← Quay lại trang sách

Chương 37 Trung úy

TÔI CẢM THẤY VIOLA ĐANG DÕI THEO TÔI trong lúc tôi bước theo Ivan dọc hành lang. Cô đang tự hỏi liệu bọn tôi có thể tin tưởng ông ta hay không.

Tôi cũng tự hỏi điều đó.

Vì câu trả lời là không thể, chẳng phải sao? Ivan đã tình nguyện gia nhập đội quân, tự cứu mình khỏi thảm cảnh ở Farbranch, và tôi nhớ nhiều tháng trước khi tất cả những chuyện này xảy ra ông ta đã tiếp cận tôi và nói mình đứng về phía thị trấn Prentiss. Có lẽ ông ta đã vô cùng sốt sắng gia nhập đội quân khi họ tiến vào thị trấn, và ông ta đã lãnh đạo một tiểu đội ở đây, thậm chí đã được thăng chức làm hạ sĩ.

Cho đến khi thị trưởng Prentiss bắn vào chân ông ta.

Cậu đến nơi nào có quyền lực, ông ta đã từng nói vậy với tôi. Đó là cách để cậu sinh tồn.

Nên có lẽ ông ta đang nghĩ mình vừa tìm được một quyền lực mới.

“Đó chính xác là những gì tôi đang nghĩ, thưa ngài, ” Ivan nói, dừng lại trước một cánh cửa. “Cậu ta đang ở đây.”

“Anh ta có thể tự đi không?” tôi hỏi trong lúc Ivan mở khóa...

Nhưng Lee đã nhảy ra ngoài và la hét AAAAAAAAAAAAA!!!!!! và đẩy Ivan ngã vật xuống sàn rồi đấm vào mặt ông ta hết lần này đến lần khác và tôi phải chộp lấy vai anh ta kéo anh ta lại và anh ta quay sang tôi hai tay sẵn sàng vung nắm đấm cho đến khi nhận ra tôi.

“Todd!” anh ta nói, vẻ ngạc nhiên.

“Chúng ta cần phải...” tôi nói.

“Cô ấy đâu?” anh ta hét, quay đầu nhìn quanh, và tôi phải tiến tới trước để ngăn không cho Ivan đập báng súng vào gáy anh ta.

“Cô ấy bị thương,” tôi nói. “Cô ấy cần băng gạc và nẹp.” Tôi quay sang Ivan. “Ông có không?”

“Chúng tôi có hộp sơ cứu,” Ivan nói.

“Vậy cũng được. Đưa nó cho Lee, anh ta sẽ chăm sóc Viola. Rồi bảo lính canh rằng tôi muốn nói chuyện với họ trước cửa.”

Ivan nhìn Lee hằn học, Tiếng Ồn sôi sục.

“Đó là lệnh, binh nhì, ” tôi nói.

“Vâng, thưa ngài, ” Ivan đáp đầy cáu kỉnh trước khi biến mất ở cuối hành lang.

Lee tròn mắt nhìn tôi. “Vâng, thưa ngài?”

“Viola sẽ giải thích sau.” Tôi đẩy anh ta đi theo Ivan. “Hãy đi lấy băng cứu thương cho Viola! Cô ấy đang đau lắm!”

Những lời ấy khiến anh ta nhấc chân lên tắp lự. Tôi quay lại, đi về phía đại sảnh. Hai lính canh nhìn tôi đi qua. “Có chuyện gì vậy?” một trong số họ hỏi.

“Có chuyện gì vậy, thưa ngài, ” tôi quát mà không thèm quay người lại. Tôi bước ra ngoài cửa trụ sở Câu Hỏi, xuôi con đường nhỏ và ra đến cổng chính.

Angharrad đang ở đó.

Hẳn Davy đã mang nó đến.

“Chào cô bạn,” tôi nói, chậm rãi lại gần rồi xoa mũi nó. Nhóc trai? Tiếng Ồn của nó nói. Todd?

“Không sao đâu, cô bạn,” tôi thì thầm. “Không sao đâu.”

Bị thương, nó nói và ngửi vết máu khô vẫn dính trên mặt tôi. Nó thè chiếc lưỡi bự chảng ướt át liếm dọc miệng và má tôi, ướt nhẫy.

Tôi khẽ cười rồi lại xoa mũi nó. “Tao ổn, cô bạn, tao ổn.”

Tiếng Ồn của nó không ngừng gọi tên tôi, Todd Todd, trong lúc tôi mày mò chiếc túi vẫn còn buộc trên yên nó. Khẩu súng của tôi vẫn còn nguyên.

Cuốn sách của mẹ tôi cũng vậy.

Tôi cược rằng Davy cũng đã mang nó đến.

Tôi tháo dây cương cho Angharrad rồi dắt nó đi cho đến khi nó hướng thẳng vào cánh cổng có chữ C lớn màu bạc. “Phải thuyết trình một chút,” tôi nói, buộc chặt yên ngựa. “Sẽ tốt hơn nếu tao ngồi trên lưng mày.”

Nhóc trai, nó nói. Todd.

“Angharrad,” tôi nói.

Tôi đặt chân lên bàn đạp, nhảy lên và xoay chân cho đến khi đã ngồi vững trên yên, rồi tôi ngước nhìn trời. Vẫn chưa tối nhưng mặt trời đang lặn dần về phía con thác. Chiều đang tàn.

Không còn nhiều thời gian.

“Chúc tao may mắn đi,” tôi nói.

“Tiến lên,” Angharrad hí. “Tiến lên.”

Đám lính gác ngước nhìn tôi rồi quay lại nhìn Ivan, ông ta đang cố bảo họ ngừng nói chuyện, vốn chỉ có ích nếu họ tắt cả những Tiếng Ồn huyên náo, vì chúng đang rền rĩ như cừu gặp lửa.

“Cậu ấy là trung úy, ” Ivan nói với họ.

“Nó là một thằng nhóc, ” tên lính có mái tóc màu đỏ gạch nói.

“Cậu ấy là thằng nhóc của tổng thống, ” Ivan đáp trả.

“Ừ, và đáng lẽ ông phải đưa nó vào thị trấn, binh nhì,” tên lính có cái bụng bự và quân hàm hạ sĩ trên tay áo nói. “Đừng nói với tôi rằng ông đang làm trái lệnh.”

“Trung úy đã ra lệnh trực tiếp khác cho tôi,” Ivan nói.

“Và lời nói của nó to hơn của tổng thống hả?” Tóc Đỏ nói.

“Thôi nào!” Ivan hét. “Bao nhiêu người trong số các ông phải nhận nhiệm vụ này như một hình phạt cho sự tắc trách nào đó của mình?”

Những lời ấy khiến họ im bặt.

“Ông là một thằng ngốc nếu nghĩ tôi sẽ đi theo một thằng nhóc để chống lại tổng thống,” hạ sĩ Bụng Bự nói.

“Prentiss biết nhiều chuyện,” Tóc Đỏ nói. “Những chuyện mà đáng lẽ ông ta không thể biết.”

“Lão sẽ cho người bắn chúng ta,” một tên lính khác nói, lần này là một gã đàn ông cao ráo với nước da vàng bủng.

“Ai sẽ bắn?” Ivan nói. “Toàn bộ quân đội đang đi chiến đấu trong khi tổng thống ngồi ở nhà thờ đã bị đánh bom của hắn, đợi tôi đưa cậu Todd này đến.”

“Ông ta đang làm gì ở đó?” Tóc Đỏ hỏi. “Tại sao ông ta không đi cùng quân đội?”

“Không phải phong cách của ông ta,” tôi nói. Tất cả bọn họ lại ngước lên nhìn tôi. “Thị trưởng không chiến đấu. Ông ta thống trị, ông ta lãnh đạo, nhưng ông ta không bao giờ là người bóp cò, và không bao giờ để tay mình nhuốm máu.” Angharrad cảm thấy sự bồn chồn của tôi nên nhích người sang một bên. “Ông ta để người khác làm thay mình.”

Chưa kể, tôi tìm cách giấu nó trong Tiếng Ồn, ông ta muốn nói chuyện với tôi.

Mà theo một nghĩa nào đó còn tồi tệ hơn cuộc chiến.

“Và cậu sẽ lật đổ ông ta, phải không?” tay hạ sĩ hỏi, khoanh tay trước ngực.

“Ông ta cũng chỉ là một con người,” tôi nói. “Và một con người thì có thể bị đánh bại.”

“Ông ta không chỉ là một con người,” Tóc Đỏ nói. “Người ta nói ông ta có thể sử dụng Tiếng Ồn làm vũ khí.”

“Và nếu đến quá gần, ông ta có thể điều khiển tâm trí cậu,” Da Vàng Bủng nói.

Ivan cười khẩy. “Đó chỉ là những lời đồn đại. Ông ta không thể làm những việc...”

“Có, ông ta có thể,” tôi nói, và một lần nữa, ánh mắt của họ lại dồn vào tôi. “Ông ta có thể đánh các ông bằng Tiếng Ồn và nó đau muốn chết. Ông ta có thể nhìn vào tâm trí các ông và buộc các ông phải làm hay nói những điều ông ta muốn. Phải, ông ta có thể làm tất cả những việc ấy.”

Lúc này tất cả bọn họ đã nhìn tôi chằm chằm, tự hỏi khi nào thì tôi sẽ nói đến phần hữu dụng.

“Nhưng tôi nghĩ ông ta phải nhìn thẳng vào mắt các ông thì mới làm được những chuyện đó...”

“Cậu nghĩ ?” Tóc Đỏ nói.

“Và cú đánh bằng Tiếng Ồn không làm chết người, ngoài ra ông ta chỉ có thể làm chuyện đó với từng người. Ông ta không thể tấn công tất cả chúng ta, nếu chúng ta cùng nhau xông vào.”

Nhưng tôi cũng đang giấu trong Tiếng Ồn của mình rằng vừa nãy khi ông ta tấn công tôi ở Vũ Đài nó đã mạnh hơn đến mức nào, nó đã dữ dội hơn đến mức nào.

Ông ta đã luyện tập, đã mài giũa vũ khí của mình.

“Không quan trọng,” Da Vàng Bủng nói. “Ông ta sẽ có lính bên cạnh. Chúng ta sẽ tự chui đầu vào chỗ chết.”

“Ông ta đang đợi các ông áp giải tôi đến,” tôi nói. “Chúng ta có thể cứ thế mà qua mặt những tên lính khác, đến nơi ông ta đang ngồi đợi.”

“Và tại sao chúng tôi phải đi theo cậu, trung úy ?” tên hạ sĩ hỏi, châm chọc cấp hiệu của tôi. “Chúng tôi sẽ được lợi gì?”

“Được thoát khỏi sự độc tài!” Ivan nói.

Tên hạ sĩ đảo mắt. Hắn không phải người duy nhất.

Ivan thử lại. “Vì ngay sau khi ông ta biến mất, chúng ta sẽ thế chỗ.”

Lần này thì ít những cái đảo mắt hơn, nhưng Da Vàng Bủng nổi, “Ai lại muốn bị tổng thống Ivan Farrow thống trị chứ?”

Hắn trông đợi sẽ nhận được những tràng cười, nhưng không ai cười.

“Tổng thống Hewitt thì sao?” Ivan nói, ngước lên nhìn tôi bằng vẻ sáng quắc kỳ quái trong mắt.

Hạ sĩ Bụng Bụ cười khẩy rồi nhắc lại, “Nó là một thằng nhóc .”

“Không phải,” tôi nói. “Không còn nữa.”

“Cậu ta là người duy nhất dám đương đầu tổng thống,” Ivan nói. “Việc đó cũng nói lên điều gì đó chứ.”

Đám lính nhìn nhau. Tôi nghe thấy tất cả những câu hỏi trong Tiếng Ồn của họ, tất cả những nghi hoặc đang kêu rì rầm, tất cả những nỗi sợ y hệt nhau, và trong Tiếng Ồn của họ, tôi nghe thấy ý nghĩ bại trận.

Nhưng tôi cũng nghe thấy cả sự cứu rỗi.

“Nếu các ông giúp tôi,” tôi nói. “Tôi sẽ cho các ông thuốc chữa Tiếng Ồn.”

Họ im bặt.

“Cậu có thể làm việc đó sao?” Tóc Đỏ hỏi.

“Không,” tên hạ sĩ nói. “Nó đang bốc phét.”

“Chúng được cất dưới hầm rượu nhà thờ lớn,” tôi nói. “Chính mắt tôi đã nhìn thấy thị trưởng cất chúng ở đó.”

“Tại sao cậu cứ gọi ông ta là thị trưởng ?” Da Vàng Bủng hỏi.

“Đi với tôi,” tôi nói. “Giúp tôi tóm cổ ông ta và từng người các ông sẽ nhận được thuốc chữa Tiếng Ồn, thích bao nhiêu cũng có.” Họ đang dỏng tai nghe. “Đã đến lúc Haven trở lại là Haven.”

“Ông ta đã tịch thu toàn bộ thuốc của quân đội,” Ivan nói. “Chúng ta hạ gục tổng thống, cho họ thuốc, rồi các ông nghĩ họ sẽ nghe lời ai?”

“Không phải ông, Ivan.”

“Không phải tôi,” Ivan nói, lại ném cho tôi cái nhìn ấy. “Nhưng có thể là cậu ấy .”

Họ nhìn tôi, đang ngồi trên lưng Angharrad, với khẩu súng trường và bộ quân phục bụi bặm và ý đồ và những lời hứa và Tiếng Ồn của họ lạo xạo khi từng người hỏi bản thân, liệu họ có đủ tuyệt vọng để tiếp nhận cơ hội này hay không?

Tôi nghĩ đến Viola, đang ngồi trong Vũ Đài, ngồi đó đại diện cho tất cả những gì tôi muốn cứu, tất cả những gì tôi sẵn sàng xả thân liều mạng cho.

Tôi nghĩ về cô và tôi biết chính xác phải thuyết phục họ bằng cách nào.

“Tất cả phụ nữ đã bị đánh số,” tôi nói. “Các ông nghĩ tiếp theo sẽ đến lượt ai?”

Lee đang buộc miếng băng gạc cuối cùng quanh bàn chân Viola khi tôi trở lại. Mặt cô có vẻ đã đỡ đau nhiều.

“Cậu đứng được chứ?” tôi hỏi.

“Một chút thôi.”

“Không quan trọng,” tôi nói. “Angharrad đang ở bên ngoài. Nó sẽ đưa cậu và Lee đi tìm Câu Trả Lời.”

“Còn cậu thì sao?” Viola hỏi trong lúc ngồi thẳng dậy.

“Tớ sẽ đối mặt ông ta,” tôi nói. “Tớ sẽ đánh bại ông ta.”

Cô thực sự ngồi thẳng dậy trước những lời ấy.

“Tôi sẽ đi cùng cậu,” Lee nói ngay.

“Không, anh sẽ không làm vậy,” tôi nói. “Anh sẽ đi tìm Câu Trả Lời, bảo họ hủy cuộc tấn công và nói cho họ biết bà Coyle thực sự là người như thế nào.”

Miệng Lee mím chặt nhưng tôi có thể thấy Tiếng Ồn của anh ta đang sôi sục vì quả bom. Anh ta cũng đã có thể bỏ mạng. “Viola nói cậu không thể giết người.”

Tôi ném cho cô một cái nhìn trách móc. Cô đủ táo tợn để quay mặt đi.

“Tôi sẽ giết hắn,” Lee nói. “Tôi sẽ giết hắn vì những gì hắn đã làm với mẹ và chị gái tôi.”

“Nếu anh không cảnh báo Câu Trả Lời,” tôi nói, “sẽ có nhiều cái mạng khác để anh bắt ông ta phải đền đấy.”

“Cứ để hắn xử lý bà Coyle,” Lee nói nhưng tôi có thể thấy những người khác đang nổi lên trong Tiếng Ồn của anh ta, Wilf va Jane, những người đàn ông đàn bà khác, và Viola và Viola và Viola và Viola.

“Cậu sẽ làm gì, Todd?” cô nói. “Cậu không thể một mình đối mặt ông ta.”

“Sẽ không phải là một đối một,” tôi nói. “Tớ có một số lính đi cùng.”

Cô trợn mắt. “Cậu có gì cơ ?”

Tôi mỉm cười. “Tớ đã khơi mào một cuộc nổi loạn nho nhỏ.”

“Có bao nhiêu người?” Lee hỏi, mặt vẫn nghiêm túc.

Tôi ngập ngừng. “Bảy người,” tôi nói. “Tớ không thể thuyết phục tất cả bọn họ.”

Viola xị mặt. “Cậu sẽ chống lại thị trưởng chỉ với bảy người ư?”

“Đó là một cơ hội,” tôi nói. “Phần lớn đội quân đã đi chuẩn bị cho trận chiến cuối cùng. Thị trưởng đang đợi tớ. Đây là lúc ông ta có ít vệ sĩ nhất, sẽ không bao giờ còn cơ hội thứ hai.”

Cô nhìn tôi trong giây lát rồi đặt một tay lên vai Lee, tay còn lại lên vai tôi, tự nhấc mình dậy. Tôi có thể thấy cô đang nhăn nhó vì đau nhưng Lee đã buộc băng gạc khá chặt, và dù chúng không phải là loại làm lành xương, ít nhất chúng cũng giúp cô đứng được vài giây.

“Tớ sẽ đi cùng cậu,” cô nói.

“Không,” tôi nói và đồng thời Lee cũng hét, “Không đời nào!”

Cô nghiến răng. “Và điều gì khiến hai người nghĩ mình có quyền quyết định?”

“Cậu không thể tự mình bước đi,” tôi nói.

“Cậu có ngựa,” cô nói.

“Đây là cơ hội để cậu được an toàn, ” tôi nói.

“Ông ta đang đợi cả hai chúng ta, Todd. Cậu bước vào đó mà không có tớ, kế hoạch của cậu sẽ thất bại trước cả khi cậu kịp mở miệng.”

Tôi chống nạnh. “Chính cậu đã nói thị trưởng sẽ dùng cậu để chống lại tớ nếu ông ta có cơ hội.”

Cô rít qua kẽ răng khi thử đè sức nặng cơ thể lên cổ chân. “Vậy kế hoạch của cậu buộc phải thành công.”

“Viola...” Lee chực nói nhưng cô đã ném cho anh ta một cái nhìn để ngăn lại.

“Hãy tìm Câu Trả Lời, Lee. Cảnh báo họ. Anh không có nhiều thời gian.”

“Nhưng...”

“Đi đi,” cô nhắc lại, kiên quyết hơn.

Và cả hai chúng tôi thấy cô đang bùng lên trong Tiếng Ồn của anh ta, cả hai chúng tôi đều cảm nhận được anh ta không muốn rời cô đến mức nào. Nó mãnh liệt đến nỗi tôi phải quay mặt đi, không nhìn vào anh ta.

Nhưng nó cũng khiến tôi muốn đấm anh ta.

“Em sẽ không bỏ Todd,” cô nói. “Khi giờ đây em đã tìm lại được cậu ấy. Em xin lỗi, Lee, nhưng phải là như vậy.”

Lee lùi lại một bước, không thể ngăn vẻ tổn thương khỏi xuất hiện trong Tiếng Ồn. Giọng Viola dịu lại. “Em xin lỗi,” cô nhắc lại.

“Viola...” Lee nói.

Nhưng cô lắc đầu. “Thị trưởng nghĩ ông ta biết mọi thứ. Ông ta nghĩ ông ta biết chuyện gì sắp xảy đến. Ông ta chỉ ngồi đó đợi em và Todd xuất hiện để tìm cách ngăn cản ông ta.”

Lee định cắt lời nhưng cô không để cho anh ta làm vậy.

“Nhưng ông ta đã quên,” cô nói. “Ông ta đã quên rằng em và Todd, hai đứa em đã cùng nhau chạy hết nửa hành tinh này, chỉ hai đứa bọn em. Bọn em đã đánh bại gã truyền giáo điên khùng nhất của ông ta. Bọn em đã vượt mặt một đội quân và bị bắn và bị đánh và bị truy đuổi mà vẫn sống sót mà không nổ banh xác hay bị tra tấn đến chết hay bỏ mạng trong chiến trận hay bất cứ điều gì khác.”

Cô buông Lee ra, chỉ dựa vào tôi để giữ thăng bằng.

“Em và Todd? Cùng nhau chống lại thị trưởng?” Cô mỉm cười. “Ông ta sẽ không có cửa thắng.”