Chương 39 Kẻ thù tồi tệ nhất của bản thân
TÔI CẢM THẤY ĐÒN TẤN CÔNG BẰNG TIẾNG ỒN ĐẦU TIÊN bay qua, một tiếng vụtttt của từ ngữ và âm thanh và hình ảnh được nén gọn bay qua vai tôi, hướng thẳng vào những người đang cầm súng. Tôi giật mình và cúi sụp xuống đất...
Vì đám lính đang nã súng...
Và tôi đang chắn đường...
“Todd!” tôi nghe tiếng Viola hét lên nhưng súng đang nã đạn và đám đàn ông đang gào thét, tôi lăn người trên đống gạch đá, làm trầy xước khuỷu tay, rồi xoay người để thấy hạ sĩ Bụng Bự đang khuỵu gối trước mặt Angharrad, quay lưng lại, hai tay ôm đầu, gào những tiếng vô nghĩa xuống mặt đất, Viola đang nhìn ông ta, tự hỏi chuyện quái quỷ gì đang diễn ra. Một tên lính khác ngã vật ra đất, ngửa mặt lên trời, các ngón tay chọc vào mắt, như thể đang tìm cách móc chúng ra, và tên thứ ba đang nằm bất tỉnh, sấp mặt. Hai người khác đã bỏ chạy vào thành phố.
Tiếng ổn bay ra từ thị trưởng, lớn hơn và mạnh hơn so với mọi thứ tôi từng thấy.
Lớn hơn rất nhiều so với lúc ở trụ sở Câu Hỏi.
Đủ lớn để đánh gục năm người cùng lúc.
Chỉ Ivan là vẫn còn trụ lại, một tay che tai, một tay nhắm khẩu súng vào thị trường nhưng đang vung vẩy nó một cách nguy hiểm...
PẰNG
Một viên đạn găm xuống khoảng đất trước mắt tôi, khiến bụi và đất bay lên...
PẰNG
Một viên khác dội tứ tung qua những tảng đá sâu trong nhà thờ...
“IVAN!” tôi hét lên.
PẰNG
“Đừng bắn nữa! Ông sẽ giết cả bọn tôi mất!”
PẰNG
Đạn sượt qua đầu Angharrad. Nó chống vó trước và tôi thấy Viola đang ghì dây cương, vẻ hoảng hốt, gắng hết sức để trụ vững...
Rồi tôi nhìn thấy thị trưởng đang bước tới và bước tới và bước tới...
Mắt dán vào những người ông ta đang tấn công...
Vượt qua mặt tôi...
Tôi thậm chí không thèm suy nghĩ...
Nhảy lên để ngăn ông ta...
Ông ta quay lại và bắn Tiếng Ồn thẳng vào tôi...
Cả thế giới bỗng trở nên trắng xóa, trắng đến dữ đội, đau đớn, như thể ai cũng thấy ta đang đau đến nhường nào, như thể ai cũng nhìn và cười và chẳng có nơi nào để ta ẩn náu và MÀY CHẲNG LÀ GÌ CẢ MÀY CHẲNG LÀ GÌ CẢ nén chặt như một viên đạn xuyên thẳng qua người, nói với ta tất cả những điều xấu xa ở ta, tất cả những điều tồi tệ mà ta từng làm, nói với ta rằng ta chẳng đáng một xu, rằng ta là đồ thổ tả, MÀY CHẲNG LÀ GÌ CẢ , cuộc sống của ta chẳng có ý nghĩa chẳng có lý do chẳng có mục đích và ta nên đập bỏ những bức tường, xé toạc từng phần con người ta rồi chết hoặc dâng nó lên như một món quà, một món quà cho người có thể cứu rỗi ta, một món quà cho người có thể kiểm soát ta, người có thể cướp đi tất cả, người có thể khiến mọi thứ trở nên ổn thỏa ổn thỏa ổn thỏa...
Nhưng ngay cả Tiếng Ồn cũng không thể ngăn một cơ thể đang di chuyển.
Tôi cảm thấy tất cả những điều ấy trong lúc vẫn lao đi, vẫn húc vào ông ta, vẫn vật ông ta ngã chổng kềnh lên những bậc thang của nhà thờ lớn.
Ông ta gầm gừ trong lúc không khí bị ép ra khỏi người và Tiếng Ồn ngừng tấn công trong giây lát. Hạ sĩ Bụng Bự hét lên rồi ngã xuống và Ivan thở hổn hển còn Viola thì gọi “Todd!” rồi một bàn tay quấn quanh cổ tôi và nhấc đầu tôi lên và thị trưởng đang nhìn thẳng vào mắt tôi...
Lần này nó tổng lực tấn công tôi.
“Đưa súng cho ta!” thị trưởng hét, đứng trên đầu Ivan, kẻ đang khom mình dưới đất, tay lại ép chặt một bên tai nhưng vẫn chĩa súng vào thị trưởng. “Đưa nó cho ta!”
Tôi chớp mắt, đất và cát bám đầy mắt, mất một giây để tự hỏi mình đang ở đâu...
MÀY CHẲNG LÀ GÌ CẢ MÀY CHẮNG LÀ GÌ CẢ MÀY CHẮNG LÀ GÌ CẢ MÀY CHẮNG LÀ GÌ CẢ
“Đưa súng cho ta, binh nhì !”
Thị trưởng gào lên với Ivan, dùng Tiếng Ồn tấn công ông ta hết lần này đến lần khác và Ivan đang quỳ mọp dần sát đất...
Nhưng súng vẫn chĩa vào...
“Todd!”
Tôi thấy chân ngựa ngay cạnh đầu. Viola vẫn đang cưỡi Angharrad. “Todd, tỉnh dậy đi!” cô hét. Tôi ngước nhìn cô. “Tạ ơn Chúa!” cô hét và mặt cô đầy vẻ bực bội. “Hai bàn chân chết tiệt của tớ! Tớ không thể xuống ngựa!”
“Tớ ổn,” tôi nói, dù không biết liệu mình có ổn thật hay không, và tôi đỡ mình dậy, đầu quay cuồng.
MÀY CHẲNG LÀ GÌ CẢ MÀY CHẲNG LÀ GÌ CẢ MÀY CHẲNG LÀ GÌ CẢ MÀY CHẮNG LÀ GÌ CẢ
“Todd, chuyện gì đang diễn ra vậy?” Viola hỏi trong lúc tôi chộp lấy dây cương để kéo mình đứng lên. “Tớ nghe thấy Tiếng Ồn nhưng...”
“Khẩu súng!” thị trưởng hét, bước lại gần Ivan. “Ngay lập tức!”
“Chúng mình phải giúp ông ta,” tôi nói...
Nhưng tôi khựng lại vì cú đánh mạnh nhất từ trước đến giờ...
Chùm Tiếng Ồn trắng đến nỗi ta có thể thấy không khí đang oằn lại giữa thị trưởng và Ivan...
Ivan rên rỉ và cắn lưỡi...
Máu trào ra từ miệng ông ta...
Rồi ông ta hét lên như một đứa trẻ và ngã vật xuống...
Buông khẩu súng trường...
Buông nó vào tay thị trưởng.
Ông ta nhấc nó, lên đạn, rồi nhắm vào chúng tôi bằng một chuyển động nhịp nhàng. Ivan nằm giãy đành đạch dưới đất.
“Chuyện gì vừa xảy ra vậy?” Viola hỏi, quá giận dữ nên không chú ý đến khẩu súng.
Tôi giơ tay lên trời, vẫn giữ dây cương.
“Ông ta có thể sử dụng Tiếng Ồn,” tôi nói, mắt không rời thị trưởng. “Ông ta có thể sử dụng Tiếng Ồn như một món vũ khí.”
“Quả là vậy,” thị trưởng đáp, lại mỉm cười.
“Tất cả những gì tớ nghe thấy là tiếng gào thét,” cô nói, nhìn vào những người đàn ông đang nằm la liệt trên đất, vẫn thở nhưng đã bất tỉnh. “Ý cậu là sao, một thứ vũ khí?”
“Là sự thật, Viola,” thị trưởng đáp. “Thứ vũ khí hùng mạnh nhất. Cháu nói với một người đàn ông sự thật về bản thân hắn và,” ông ta dùng bốt huých Ivan, “hắn cảm thấy khó có thể chấp nhận sự thật đó.” Ông ta cau mày. “Nhưng cháu không thể dùng nó để giết hắn.” Ông ta lại ngước nhìn chúng tôi. “Ít nhất là chưa thể.
“Nhưng...” Cô không tin điều đó. “Bằng cách nào? Làm sao ông có thể...?”
“Có hai cách ngôn mà ta tin tưởng, cô bé thân mến,” thị trưởng nói, từ tốn bước lại gần chúng tôi. “Một là, nếu cháu kiểm soát được chính mình, cháu có thể kiểm soát người khác. Hai là, nếu cháu kiểm soát được thông tin , cháu có thể kiểm soát người khác.” Ông ta nhoẻn miệng cười, mắt hấp háy. “Đó là triết lý đã giúp ta rất nhiều.”
Tôi nghĩ đến ông Hammar. Đến ông Collins. Đến những lời tụng mà tôi thường nghe thấy vọng ra từ nhà thị trưởng ở thị trấn cũ.
“Ông đã dạy những người khác,” tôi nói. “Những người đàn ông của thị trấn Prentiss. Ông đã dạy họ cách kiểm soát Tiếng Ồn.”
“Với nhiều cấp độ thành công khác nhau,” ông ta nói, “nhưng, phải, không ai trong số các sĩ quan của ta phải dùng tới thuốc. Tại sao họ phải làm vậy? Lệ thuộc vào thuốc là một điểm yếu.”
Ông ta đã gần đến chỗ chúng tôi. “Ta là nhóm và nhóm là ta,” tôi nói.
“Phải, cháu đã có những bước khởi đầu ấn tượng, phải không, Todd? Tự kiềm chế bản thân khi làm những điều không thể nói thành lời với những người phụ nữ ấy.”
Tiếng Ồn của tôi đỏ rực. “Ông im mồm đi,” tôi nói. “Tôi chỉ làm những gì mà ông đã bảo tôi làm...”
“Tôi chỉ làm theo mệnh lệnh,” thị trưởng mỉa mai. “Lời bào chữa của những kẻ du thủ du thực kể từ thuở hồng hoang.” Ông ta dừng lại trước chúng tôi hai mét, súng chĩa thẳng vào ngực tôi.
“Vui lòng đỡ cô bé xuống ngựa đi, Todd.”
“Cái gì?” tôi hỏi lại.
“Ta tin rằng cổ chân của cô bé đang bị thương, phải không? Cô bé sẽ cần cháu dìu đi.”
Tôi vẫn cầm dây cương trong tay. Tôi có một ý tưởng và đang tìm cách chôn vùi nó.
Nhóc trai? Angharrad hỏi.
“Ta đảm bảo với cháu, Viola,” thị trưởng nói với cô. “Nếu cháu nghĩ đến chuyện bỏ chạy trên con ngựa tuyệt đẹp ấy, ta sẽ ghim không chỉ một viên đạn vào người Todd.” Ông ta nhìn tôi. “Bất kể điều đó khiến ta đau lòng đến mức nào.”
“Thả cô ấy đi,” tôi nói. “Tôi sẽ làm bất cứ điều gì ông muốn.”
“Ta đã nghe điều đó ở đâu rồi nhỉ?” ông ta hỏi. “Đỡ cô bé xuống.”
Tôi ngập ngừng, không biết có nên quất mông Angharrad hay không, không biết có nên thúc nó đưa Viola chạy xa khỏi đây, không biết liệu tôi có thể đảm bảo an toàn cho cô...
“Không,” Viola nói và vắt chân qua yên ngựa. “Không đời nào. Tớ sẽ không rời bỏ cậu.”
Tôi nắm tay cô, đỡ cô xuống. Cô phải tựa vào người tôi để đứng vững nhưng tôi đã đỡ được cô.
“Tốt lắm,” thị trưởng nói. “Giờ thì hãy vào trong và trò chuyện về tương lai nhé.”
“Hãy bắt đầu bằng những gì ta biết.”
Ông ta đưa bọn tôi vào nơi từng là căn phòng với cửa sổ kính màu hình tròn, giờ thì nó đã mở toang hoác ra cả hai phía và cả ở trên đầu, cửa sổ vẫn ở đó, vẫn nhìn xuống, nhưng là nhìn xuống đống đổ nát.
Nhìn xuống một khoảng trống nhỏ với cái bàn đã gãy và hai chiếc ghế.
Nơi tôi và Viola đang ngồi.
“Tỉ dụ như, ta biết cháu không giết Aaron, Todd ạ,” thị trưởng nói, “rằng cháu chưa thực hiện bước cuối cùng để trở thành đàn ông, rằng Viola đây mới là người vung dao.”
Viola nắm tay tôi và bóp chặt, ngụ ý rằng ông ta có biết cũng chẳng sao.
“Ta biết Viola đã nói với cháu rằng Câu Trả Lời đang trốn ở bờ biển khi ta thả cháu để cháu đi tìm cô bé.”
Tiếng Ồn của tôi vùng lên đầy giận dữ và tủi hồ. Viola nắm tay tôi chặt hơn.
“Ta biết cháu đã cử một chàng trai tên Lee đi cảnh báo Câu Trả Lời.” Ông ta tựa vào chiếc bàn đã gãy. “Và dĩ nhiên ta cũng biết chính xác thời gian lẫn địa điểm của cuộc tấn công.”
“Ông là một con quái vật,” tôi nói.
“Không,” thị trưởng đáp. “Chỉ là một chỉ huy. Một chỉ huy có thể đọc từng suy nghĩ của cháu, về bản thân cháu, về Viola, về ta, về thị trấn này, về những bí mật mà cháu nghĩ mình đang cất giấu, ta đọc được mọi thứ , Todd. Cháu không chịu lắng nghe những điều ta nói rồi.” Ông ta vẫn cầm khẩu súng, vẫn nhìn chúng tôi ngồi trước mặt ông ta. “Ta đã biết mọi thứ về cuộc tấn công của Câu Trả Lời từ sáng nay, trước cả khi cháu chịu mở miệng.”
Tôi ngồi thẳng dậy trên ghế. “Gì cơ?”
“Ta đã lệnh cho quân đội tập hợp trước khi Tra Hỏi Viola.”
Tôi chực đứng dậy. “Ông đã tra tấn cô ấy mà chẳng để làm gì ư?”
“Ngồi xuống,” thị trưởng nói, và chỉ một cú vụt nhỏ từ ông ta cũng đủ khiến hai đầu gối tôi rũ rượi đến nỗi tôi phải ngồi sụp xuống. “Không phải là không có lý do, Todd. Đến giờ cháu phải hiểu ta đủ nhiều để biết rằng ta không làm bất cứ việc gì mà không có lý do.”
Ông ta nhấc mình tách khỏi chiếc bàn gãy, một lần nữa chứng tỏ ông ta thích vừa đi vừa nói.
“Con người cháu hoàn toàn phơi bày trước ta, Todd ạ. Từ cuộc gặp gỡ chính thức đầu tiên của chúng ta, ở chính căn phòng này, cho đến lúc này đây. Ta đã biết mọi thứ. Luôn luôn biết.”
Ông ta nhìn Viola. “Không như cô bạn tốt của cháu đây, người cứng cỏi hơn so với những gì ta tưởng.”
Viola cau mày. Nếu cô có Tiếng Ồn, tôi cược rằng cô sẽ dùng nó để tát vào mặt ông ta.
Tôi chợt nảy ra một ý nghĩ...
“Đừng mất công thử,” thị trưởng nói. “Cháu còn lâu mới đủ thành thục. Đến đại úy Hammar cũng chưa thành thục. Cháu sẽ chỉ tự làm hại bản thân mà thôi.” Ông ta lại nhìn tôi. “Nhưng cháu có thể học, Todd. Cháu có thể tiến bộ vượt bậc, hơn nhiều so với những kẻ đần độn đáng thương đã theo ta từ thị trấn Prentiss đến đây. Ông Collins tội nghiệp chẳng khác gì một tên đầy tớ còn đại úy Hammar chỉ là một tên ác dâm tầm thường, còn cháu, Todd ơi, cháu thì khác.” Mắt ông ta lóe lên. “Cháu có thể lãnh đạo các đội quân.”
“Tôi không muốn lãnh đạo các đội quân,” tôi đáp.
Ông ta mỉm cười. “Nhưng cháu không có lựa chọn nào khác.”
“Luôn luôn có lựa chọn,” Viola nói bên cạnh tôi.
“Ồ, người ta cứ thích nói vậy,” thị trưởng đáp. “Nó khiến họ cảm thấy khá hơn.” Ông ta lại gần tôi, nhìn thẳng vào mắt tôi. “Nhưng ta đã quan sát cháu, Todd. Thằng nhóc không thể giết người. Thằng nhóc sẵn sàng mạo hiểm tính mạng để giải cứu Viola thân yêu của nó. Thằng nhóc cảm thấy quá tội lỗi trước những việc nó làm nên đã tìm cách cắt đứt mọi cảm xúc. Thằng nhóc vẫn cảm thấy mọi nỗi đau, mọi nét nhức nhối mà nó thấy trên khuôn mặt của những người phụ nữ mà nó đã đánh số.”
Ông ta cúi xuống gần mặt tôi hơn. “Thằng nhóc không chịu để mất linh hồn mình.”
Tôi cảm thấy sự hiện diện của ông ta. Ông ta đang ở trong Tiếng Ồn của tôi, lục lọi, hất tung mọi thứ, làm xáo trộn căn phòng trong đầu tôi. “Tôi đã làm những việc tồi tệ,” tôi nói mà không hề có ý định nói.
“Nhưng cháu đã dằn vặt vì chúng, Todd.” Giọng ông ta mềm mỏng hơn, gần như dịu dàng. “Cháu chính là kẻ thù tồi tệ nhất của bản thân, tự trừng phạt mình nhiều hơn những gì ta dám hy vọng. Đàn ông có Tiếng Ồn và đối mặt với nó bằng cách khiến bản thân họ chết đi từng chút bên trong, nhưng cháu thì khác, ngay cả khi cháu muốn , cháu cũng không thể. Cháu cảm nhận nhiều hơn bất kỳ tên đàn ông nào khác mà ta tùng gặp, Todd a.”
“Im miệng đi,” tôi nói, gượng quay mặt đi nhưng không thể.
“Nhưng điều đó khiến cháu trở nên hùng mạnh , Todd Hewitt. Giữa thế giới chai sạn và đầy thông tin nhiễu nhương này, khả năng cảm nhận là một năng khiếu hiếm hoi, chàng trai của ta.”
Tôi bịt tay lên tai nhưng vẫn nghe thấy tiếng của ông ta trong đầu.
“Cháu là người ta không thể thay đổi, Todd. Người không chịu sa ngã. Người vẫn vô tội dù hai bàn tay có phải nhuốm chừng nào máu. Người vẫn gọi ta là thị trưởng trong Tiếng Ồn của mình.”
“Tôi không vô tội!” tôi hét lên, vẫn bịt chặt hai tai.
“Cháu có thể thống trị bên cạnh ta. Cháu có thể là cánh tay phải của ta. Và khi đã học được cách kiểm soát Tiếng Ồn, cháu thậm chí sẽ có sức mạnh để đánh gục ta.”
Rồi những từ đó rền vang khắp người tôi.
TA LÀ NHÓM VÀ NHÓM LÀ TA.
“Dừng lại!” tôi nghe tiếng Viola hét nhưng có vẻ từ cách đây nhiều dặm.
Thị trưởng đặt một tay lên vai tôi. “Cháu có thể là con trai ta, Todd Hewitt,” ông ta nói. “Người thừa kế thực sự của ta. Ta đã luôn muốn có một đứa con trai không...”
“Bố?” chúng tôi nghe thấy tiếng gọi, cắt qua vạn vật như một viên đạn xuyên màn sương.
Tiếng Ồn trong đầu tôi ngưng bặt, thị trưởng đột ngột lùi lại, tôi cảm thấy mình đã có thể tiếp tục thở.
Dayy đứng sau lưng chúng tôi, súng trường ở một bên tay. Hắn đã dắt Deadfall lên những bậc thang và đang nhìn chúng tôi qua đống đổ nát. “Chuyện gì đang diễn ra vậy? Những người nằm ngoài kia là ai?”
“Con làm gì ở đây?” thị trưởng quát, mặt cáu kỉnh. “Cuộc chiến đã kết thúc rồi sao?”
“Không, thưa bố,” Davy nói, trèo qua đống đổ nát về phía chúng tôi. “Đó là một cú lừa.” Hắn đặt chân xuống bên cạnh chiếc ghế tôi đang ngồi. “Chào Todd,” hắn nói, gật đầu chào hỏi. Hắn liếc nhìn Viola nhưng cô không nhìn lại hắn.
“ Cái gì là một cú lừa?” thị trưởng hỏi nhưng chưa gì đã tỏ vẻ bực tức.
“Câu Trả Lời không đến từ phía đồi,” Davy nói. “Bọn con đã hành quân vào tận sâu trong rừng nhưng không có bất kỳ dấu hiệu nào của chúng.”
Tôi nghe tiếng Viola khẽ thở gấp, chút ngạc nhiên hồ hởi thoát ra từ cô dù cô đã cố kìm nén.
Thị trưởng nhìn cô, mắt giận dữ, mặt đăm chiêu ngẫm nghĩ.
Rồi ông ta chĩa súng vào cô.
“Cháu có điều gì muốn nói với chúng ta không, Viola?”