← Quay lại trang sách

Chương 38 Hành quân đến nhà thờ lớn

“CẬU THỰC SỰ TIN VÀO những gì vừa nói chứ?” Todd hỏi trong lúc thắt chặt yên ngựa. Giọng cậu nhỏ nhẹ và mắt dán vào việc đang làm. “Rằng ông ta không có cửa thắng bọn mình?”

Tôi nhún vai. “Hiệu quả, phải không?”

Cậu mỉm cười với chính mình. “Tớ phải đi nói chuyện với đám lính.” Cậu hất đầu về phía Lee, đang đứng xa khỏi chúng tôi, thọc tay vào túi quần nhìn chúng tôi nói chuyện. “Cậu hãy an ủi anh ta, được chứ?”

Cậu vẫy tay với Lee rồi đi ra chỗ đội hộ tống gồm bảy người của chúng tôi. Họ đang đứng gần cánh cổng lớn bằng đá. Lee lại gần.

“Em chắc về chuyện này chứ?” anh hỏi.

“Không,” tôi đáp, “nhưng em chắc về Todd.” Anh thở ra bằng mũi, nhìn xuống đất, gắng giữ Tiếng Ồn bình tĩnh. “Em yêu cậu ấy,” anh nói. Không phải một câu hỏi, chi là sự thật.

“Phải,” tôi nói. Cũng là sự thật.

“Yêu theo cách ấy ?”

Cả hai chúng tôi nhìn Todd. Cậu đang dùng tay ra hiệu và phổ biến cho đám lính kế hoạch của bọn tôi và chỉ cho họ biết những việc cần làm.

Trông cậu giống một thủ lĩnh.

“Viola?” Lee hỏi.

Tôi quay sang nhìn anh. “Anh phải tìm được Câu Trả Lời trước đội quân, Lee, nếu có thể.”

Anh cau mày. “Có thể họ sẽ không tin những gì anh nói về bà Coyle. Nhiều người cần bà ấy phải đúng.”

“Ừ thì,” tôi nói, khẽ cầm dây cương. Nhóc trai con ngựa nghĩ, cũng đang nhìn Todd. “Hãy nghĩ theo cách này, nếu anh tìm được họ, và bọn em có thể đánh bại thị trưởng, thì tất cả những chuyện này sẽ kết thúc ngay hôm nay.”

Lee nheo mắt nhìn mặt trời. “Vậy nếu bọn em không thể đánh bại ông ta thì sao?”

Tôi gượng cười. “Thì anh sẽ phải đến giải cứu bọn em, phải không nào?”

Anh gượng cười đáp trả.

“Mọi người đã sẵn sàng,” Todd nói, quay lại chỗ chúng tôi.

“Đến lúc rồi,” tôi nói.

Todd giơ bàn tay ra cho Lee. “Chúc may mắn.”

Lee bắt tay cậu. “May mắn nhé,” anh nói.

Nhưng anh ấy đang nhìn tôi.

Sau khi Lee đã biến mất vào khu rừng, chạy qua những ngọn đồi để đón đường Câu Trả Lời trước khi đội quân làm vậy, những người còn lại chúng tôi bắt đầu hành quân. Todd dắt Angharrad, nó không ngừng nói Nhóc trai hết lần này đến lần khác trong Tiếng Ồn, bồn chồn vì có người lạ đang cưỡi nó. Todd thì thầm hòng trấn an nó, xoa mũi và vuốt hông cho nó trong lúc chúng tôi đi.

“Cậu cảm thấy thế nào?” cậu hỏi trong lúc chúng tôi đến gần khu ký túc đầu tiên.

“Chân tớ đau,” tôi nói. “Đầu cũng vậy.” Tôi xoa tay lên vạt áo nơi có chiếc vòng ở bên dưới. “Và tay nữa.”

“Ngoài những chỗ ấy thì sao?” cậu mỉm cười.

Tôi nhìn những tên lính đang ở xung quanh chúng tôi, hành quân thành đội hình, như thể họ thực sự đang áp giải tôi và Todd đến chỗ thị trưởng theo lệnh: Ivan và một người khác đi đầu, hai người ở phía sau, hai người ở bên phải và người cuối cùng ở bên trái.

“Cậu tin bọn mình có thể đánh bại ông ta chứ?”

“Thì,” cậu nói, rồi cười khàn, “bọn mình phải thử, đúng không?”

Chúng tôi phải thử.

Dọc con đường và tiến vào thị trấn Prentiss Mới.

“Đi nhanh hơn nào,” Todd nói lớn hơn một chút.

Cả đội hình tăng tốc.

“Trống không,” tên lính có mái tóc rực lửa lên tiếng trong lúc chúng tôi đi ngang qua những khu vực có nhiều nhà cửa hơn.

Những tòa nhà không người.

“Không phải trống không,” một tên lính khác nói, gã có cái bụng thò ra dưới áo. “Họ đang trốn.”

“Không có quân đội ở đây tôi cảm thấy cứ rờn rợn,” tên tóc đỏ nói. “Không có binh lính hành quân trên phố.”

“ Chúng ta đang hành quân, binh nhì,” Ivan nói. “Chúng ta cũng là binh lính.”

Chúng tôi đi qua những căn nhà đóng rèm kín mít, những cửa hiệu khóa trái, những con đường không có bóng xe kéo, xe nhiệt hạch hay người qua lại. Có thể nghe thấy tiếng GẦM đằng sau những cánh cửa đóng kín, nhưng âm lượng chỉ còn một nửa.

Và họ đang sợ.

“Họ biết nó đang đến,” Todd nói. “Họ biết đây là cuộc chiến mà họ đã chờ đợi.”

Tôi nhìn quanh từ trên lưng Angharrad. Không nhà nào bật đèn, không khuôn mặt nào ló ra từ cửa số, không ai thèm tò mò tìm hiểu xem đám lính này đang làm gì quanh một con ngựa chở một cô gái với đôi chân quấn băng.

Rồi con đường rẽ ngoặt và nhà thờ lớn hiện ra.

“Quỷ tha ma bắt,” tên lính tóc đỏ nói trong lúc chúng tôi dừng lại.

“Cậu đã sống sót sau vụ này sao?” tên bụng bia nói với Todd. Gã huýt sáo tán dương. “Có lẽ cậu thực sự được Chúa ưu ái đấy?”

Tháp chuông vẫn đứng vững, dù không hiểu bằng cách nào, bấp bênh trên đỉnh một chồng gạch lắc lư. Hai bức tường của tòa nhà chính cũng còn đứng vững, một trong số chúng là bức tường có vòng tròn bằng kính màu.

Nhưng phần còn lại thì.

Phần còn lại chỉ là một đống đá vụn.

Dù đứng từ phía sau, ta cũng có thể trông thấy phần lớn nóc nhà đã trụi lủi và hai bức tường bị thổi tung ra phía ngoài lẫn quảng trường đằng trước. Những mái vòm nghiêng ngả một cách nguy hiểm, những cánh cửa bị giật tung khỏi bản lề, và phần lớn phía trong tòa nhà đang mở toang cho cả thế giới cùng chiêm ngưỡng, đón những tia nắng cuối cùng khi vầng dương rớt xuống đường chân trời.

Và không có lấy dù chỉ một tên lính canh gác nó.

“Ông ta không có người bảo vệ ư?” tên lính tóc đỏ nói.

“Đó có vẻ chính xác là những gì ông ta sẽ làm,” Todd nói, nhìn chằm chằm vào nhà thờ lớn như thể cậu có thể thấy thị trưởng đang ở đâu đó đằng sau những bức tường.

“Đấy là nếu ông ta đang ở bên trong,” Ivan nói.

“Ông ta đang ở trong đó,” Todd nói. “Tin tôi đi.”

Tên lính tóc đỏ bắt đầu lùi lại. “Không đời nào,” gã nói. “Chúng ta đang chui đầu vào chỗ chết đấy các ông. Không đời nào.”

Rồi sau cái nhìn khiếp đảm cuối cùng, gã vắt chân lên cổ mà chạy ngược về hướng chúng tôi vừa đi qua.

Todd thở dài. “Còn ai nữa không?” Đám đàn ông nhìn nhau, Tiếng Ồn của họ tự hỏi tại sao họ lại đồng ý đến đây.

“Hắn sẽ đóng vòng lên tay các ông,” Ivan nói. Ông ta hất đầu về phía tôi. Tôi kéo tay áo lên để chi cho họ thấy. Vùng da xung quanh vẫn đỏ và nóng bừng khi chạm vào. Tôi nghĩ nó đã bị nhiễm trùng. Kem bôi sơ cứu không có tác dụng.

“ Rồi hắn sẽ biến các ông thành nô lệ,” Ian tiếp tục. “Tôi không biết ý ông thế nào, nhưng đó không phải lý do khiến tôi gia nhập quân đội.”

“Thế tại sao ông gia nhập?” một tên lính khác cất tiếng hỏi nhưng rõ ràng gã không muốn nghe câu trả lời.

“Chúng ta hạ gục hắn,” Ivan nói. “Rồi chúng ta sẽ là những người hùng.”

“Người hùng có thuốc giải,” Bụng Bự nói, gật đầu. “Và người kiểm soát thuốc giải là người...”

“Nói đủ rồi,” Todd lên tiếng, và tôi thấy vẻ khó chịu trong Tiếng Ồn của cậu trước viễn cảnh này. “Chúng ta có làm chuyện này hay không đây?”

Đám đàn ông nhìn nhau.

Rồi Todd lớn tiếng.

Lớn tiếng như một lời chỉ huy,

Lớn tiếng để tôi cũng phải nhìn cậu.

“Tôi nói, chúng ta đã sẵn sàng chưa?”

“Rồi, thưa ngài,” đám đàn ông đáp, có vẻ ngạc nhiên khi thấy những lời ấy thốt ra từ miệng họ.

“Vậy thì đi thôi,” Todd nói.

Rồi đám đàn ông lại tiếp tục hành quân, bước đều bước, giẫm lạo xạo lên những viên sỏi rải khắp mặt đường, xuống một con dốc nhỏ, xuyên qua thị trấn và tiến về phía nhà thờ lớn đang lớn dần trước mắt.

Chúng tôi đi qua một số thân cây và nhìn sang bên trái, tới những ngọn đồi ở đường chân trời phía Nam.

“Chúa ạ,” Bụng Bự nói.

Từ đây ta cũng có thể trông thấy đội quân đang hành quân phía xa, như một cánh tay đen sì độc nhất đang vươn lên con đường quá hẹp so với nó, về phía đỉnh đồi có khe núi, về nơi họ sẽ đụng độ Câu Trả Lời.

Tôi nhìn mặt trời đang lặn.

“Có lẽ một giờ nữa,” Todd nói, nhìn thấy tôi đang kiểm tra. “Hoặc ít hơn.”

“Lee sẽ không kịp đến chỗ họ,” tôi nói.

“Anh ta có thể. Hẳn phải có đường tắt.”

Quân đội trườn lên ngọn đồi như một con rắn. Quá đông đảo. Câu Trả Lời sẽ không đủ sức đương đầu nếu phải chạm trán trực tiếp.

“Chúng ta không thể thất bại,” tôi nói.

“Không có đâu,” Todd nói.

Và chúng tôi đã đến nhà thờ lớn.

Chúng tôi vòng sang một bên nhà thờ. Đây là mặt bị tổn hại nhiều nhất, toàn bộ bức tường phía Bắc đã đổ thẳng ra đường.

“Hãy nhớ,” Todd lẩm bẩm với cánh đàn ông trong lúc chúng tôi trèo qua đống đổ nát. “Các ông đang đưa hai tù nhân đến gặp tổng thống như đã được lệnh. Không ai được nghĩ đến điều gì khác ngoài chuyện đó.”

Chúng tôi đi tiếp. Đống đổ nát quá cao khiến ta không thể nhìn vào bên trong nhà thờ lớn. Thị trưởng có thể đang ở bất kỳ chỗ nào.

Chúng tôi rẽ qua góc nhà, đến nơi từng là mặt tiền nhà thờ, giờ chỉ còn là một lỗ thủng toang hoác dẫn thẳng vào đại sảnh và thánh đường, tháp chuông và vòng tròn bằng kính màu vẫn dõi xuống. Mặt trời sau lưng chúng tôi rọi thẳng vào. Những căn phòng để ngỏ lơ lửng phía trên, sàn đã vỡ nát. Nửa tá con chim đỏ đang mổ những mẩu thức ăn hay những thứ tồi tệ hơn còn kẹt lại giữa những tảng đá. Phần còn lại của tòa nhà đứng uể oải, như thể đột nhiên cảm thấy mệt mỏi và có thể sụp xuống bất kỳ lúc nào.

Và bên trong những bức tường ấy...

“Không có ai hết,” Ivan nói.

“Đó là lý do vì sao không có lính canh,” Bụng Bự nói. “Hắn đã đi cùng đội quân.

“Không phải,” Todd nói, quay đầu nhìn quanh và cau mày.

“Todd?” tôi hỏi, cảm thấy điều gì đó...

“ Chính hắn đã bảo chúng ta phải đưa Todd đến day,” Ivan nói.

“Vậy hắn đang ở đâu?” Bụng Bự hỏi.

“Ồ, ta đang ở đây,” thị trưởng nói, bước ra khỏi góc tối mà đáng lẽ không thể che giấu ông ta, cứ như thể ông ta vừa bước ra từ đống gạch, từ đốm sáng mờ ảo nơi không ai có thể nhìn thấy ông ta.

“Quỷ tha ma bắt...?” Bụng Bự nói, rồi lùi lại.

“Không phải ma quỷ,” thị trưởng đáp, bước những bước đầu tiên xuống đống đổ nát về phía chúng tôi, tay dang ra hai bên. Đám lính giương súng chĩa vào ông ta. Ông ta thậm chí còn không có vẻ gì là được vũ trang.

Nhưng ông ta đang đến gần.

“Không, không phải ma quỷ,” ông ta nói, miệng mỉm cười. “Còn tệ hơn nhiều.”

“Đứng lại đó,” Todd nói. “Những người này sẽ rất sẵn lòng bắn ông.”

“Ta biết,” thị trưởng nói, dừng lại ở bậc cầu thang dưới cùng của lối vào nhà thờ lớn, đặt một chân lên tảng đá đã sụp xuống đó. “Binh nhì Farrow đây chẳng hạn.” Ông ta hất đầu về phía Ivan. “Vẫn căm thù vì đã bị trừng phạt do sự bất tài của ông ta.”

“Câm mõm,” Ivan nói, nhòm qua thước ngắm.

“Đừng nhìn vào mắt ông ta,” Todd vội nói. “Đừng ai nhìn vào mắt ông ta.”

Thị trưởng từ tốn giơ tay lên trời. “Vậy ta sẽ là tù binh của các người ư?” Ông ta nhìn đám lính, nhìn những khẩu súng đang chĩa vào ông ta. “À, phải, ta hiểu rồi,” ông ta nói. “Các người có kế hoạch. Trả thuốc giải cho đám đàn ông, lợi dụng lòng căm thù của họ để đưa mình vào vị trí quyền lực. Phải, rất thông minh.”

“Không phải vậy,” Todd nói. “Ông sẽ giải tán quân đội. Ông sẽ trả tự do cho mọi người.”

Thị trưởng đặt một tay lên cằm như thể đang cân nhắc điều đó. “Rắc rối là,” ông ta nói, “người ta không thực sự muốn được tự do, Todd ạ, bất kể họ có bô bô nói về nó nhiều đến mức nào đi nữa. Không, ta nghĩ chuyện sẽ xảy ra là quân đội sẽ đập tan Câu Trả Lời, và đám lính đã hộ tống cháu sẽ bị tử hình vì tội mưu phản, rồi ta, cháu và Viola sẽ có cuộc trò chuyện nho nhỏ về tương lai của các cháu như ta đã hứa.”

Có tiếng cạch lớn khi Ivan lên nòng súng. “Ông nghĩ vậy sao?”

“Ông là tù binh của bọn tôi, chẳng có gì phải bàn cãi về chuyện đó,” Todd nói, lấy một sợi dây từ trong túi đang buộc trên yên Angharrad. “Rồi xem quân đội sẽ phản ứng thế nào về chuyện đó.”

“Được rồi,” thị trưởng nói, nghe gần như có vẻ hào hứng. “Nhưng nếu là cháu, ta sẽ sai một người xuống hầm rượu để các cháu có thể uống thuốc giải ngay lập tức. Ta có thể đọc kế hoạch của các cháu rõ mồn một, và các cháu sẽ không muốn điều đó xảy ra đâu.”

Bụng Bự quay lại nhìn. Todd gật đầu, rồi gã chạy qua mặt thị trưởng. “Cứ đi thẳng xuống,” thị trưởng chỉ. “Đường cũng dễ đi thôi.”

Todd cầm dây lại gần thị trưởng, đi qua những khẩu súng đang chĩa vào ông ta. Tay tôi đổ mồ hôi lên dây cương.

Không thể dễ dàng thế này được.

Không thể...

Thị trưởng xòe hai cổ tay ra và Todd ngập ngừng không muốn thực sự lại gần ông ta. “Nếu ông ta giờ trò,” Todd nói mà không quay lại nhìn. “Cứ bắn ông ta.”

“Rất sẵn lòng,” Ivan nói.

Todd chìa tay ra và quấn dây quanh cổ tay thị trưởng.

Chúng tôi nghe tiếng bước chân vang lên trong nhà thờ. Bụng Bự chạy ra, thở không ra hơi, Tiếng Ồn gầm lên như một cơn bão.

“Cậu đã nói chúng được cất ở hầm rượu, trung úy. ”

“Phải,” Todd nói. “Tôi đã nhìn thấy chúng ở đó.”

Bụng Bự lắc đầu. “Trống trơn. Hoàn toàn trống trơn.”

Todd quay lại nhìn thị trường. “Vậy là ông đã dời chúng đi. Chúng đang ở đâu?”

“Ta không trả lời thì sao?” thị trưởng hỏi. “Cháu sẽ bắn ta sao?”

“Thực ra đây hơi bị thích lựa chọn đó,” Ivan nói.

“Ông đã chuyển chúng đi đâu?” Todd hỏi lại, gầm lên giận dữ.

Thị trưởng nhìn cậu, rồi nhìn đám đàn ông, và cuối cùng nhìn tôi trên lưng ngựa.

“Cháu mới là người ta lo ngại,” ông ta nói. “Nhưng cháu chẳng thể bước nổi, phải không?”

“Đừng nhìn cô ấy,” Todd hằm hè, bước lại gần ông ta. “Đừng có dùng cặp mắt bẩn thỉu của ông để nhìn cô ấy.”

Thị trưởng lại mỉm cười, tay vẫn chìa ra, sợi dây buộc hờ hững. “Tốt thôi,” ông ta nói. “Ta sẽ nói cho cháu.”

Ông ta lại nhìn mọi người, vẫn mỉm cười.

“Ta đã đốt chúng,” thị trưởng nói. “Sau cái chết đáng buồn của các Xú Vật, chẳng còn lý do gì để giữ chúng lại, nên ta đã đốt sạch số thuốc, và tất cả số cây dùng để điều chế thuốc, rồi ta cho nổ tung phòng thí nghiệm và đổ tội lên đầu Câu Trả Lời.”

Sự im lặng choáng váng bao trùm. Chúng tôi có thể nghe thấy tiếng GẦM của quân đội ở phía xa, đang hành quân lên đồi, tiếp tục tiến về phía mục tiêu của họ.

“Ông là đồ dối trá, ” cuối cùng Ivan nói, tiến về phía trước, súng vẫn giương lên. “Và là một thằng ngu khi nghĩ bọn tôi tin những lời ấy.”

“Bọn tôi không thể nghe thấy Tiếng Ồn của ông,” Todd nói. “Ông không thể đốt hết số thuốc được.”

“À, nhưng Todd, con trai ta ơi,” thị trưởng nói, lắc đầu. “Ta chưa từng uống thuốc.”

Lại một màn im lặng khác. Tôi nghe thấy vẻ nghi ngờ bùng lên trong Tiếng Ồn của đám lính. Tôi thậm chí còn thấy một số người bọn họ lùi lại, những suy nghĩ về quyền năng của thị trưởng, về những gì ông ta có thể làm. Có lẽ ông ta có thể kiểm soát Tiếng Ồn. Và nếu ông ta có thể làm chuyện đó ...

“Ông ta đang nói dối,” tôi lên tiếng, nhớ lại những lời của bà Coyle. “Ông ta là tổng thống của những lời đối trá.”

“Ít nhất cháu cũng đã gọi ta là tổng thống, ” thị trưởng nói.

Todd đẩy thị trưởng. “Nói cho bọn tôi biết thuốc đang ở đâu.”

Thị trưởng lảo đảo lùi một bước, rồi lấy lại thăng bằng. Ông ta lại nhìn chúng tôi. Tôi có thể nghe thấy Tiếng Ồn của mọi người đang bùng lên, nhất là của Todd, đỏ hừng hực và ồn ào.

“Ta không nói dối,” thị trưởng đáp. “Nếu có đủ kỷ luật các người sẽ có thể kiểm soát Tiếng Ồn. Nó có thể bị dập tắt.” Ông ta lại nhìn chúng tôi, nụ cười tái xuất. “Nó có thể được đem ra sử dụng.”

TA LÀ NHÓM VÀ NHÓM LÀ TA, tôi nghe thấy.

Nhưng tôi không biết nó đến từ Tiếng Ồn của ông ta...

Hay của Todd.

“Tôi chịu đủ chuyện này rồi!” Ivan hét.

“Ông biết gì không, binh nhì Farrow,” thị trưởng nói, “ta cũng vậy.”

Đó là lúc ông ta tấn công.