Chương 36 Bại trận
TÔI NGHE TIẾNG TODD tiến vào phòng, nghe thấy Tiếng Ồn của cậu đi trước, nhưng tôi không thể ngước lên.
“Viola?” cậu nói.
Tôi vẫn không ngẩng đầu.
Hết rồi.
Chúng tôi đã thua.
Tôi cảm thấy hai bàn tay cậu ở mối buộc chỗ cổ tay tôi, đang kéo chúng, cuối cùng cũng tháo được một bàn tay, nhưng cả cánh tay tôi đã tê cứng vì bị trói ngược nên khi được giải thoát cảm giác nó còn đau hơn trước.
Thị trưởng Prentiss đã thắng. Bà Coyle đã tìm cách hy sinh mạng sống của tôi. Lee đã bị bắt làm tù nhân, nếu đó không phải là một lời nói dối và anh chưa chết. Cái chết của Maddy đã thành vô nghĩa. Cái chết của Corinne đã thành vô nghĩa.
Còn Todd...
Cậu vòng ra trước mặt tôi để cởi dây trói thứ hai và khi nó được nới lỏng, khi tôi rớt xuống từ khung sắt, cậu đỡ lấy tôi, khuỵu gối nhẹ nhàng đặt tôi xuống sàn.
“Viola?” cậu nói, ôm tôi sát vào người, đặt đầu tôi tựa lên ngực, nước trên người tôi làm ướt đẫm bộ quân phục đầy bụi của cậu, tay tôi giơ ra, không thể bám vào bất cứ thứ gì, chiếc vòng kim loại nhoi nhói.
Và tôi ngước nhìn chữ C màu bạc sáng lóa trên vai cậu.
“Thả tớ ra,” tôi nói.
Nhưng cậu vẫn ôm tôi.
“ Thả tớ ra,” tôi lên giọng.
“Không,” cậu nói.
Tôi tìm cách đẩy cậu ra nhưng tay tôi không còn chút sức lực nào, tôi đã quá mệt và mọi thứ đã kết thúc. Mọi thứ đã kết thúc.
Và cậu vẫn ôm tôi.
Tôi lại bắt đầu khóc và cảm thấy cậu đang ôm tôi chặt hơn nữa nên tôi càng khóc tợn và khi tay tôi đã có thể di chuyển được một chút tôi ôm cậu rồi lại càng khóc tợn vì những gì mà cậu đang cảm thấy và mùi và Tiếng Ồn của cậu và cách cậu đang ôm tôi và những lo lắng và những muộn phiền và sự quan tâm và sự dịu dàng của cậu...
Và đến giờ tôi mới nhận ra mình đã nhớ cậu đến nhường nào.
Nhưng cậu đã nói cho thị trưởng...
Cậu đã nói cho ông ta...
Và tôi lại cố đẩy cậu ra, dù tôi gần như không chịu nổi khi phải làm vậy.
“Cậu đã nói cho ông ta,” tôi nghẹn ngào nói.
“Tớ xin lỗi,” cậu nói, mắt mở lớn sợ hãi. “Lúc đó ông ta đang cho dìm cậu và tớ không thể, tớ không thể...”
Tôi nhìn cậu và trong Tiếng Ồn là hình ảnh tôi đang bị dìm xuống nước còn cậu đang đập cửa kính từ phía bên kia và tệ hơn cả, tôi có thể thấy những gì cậu đã cảm nhận, thấy cơn thịnh nộ bất lực, thấy cậu không thể cứu tôi...
Và mặt cậu đang đầy lo lắng.
“Viola, làm ơn,” cậu nói, cầu xin tôi. “Làm ơn.”
“Ông ta sẽ giết họ,” tôi nói. “Từng người một. Wilf cũng ở đó, Todd. Wilf.”
Cậu có vẻ kinh hãi. “Wilf?”
“Và Jane,” tôi nói. “Và nhiều người khác, Todd, tất cả bọn họ. Ông ta sẽ tàn sát tất cả bọn họ, rồi thế là hết. Thế là hết .”
Tiếng Ồn của cậu bỗng trở nên đen kịt và cằn cỗi và cậu gục xuống bên cạnh tôi, làm bắn nước từ vũng nhỏ đã đọng lại xung quanh chúng tôi. “Không,” cậu nói. “Ôi, không.”
Tôi không muốn nói ra nhưng vấn thấy mình nói ra. “Cậu đã làm chính xác những gì ông ta muốn. Ông ta biết chính xác cách để moi thông tin ấy ra từ cậu.”
Cậu nhìn tôi. “Tớ còn lựa chọn nào khác chứ?”
“Cậu nên để ông ta giết tớ!”
Và cậu nhìn tôi và tôi có thể thấy Tiếng Ồn của cậu đang cố gắng tìm tôi, tìm Viola đích thực đang ẩn dưới tất cả những hỗn độn và đau đớn này, tôi có thể thấy cậu đang tìm...
Và trong khoảnh khắc tôi không muốn cậu tìm được tôi.
“Cậu nên để ông ta giết tớ,” tôi khẽ nhắc lại.
Nhưng cậu không thể, phải không?
Cậu không thể làm vậy mà vẫn là chính mình.
Cậu không thể làm vậy mà vẫn là Todd Hewitt.
Cậu trai không thể giết.
Người đàn ông không thể giết.
Chúng ta là những lựa chọn mình đưa ra.
“Bọn mình phải cảnh báo họ,” tôi nói, cảm thấy tủi hổ và không nhìn vào mắt cậu. “Nếu có thể.” Tôi túm rìa bể nước để nhấc mình dậy. Cơn đau nhói vọt lên từ hai cổ chân. Tôi hét lên và lại ngã xuống.
Một lần nữa, cậu lại đỡ tôi.
“Chân tớ,” tôi nói. Chúng tôi nhìn xuống chân tôi, trần trụi và sưng mọng, đang chuyển thành màu xanh và đen trông đến rợn.
“Tớ sẽ đưa cậu đến gặp thầy thuốc.” Cậu quàng tay qua người để đỡ tôi dậy.
“Không,” tôi nói, ngăn cậu lại. “Bọn mình phải cảnh báo Câu Trả Lời. Đó là việc quan trọng nhất vào lúc này.”
“Viola...”
“Mạng sống của họ quan trọng hơn...”
“Bà ta đã tìm cách giết cậu, Viola. Bà ta đã tìm cách thổi cho cậu banh xác.”
Tôi thở khó nhọc, gắng không để ý đến cơn đau dưới chân.
“Cậu không nợ bà ta điều gì cả,” cậu nói.
Nhưng tôi cảm nhận được hai bàn tay cậu trên người tôi và tôi nhận ra mọi chuyện không còn là bất khả. Tôi cảm nhận được Todd đang chạm vào mình và cơn giận đang bùng lên trong tôi nhưng không phải vì cậu. Tôi rên rỉ và lại kéo mình dậy, tựa vào cậu để đứng vững. “Tớ nợ bà ta,” tôi nói. “Tớ nợ vẻ mặt khi bà ta nhìn thấy tớ còn sống.”
Tôi dợm bước nhưng không thể chịu nổi. Tôi lại hét lên vì đau.
“Tớ có ngựa,” cậu nói. “Tớ có thể đặt cậu lên lưng nó.”
“Ông ta sẽ không để bọn mình đi đâu,” tôi nói. “Ông ta đã nói lính gác sẽ áp giải bọn mình về chỗ ông ta.”
“Ừ,” cậu đáp. “Cứ đợi xem.”
Cậu luồn tay chắc hơn quanh người tôi rồi cúi xuống để đặt tay còn lại dưới hai đầu gối.
Rồi cậu nhấc bổng tôi lên.
Chuyển động khiến cổ chân tôi đau nhói và tôi lại rên rỉ, nhưng cậu đã nhấc tôi lên, bế tôi như hồi ở trên đồi, lúc bọn tôi tiến vào Haven.
Bế tôi.
Todd cũng nhớ. Tôi có thể thấy trong Tiếng Ồn của cậu.
Tôi quàng tay quanh cổ cậu và cậu gượng cười.
Vẫn là nụ cười méo xẹo ấy.
“Bọn mình cứ không ngừng cứu mạng nhau,” cậu nói. “Đến khi nào thì mới hòa đây?”
“Tớ hy vọng sẽ không bao giờ hòa,” tôi đáp.
Cậu lại cau mày và tôi nhìn thấy những đám mây đang vẩn đục trong Tiếng Ồn của cậu. “Tớ xin lỗi,” cậu nói khẽ.
Tôi túm vạt áo trước của cậu và siết chặt. “Tớ cũng xin lỗi.”
“Vậy bọn mình sẽ tha lỗi cho nhau nhé?” Nụ cười méo xẹo lại nhoẻn ra. “Một lần nữa?”
Và tôi nhìn thẳng vào mắt cậu, nhìn sâu hết mức, vì tôi muốn cậu nghe thấy, tôi muốn cậu nghe thấy tôi, tất cả những điều tôi nghĩ và nói và cảm nhận.
“Luôn luôn,” tôi nói với cậu. “Lần nào cũng vậy.”
Cậu đặt tôi lên một chiếc ghế rồi đi ra cửa và đập thình thình. “Thả bọn tôi ra!” cậu hét.
“Chuyện này nói lên một diều, Todd,” tôi nói, thở nhẹ nhàng hết mức có thể vì bàn chân tôi đang đau nhức nhối. “Một điều mà bọn mình phải nhớ.”
“Là điều gì?” Cậu lại đấm cửa và khẽ kêu “ối” vì hai tay đang đau dần.
“Thị trưởng biết tớ là điểm yếu của cậu,” tôi nói. “Tất cả những gì ông ta cần làm là đe dọa tớ và cậu sẽ làm bất cứ điều gì ông ta muốn.”
“Phải,” Todd nói, không quay đầu lại. “Phải, tớ biết rồi.”
“Ông ta sẽ tiếp tục lợi dụng điều đó.”
Cậu quay lại nhìn tôi, hai nắm tay siết chặt ở hai bên. “Ông ta sẽ không được phép gặp lại cậu. Không bao giờ nữa.”
“Không.” Tôi lắc đầu và nhăn nhó vì đau. “Không thể trốn chạy được, Todd. Phải ngăn ông ta lại.”
“Tại sao bọn mình phải là những người ngăn chặn ông ta?”
“Phải có ai đó làm vậy.” Tôi gắng ưỡn lưng để sức nặng không đè lên hai chân. “Không thể để ông ta thắng.”
Todd bắt đầu vung chân đá cửa. “Thì cứ để bà giáo của cậu làm việc ấy. Bằng cách nào đó bọn mình sẽ đến được chỗ bà ta, cảnh báo họ nếu có thể, rồi biến khỏi chỗ này.”
“Rồi đi đâu?”
“Tớ không biết.” Cậu bắt đầu nhìn quanh tìm thứ để phá cửa.” Bọn mình sẽ đến một trong những khu định cư bỏ hoang. Bọn mình sẽ trốn ở đó cho đến khi những con tàu của cậu tới.”
“Ông ta sẽ đánh bại bà Coyle, rồi ông ta sẽ tiến thẳng đền chỗ phi hành đoàn.” Tôi thở gấp khi quay đầu nhìn theo cậu. “Chỉ có một số ít nhân sự hoạt động khi tàu hạ cánh, Todd. Ông ta có thể áp đảo họ và giữ những người còn lại say ngủ cho đến khi nào ông ta muốn. Ông ta thậm chí không cần phải đánh thức họ nếu không muốn.”
Cậu dừng lại. “Thật vậy sao?”
Tôi gật đàu. “Một khi ông ta đánh bại Câu Trả Lời, còn ai ngăn nổi ông ta nữa?”
Cậu nắm chặt tay rồi lại thả ra. “Bọn mình phải làm việc đó.”
“Bọn mình cần tìm Câu Trả Lời trước đã,” tôi nói, gắng đứng thẳng. “Bọn mình phải cảnh báo họ...”
“Và cho họ biết chính xác thủ lĩnh của họ là loại người gì.”
Tôi thở dài. “Bọn mình phải ngăn cả hai người bọn họ, phải không?”
“Ừ, việc đó sẽ dễ thôi, nhi?” Todd nói. “Bọn mình sẽ nói với Câu Trả Lời tất cả những gì bọn mình biết về bà giáo của cậu, rồi một người mới sẽ lãnh đạo họ.” Cậu nhìn tôi. “Có thể là cậu.”
“Có thể là cậu. ” Tôi dành một phút để điều hòa nhịp thở. Ngày càng khó hơn. “Dù sao đi nữa, bọn mình cũng phải ra khỏi đây.”
Rồi cửa đột ngột mở ra.
Một tên lính cầm súng đứng đó.
“Tôi được lệnh đưa hai người đến nhà thờ lớn,” ông ta nói.
Và tôi nghĩ tôi nhận ra ông ta.
“Ivan,” Todd nói.
“Trung úy,” Ivan gật đầu. “Tôi đã nhận được lệnh.”
“Ông đến từ Farbranch,” tôi nói, nhưng ông ta đang nhìn chằm chằm vào Todd, không hề chớp mát. Tôi có thể nghe thấy điều gì đó trong Tiếng Ồn của ông ta, một điều gì đó...
“Trung úy,” ông ta nhắc vẻ đầy ẩn ý.
Tôi nhìn Todd. “Ông ta đang làm gì vậy?”
“Ông đã nhận được lệnh,” Todd nói, tập trung vào Ivan. Tôi nghe thấy nhiều thứ bay qua lại giữa Tiếng Ồn của họ, nhanh và mơ hồ. “ Binh nhì Farrow.”
“Vâng, thưa ngài,” Ivan nói, đứng nghiêm. “Lệnh từ chỉ huy cấp cao của tôi.”
Todd nhìn tôi. Tôi nghe thấy cậu đang suy nghĩ.
“Chuyện gì đang diễn ra vậy?” tôi hỏi.
Tôi thấy Lee hiện ra trong Tiếng Ồn của Todd. Cậu quay sang Ivan. “Có tù nhân nào khác không? Một thanh niên? Tóc vàng dày rậm?”
“Có, thưa ngài,” Ivan nói.
“Và nếu tôi lệnh cho ông đưa tôi đến gặp anh ta, ông sẽ làm chứ?”
“Ngài là cấp trên của tôi, trung úy. ” Ivan đang nhìn chằm chằm vào Todd. “Tôi buộc phải làm theo bất kỳ mệnh lệnh nào ngài đưa ra.”
“Todd?” tôi nói, nhưng cũng bắt đầu hiểu ra.
“Tôi đã tìm cách nói với ngài một thời gian rồi, trung úy,” Ivan nói, giọng mất kiên nhẫn.
“Ở đây còn sĩ quan nào cấp bậc cao hơn tôi không?” Todd hỏi.
“Không, thưa ngài. Chỉ có tôi và các lính canh. Những người khác đã đi chuẩn bị cho cuộc chiến rồi.”
“Có bao nhiêu lính canh?”
“Mười sáu người, thưa ngài.”
Todd liếm môi, suy nghĩ. “Họ cũng coi tôi là cấp trên chứ, binh nhì?”
Lần đầu tiên Ivan quay mặt đi, liếc nhanh ra phía sau trước khi lên tiếng, giọng thì thầm, “Có một số băn khoăn về cấp lãnh đạo hiện tại của chúng ta, thưa ngài. Họ có thể bị thuyết phục.”
Todd đứng thẳng dậy, kéo viền áo khoác quân phục. Một lần nữa tôi nhận thấy cậu đã cao đến mức nào, cao hơn bao nhiêu so với lần gặp cuối, khuôn mặt góc cạnh không còn vẻ thiếu niên, giọng trầm hơn và đầy hơn.
Tôi nhìn cậu, và bắt đầu thấy một người đàn ông.
Cậu đằng hắng rồi đứng nghiêm trước mặt Ivan.
“Vậy tôi lệnh cho ông đưa tôi đến gặp tù nhân có tên Lee, binh nhì.”
“Dù đã được dặn phải đưa ngài đến thẳng chỗ tổng thống,” Ivan nghiêm nghị nói, “nhưng tôi không dám trái lệnh trực tiếp, thưa ngài. ”
Ông ta bước qua ngưỡng cửa, đứng đợi. Todd tiến lại chỗ tôi rồi quỳ xuống trước mặt tôi.
“Cậu định làm gì vậy?” tôi hỏi, tìm cách đọc Tiếng Ồn của cậu, nhưng nó đang xoay vòng thật nhanh khiến tôi không thể theo kịp.
“Cậu đã nói bọn mình phải là những người ngăn chặn ông ta, vì không còn ai khác nữa,” cậu nói, nụ cười méo xẹo nhếch lên cao hơn. “Chà, có lẽ có cách để bọn mình làm được điều đó.”