← Quay lại trang sách

Chương 42 Hồi kết

“TODD!” tôi hét, tiếng súng nổ vang rền qua tai tôi, xóa sạch mọi thứ trừ cậu, cả thế giới chỉ còn lại một ý nghĩ rằng không biết cậu có ổn không, liệu cậu có bị bắn, liệu...

Nhưng không phải là cậu...

Cậu vẫn đang giương súng...

Chưa nã đạn...

Đứng cạnh Davy...

Người đang khuỵu gối...

Hất lên hai đám mây bụi nho nhỏ khi đầu gối hắn chạm đất...

“Bố?” hắn hỏi, giọng cầu xin, như một chú mèo con...

Rồi hắn ho, máu ứa ra từ miệng...

“Davy?” Todd nói, Tiếng Ồn vùng lên như thể cậu mới là người bị bắn...

Và tôi trông thấy...

Một cái lỗ trên ngực Davy, trên lớp vải của bộ quân phục, ngay dưới cổ họng...

Và Todd chạy đến bên hắn, quỳ xuống bên hắn...

“Davy!” cậu hét...

Nhưng Tiếng Ồn của Davy đang nhìn chằm chằm vào bố hắn...

Những dấu chấm hỏi bắn ra khắp nơi...

Vẻ mặt hắn bàng hoàng...

Tay đưa lên sờ vết thương...

Hắn lại ho...

Òng ọc...

Todd cũng đang nhìn thị trưởng...

Tiếng Ồn của cậu rền vang...

“Ông đã làm gì thế này?” cậu hét...

[TODD]

“ÔNG ĐÃ LÀM GÌ THẾ NÀY?!” tôi hét.

“Xóa nó khỏi phương trình,” thị trưởng bình tĩnh đáp.

“Bố?” Davy lại hỏi, vươn bàn tay đẫm máu về phía ông ta...

Nhưng bố hắn chỉ nhìn tôi.

“Cháu mới là đứa con thực thụ của ta, Todd,” thị trưởng nói. “Đứa con có tiềm năng, đứa con có sức mạnh, đứa con mà ta sẽ tự hào khi có nó phục vụ bên ta.”

Bố? Tiếng Ồn của Davy nói...

Và hắn đang nghe tất cả những điều này...

“Ông là đồ quái vật chó chết,” tôi nói. “Tôi sẽ giết ông...”

“Cháu sẽ nhập hội với ta,” thị trưởng đáp. “Ta biết cháu sẽ làm thế. Chỉ là vấn đề thời gian. David là đứa yếu nhớt, là nỗi nhục...”

“CÂM HỌNG!” tôi hét.

Todd? tôi nghe thấy...

Tôi nhìn xuống...

Davy đang ngẩng lên nhìn tôi...

Tiếng Ồn của hắn cuộn xoáy...

Cuộn xoáy với những câu hỏi, sự bối rối, và nỗi sợ...

Và Todd?...

Todd?...

Tao xin lỗi...

Tao xin lỗi...

“Davy, đừng...” tôi chực nói...

Nhưng Tiếng Ồn của hắn vẫn cuộn xoáy...

Và tôi nhìn thấy...

Tôi nhìn thấy...

Tôi nhìn thấy sự thật...

Ở đây, vào giây phút cuối...

Hắn đang cho tôi thấy sự thật...

Điều hắn đã giấu tôi...

Về Ben...

Tất cả sự việc trong một mớ hỗn độn vội vã...

Cảnh Ben chạy trên đường về phía Davy...

Cảnh con ngựa của Davy chống vó trước...

Cảnh Davy nã đạn trong lúc ngã khỏi lưng ngựa...

Cảnh viên đạn găm vào ngực Ben...

Cảnh Ben đang lảo đảo lết vào bụi rậm...

Davy quá sợ nên không đuổi theo chú ấy...

Davy quá sợ nên không nói với tôi sự thật, sau khi...

Sau khi tôi trở thành người bạn duy nhất của hắn...

Tao không cố ý, Tiếng Ồn của hắn đang nói...

“Davy...” tôi lên tiếng...

Tao xin lỗi, hắn nghĩ...

Và đó là sự thật...

Hắn thực sự hối lỗi...

Về mọi chuyện...

Về thị trấn Prentiss...

Về Viola...

Về Ben...

Về mọi thất bại và mọi sai lầm...

Về việc đã làm bố hắn thất vọng...

Và hắn đang ngước nhìn tôi...

Và hắn đang cầu xin tôi...

Hắn đang cầu xin tôi...

Như thể tôi là người duy nhất có thể tha thứ cho hắn...

Như thể tôi là người duy nhất có khả năng...

Todd?...

Làm ơn...

Và tất cả những gì tôi có thể nói là, “Davy...”

Nỗi sợ và vẻ kinh hoàng trong Tiếng Ồn của hắn quá choáng ngợp...

Quá choáng ngợp...

Rồi mọi thứ dừng lại.

Davy xoài người, mắt vẫn mở, vẫn nhìn chằm chằm vào tôi, vẫn đang cầu xin tôi tha thứ (tôi thề).

Và hắn nằm đó, bất động.

Davy Prentiss đã chết.

{VIOLA}

“Ông điên rồi,” tôi nói với thị trưởng đang đứng sau lưng.

“Không,” ông ta nói. “Cháu đã đúng, cả hai cháu. Đừng bao giờ yêu một thứ quá nhiều để kẻ khác có thể đem ra lợi dụng hòng kiểm soát ta.”

Mặt trời đã lặn nhưng bầu trời vẫn còn hồng, Tiếng Ồn của thị trấn vẫn GẦM. Một tiếng Bùm! khác vang lên đằng xa báo hiệu Câu Trả Lời đang đến gần, và con tàu hẳn đã hạ cánh. Cửa hẳn đã được mở. Một người nào đó, có lẽ là Simone Watkin hoặc Bradley Tench, những người mà tôi biết, những người biết tôi , hẳn đang nhìn ra, tự hỏi họ đã hạ cánh xuống một nơi như thế nào.

Todd đang quỳ bên thi thể của Davy Prentiss.

Rồi cậu ngẩng đầu...

Tiếng Ồn của cậu sôi sục và rực cháy, tôi nghe thấy nỗi thương tiếc trong đó và cả nỗi tủi hồ và cơn thịnh nộ...

Và cậu đứng dậy...

Và giương súng...

Tôi thấy mình trong Tiếng Ồn của cậu, thấy cả thị trưởng, dừng sau tôi, súng vẫn chĩa, mắt sáng bừng đắc thắng.

Và tôi biết chính xác Todd sẽ làm gì.

“Làm đi,” tôi nói, ruột gan chùng xuống nhưng đó là điều đúng đắn...

Và Todd giương súng ngang tầm mắt...

“Làm đi!”

Và thị trưởng đẩy tôi thật mạnh, khiến chân tôi đau nhói, và tôi không thể ngăn mình khỏi hét lên và ngã, ngã về phía Todd, ngã xuống đất...

Và thị trưởng lại làm vậy...

Dùng tôi để kiểm soát Todd...

Vì Todd cũng không thể ngăn bản thân...

Cậu nhảy tới để đỡ tôi...

Đỡ tôi khi tôi ngã...

Và thị trưởng tấn công.

[TODD]

Đầu tôi nổ tung, bùng cháy và nhức nhối bởi tất cả những gì ông ta ném vào nó, không hề giống một cú tát, mà như thanh kim loại rực lửa đang chọc thẳng vào tâm điểm con người tôi, và khi tôi nhảy về phía trước để đỡ Viola, Tiếng Ồn của ông ta đánh tôi mạnh đến nỗi đầu tôi bật ngửa ra sau và nó lại xuất hiện, giọng nói của thị trưởng nhưng bằng cách nào đó lại có cả giọng nói của tôi nữa, và của cô và của mọi người đang nói MÀY CHẲNG LÀ GÌ CẢ MÀY CHẲNG LÀ GÌ CẢ MÀY CHẲNG LÀ GÌ CẢ.

Cơ thể bọn tôi vẫn đang chuyển động và tôi cảm nhận được lúc bọn tôi va vào nhau và đầu cô đập vào miệng tôi và MÀY CHẲNG LÀ GÌ CẢ MÀY CHẲNG LÀ GÍ CẢ MÀY CHẲNG LÀ GÌ CẢ cô lao vào ngực tôi vào vòng tay quờ quạng của tôi và bọn tôi ôm nhau ngã lăn xuống đống đổ nát, một hỏi chuông réo làm hộp sọ tôi những tưởng vỡ tung MÀY CHẲNG LÀ GÌ CẢ MÀY CHẲNG LÀ GÌ CẢ MÀY CHẲNG LÀ GÌ CẢ và tôi cảm thấy khẩu súng rơi xuống rồi văng đi và sức nặng cơ thể cô đang đè lên tôi và tôi nghe thấy giọng nói của cô như đang vọng lại từ phía bên kia của hai mặt trăng và cô đang gọi tên tôi và MÀY CHẲNG LÀ GÌ CẢ , cô đang nói “Todd” MÀY CHẲNG LÀ GÌ CẢ MÀY CHẲNG LÀ GÌ CẢ cô đang nói “Todd!” và như thể tôi đang ngắm nhìn cô từ dưới mặt nước và tôi thấy cô chống tay gượng dậy hòng bảo vệ tôi nhưng thị trưởng đang đứng trên đầu cô và đập báng súng vào gáy cô và cô ngã vật sang một bên...

Và đầu tôi đang sôi sùng sục...

Đầu tôi đang sôi sùng sục...

Đầu tôi đang sôi sùng sục...

MÀY CHẲNG LÀ GÌ CẢ MÀY CHẲNG LÀ GÌ CẢ MÀY CHẮNG LÀ GÌ CẢ MÀY CHẲNG LÀ GÌ CẢ MÀY CHẲNG LÀ GÌ CẢ...

Tôi bắt gặp ánh mắt của cô khi chúng khép lại...

Và tôi cảm nhận được da thịt của cô áp lên tôi...

Và tôi nghĩ Viola...

Tôi nghĩ VIOLA!

Tôi nghĩ VIOLA!!!!

Và thị trưởng lùi khỏi tôi như thể ông ta vừa bị chích.

“Phù,” ông ta nói và lắc đầu trong lúc tôi chớp mắt để xua đi tiếng rì rầm vẫn đang gào thét trong đầu, khi mắt tôi bắt đầu tập trung lại được và dòng suy nghĩ lại thuộc về tôi. “Ta đã bảo cháu có tiềm năng rồi mà.”

Và mắt ông ta mở lớn, sáng bừng và hồ hởi.

Và ông ta lại đánh tôi bằng Tiếng Ồn.

Tôi đưa tay bịt tai (không còn súng, không còn súng) như thể nó sẽ ngăn được chuyện này nhưng ta không nghe Tiếng Ồn bằng tai và ông ta đang ở ngay trong đó, trong đầu tôi, trong tôi, xâm chiếm nó như thể tôi không có bản ngã MÀY CHẲNG LÀ GÌ CẢ MÀY CHẲNG LÀ GÌ CẢ MÀY CHẲNG LÀ GÌ CẢ MÀY CHẲNG LÀ GÌ CẢ Tiếng Ồn của tôi bị cuốn phăng đi rồi dội lại vào chính tôi, như thể tôi đang tự đấm mình MÀY CHẲNG LÀ GÌ CẢ MÀY CHẲNG LÀ GÌ CẢ MÀY CHẲNG LÀ GÌ CẢ...

Viola, tôi nghĩ nhưng tôi đang biến mất, đang chìm sâu hơn, yếu dần đi và đầu tôi đang quay cuồng...

Viola...

{VIOLA}

Viola, tôi nghe thấy, như thể tiếng vọng từ đáy một hẻm núi. Đầu tôi đang đau nhức và chảy máu vì cú đập của thị trưởng. Mặt tôi vùi trong đất cát, mắt hé mở nhưng không nhìn thấy gì...

Viola, tôi lại nghe thấy.

Tôi mở choàng mắt.

Todd đang lùi về phía đống đá, hai tay bịt tai, mắt nhắm chặt...

Và thị trưởng đang đứng phía trên cậu và tôi nghe thấy tiếng la hét như lúc trước, cùng loại Tiếng Ồn đang rền vang, sáng như tia laser bắn thẳng vào cậu và...

Viola, tôi nghe thấy giữa những tiếng huyên náo...

Và tôi mở miệng...

Và tôi hét...

[TODD]

“TODD!” tôi nghe tiếng hét từ đâu đó ngoài kia...

Và đó là cô...

Là cô...

Là cô...

Cô vẫn còn sống...

Giọng cô đang vọng đến bên tôi...

Viola...

Viola...

VIOLA...

Tôi nghe thấy tiếng gằn và Tiếng Ồn trong đầu tôi dừng lại. Tôi mở mắt để thấy thị trưởng đang lảo đảo lùi bước, một tay bịt tai, cùng kiểu phản xạ với những người khác...

Những người bị tấn công bằng Tiếng Ồn.

VIOLA, tôi lại nghĩ, thẳng vào ông ta, nhưng ông ta thụp đầu né và chĩa súng vào tôi. Tôi lại nghĩ...

VIOLA

Và lại nghĩ...

VIOLA

Và ông ta lùi lại và lảo đảo vấp vào thi thể Davy, ngã ngửa xuống đống đổ nát...

Tôi chống mình đứng dậy...

Và chạy về phía cô...

{VIOLA}

Cậu chạy về phía tôi, bàn tay rộng mở và vươn ra hòng chạm vào tôi, nắm lấy vai tôi và xoay tôi ngồi dậy rồi nói, “Cậu có bị thương không, cậu có bị thương không, cậu có bị thương không...”

Và tôi nói, “Ông ta vẫn đang cầm súng...”

Và Todd quay người...

[TODD]

Và tôi quay người và thị trưởng đang đứng dậy và đang nhìn tôi và Tiếng Ồn của ông ta lại vọt đến và tôi lăn người tránh và nghe thấy nó đuổi theo tôi trong lúc tôi loạng choạng trèo qua những tảng đá, lảo đảo quay lại nơi tôi đã đánh rơi khẩu súng và...

Và có tiếng súng...

Và bụi bay lên ngay phía trước hai bàn tay tôi...

Hai bàn tay đang vươn ra nhặt súng...

Và tôi dừng lại...

Và tôi ngẩng lên...

Và ông ta đang trừng mắt nhìn lại tôi...

Và tôi lại nghe thấy cô gọi tên tôi...

Và tôi biết cô hiểu...

Hiểu rằng tôi cần nghe cô gọi tên tôi...

Và bằng cách đó tôi có thể sử dụng cô như một món vũ khi...

“Đừng dại dột, Todd,” thị trưởng nói, nhìn tôi qua thước ngắm...

Và tôi nghe thấy giọng của ông ta trong đầu...

Không phải một cú đánh...

Cái giọng luồn lách, nham hiểm, uốn éo của ông ta...

Cái giọng mà nhờ nó ông ta đang đoạt lấy lựa chọn của tôi...

Cái giọng mà nhờ nó ông ta đang biến chúng trở thành của mình...

“Cháu sẽ không kháng cự nữa,” ông ta nói...

Ông ta tiến tới trước một bước...

“Cháu sẽ không kháng cự nữa và chuyện này sẽ kết thúc ở đây...”

Tôi quay người khỏi ông ta...

Nhưng tôi phải quay lại...

Phải nhìn vào mắt ông ta...

“Nghe ta đây, Todd...”

Rồi giọng ông ta rít lên giữa hai tai tôi...

Thật dễ để...

Để...

Để từ bỏ và làm theo những gì ông ta nói...

“Không!” tôi hét...

Nhưng hai hàm răng của tôi đang nghiến chặt...

Và ông ta vẫn ở trong...

Vẫn đang tìm cách kiểm soát tôi...

Và tôi sẽ...

Tôi sẽ...

MÀY CHẲNG LÀ GÌ CẢ...

Tôi chẳng là gì cả...

“Đúng vậy, Todd,” thị trưởng nói, tiến tới trước, súng chĩa vào tôi. “Cháu chẳng là gì cả.”

Tôi chẳng là gì cả...

“Nhưng,” ông ta nói...

Và giọng nói của ông ta là một tiếng thì thầm cào trên phần sâu thẳm nhất con người tôi...

“Nhưng,” ông ta nói...

“Ta sẽ biến cháu trở thành một người ra gì. ”

Và tôi nhìn thẳng vào mắt ông ta...

Cặp mắt sâu như vực thẳm mà tôi thấy mình đang rơi xuống...

Thẳng vào bóng tối...

Và tôi nhìn thấy ở khóe mắt...

{VIOLA}

Tôi ném hòn đá mạnh hết sức bình sinh, thầm cầu nguyện khi nó rời khỏi tay, rằng tôi có thể nhắm chuẩn như Lee đã từng nhận xét...

Cầu nguyện, Chúa ơi, Làm ơn...

Nếu ngài ở đó...

Làm ơn...

Rồi cốp!

Nó va trúng thái dương thị trưởng...

[TODD]

Cảm giác rách toạc kỳ quái như thể một mảnh Tiếng Ồn vừa bị xé ra khỏi người tôi...

Và vực thẳm đã biến mất...

Nó đã tan biến...

Thị trưởng lảo đảo đổ về một phía, tay ôm thái dương, máu rỉ ra từ đó...

“TODD!” Viola hét...

Và tôi nhìn cô...

Nhìn tay cô vừa vươn ra để ném hòn đá...

Và tôi thấy cô...

Viola của tôi.

Và tôi đứng dậy.

{VIOLA}

Cậu đứng dậy...

Cậu đứng sừng sững...

Và tôi lại gào tên cậu...

“TODD!”

Vì nó mang lại một điều gì đó...

Nó mang lại một điều gì đó cho cậu...

Nó giúp cậu làm một điều gì đó...

Thị trưởng đã sai...

Ông ta đã sai hoàn toàn..

Không phải đừng bao giờ yêu một thứ quá nhiều để khiến tình yêu đó quay sang kiểm soát ta.

Mà ta cần yêu một thứ đến vậy để không bao giờ bị kiểm soát.

Đó không phải là điểm yếu...

Đó là sức mạnh lớn lao nhất...

“TODD!” tôi lại hét...

Và cậu nhìn tôi...

Và tôi nghe thấy tên mình trong Tiếng Ồn của cậu...

Và tôi biết...

Tôi biết từ sâu thằm trái tim...

Ngay lúc này...

Todd Hewitt...

Không có gì mà bọn tôi không thể làm cùng nhau...

Và chúng tôi sẽ chiến thắng...

[TODD]

Thị trưởng đang ngước lên, khom người, máu rỉ ra từ các kẽ ngón tay đang ôm lấy thái dương...

Ông ta quay sang nhìn tôi, vẻ cau có giận dữ...

Và Tiếng Ồn của ông ta lại vụt tới...

Và...

VIOLA

Tôi đáp trả...

Ông ta lảo đảo lùi lại...

Nhưng vẫn thử lần nữa...

VIOLA

“Ông không thể đấu lại bọn tôi,” tôi nói...

“Ta có thể,” ông ta nói, nghiến chặt răng. “Ta sẽ thắng.”

VIOLA

Ông ta lại loạng choạng...

Ông ta toan nhấc súng lên...

Tôi đánh ông ta mạnh hơn...

VIOLA

Ông ta buông súng và lảo đảo lùi lại...

Tôi nghe thấy Tiếng Ồn của ông ta đang rì rầm phóng về phía tôi, tìm cách len lỏi vào...

Nhưng đầu ông ta đang đau nhức...

Vì những đợt tấn công của tôi...

Vì một hòn đá được ném chuẩn xác...

“Cháu nghĩ chuyện này sẽ chứng minh được điều gì?” ông ta nạt. “Cháu có sức mạnh, nhưng cháu không biết phải làm gì với nó.”

VIOLA

“Có vẻ tôi đang làm khá ổn,” tôi nói.

Và ông ta mỉm cười, vẫn nghiến chặt răng. “Thật sao?”

Và tôi nhận ra tay mình đang run rẩy...

Tôi nhận ra Tiếng Ồn của mình đang phân tán, đang kêu xèo xèo như một thứ gì đó sáng bừng...

Tôi không còn cảm giác dưới chân...

“Cần luyện tập,” thị trưởng nói. “Bằng không cháu sẽ tự thổi tung tâm trí mình.” Ông ta đứng thẳng hơn một chút, lại tìm cách bắt giữ ánh mắt của tôi. “Ta có thể chỉ cho cháu.”

Và như được ra hiệu từ trước, Viola hét lên, “TODD!”

Và tôi dồn hết sức đánh ông ta...

Bằng tất cả những gì thuộc về cô, người đang đứng sau lưng tôi...

Bằng tất cả giận dữ và bực tức và trống trải...

Bằng mọi giây mọi phút tôi không được gặp cô...

Bằng mọi giây mọi phút tôi đã dành ra để lo lắng...

Bằng mọi thứ...

Bằng mọi thứ nhỏ nhặt nhất mà tôi biết về cô...

Tôi ném nó thẳng vào giữa con người ông ta...

VIOLA

Và ông ta ngã xuống...

Xuống và xuống và xuống...

Mắt ông ta trợn trừng...

Đầu vặn vẹo...

Chân cong quéo...

Ngã ngã ngã...

Phịch xuống đất...

Và nằm đó bất động.

{VIOLA}

“Todd?” tôi nói.

Cậu đang run rẩy, đến mức không còn đứng vững nổi, và tôi nghe thấy tiếng rên rỉ đáng ngại cắt qua Tiếng Ồn của cậu. Cậu lảo đảo bước một bước.

“Todd?” Tôi gượng đứng dậy nhưng hai cổ chân của tôi...

“Chúa ạ,” cậu nói, sụp xuống bên cạnh tôi. “Kiệt cả sức.”

Cậu thở khó nhọc, mắt lờ đờ.

“Cậu ổn chứ?” tôi hỏi, đặt một bàn tay lên tay cậu.

Cậu gật đầu. “Tớ nghĩ vậy.”

Chúng tôi ngoái nhìn thị trưởng.

“Cậu đã làm được,” tôi nói.

“ Bọn mình đã làm được,” cậu nói và Tiếng Ồn của cậu đã rõ hơn một chút. Cậu ngồi thẳng dậy.

Nhưng hai bàn tay vẫn run rẩy.

“Tội nghiệp thằng Davy chết tiệt,” cậu nói.

Tôi ghì tay cậu. “Con tàu,” tôi nói khẽ. “Bà ta sẽ đến đó trước.”

“Không đời nào tớ để cho chuyện đó xảy ra,” cậu nói, rồi đứng dậy và lảo đảo trong giây lát nhưng tôi nghe thấy cậu đang gọi Acorn bằng Tiếng Ồn.

Nhóc trai, tôi nghe rõ mồn một và con ngựa của Davy giật ra khỏi nơi nó đang bị trói, bước qua đống đổ nát, nhóc trai nhóc trai nhóc trai.

Todd, tôi nghe thấy từ đằng xa và có thêm tiếng vó ngựa vang lên khi Angharrad nối đuôi Acorn đi ra trước mặt cậu. “Tiến lên,” nó hí. “Tiến lên,” Acorn hí trả.

“Phải rồi, tiến lên,” Todd nói với chúng.

Cậu đặt tay dưới nách để đỡ tôi đứng dậy. Acorn quan sát Tiếng Ồn của cậu và cúi xuống để tôi có thể dễ dàng trèo lên. Khi tôi đã ngồi trên yên, Todd vỗ khẽ vào mông Acorn và nó đứng thẳng dậy.

Angharrad lại gần Todd và bắt đầu khom mình, nhưng Todd nói, “Không, cô bạn ạ,” và vỗ mũi nó.

“Cái gì?” tôi cảnh giác hỏi. “Còn cậu thì sao?”

Cậu hất đầu về phía thị trưởng. “Tớ phải giải quyết ông ta,” cậu nói và không nhìn vào mắt tôi.

“Ý cậu là sao, giải quyết ông ta?”

Cậu nhìn qua vai tôi. Tôi quay người. Đoàn quân rồng rắn đã đảo chiều và đang trải dài tới chân ngọn đồi.

Họ sắp sửa đến đây.

“Đi đi,” cậu nói. “Đi đến chỗ con tàu.”

“Todd,” tôi nói. “Cậu không thể giết ông ta.”

Cậu nhìn tôi, Tiếng Ồn của cậu là một mớ hỗn độn và cậu vẫn khó nhọc cố đứng vững. “Ông ta đáng tội chết.”

“Phải, nhưng mà...”

Nhưng Todd đã gật đầu. “Chúng ta là những lựa chọn mình đưa ra.”

Tôi gật đầu đáp trả. Chúng tôi hiểu nhau. “Cậu vẫn là Todd Hewitt,” tôi nói. “Và tớ sẽ chẳng để mất cậu lần nữa.

[TODD]

Tôi khẽ bật cười khi cô nói chẳng.

“Cậu biết tớ phải ở lại canh giữ ông ta,” tôi nói. “Cậu phải đến chỗ con tàu nhanh hết mức có thể và tớ sẽ ở đây để đợi quân đội đến.”

Cô gật đầu, dù có chút buồn bã. “Rồi cậu sẽ làm gì?”

Tôi nhìn thị trưởng, vẫn đang nằm sõng soài trên gạch đá, bất tỉnh và khẽ rên rỉ.

Tôi cảm thấy thật nặng nề.

Nhưng tôi nói, “Tớ nghĩ họ sẽ không vui vẻ gì khi nhìn thấy ông ta đã bị đánh bại. Tớ nghĩ có thể họ sẽ phải tìm một vị chỉ huy mới.”

Cô mỉm cười. “Và người đó sẽ là cậu ư?”

“Nếu cậu gặp Câu Trả Lời thì sao?” tôi nói, mỉm cười đáp trả. “Cậu sẽ làm gì?”

Cô đưa tay gạt tóc khỏi mắt. “Tớ nghĩ có thể họ cũng cần một vị chỉ huy mới.”

Tôi lại gần và đặt một tay lên hông Acorn, gần cô. Cô không nhìn vào mặt tôi, chỉ buông tay xuống cho đến khi các đầu ngón tay của chúng tôi chạm nhau.

“Chỉ vì cậu sắp đi đến đó còn tớ ở đây không có nghĩa là bọn mình sẽ xa nhau,” tôi nói.

“Không,” cô nói và tôi biết cô hiểu. “Không, dĩ nhiên là không.”

“Tớ sẽ chẳng xa cậu nữa,” tôi nói, vẫn nhìn vào những ngón tay của chúng tôi. “Dù trong tâm trí cũng không.”

Cô luồn những ngón tay mình vào tay tôi và hai đứa bọn tôi nhìn những ngón tay đan xen nhau.

“Tớ phải đi, Todd,” cô nói.

“Tớ biết.”

Tôi nhìn sâu vào Tiếng Ồn của Acorn và chỉ cho nó thấy vị trí con đường, nơi con tàu hạ cánh, và bảo nó phải chạy nhanh nhanh nhanh đến mức nào.

“Tiến lên,” nó hí, lớn và rõ ràng.

“Tiến lên,” tôi đáp trả.

Tôi lại nhìn Viola.

“Tớ đã sẵn sàng,” cô nói.

“Tớ cũng vậy,” tôi đáp.

“Chúng ta sẽ chiến thắng,” cô nói.

“Hẳn rồi.”

Cái nhìn cuối cùng.

Cái nhìn cuối cùng và chúng tôi thấu hiểu nhau.

Hiểu tường tận bằng cả tâm hồn.

Và tôi vỗ mạnh vào mông Acorn.

Và họ phóng đi, qua đống đổ nát, dọc theo con đường, phi xé gió về phía những người (mà tôi hy vọng hy vọng hy vọng) có thể giúp chúng tôi.

Tôi nhìn thị trưởng, vẫn đang nằm dưới đất.

Tôi nghe tiếng đội quân đang hành quân xuống ngọn đồi, cách nơi này cùng lắm là ba cây số.

Tôi tìm sợi dây.

Tôi tìm thấy nó nhưng trước khi nhặt nó lên tôi dành một giây để khép mắt Davy lại.

{VIOLA}

Chúng tôi phóng như bay trên đường, tôi phải gắng hết sức để không bị ngã gãy cổ.

“Để ý binh lính!” tôi hét vào giữa hai cái tai đang ép phẳng lì ra phía sau của Acorn.

Tôi không biết Câu Trả Lời đã tiến sâu đến mức nào vào thị trấn, không biết liệu họ có thèm kiểm tra tôi là ai trước khi cho bom nổ banh xác tôi ra.

Không biết phản ứng của bà ta sẽ như thế nào nếu nhìn thấy tôi...

Khi nhìn thấy tôi...

Khi tôi nói với bà ta và mọi người những việc mà tôi biết...

“Nhanh hơn được chứ!” tôi hét lên và cảm thấy một cú xóc như động cơ vừa khởi động và Acorn đột ngột tăng tốc.

Bà ta sẽ đến chỗ con tàu. Không có gì phải bàn cãi về chuyện đó. Bà ta hẳn đã nhìn thấy nó hạ cánh và đến thẳng chỗ nó. Nếu đến trước, bà ta sẽ nói mình cảm thấy đau buồn ra sao khi tôi phải bỏ mạng thảm thương, nói tôi là nạn nhân xấu số của tên bạo chúa mà Câu Trả Lời đang tìm cách lật đổ, nói nếu tàu do thám có vũ khí khai hỏa được từ trên không thì...

Đúng là tàu có thứ vũ khí như vậy.

Tôi cúi rạp người trên yên ngựa, cắn chặt răng vì cơn đau ở hai cổ chân, gắng thúc ngựa chạy nhanh hơn nữa.

Chúng tôi đã chạy xa khỏi nhà thờ lớn, qua hàng loạt cửa hiệu đóng kín và những căn nhà khóa chặt. Mặt trời đã lặn hẳn, vạn vật đổ bóng dưới bầu trời đang dần nhá nhem.

Và tôi nghĩ đến phản ứng của Câu Trả Lời khi biết thị trưởng đã bị đánh bại...

Và cảm nghĩ của họ khi biết rằng chính Todd là người đánh bại ông ta...

Và tôi nghĩ về cậu...

Tôi nghĩ về cậu...

Tôi nghĩ về cậu...

Todd, Acorn nghĩ.

Và chúng tôi phóng như bay trên đường...

Và suýt nữa tôi đã ngã khỏi yên ngựa khi một tiếng BÙM vọng lại từ đằng xa.

Acorn khựng lại, xoay người để giữ cho tôi khỏi ngã. Chúng tôi quay ra nhìn...

Lửa đang bốc lên dọc theo con đường.

Tôi trông thấy những ngôi nhà đang bốc cháy.

Và những cửa hiệu.

Và những kho thóc.

Và tôi thấy mọi người đang chạy qua làn khói, không phải binh lính, chỉ là những người dân thường, chạy qua chúng tôi trong bóng tối.

Chạy nhanh đến nỗi họ thậm chí không thèm dừng lại để nhìn chúng tôi.

Họ đang bỏ chạy khỏi Câu Trả Lời.

“Bà ta đang làm gì thế này?” tôi nói thành lời.

Lửa, Acorn nghĩ, giậm vó bồn chồn.

“Bà ta đang thiêu rụi mọi thứ,” tôi nói. “Bà ta đang thiêu rụi tất cả.”

Tại sao?

Tại sao?

“Acorn...” tôi chực nói.

Và một tiếng tù và trầm dài vang vọng khắp thung lũng.

Acorn hí lên chói tai, không có từ ngữ nào trong Tiếng Ồn của nó, chỉ thấy một chùm sợ hãi kinh hoàng sắc lẹm khiến tim tôi nhảy dựng, hùa theo bởi những tiếng thở gấp vẻ khó tin của một số người đang chạy ngang qua mặt tôi, nhiều người trong số họ đang hét lên và dừng bước, nhìn về sau lưng tôi, về hướng thành phố và xa hơn nữa.

Tôi quay lại, dù trời đang quá tối để nhìn rõ được bất cứ thứ gì.

Có ánh sáng ở đằng xa, ánh sáng đang trườn xuống con đường dích dắc gần ngọn thác...

Không phải con đường mà đội quân đang hành quân.

“Là gì vậy?” tôi hỏi đổng. “Ánh sáng đó là gì vậy? Âm thanh đó là gì vậy?”

Rồi một người đàn ông dừng lại bên cạnh tôi, Tiếng Ồn của ông ta sáng bừng và xoay tít vẻ kinh ngạc, sửng sốt, nỗi sợ rõ nét như một lưỡi dao, ông ta thì thầm, “Không.”

Ông ta thì thầm, “Không, không thể nào.”

“Cái gì?” tôi hét. “Chuyện quái gì đang diễn ra vậy?”

Rồi tiếng tù và trầm dài lại vang vọng khắp thung lũng.

Âm thanh tựa ngày tàn của thế giới.