← Quay lại trang sách

Chương 41 Khoảnh khắc của Davy Prentiss

ĐÓ LÀ MỘT CON TÀU.

Đó là một con tàu chết tiệt.

“Người của cậu,” tôi nói với Viola.

Nhưng cô lắc đầu, dù không phải để phủ nhận, chỉ nhìn chằm chằm vào nó khi nó đang bay qua ngọn thác.

“Quá nhỏ so với một con tàu định cư,” Davy nói.

“Và quá sớm,” thị trưởng tiếp lời, chĩa súng vào nó như thể ông ta có thể bắn hạ nó từ khoảng cách này. “Ít nhất cũng phải hai tháng nữa họ mới đến.”

Nhưng trông Viola vẫn không có vẻ gì là đang nghe thấy những lời này, hy vọng bừng lên trên gương mặt cô, chỉ nhìn nó cũng khiến tim tôi đau nhói. “Tàu do thám,” cô thì thầm, quá nhỏ nên chỉ tôi nghe thấy. “Một con tàu do thám khác. Được cử đến để tìm bọn tớ.”

Tôi quay lại nhìn con tàu.

Nó đã vượt qua ngọn thác, lướt đi thật cao phía trên mặt sông.

Tàu do thám, giống con tàu đã rớt xuống đầm lầy, giết chết bố mẹ cô, bỏ cô lại đây nhiều tháng trước, nhiều cuộc đời trước.

Trông nó vẫn lớn như một căn nhà, đôi cánh mập mạp quá ngắn để đỡ nó trên bầu trời, lửa phọt ra từ đuôi trong lúc nó bay bay bay xuôi dòng sông, dùng dòng sông thay cho một con đường cách xa cả trăm mét bên dưới.

Chúng tôi nhìn nó bay đến.

“David,” thị trưởng nói, mắt vẫn dán chặt vào nó. “Lấy ngựa cho ta.”

Nhưng Davy đang ngửa mặt lên trời, Tiếng Ồn rộng mở vẻ kinh ngạc và thích thú.

Và tôi biết chính xác cảm xúc của hắn.

Ở Tân Thế Giới không có gì biết bay ngoài lũ chim. Chúng tôi có máy móc chạy trên đường, xe đạp nhiệt hạch và vài chiếc xe hơi nhiệt hạch, nhưng chủ yếu chúng tôi chỉ có ngựa và bò và xe kéo và chân trần.

Chúng tôi không có cánh.

Con tàu lướt theo dòng sông, đến gần nhà thờ lớn, rồi bay vọt qua đầu chúng tôi mà không thèm dừng lại, gần đến nỗi ta có thể thấy ánh điện dưới thân tàu và mảng trời phía trên ống thoát khí nhập nhòe vì nhiệt. Nó vụt qua rồi lại bay tiếp xuôi theo dòng sông.

Theo hướng Đông về phía Câu Trả Lời.

“David!” thị trưởng gắt.

“Đỡ tớ dậy,” Viola thì thầm. “Tớ phải đến gặp họ. Tớ phải đi.”

Mắt cô mở lớn và hơi thở khó nhọc, cô đang nhìn tôi chằm chằm, ánh nhìn cứng rắn như có thể sờ thấy.

“Ồ, nó sẽ giúp cháu đứng dậy,” thị trưởng nói, rồi chĩa súng. “Vì cháu sẽ đi cùng ta.”

“Cái gì?” Viola hỏi.

“Đó là người của cháu , Viola,” thị trưởng nói. “Họ sẽ thắc mắc không biết cháu đang ở đâu. Ta có thể dẫn cháu đến gặp họ.” Ông ta nhìn tôi. “Hoặc thương tiếc báo cho họ biết cháu đã chết trong vụ tai nạn. Cháu muốn cách nào?”

“Tôi sẽ không đi cùng ông,” cô nói. “Ông là một kẻ nói dối, một tên giết người...”

Ông ta cắt lời cô. “David, con sẽ ở lại canh giữ Todd trong lúc ta đưa Viola đến tàu của cô bé.” Ông ta lại quay sang nhìn cô. “Ta nghĩ cháu đã từng nếm mùi ao ước được sử dụng súng của con trai ta mỗi khi cháu không chịu hợp tác.”

Viola hằn học nhìn Davy. Tôi cũng nhìn Davy đang đứng ở đó, súng trên tay, nhìn qua lại giữa tôi và bố hắn.

Tiếng Ồn của hắn vẩn đục.

Nó đang nói một cách rõ ràng rằng hắn sẽ không đời nào bắn tôi.

“Bố?” hắn nói.

“Đủ rồi, David,” thị trưởng cau mày, gắng ghìm ánh mắt của Davy...

Rồi làm được điều đó.

“Con sẽ làm theo những gì ta nói,” ông ta lệnh cho con trai. “Con sẽ trói Todd lại bằng sợi dây mà nó mang theo, rồi đứng đây canh giữ nó. Rồi khi ta quay lại cùng những vị khách vừa đặt chân đến của chúng ta, mọi thứ sẽ bình yên và hạnh phúc. Thế giới mới sẽ bắt đầu.”

“Thế giới mới,” Davy lẩm bẩm, mắt hắn vô hồn, hệt như tên lính tóc đỏ, những câu hỏi và mối nghi hoặc bị đẩy ra khỏi Tiếng Ồn của hắn.

Khi hắn khuất phục trước ý chí của kẻ khác.

Tôi chợt nảy ra một ý tưởng.

Tha thứ cho tao nhé Davy.

“Mày để cho ông ta nói chuyện với mày theo cách đó sao, Davy?”

Hắn chớp mắt. “Cái gì?”

Hắn rời mắt khỏi bố mình.

“Mày để cho ông ta chĩa súng vào tao và Viola như vậy sao?”

“Todd,” thị trưởng cảnh cáo.

“Tất cả những Tiếng Ồn mà ông nói mình nghe thấy,” tôi bảo thị trưởng nhưng vẫn nhìn Davy, vẫn dán chặt vào mắt hắn. “Tất cả những lời mà ông khoe khoang về việc thấu hiểu mọi thứ , nhưng ông không hiểu con trai mình lắm nhỉ?”

“David,” thị trưởng nói.

Nhưng giờ thì tôi đã giữ được ánh mắt của Davy.

“Mày sẽ lại để ông ta làm theo ý mình sao?” tôi nói với hắn. “Mày sẽ lại để ông ta sai khiến mày mà không cần lợi lộc gì sao?”

Davy bồn chồn nhìn tôi, gắng gạt đi đống hỗn độn mà bố hắn đã đặt vào đầu hắn.

“Con tàu đó sẽ thay đổi mọi thứ, Davy,” tôi nói. “Một đám người mới. Có số lượng bằng cả một thành phố, đáng để thử biến nơi này thành một nơi tốt đẹp hơn so với thực trạng chẳng khác gì cái hố phân hôi hám như lúc này.”

“David,” thị trưởng nói. Chùm Tiếng Ồn bắn ra và Davy nao núng.

“Dừng lại đi bố,” hắn nói.

“Mày muốn ai đến chỗ con tàu đó trước, Davy?” tôi hỏi. “Tao và Viola, đến để tìm sự trợ giúp? Hay bố mày, để ông ta có thể thống trị cả bọn họ?”

“ Im lặng đi!” thị trưởng nói. “Cháu quên ai mới là người có súng sao?”

“Davy cũng có,” tôi đáp.

Có một thoáng ngập ngừng khi tất cả chúng tôi nhìn Davy đang nhớ lại hắn cũng đang cầm súng.

Rồi một chùm Tiếng Ồn khác bắn ra từ thị trưởng và Davy lại lảo đảo. “Chúa ạ, bố, ngừng cái trò chết tiệt ấy đi!”

Nhưng hắn nhìn vào mắt bố hắn để nói ra những lời ấy.

Và bố hắn đã lại giữ được cái nhìn của hắn.

“Trói Todd lại và lấy ngựa cho ta, David,” thị trưởng nói, không rời mắt khỏi hắn.

“Bố?” Davy nói, giọng lại trở nên nhỏ nhẹ.

“Ngựa của ta,” thị trưởng nói. “Nó ở đằng sau.”

“Chắn giữa bọn họ đi,” Viola rít lên với tôi. “Đừng để họ nhìn vào mắt nhau nữa!”

Tôi di chuyển nhưng thị trưởng đã chĩa súng vào cô mà không cần rời mắt khỏi Davy. “Một bước thôi, Todd.”

Tôi dừng lại.

“Mang ngựa đến cho ta, con trai,” thị trưởng nói, “và chúng ta sẽ cùng nhau chào đón những người định cư mới.” Ông ta mỉm cười với cậu con trai. “Con sẽ là hoàng tử của ta.”

“Ông ta đã từng nói điều đó,” tôi bảo Davy. “Nhưng không phải với mày.”

“Ông ta đang kiểm soát anh,” Viola hét lên. “Ông ta đang dùng Tiếng Ồn để...”

“Vui lòng bảo Viola yên lặng đi,” thị trưởng nói.

“Yên lặng đi, Viola,” Davy nói, giọng nhỏ nhẹ, mắt không chớp.

“Davy!” tôi hét.

“Nó chỉ đang tìm cách kiểm soát con thôi, Davy,” thị trưởng nói, cao giọng. “Như nó đã làm từ đầu đến giờ.”

“Cái gì?” tôi hỏi.

“Từ đầu,” Davy lẩm bẩm.

“Con nghĩ ai đã khiến con không được thăng chức hả con trai?” thị trưởng nói, và ông ta đang nói thẳng vào giữa tâm trí Davy. “Con nghĩ ai đã kể cho ta tất cả những sai lầm của con?”

“Todd?” Davy nói yếu ớt.

“Ông ta đang nói dối,” tôi nói. “Nhìn tao này!”

Nhưng Davy đang bị quá tải. Hắn chỉ nhìn chằm chằm một cách vô hồn vào bố hắn mà không hề di chuyển.

Thị trưởng thở dài nặng nề. “Có lẽ ta phải tự làm việc này rồi.”

Ông ta tiến về phía trước, dùng súng để ra hiệu cho chúng tôi lùi lại rồi chộp lấy Viola và kéo cô đứng dậy. Cô hét lên vì đau. Tôi chuyển động theo bản năng để giúp cô nhưng ông ta đã đẩy cô về phía trước, chắn trước mặt ông ta, súng chĩa vào lưng cô.

Tôi mở miệng định hét, để đe dọa ông ta, để chửi rủa ông ta...

Nhưng Davy mới là người mở miệng trước.

“Nó đang hạ cánh,” hắn nói khẽ.

Tất cả chúng tôi quay sang hướng Đông. Con tàu đang chậm rãi lượn vòng quanh, bay trên sườn đồi phía Đông thị trấn...

Thậm chí có thể là nơi mà tòa tháp đã từng đứng sừng sững...

Nó vòng trở lại và lượn lờ ngay trên những ngọn cây...

Rồi từ từ hạ cánh, khuất khỏi tầm mắt...

Tôi quay sang nhìn Davy, thấy mắt hắn đang mơ hồ và hoang mang...

Nhưng hắn không nhìn bố hắn nữa...

Hắn đang nhìn con tàu...

Rồi hắn quay đầu và nhìn tôi...

“Todd?” hắn nói, như thể vừa thức giấc...

Và khẩu súng của hắn đang ở ngay đó, lủng lẳng trên tay hắn...

Và một lần nữa...

Tha thứ cho tao.

Tôi nhảy bổ về phía trước và giật súng khỏi tay hắn. Hắn thậm chí không buồn kháng cự, chỉ thản nhiên buông nó ra, buông ngay vào tay tôi và tôi nhấc nó lên, lên đạn chĩa vào thị trưởng.

Ông ta đang mỉm cười, súng vẫn gí vào lưng Viola.

“Vậy là hòa, phải không?” ông ta nói, nụ cười ngoác tới tận mang tai.

“Thả cô ấy ra,” tôi nói.

“Con vui lòng lấy lại khẩu súng từ tay Todd đi, David,” thị trưởng nói, nhưng ông ta phải nhìn tôi, trông chừng vì tôi đang cầm súng.

“Đừng làm vậy, Davy.”

“Dừng lại đi!” Davy nói, giọng nghèn nghẹn, Tiếng Ồn bùng lên. Tôi cảm thấy hắn đang đưa tay lên ôm đầu. “Hai nguời không thể dừng chuyện chết tiệt này lại được sao?”

Nhưng thị trưởng vẫn nhìn tôi và tôi vẫn nhìn ông ta.

Tiếng tàu hạ cánh gầm rú vang khắp thành phố, át đi Tiếng Ồn của đội quân đang diễu hành ngược xuống đồi, át đi những tiếng bùm xa xăm của Câu Trả Lơi đang vọng lại từ cuối con đường, át đi tiếng GẦM ẩn náu, kinh hãi của thị trấn Prentis Mới xung quanh chúng tôi, không hề hay biết tương lai của họ đang phụ thuộc vào chuyện này, vào giây phút này, vào thời điểm này, vào tôi và thị trưởng cùng những khẩu súng trong tay chúng tôi.

“Thả cô ấy ra,” tôi nói.

“Ta không nghĩ vậy, Todd.” Tôi nghe thấy Tiếng Ồn sôi sục chực bắn ra từ ông ta.

“Tay tôi đang đặt trên cò súng,” tôi nói. “Ông mà thử đánh tôi bằng Tiếng Ồn thì mạng ông cũng chẳng còn.”

Thị trưởng mỉm cười. “Được thôi,” ông ta nói. “Nhưng cháu phải tự hỏi mình, Todd thân mến của ta ơi, rằng khi cháu quyết định bóp cò, cháu có bóp cò đủ nhanh để ta không kịp bóp cò của chính ta hay không? Liệu quyết định giết ta có giết cả Viola yêu quý của cháu hay không?” Ông ta hạ cằm. “Cháu có thể sống với điều đó chứ?”

“Ông sẽ chết,” tôi nói.

“Cô bé cũng vậy.”

“Làm đi, Todd,” Viola nói. “Đừng để ông ta thắng.”

“Chuyện đó cũng sẽ không xảy ra,” tôi nói.

“Con để nó chĩa súng vào bố của con như vậy sao, David?” thị trưởng hỏi.

Nhưng ông ta vẫn nhìn vào tôi.

“Thời thế đang thay đổi, Davy,” tôi nói, mắt vẫn nhìn thị trưởng. “Đây là lúc mọi người phải quyết định chuyện sẽ diễn ra theo cách nào. Mày cũng phải làm vậy.”

“Tại sao chuyện phải diễn ra theo cách này?” Davy nói. “Mọi người có thể đi cùng nhau. Mọi người có thể lên ngựa và...”

“Không, David,” thị trưởng nói. “Không, không làm vậy được.”

“Hạ súng xuống,” tôi nói. “Hạ súng xuống và kết thúc chuyện này đi.”

Mắt thị trưởng lóe lên và tôi biết chuyện gì sắp sửa xảy ra...

“Ông dừng ngay,” tôi nói, chớp mắt một cách giận dữ và nhìn qua vai ông ta.

“Cháu không thể thắng,” thị trưởng nói và tôi nghe thấy tiếng của ông ta nhân đôi, nhân ba, hằng hà sa số tiếng nói của ông ta trong đầu tôi. “Cháu không thể bắn ta mà vẫn đảm bảo mạng sống cho cô bé, Todd. Chúng ta đều biết cháu sẽ không mạo hiểm làm vậy.”

Ông ta đi một bước, đẩy Viola theo cùng. Cô hét lên vì đau.

Nhưng tôi thấy mình lùi lại.

“Đừng nhìn vào mắt ông ta,” cô nói.

“Tớ đang cố đây,” tôi nói, nhưng ngay cả âm thanh giọng nói của ông ta cũng đang tiến vào đầu tôi.

“Đây không phải một thất bại, Todd,” thị trưởng nói, thật lớn trong đầu tôi như thể bộ não của tôi đang rung chuyển. “Ta không muốn cháu phải chết, chẳng kém gì ta không muốn chính mình phải chết. Tất cả những gì ta nói lúc nãy đều là sự thật. Ta muốn cháu ở bên cạnh ta. Ta muốn cháu là một phần của tương lai mà ta sẽ tạo dựng cùng những người sẽ bước ra từ con tàu đó, bất kể họ là ai.”

“Im đi,” tôi nói.

Nhưng ông ta vẫn tiến về phía trước.

Tôi vẫn lùi lại.

Cho đến khi tôi đã đứng sau cả Davy.

“Ta cũng không muốn Viola phải chịu bất kỳ tổn thương nào,” thị trưởng nói. “Từ đầu ta đã hứa cho hai cháu một tương lai. Lời hứa đó vẫn còn hiệu lực.”

Dù tôi không nhìn thẳng vào mắt ông ta nhưng giọng ông ta vẫn rền vang trong đầu tôi, kéo nó chùng xuống, khiến mọi thứ có vẻ dễ dàng hơn nếu...

“Đừng nghe lời ông ta!” Viola hét. “Ông ta là kẻ dối trá.”

“Todd,” thị trưởng nói. “Ta coi cháu như con trai mình. Ta thực lòng nghĩ vậy.”

Và Davy quay sang tôi, Tiếng Ồn của hắn bùng lên đầy hy voọng, rồi hắn nói, “Thôi nào, Todd, mày nghe thấy chưa?”

Và Tiếng Ồn của hắn cũng đang vươn đến chỗ tôi, vẻ hồ hởi và lo lắng tiến tới như những ngón tay và bàn tay, đang hỏi tôi, cầu xin tôi hạ súng xuống, hạ nó xuống và khiến mọi chuyện trở nên ổn thỏa, khiến mọi chuyện dừng lại...

Và hắn nói, “Bọn mình có thể trở thành anh em...”

Tôi nhìn vào mắt Davy...

Tôi thấy mình trong đó, thấy mình trong Tiếng Ồn của hắn, thấy thị trưởng như bố của tôi và Davy như anh trai tôi và Viola như em gái của bọn tôi...

Thấy nụ cười đầy hy vọng nhoẻn lên ở miệng hắn...

Và lần thứ ba, tôi phải cầu xin...

Tha thứ cho tao.

Tôi chĩa súng vào Davy.

“Thả cô ấy ra,” tôi nói với thị trưởng, không thể nhìn thẳng vào mặt Davy.

“Todd?” Davy hỏi, trán hắn nhíu lại.

“Làm đi!” tôi quát.

“Bằng không thì sao, Todd?” thị trưởng chọc. “Cháu sẽ bắn nó sao?”

Tiếng Ồn của Davy túa ra nhiều câu hỏi hơn, nhiều vẻ kinh ngạc và bàng hoàng hơn...

Cảm giác bị phản bội đang bùng lên...

“Trả lời ta đi, Todd,” thị trưởng nói. “Bằng không cháu sẽ làm gì ?”

“Todd?” Davy hỏi lại, giọng lần này nhỏ hơn.

Tôi thoáng nhìn vào mắt hắn rồi lại nhìn đi chỗ khác.

“Bằng không tôi sẽ bắn Davy,” tôi nói. “Tôi sẽ bắn con trai ông.”

Tiếng Ồn của Davy đang trào ra vẻ thất vọng, vẻ thất vọng đặc quánh, nó tràn ra từ người hắn như bùn đất. Tôi thậm chí không tìm thấy vẻ giận dữ trong Tiếng Ồn của hắn, khiến chuyện này càng khó chịu hơn. Hắn thậm chí không nghĩ đến chuyện nhảy vào tôi hay đấm tôi hay giằng lại khẩu súng.

Điều duy nhất hiện hữu trong Tiếng Ồn của hắn là tôi đang chĩa súng vào hắn.

Người bạn duy nhất đang chĩa súng vào hắn.

“Tao xin lỗi,” tôi thì thầm.

Nhưng hắn không có vẻ gì là nghe thấy.

“Tao đã trả mày quyển sách,” hắn nói. “Tao trả mày quyền sách rồi mà.”

“Thả Viola ra!” tôi hét, ngoảnh mặt khỏi Davy, giận dữ với chính mình nên cất giọng cao hon. “Bằng không, tôi thề với Chúa...”

“Cứ tự nhiên,” thị trưởng nói. “Bắn nó đi.”

Davy nhìn thị trưởng. “Bố?”

“Dù sao nó cũng chẳng phải là một đứa con trai hữu dụng,” thị trưởng nói, vẫn dùng súng đẩy Viola về phía trước. “Cháu nghĩ tại sao ta lại cử nó ra tiền tuyến? Ta đã hy vọng ít nhất nó sẽ chết như một người hùng .”

Mặt Viola đầy vẻ đau đớn nhưng không phải vì hai bàn chân.

“Chưa bao giờ kiểm soát được Tiếng Ồn,” thị trưởng tiếp tục, nhìn vào Davy, Tiếng Ồn của hắn...

Tôi không dám nói Tiếng Ồn của hắn trông như thế nào.

“Không bao giờ chịu nghe lệnh nào mà nó có thể thoái thác. Không thể bắt được cháu. Không thể giải quyết Viola. Chỉ có vẻ tiến bộ sau khi chịu ảnh hưởng từ cháu , Todd.”

“Bố...” Davy mở miệng.

Nhưng bố hắn tảng lờ.

“ Cháu mới là đứa con trai mà ta muốn có, Todd. Luôn là cháu. Chưa bao giờ là thứ vô dụng này.”

Và Tiếng Ồn của Davy...

Ôi Chúa ơi, Tiếng Ồn của Davy...

“THẢ CÔ ẤY RA!” tôi hét lên để không phải nghe thấy nó. “Tôi sẽ bắn hắn, tôi sẽ làm thật đấy!”

“Cháu sẽ không làm vậy,” thị trưởng nói, lại mỉm cười. “Ai cũng biết cháu không phải một kẻ sát nhân, Todd.”

Ông ta lại đẩy Viola về phía trước...

Cô hét lên đau đớn...

Viola, tôi nghĩ...

Viola...

Tôi nghiến răng và giương súng...

Tôi lên đạn...

Và tôi nói ra sự thật...

“Tôi sẽ giết để bảo vệ cô ấy,” tôi nói.

Thị trưởng dừng bước. Ông ta nhìn tôi rồi nhìn sang Davy rồi lại nhìn tôi.

“Bố?” Davy nói. Mặt hắn nhăn nhó và rúm ró.

Thị trưởng lại nhìn tôi, đọc Tiếng Ồn của tôi.

“Cháu sẽ làm vậy, phải không?” ông ta nói, gần như thầm thì. “Cháu sẽ giết nó. Vì cô bé.”

Davy quay lại nhìn tôi, mắt hắn ướt nhẹp nhưng cơn giận cũng đang bùng lên. “Đừng, Todd. Đừng làm vậy.”

“Thả cô ấy ra,” tôi nhắc lại. “Ngay lập tức!”

Thị trưởng vẫn hết nhìn tôi lại nhìn sang Davy, thấy tôi đang nghiêm túc, thấy tôi thực sự sẽ làm vậy.

“Hạ súng xuống,” tôi gầm gừ, không nhìn vào mắt Davy, không nhìn vào Tiếng Ồn của hắn. “Kết thúc rồi.”

Thị trưởng hít một hơi dài rồi thở ra.

“Được lắm, Todd,” ông ta nói. “Theo ý cháu vậy.”

Ông ta lùi khỏi Viola.

Tôi thả lỏng vai.

Rồi ông ta bóp cò.