← Quay lại trang sách

Chương 40 Không có gì thay đổi, mọi thứ thay đổi

TODD LẬP TỨC VÙNG DẬY khỏi ghế, chắn giữa tôi và thị trưởng, Tiếng Ồn của cậu gầm lên thịnh nộ và rền vang đến nỗi thị trưởng phải lùi lại một bước.

“Cháu đã thấy sức mạnh của mình chưa, chàng trai?” ông ta nói. “Đây là lý do khiến cháu phải chứng kiến cảnh cô bé bị Tra Hỏi. Nỗi đau khiến cháu trở nên mạnh mẽ . Ta sẽ dạy cháu cách sử dụng nó và cùng nhau chúng ta sẽ...”

“Ông mà làm đau cô ấy,” Todd nói, rõ và từ tốn, “tôi sẽ bẻ từng cánh tay và từng cẳng chân khỏi người ông.”

Thị trưởng mỉm cười. “Ta tin lời cháu.” Ông ta giương súng.

“Dù vậy đi nữa.”

“Todd,” tôi nói.

Cậu quay sang tôi. “Đây là cách ông ta chiến thắng. Dùng cậu hoặc tớ để đe dọa người còn lại. Đúng như những gì cậu đã nói. Chà, trò đó sẽ dừng ở đây...”

“Todd...” tôi tìm cách đứng dậy nhưng hai cổ chân ngu ngốc của tôi không thể chống đỡ sức nặng cơ thể, khiến tôi lảo đảo. Todd dang tay ra định đỡ tôi...

Nhưng Davy...

Davy mới là người đỡ tôi, ngăn tôi khỏi ngã rồi đặt tôi xuống ghế. Hắn không nhìn vào mắt tôi. Cũng không nhìn Todd. Hay bố hắn. Tiếng Ồn của hắn vàng khè vì xấu hổ trong lúc thả tôi ra và lùi lại.

“Ồ, cảm ơn con, David,” thị trưởng nói, không thể che giấu vẻ ngạc nhiên. “Giờ thì,” ông ta nói, quay lại với tôi, “nếu cháu có thể, vui lòng cho ta biết kế hoạch tấn công thực sự của Câu Trả Lời.”

“Đừng nói cho ông ta bất cứ điều gì,” Todd nói.

“Tớ không biết gì hết,” tôi đáp. “Hẳn Lee đã đến được chỗ...”

“Không đủ thời gian, cháu biết điều đó,” thị trưởng nói.

“Chuyện đã quá rõ, chẳng phải sao, Viola? Một lần nữa bà giáo của cháu đã lại lừa cháu. Nếu quả bom phát nổ đúng như dự tính, việc cháu nắm thông tin sai lệch không quan trọng vì cháu và, như những gì bà ta hy vọng, cả ta sẽ chẳng còn đứng ở đây. Nhưng nếu cháu bị bắt thì, kẻ nói dối tài tình nhất là kẻ tin lời nói dối của mình là sự thật.”

Tôi không nói gì vì làm sao bà ta có thể tuồn cho tôi thông tin sai lệch nếu đó chỉ là những điều mà Lee tình cờ nghe lỏm được...

Nhưng rồi tôi nghĩ...

Bà ta cố tình cho anh nghe lỏm.

Bà ta biết tỏng anh không thể không nói cho tôi.

“Kế hoạch của bà ta đã đem lại một kết quả hoàn hảo, phải không, Viola?” Bóng đổ từ mặt trời đang lặn chạm tới gương mặt thị trưởng, che phủ ông ta trong một màn tăm tối. “Hết biến cố này đến biến cố khác, những lời nói dối chất chồng lên nhau. Bà ta đã giật dây cháu đúng y chóc những gì bà ta muốn, phải không?”

Tôi trừng mắt nhìn ông ta. “Bà ta sẽ đánh bại ông,” tôi nói. “Bà ta tàn nhẫn chẳng kém gì ông.”

Ông ta nhe răng cười. “Ồ, ta lại nghĩ bà ta còn tàn nhẫn hơn ta.”

“Bố?” Davy hỏi.

Thị trưởng chớp mắt, như thể ông ta đã quên bắng sự có mặt của con trai mình. “Sao, David?”

“Ừm, quân đội ?” Tiếng Ồn của Davy đầy vẻ hoang mang và bực tức, gắng hiểu những việc bố hắn đang làm nhưng không có kết quả. “Bọn con phải làm gì đây? Phải đi đâu? Đại úy Hammar đang đợi lệnh của bố.”

Xung quanh chúng tôi, tiếng GẦM trầm trầm sợ hãi của thị trấn Prentiss Mới tràn ra từ những căn nhà, nhưng vẫn không có khuôn mặt nào ló ra từ những ô cửa sổ. Và trên đỉnh đồi là những tiếng rì rầm đen đặc hơn, vặn xoắn hơn của đội quân. Ta vẫn có thể nhìn thấy họ trên sườn đồi, lấp lánh như một đàn bọ cánh cứng màu đen đang nối đuôi nhau.

Còn chúng tôi thì ngồi đây, với thị trưởng và con trai của ông ta, giữa đống đổ nát đang phơi bày của nhà thờ lớn, như thể chúng tôi là những người duy nhất trên hành tinh này.

Thị trưởng quay lại nhìn tôi. “Phải rồi, Viola, hãy nói cho chúng ta biết. Chúng ta phải làm gì đây?”

“Các người phải gục ngã,” tôi nói, nhìn chằm chằm đáp trả, không buồn chớp mắt. “Các người phải thất bại.”

Ông ta mỉm cười với tôi. “Họ đang đến từ đâu, Viola? Cháu là một cô gái thông minh. Hẳn cháu phải nghe được một điều gì đó , phải thấy được một manh mối nào đó về kế hoạch thực sự của bà ta.”

“Cô ấy sẽ chẳng nói với ông đâu,” Todd lên tiếng.

“Tôi không thể ,” tôi sửa lời Todd, “vì tôi không biết gì hết.”

Và tôi nghĩ, tôi thực sự không biết ...

Trừ phi điều bà ta nói với tôi về con đường phía Đông...

“Ta đang đợi đây, Viola.” Thị trưởng giương súng nhắm vào đầu Todd. “Trong nỗi đau vì lo sợ cho mạng sống của nó.”

“Bố?” Davy hỏi, vẻ bàng hoàng tuồn ra khỏi Tiếng Ồn của hắn. “Bố đang làm gì vậy?”

“Đừng bận tâm, David. Trèo lên lưng ngựa đi. Ta sẽ sớm có thông điệp cần con chuyển đến cho đại úy Hammar.”

“Bố đang chĩa súng vào Todd kìa bố.”

Todd quay lại nhìn hắn. Tôi cũng vậy. Cả thị trưởng nữa.

“Bố sẽ không bắn nó chứ,” Davy nói. “Bố không thể.” Hai má Davy đã đỏ ửng, sẫm đến nỗi ta thậm chí không thể nhìn thấy chúng trong ánh hoàng hôn. “Bố đã nói bố coi nó như đứa con thứ hai của bố mà.”

Sự im lặng khó chịu bao trùm khi Dayy tìm cách che giấu Tiếng Ồn của hắn.

“Cháu đã hiểu ý ta khi nói đến sức mạnh chưa, Todd?” thị trường lên tiếng. “Hãy nhìn tác động của cháu lên con trai ta kìa. Cháu đã kiếm được cho mình một tùy tùng rồi đấy.”

Davy nhìn thẳng vào mắt tôi. “Nói với ông ấy họ đang ở đâu đi.” Vẻ lo lắng bao trùm Tiếng Ồn của hắn, bồn chồn trước viễn cảnh trước mắt. “Thôi nào, nói với ông ấy đi.”

Tôi quay lại nhìn Todd.

Cậu đang nhìn vào khẩu súng của Davy.

“Phải, Viola, sao cháu không nói cho ta biết đi?” thị trưởng hỏi. “Suy đoán phù hợp nhất của cháu. Họ đến từ phía Tây ư?” Ông ta nhìn về ngọn thác, điểm cao nhất trên đường chân trời, nơi mặt trời đang biến mất sau những đoạn đường dích dắc xuôi xuống sườn đồi, ngọn đồi mà tôi mới từng đi xuống một lần, chưa bao giờ trèo ngược trở lại. Thị trưởng quay đầu. “Hay là phía Bắc, dù làm vậy thì họ sẽ phải tìm cách băng qua sông? Hay ngọn đồi phía Đông? Phải, có lẽ là từ ngọn đồi mà bà giáo của cháu đã thổi tung tòa tháp cùng cơ hội để cháu liên lạc với người của mình.”

Tôi lại nghiến răng.

“Sau tất cả những chuyện ấy mà cháu vẫn trung thành sao?”

Tôi không nói gì.

“Chúng ta có thể cử nhiều toán lính mà bố,” Davy nói. “Đi nhiều hướng khác nhau. Bọn chúng phải đến từ một hướng nào đó .”

Thị trưởng đợi một phút, nhìn chằm chằm chúng tôi. Cuối cùng ông ta quay sang Davy và nói, “Đi nói với đại úy Hammar...” Ông ta bị một tiếng BÙM xa xăm cắt ngang.

“Là hướng Đông,” Davy nói trong lúc chúng tôi ngẩng lên nhìn, dù bức tường của nhà thờ lớn vẫn chắn ngang.

Đúng là phía Đông.

Đúng là hướng mà bà ta đã nói với tôi.

Bà ta đã khiến tôi nghĩ rằng sự thật là lời nói dối và lời nói dối là sự thật.

Nếu tôi thoát khỏi vụ này, chúng tôi sẽ phải nói chuyện, tôi và bà ta.

“Trụ sở Câu Hỏi,” thị trưởng nói. “Dĩ nhiên rồi. Còn nơi nào khác nữa...”

Ông ta lại ngưng bặt, nghiêng đầu lắng nghe. Chúng tôi nghe thấy chỉ sau ông ta vài giây. Tiếng Ồn của một người đang chạy hết tốc lực từ hướng đằng sau nhà thờ lớn, trên con đường mà chúng tôi đã đi qua để đến đây. Gã vòng qua hông nhà thờ để bước vào qua cửa chính, xuất hiện trước mặt chúng tôi, thở hồn hển.

Là tên lính tóc đỏ, kẻ đã bỏ chạy khi nãy. Rõ ràng gã không nhìn thấy những kẻ đang ở trước mặt khi lảo đảo tiến vào đống đổ nát của tòa nhà. “Chúng đang đến!” hắn hét lên. “Câu Trả Lời đang đến!”

Tiếng Ồn bùng lên từ thị trưởng khiến tên tóc đỏ ngã ngửa, tay chống sau lưng. “Bình tĩnh lại đi, binh nhì,” thị trưởng nói, giọng uyển chuyển như rắn. “Thuật lại rõ ràng cho chúng ta nghe.”

Tên lính thở không ra hơi. “Chúng đã chiếm trụ sở Câu Hỏi.” Hắn ngước nhìn thị trưởng, ông ta nhìn thẳng vào mắt gã. “Chúng đã giết sạch lính gác.”

“Dĩ nhiên chúng đã làm vậy,” thị trưởng nói, vẫn nhìn vào mắt tên lính tóc đỏ. “Có bao nhiêu người tất cả?”

“Hai trăm.” Tên lính tóc đỏ không hề chớp mắt. “Nhưng chúng đang thả tù binh.”

“Vũ khí?” thị trưởng hỏi.

“Súng trường. Bom dò. Lựu đạn phóng. Súng vây hãm đặt trên khoang xe kéo.” Hắn vẫn nhìn không chớp mắt.

“Cục diện cuộc chiến thế nào?”

“Chúng đang chiến đấu quyết liệt.”

Thị trường nhướn một bên mày, vẫn nhìn chằm chằm vào gã.

“Chúng đang chiến đấu quyết liệt, thưa ngài ,” tên lính nói, vẫn không chớp mắt, như thể gã không cách nào rời mắt khỏi thị trường dù có gắng gượng. Một tiếng BÙM khác vang lên từ phía xa và tất cả giật nẩy mình, trừ thị trưởng và tên lính. “Chúng đang chiến đấu toàn lực, thưa ngài,” tên lính nói.

Thị trưởng vẫn nhìn không rời mắt. “Nếu vậy, đáng lẽ ngươi phải tìm cách ngăn chặn chúng, chẳng phải sao?”

“Thưa ngài?”

“Đáng lẽ ngươi phải cầm súng lên ngăn không cho Câu Trả Lời phá hủy thị trấn của ngươi.”

Tên lính có vẻ bối rối nhưng vẫn không chớp mắt. “Tôi phải...”

“Đáng lẽ ngươi phải ở tiền tuyến, binh sĩ. Đây là lúc chúng ta cần tất cả nhân lực.”

“Đây là lúc chúng ta cần tất cả nhân lực,” tên lính lầm bẩm, như thể gã không nghe thấy những lời mình đang nói.

“Bố?” Davy nói nhưng thị trưởng ngó lơ hắn.

“Ngươi còn đợi gì, binh sĩ?” thị trưởng hỏi. “Đã đến lúc chiến đấu.”

“Đã đến lúc chiến đấu,” tên lính đáp.

“Đi đi!” đột nhiên thị trưởng quát, và tên lính tóc đỏ bỏ đi, qua con đường về phía Câu Trả Lời, súng giương cao, hét lên những tiếng rời rạc, quay về với Câu Trả Lời cũng nhanh như khi gã bỏ chạy khỏi họ.

Chúng tôi nhìn gã bỏ đi trong sự im lặng bàng hoàng.

Thị trưởng nhìn Todd đang nhìn ông ta chằm chằm, miệng há hốc. “Phải, chàng trai thân mến của ta ạ, ta cũng đã thành thục hơn trong việc đó nữa.”

“Chẳng khác gì ông vừa giết hắn,” tôi nói. “Bất kể ông đã làm gì...”

“Những gì ta làm là khiến hắn nhận ra nghĩa vụ của mình,” thị trường đáp. “Không hơn, không kém. Giờ thì, dù cuộc trò chuyện này có đang rất thú vị chăng nữa, thì chúng ta cũng phải tiếp tục vào một dịp khác. Ta sợ rằng ta sẽ phải ra lệnh cho Davy trói hai cháu lại.”

“Bố?” Davy lại hỏi, vẻ choáng váng.

Thị trưởng nhìn hắn. “Rồi con đến chỗ đại úy Hammar, bảo ông ấy dẫn đội quân tràn xuống con đường kia bằng tất cả thịnh nộ và tốc lực.” Thị trưởng liếc mắt nhìn sườn đồi phía xa, nơi đội quân đang đợi. “Đã đến lúc chấm dứt chuyện này.”

“Con không thể trói nó lại, bố, nó là Todd mà.”

Thị trưởng không nhìn hắn. “Ta nghe đủ rồi, David. Khi ta ra lệnh trực tiếp cho con...”

Bùm!

Ông ta dừng lại và tất cả chúng tôi cùng ngẩng đầu lên.

Vì lần này khác, là một âm thanh khác. Chúng tôi nghe thấy tiếng vù vù khe khẽ, rồi tiếng gầm vang vọng khắp nơi, lớn dần sau từng giây khắc.

Todd nhìn tôi vẻ bối rối.

Tôi chỉ nhún vai. “Tớ chưa từng nghe thấy tiếng gì như vậy.”

Tiếng gầm ngày càng lớn, vọng khắp bầu trời đang ngày càng tối.

“Không giống tiếng bom,” Davy nói.

Thị trưởng nhìn tôi. “Viola, có...”

Rồi ông ta dừng lại và quay đầu.

Và chúng tôi cùng nhận ra...

Nó không đến từ phía Đông.

“Đằng kia,” Davy chỉ tay về phía ngọn thác, nơi bầu trời đang sáng hồng trong ánh hoàng hôn.

Thị trưởng lại nhìn tôi. “Tiếng đó quá lớn so với một quả bom dò thông thường.” Mặt ông ta đanh lại. “Chúng có tên lửa sao?” Ông ta tiến một bước thật dài, suýt nhảy bổ vào tôi. “ Chúng đã chế tạo được tên lửa sao?”

“Lùi lại!” Todd hét lên, một lần nữa tìm cách chắn giữa chúng tôi.

“Ta sẽ được biết nó là gì, Viola!” thị trưởng nói. “Cháu sẽ nói với ta!”

“Tôi không biết nó là gì!” tôi đáp.

Todd hét lên dọa dẫm, “Ông mà đặt một ngón tay lên người cô ấy...”

“Âm thanh đang lớn dần!” Davy hét, lấy tay bịt tai. Chúng tôi quay lại nhìn bầu trời phía Tây, nhìn cái đốm đang chồm lên rồi biến mất trong tàn dư của mặt trời trước khi xuất hiện trở lại, càng ngày càng lớn.

Trong lúc lao thẳng vào thành phố.

“Viola!” thị trưởng hét qua hàm răng nghiến chặt, ném Tiếng Ồn vào tôi, nhưng tôi không cảm thấy bất cứ thứ gì mà cánh đàn ông cảm thấy.

“TÔI KHÔNG BIẾT!” tôi hét lên đáp trả.

Rồi Davy, người nãy giờ không hề rời mắt khỏi nó, lên tiếng, “Là một con tàu.”