồn của mình...

“TÔI SẼ GIẾT ÔNG!”...

Và ông Hammar vẫn giữ cô ở đó...

“VIOLA! VIOLA! ”

Nhưng Davy...

Trong số tất cả mọi người...

Davy là người đã can thiệp.

“Kéo nó lên đi!” hắn đột ngột hét, chạy khỏi góc phòng nơi hắn đang đứng. “Chúa ạ, ông sẽ giết nó mất!” Hắn chộp lấy cái khung rồi kéo Viola lên khỏi bể. Thị trưởng ra hiệu cho ông Hammar để mặc Davy. Viola vội hớp không khí rồi ngay lập tức ho sặc sụa ra đầy nước.

Không ai nói gì suốt một phút, thị trưởng chỉ nhìn chằm chằm cậu con trai của ông ta như thể hắn là một loài cá mới.

“Lỡ nó chết thì làm sao nó giúp được chúng ta?” Davy nói, giọng run rẩy, mắt không nhìn vào ai. “Ý con chỉ có vậy.”

Thị trưởng vẫn im lặng. Davy lùi khỏi cái khung và quay trở lại vị trí của mình gần cửa.

Viola ho sùng sục và rũ rượi trong dây trói. Tôi ép thật sát vào tấm kính, như thể đang tìm cách bò qua nó để đến bên cô.

“Chà,” thị trưởng nói, chắp tay sau lưng, nhìn vào Dayy. Dù sao thì, ta nghĩ có lẽ chúng ta đã biết những gì cần biết.”

Ông ta bước lại chỗ một cái nứt trên tường và nhấn nó. “Cháu có thể nhắc lại những gì vừa nói không, Todd?”

Viola ngước lên khi nghe thấy tên tôi.

Thị trưởng quay lại chỗ cái khung, nhấc thiết bị chặn Tiếng Ồn khỏi đầu Viola và cô nhìn quanh khi đột nhiên nghe thấy Tiếng Ồn của tôi.

“Todd?” cô hỏi. “Cậu có đó không?”

“Tớ đây!” tôi hét, giọng tôi bây giờ đang vang khắp Vũ Đài để mọi người có thể nghe thấy.

“Vui lòng nhắc lại cho chúng ta những gì cháu nói vừa mới đây, Todd.” Thị trưởng lại nhìn tôi. “Điều gì đó về tối nay lúc mặt trời lặn?”

Viola ngước nhìn nơi thị trưởng đang nhìn, vẻ ngạc nhiên, ngạc nhiên và choáng váng. “Không,” cô thì thầm mà nghe lớn chẳng khác gì một tiếng thét.

“Viola đáng được nghe cháu nhắc lại lần nữa, Todd,” thị trưởng nói.

Ông ta đã biết. Ông ta nghe thấy Tiếng Ồn của tôi suốt từ nãy đến giờ, dĩ nhiên ông ta có thể, ông ta có thể nghe thấy những tiếng la hét của tôi, dù cô không thể.

“Viola?” tôi nói và nghe giọng tôi như thể đang cầu xin.

Và cô nhìn vào chiếc gương, tìm nơi tôi đang đứng. “Đừng nói với ông ta!” cô nói. “Làm ơn, Todd, đừng...”

“Một lần nữa, Todd,” thị trưởng nói, đặt tay lên khung, “bằng không cô bé sẽ lại bị dìm xuống nước.”

“Todd, không!” Viola hét.

“Lão già khốn kiếp!” tôi hét. “Tôi sẽ giết ông. Tôi thề đấy, TÔI SẼ GIẾT ÔNG!”

“Cháu sẽ không làm vậy,” ông ta nói. “Cả hai chúng ta đều biết điều đó.”

“Todd, làm ơn, không...”

“Nói đi, Todd. Khi nào và từ đâu?”

Rồi ông ta bắt đầu hạ khung.

Viola đang gắng tỏ ra dũng cảm nhưng cả người cô co quắp lại, tìm cách tránh xa khỏi mặt nước. “Không!” cô hét. “KHÔNG!”

Làm ơn làm ơn làm ơn...

“KHÔNG!”

Viola...

“Tối nay lúc mặt trời lặn,” tôi nói, giọng đã được tăng âm át đi tiếng hét của cô, át đi Tiếng Ồn của Davy và của chính tôi, chỉ còn giọng nói vang vọng khắp bốn bề. “Từ khe đá ở thung lũng phía Nam nhà thờ lớn.”

“KHÔNG!” Viola hét...

Và vẻ mặt của cô...

Vẻ mặt của cô về tôi...

Và tim tôi bị xé làm đôi.

Thị trưởng kéo khung sắt, nhấc cô ra xa khỏi mặt nước rồi đặt cô xuống.

“Không,” cô thì thầm.

Và chỉ khi đó cô mới thực sự bật khóc.

“Cảm ơn cháu, Todd,” thị trưởng nói. Ông ta quay sang ông Hammar. “Ông đã biết thời điểm và hướng tấn công rồi đấy, đại úy. Truyền lệnh đến các đại úy Morgan, Tate và O’Hare đi.”

Ông Hammar đứng nghiêm. “Vâng, thưa ngài,” ông ta đáp, nghe như thể vừa giật giải. “Tôi sẽ mang theo tất cả đàn ông, thưa ngài. Chúng sẽ không biết chuyện gì đang đợi chúng.”

“Mang theo cả con trai ta nữa,” thị trưởng nói, hất đầu về phía Davy. “Để nó chiến đấu thỏa thích.”

Davy nhìn có vẻ lo lắng nhưng cũng tự hào và phấn khích, không để ý thấy nụ cười nhếch lên kỳ quái của ông Hammar.

“Đi đi,” thị trưởng nói, “và không được để bất kỳ ai sống sót.”

“Vâng, thưa ngài, ” ông Hammar nói trong lúc Viola thốt lên một tiếng thổn thức khe khẽ.

Davy cúi chào bố hắn, gắng tạo cho Tiếng Ồn của mình vẻ dũng cảm. Hắn ném một cái nhìn về phía tấm gương cho tôi, một cái nhìn cảm thông, Tiếng Ồn của hắn đầy vẻ sợ hãi, niềm phấn khích, và nhiều vẻ sợ hãi hơn nữa.

Rồi hắn đi theo ông Hammar ra ngoài.

Rồi chỉ còn lại tôi, Viola và thị trưởng.

Tôi chỉ có thể nhìn cô, đang treo người trên khung sắt, đầu gục xuống, thổn thức, vẫn bị trói và ướt nhẹp, vẻ đau buồn tỏa ra từ cô choáng ngợp đến nỗi tôi có thể cảm thấy nó trên da mình.

“Hãy chăm sóc bạn của cháu,” thị trưởng nói với tôi, lại đang đứng ngay phía bên kia tấm gương, mặt sát cạnh tôi. “Ta phải trở về căn nhà đã bốc cháy của mình để chuẩn bị cho bình minh mới.” Ông ta thậm chí còn không thèm chớp mắt, không thèm tỏ vẻ gì là những chuyện vừa rồi thực sự đã xảy ra.

Ông ta không phải con người.

“Quá con người mới phải, Todd,” ông ta nói. “Lính gác sẽ hộ tống hai đứa đến nhà thờ lớn.” Ông ta nhướn mày. “Chúng ta có quá nhiều chuyện để trao đổi về tương lai của hai đứa.”