Chương 7 Giọng Nói Của Các Bộ Lạc
Sáng hôm sau Alanna chuyển giao nhiệm vụ của cô sang cho Kara và Kourrem. “Theo cách này”, cô giải thích, “ai cũng biết rằng các em làm việc với sự đồng ý và hỗ trợ của chị. Các em đã quyết định ai trong các em sẽ là phù thủy chính chưa? Vì nếu các em không thống nhất ý kiến về một chuyện gì đó, một người trong hai em sẽ phải ra quyết định.”
Một hồi, hai cô gái nhìn nhau bối rối. Alanna biết rằng cô đang đòi hỏi ở họ một quyết định khó khăn, nhưng mặt khác cô cũng hiểu, chính hai cô gái sẽ phải đưa ra quyết định này chứ không phải ai khác.
“Kourrem”, Kara nói. “Kourrem dễ quyết định hơn em. Và em ấy có thể khẳng định mình tốt hơn trong đám đàn ông.”
Alanna vòng cánh tay quanh bờ vai của cô gái lớn tuổi hơn và kéo cô đến sát bên mình. “Khi nào cần thiết thì em cũng biết cách khẳng định mình trong đám đàn ông, Kara.” Cô nhìn sang phía Kourrem. “Em có thấy Kara nói đúng không?”
Kourrem nhún vai và mỉm cười hài hước. “Em không biết liệu chị ấy đúng hay là không, nhưng chắc bây giờ em đã là phù thủy chính rồi, đằng nào thì bọn em cũng phải giúp đỡ lẫn nhau nếu bọn em muốn làm tốt mọi việc.”
Alanna cầm túi chữa bệnh của mình lên. “Chị sẽ nói cho Halef Seif và Ali Mukhtab được biết”, cô tuyên bố. “Đầu tiên các em vẫn phải tiếp tục học tập với những phù thủy khác, chị đề nghị như vậy.”
Suốt hai tuần sau đó, Alanna dành đa phần thời gian cho Ali Mukhtab. Mỗi ngày ông một yếu đi thấy rõ, người ông bây giờ chỉ còn lại xương và da, mặt xám ngắt, hai con mắt đã mất hết ánh sáng. Nhưng bằng một cách nào đó, ông vẫn tìm được sức lực để tiếp tục dạy cho Jonathan. Giọng nói đều đều của ông vang lên hàng giờ liền, trong gắng gỏi quyết liệt giải thích với hoàng tử các luật lệ nhiều vô số kể của Bazhir.
Trong khoảng thời gian đó Jonathan làm việc vất vả hơn bất kỳ lúc nào mà Alanna từng thấy - một mặt để nắm vững những kiến thức cần thiết, mặt khác để thuyết phục các thủ lĩnh Bazhir và những người tạo luật của Bazhir. Anh lần lượt tìm đến tất cả những người đàn ông đó, thận trọng và quả quyết, nói chuyện với họ và sử dụng một vẻ khéo léo ngoại giao mà Alanna không hề biết ở anh, dụ cho họ nói ra ý nghĩ của mình. Đó là những lúc Jonathan gây ấn tượng sống động nhất và hạnh phúc nhất. Trong thời gian còn lại, anh bồn chồn nôn nóng và dễ cáu kỉnh. Ngay khi chỉ còn lại một mình với Alanna là anh cất tiếng than vãn về cát, về cái nóng và về giờ học với Ali Mukhtab. Anh không còn hỏi liệu cô đã quyết định cưới anh hay chưa. Và cô mừng về chuyện này.
Chỉ một lần duy nhất anh mất bình tĩnh trước đám đông. Lúc đó Alanna đang rời ngôi nhà lều của Giọng Nói sau bữa sử dụng pháp thuật tiếp sức vào buổi sáng thì nhìn thấy hoàng tử đứng bên ngoài chờ cô. Ánh mắt u tối này của anh cô đã quá quen trong thời gian gần đây.
“Đi với anh, bọn ta cưỡi ngựa đi xa!”, anh nói thẳng vào chuyện. Có vẻ như anh không nhìn thấy tình trạng kiệt lực và làn da nhợt nhạt của cô. “Anh muốn đi khỏi nơi đây một lúc.”
Cô nhìn anh trân trân. “Jon, không thế được. Bây giờ ông ấy đang sẵn sàng dạy cho anh.”
“Anh không thèm quan tâm”, hoàng tử gầm ghè. “Anh đã bị dạy bảo kể từ khi anh đặt chân vào cái làng này. Bây giờ anh phi ngựa đi chơi.” Vừa nói anh vừa xoay người đi. Cô tóm lấy cánh tay anh.
“Anh có thể nói về cảm giác nhàm chán hoặc bất kỳ thứ gì khác của bản thân anh, nói nhiều chừng nào anh muốn, khi anh chỉ có một mình với em”, cô rít lên. “Nhưng người đàn ông trong kia đang bám lấy cuộc đời của mình, bởi anh phải biết những gì mà ông ấy phải dạy. Em sẽ rất hoan nghênh nếu anh ngưng cách cư xử như một đứa trẻ được nuông chiều quá trớn. Chừng nào anh còn muốn có quyền lực cúa Giọng Nói, thì anh phải học những gì mà Giọng Nói dạy cho anh!”
“Anh đâu có yêu cầu ông ấy chọn anh!”, Jonathan nóng nảy thì thầm và khuỳnh bờ vai rộng che cô trước ánh mắt của những người trong bộ lạc. Người Bazhir ngạc nhiên thấy họ cãi nhau, cho dù họ không nghe được đó là chuyện gì.
“Nhưng anh đã muốn nhận những gì mà ông ấy mời mọc anh!”, cô thì thầm trở lại. “Lẽ ra chính bản thân anh phải là người hiểu hơn ai hết, rằng mọi thứ đều có cái giá của nó. Đừng có nói với em rằng hiện anh đã mệt mỏi và không muốn trả cái giá đó nữa! Cho chuyện đó thì đây không phải là thời điểm thích hợp mà cũng chẳng phải địa điểm thích hợp!” Cô nhìn anh trân trân cho tới khi anh phải nhìn đi chỗ khác. Không nói thêm một lời, anh bước vào nhà lều của Ali Mukhtab. Vào buổi tối hôm đó, Jonathan như muốn dìm ngập cô trong âu yếm và những lời xin lỗi. Cơn thịnh nộ của Alanna biến đi. Cô yêu anh bằng cả trái tim cô. Nhưng mà cưới anh?
Tối hôm sau cô ngồi ăn một mình với Myles trong ngôi nhà lều mới, sau khi đã nhường ngôi lều lớn cho Kara và Kourrem. Sau bữa ăn, cô lấy hết can đảm hỏi xin lời khuyên của cha nuôi.
“Ba Myles, chuyện gì sẽ xảy ra khi Jon lấy vợ?”
Người hiệp sĩ già ném về phía cô một cái nhìn sắc lẻm.
“Nghĩa vụ đầu tiên của một phụ nữ quý tộc là tặng một đứa con cho chồng mình. Phải đảm bảo có người kế tục. Nhất là khi đó là người kế tục ngai vàng. Và điều đó càng đúng cho người phụ nữ sẽ cưới Jonathan. Nếu nhà vua và Jon có gặp chuyện gì - lạy thánh thần ngăn trở chuyện này - thì dòng họ von Conté sẽ không còn người họ hàng thân nào nữa. Roger sẽ có thể là người sẽ kế tục ngai vàng nếu gã ta còn sống - cái đó gã ta cũng đã lên kế hoạch, ta biết - nhung bây giờ sau khi gã đã chết rồi, sẽ không còn một ai. Gã ta đã mất cha khi còn rất nhỏ, mẹ gã ta chết khi sanh.”
“Giống như mẹ con”, Alanna nói khẽ.
Myles gật đầu. “Thật buồn, nhưng là chuyện thường xảy ra. Người họ hàng duy nhất của Roger chính là nhà vua. Cả dòng họ Conté chẳng mấy ai có đông con”, ông thêm vào với một tiếng thở dài. “Giờ đây chỉ còn anh em họ đời thứ bốn. Nếu Jon chết mà không để lại một người kế tục, Tortall sẽ có một cuộc nội chiến.”
Alanna không biết phải nói sao. Myles đã khẳng định thêm những sợ hãi e ngại của cô. Cô vật lộn với cảm giác kinh hoàng đang dâng lên trong tâm trí. Mình vẫn chưa sẵn sàng cho chuyện sinh con, cô nghĩ.
“Sao cơ ạ?”, cô hỏi. Myles vừa hỏi cô điều gì đó. “Ta muốn biết, liệu con đã đồng ý với lời cầu hôn của Jon chưa?”
“Con vẫn chưa quyết định.”
“Chưa sao?” Myles rõ ràng rất ngạc nhiên. “Qua cái cách ứng xử của cậu chàng, ta tưởng có thể đọc thấy rằng con đã đồng ý.”
“Thật sao?”
“Ta thấy hai con ở bên nhau khá nhiều. Nếu cậu ta không tin chắc về sự đồng ý của con tới thế, thì ta nghĩ chắc cậu ta sẽ để dành nhiều thời gian hơn cho việc tán tỉnh thuyết phục con. Chà, có thể ta lầm. Ta không phải là người thông thái biết mọi thứ.” Myles bế Mãi Trung Thành lên, đặt nó vào lòng ông và dịu dàng gãi gãi phía sau tai anh bạn mèo. “Tại sao con vẫn chưa quyết định, nếu ta được phép hỏi?”
“Ba còn nhớ khi con nói rằng, Jon rất có thể muốn cưới con vì những nguyên nhân này khác?”, Myles gật đầu. “Chà, và tất cả những gì xảy ra từ đó cho tới nay chẳng có thứ nào thuyết phục con tin khác đi. Con biết rằng anh ấy làm việc vất vả, rằng anh ấy đang phải chuẩn bị để tiếp nhận vị trí Giọng Nói, rằng anh ấy phải gắng thuyết phục những người đàn ông ở đây. Nhung trong những lúc anh ấy không chăm chút đến người Bazhir, thì anh ấy gây ấn tượng - vâng thì - như một đứa trẻ con được nuông chiều quá đâm hư. Hồi ở cung điện con chưa bao giờ có ấn tượng đó. Bằng một cách nào đó, dĩ nhiên mỗi hoàng tử đều có một chút hư hỏng. Chắc là ba cũng thế, nếu những người xung quanh liên tục nịnh bợ ba?”
“Ta tin là cả hai ta chẳng ai phải đối mặt với hiểm họa đó”, Myles trịnh trọng tuyên bố và ánh tinh nghịch nhảy nhót trong mắt ông.
“Rất có thể trách nhiệm sẽ khiến anh ấy bình tĩnh lại”, Alanna thở dài nhượng bộ. “Con không cho anh ấy là người xấu, không đâu, con tin anh ấy thậm chí là một người rất tốt. Nhưng trong thời gian cuối này, con không biết chắc liệu con có đặc biệt quý mến anh ấy hay không. Con luôn tự nhủ rồi anh ấy sẽ qua được đoạn này, nhưng nếu anh ấy không qua được thì sao?”
“Nhiều cô gái trẻ tuổi sẽ nguyện hy sinh tất cả chỉ để nhận được một cơ hội như của con bây giờ.” Nhìn Myles thật sự không thể hiểu ông đang nghĩ gì.
“Con thì không”, Alanna bực dọc nói và giơ tay nghịch nghịch viên ngọc lửa trên cổ. “Con hạnh phúc kể từ khi con ở đây, và cuộc sống ở đây làm con thích thú. Con sẽ không rời bỏ nó. Con sẽ không cư xử ngoan ngoãn như những gì mà người chờ mong ở một người vợ quý tộc. Nhà vua và hoàng hậu sẽ tìm cách thuyết phục con bỏ kiểu ăn mặc thoải mái hiện giờ. Rất có thể họ thậm chí còn ngăn không cho con chữa bệnh. Con sẽ không thể đi đến những nơi con muốn. Không có mạo hiểm nữa, không có phiêu lưu nữa.” Cô đỏ mặt lên.
“Con yêu Jon, nhưng ở đây có quá nhiều câu hỏi mà con còn phải trả lời. Con sẽ không để cho ai thúc ép mình. Con không tin chắc liệu con có sẵn sàng để lấy chồng hay chưa, ngay cả khi người chồng là anh ấy.”
Cô ngạc nhiên khi nhìn thấy ánh tự hào ngời lên trong cặp mắt của người cha nuôi. “Rất ít người đủ thông minh để ý thức rõ rằng, rất có thể họ chưa thật sự sẵn sàng cho một bước nhảy mạo hiểm như vậy. Rất nhiều người nhao đầu vào quan hệ hôn nhân, chỉ để sau đó phát hiện ra, họ biết quá ít về những gì mà họ vừa dấn thân vào. Ta rất mừng được thấy con cân nhắc việc này kỹ càng. Mà ngoài ra - ta có gặp Georg Cooper trước khi rời Corus.”
“Anh ấy thế nào rồi ba?”, Alanna thầm hỏi, tại sao Myles lại xoay sang nói về Vua Kẻ Trộm.
“Cậu ta nhờ ba nói với con rằng, cậu ta chuyển đến sống ở bến cảng Caynn một thời gian. Có vẻ như lũ ăn trộm ở đó gây chuyện bực mình, vậy là cậu ta lên kế hoạch đưa bọn họ quay trở lại khuôn phép.” Myles rút từ một chiếc túi kín đáo trên áo của ông ra một tờ giấy nhàu nát, trên đó Georg có ghi địa chỉ “Nhà Azik, ngõ Chó”. “Cậu ta hy vọng con sẽ đến thăm cậu ấy chừng nào những nghĩa vụ ở đây cho phép.”
Alanna gập tờ giấy lại. Trái tim cô nhảy lên một bước mừng vui. Gặp lại Georg! Rồi cô lại sực nhớ đến Jonathan.
Là người vợ tương lai của hoàng tử, chắc cô sẽ không bao giờ còn được một mình gặp Georg.
“Con chỉ sợ con không đến thăm anh ấy được”, cô nói và nhỏm dậy. “Con xin lỗi, ba Myles. Con muốn cho con Ánh Trăng vận động một chút.” Cô vội vàng đến bên chuồng ngựa và thắng yên cương cho con ngựa cái, bỏ qua lời can ngăn của lý trí. Mặc dù kể từ cuộc chiến trước, đám đàn ông vùng đồi không còn lại gần khu vực này của bộ lạc, nhưng rất có thể bọn chúng chỉ chờ một cơ hội nào đó để tóm lấy một kỵ binh đơn độc. Sẽ đúng đắn hơn rất nhiều, nếu cô mời một người đi cùng.
Một thân một ngựa, cô nhắm thẳng ra sa mạc rộng mở. Cô cứ mong có thể phóng ngựa nhanh và căng thẳng đến mức quên được mọi vấn đề và mọi nỗi buồn.
Tự do - thật sự tự do, cô nghĩ khi thúc cho Ánh Trăng phi nước đại. Không cần phải lo về bất kỳ thú gì hoặc về bất kỳ điều gì, có thể đến những nơi mình muốn mà không cần để ý đến ai... Tại Corus mình đã phải mang gã Roger cùng tất cả những người khác trong tâm trí suốt ngày suốt đêm và bây giờ thì mình cũng mang trong tâm trí mình cả bộ lạc này, kể từ khi mình giết Akhnan Ibn Nazzir. Mình muốn thứ duy nhất mà mình phải mang trong đầu là chính mình.
Tiếng vó ngựa vang lên phía sau. Cô giật cho Ánh Trăng xoay trở lại, nhanh như chớp rút ra cây kiếm pha-lê. Thế rồi khi nhìn thấy chú Coram cùng con ngựa màu nâu hạt dẻ thì cô khổ sở mỉm cười. Mình tin rằng nếu mình chẳng có ai ngoài bản thân thì chắc mình cũng không hạnh phúc nổi, cô vừa thở dài vừa chờ chú Coram đến kịp.
Alanna bắt đầu ngủ trong ngôi lều của Ali Mukhtab, để luôn sẵn sàng dùng pháp lực và thuốc hỗ trợ cho sức khỏe đang lịm dần đi của ông. Vào ngày cuối cùng trước kỳ trăng mới, Ali Mukhtab cho Jonathan nghỉ học để anh nghỉ ngơi và gom góp sức lực. Khóa học đã kết thúc; chỉ còn nghi lễ. Sau khi đã đẩy tất cả những người khác ra khỏi lều, Alanna đưa Ali Mukhtab vào một giấc ngủ sâu, hy vọng ông sẽ có thêm một chút sức lực cho kỳ thi khốc liệt tối nay.
Phủ trên ngôi làng là một bầu không khí căng thẳng và câm nín. Đối với các thành viên bộ lạc thì việc lựa chọn Giọng Nói quan trọng hơn là lễ phong vua. Giọng Nói Của Các Bộ Lạc là tu sĩ, là một người cha và là quan tòa của người Bazhir. Halef Seif giải thích cho Alanna biết, người được chọn vào vị trí Giọng Nói sẽ không bao giờ hành xử nếu không có sự đồng ý của đa phần dân tộc. Sự thấu hiểu về suy nghĩ và tình cảm của người cùng dân tộc là một gánh nặng quá lớn đối với Giọng Nói, khiến ông ta thậm chí không nghĩ đến chuyện chống đối lại họ. Yếu tố này càng khiến Alanna tin là mình xử sự đúng, khi quyết định sẽ không bao giờ trò chuyện trong tâm tưởng với Giọng Nói vào lúc hoàng hôn. Tự hiểu bản thân mình đối với cô đã là quá vất vả, cô không muốn một ai khác phải biết đến những suy nghĩ và những vấn đề của cô - ngay cả khi người đó khách quan như Giọng Nói. Trong khi bộ lạc ăn bữa tối (các nghi lễ không được tiến hành bên lửa trại), Alanna tìm đến chỗ Jonathan. Hoàng tử đã nhịn đói suốt ngày nay; giờ trông anh nhợt nhạt và quả quyết trong chiếc áo dài Burnus màu trắng.
“Em muốn chúc anh may mắn”, cô không biết cần nói chuyện với anh ra sao. Jon đang chuẩn bị tiếp nhận một gánh nặng mà cô sẽ từ chối bằng mọi giá. Một thoáng, anh nhìn cô như nhìn một người lạ. Thế rồi hoàng tử đứng dậy và giang rộng vòng tay. “Hãy nói với anh là em yêu anh”, anh nài nỉ và gắng sức mỉm cười. “Anh cần lời khích lệ đó.”
Cô chạy thẳng vào vòng tay anh và ôm anh thật chặt, chặt cũng như anh ôm cô. “Dĩ nhiên, em yêu anh”, cô nói. “Điều đó là chắc chắn.”
Anh không nói gì và chỉ siết cô thật chặt, thật chặt, đến nỗi xương sườn cô đau nhói lên. Mãi rồi cô mới dám cất tiếng: “Jon? Tại sao anh muốn trở thành Giọng Nói? Bây giờ anh đã bồn chồn nôn nao lắm rồi.”
“Anh phải trở thành Giọng Nói”, anh khẽ đáp. “Nếu anh làm được điều đó, nếu anh trở thành thủ lĩnh của người Bazhir, chắc sẽ chỉ còn rất ít bí mật trong linh hồn những người khác mà anh không hiểu nổi. Người Bazhir chẳng mấy khác người của dân tộc chúng ta. Một khi anh biết họ, một khi anh hiểu họ nghĩ ra sao, thì anh cũng biết đa phần con người ta nghĩ ra sao. Với những kiến thức đó anh có thể trở thành người cai trị vĩ đại nhất - người cai trị tốt nhất từng có xưa nay.”
“Chuyện đó quan trọng như thế đối với anh sao?”
“Đó là việc mà anh được sinh ra để làm.” Giọng anh cục cằn. “Đó là việc mà anh sẽ làm. Bất chấp sự bồn chồn nôn nao. Bấp chấp tất cả.”
Jonathan và Ali Mukhtab đứng trên đỉnh núi. Giữa họ là một đống lửa đang cháy, ngọn lửa bốc cao đến ngang lưng. Vì một lý do nào đó, Giọng Nói đứng một mình. Không có ai ở đó để đỡ nếu ông ngã. Alanna cùng những phù thủy khác đứng cách ông một quãng. Họ không được phép lại gần trước khi nghi lễ kết thúc. Cả họ cũng không được phép sử dụng phép lực.
Mãi Trung Thành đứng dựng lên, tựa hai chân trước vào đùi Alanna. Mắt không ngưng quan sát cảnh tượng trước mặt, cô cúi xuống bế anh bạn mèo lên, cố gắng không tóm anh ta quá chặt. Toàn thân cô run lên vì sợ, bởi những gì xảy ra bây giờ là việc cô hoàn toàn không thể ảnh hưởng tới.
Ali Mukhtab giơ hai bàn tay lên, bắt đầu một bài hát. Thật đột ngột, giọng người đàn ông sắp chết vang lên mạnh khỏe, tràn trề sức lực. Lời bài hát được viết trong một ngôn ngữ cổ, được sinh ra từ thời người Bazhir còn sống trong những tòa nhà bằng đá phía bên kia Biển Hồ, Alanna không hiểu những câu chữ đó, vậy mà cô vẫn cảm nhận được sức mạnh đang đổ đầy không trung: một sức mạnh tối thẫm, cuộn trào, thúc cho cây kiếm pha-lê đang đeo ngang hông cô rung giọng trả lởi. Lơ đãng, cô chạm tay vào cán kiếm và ra lệnh cho nó im lặng. Âm thanh của cây kiếm dịu xuống, nhung độ rung còn đó.
Khi Ali Mukhtab kết thúc bài bát của ông thì một ngọn gió mạnh mẽ đột ngột bốc lên, thổi cho những vạt áo dài tung lên mặt người mặc và hằng hà sa số những con quỷ bụi nho nhỏ bốc từ mặt đất.
“Jonathan von Conté.” Giọng Ali Mukhtab giờ khẽ xuống, nhưng vẫn dữ dội cắt qua không trung. “Anh tới đây, một người lạ từ phương bắc, và muốn trở thành một với người Bazhir. Vì lý do gì mà chúng tôi cần phải cho phép anh, con trai của nhà vua Tortall, bước vào vòng tròn thiêng liêng nhất của chúng tôi?”
Nét mặt Jonathan cho Alanna biết đây là một phần của nghi lễ. Hoàng tử phải trả lời chân thực, trong khi các thành viên của bộ lạc và khách tới thăm lắng nghe.
Xin hãy để đó là câu trả lời đúng đắn, Alanna câm nín van nài Đức Mẹ Tối Cao.
Các lưỡi lửa đột ngột bốc thẳng lên cao, dìm toàn cảnh tượng trong một thứ ánh sáng màu xanh trắng chói lóa.
Từ vòng tròn lửa ngăn ánh mắt người xem, giọng Jonathan vẳng tới. “Bởi tôi biết và vinh danh lịch sử của các bạn, bởi tôi biết và vinh danh luật lệ của các bạn. Bởi tôi không muốn người Bazhir sẽ bị các chiến binh của chúng tôi săn đuổi và diệt trừ, cũng như tôi không muốn các chiến binh của chúng tôi bị người Bazhir săn đuổi và diệt trừ.” Một tiếng cười nhẹ chạy lướt qua hàng khán giả đứng bên dưới triền núi, sau lưng dãy phù thủy. Alanna cảm thấy như có một nút thắt căng thẳng đang bung ra. Ánh nhìn của cô trở nên rõ ràng hơn, bây giờ thì ít nhất cô cũng thấy lờ mờ bóng hai người đàn ông đứng phía trên. Jonathan nói tiếp. “Bởi dân tộc của các bạn và dân tộc của tôi chỉ có thể trở thành mạnh mẽ nếu đứng bên nhau. Bởi vì...”. Giọng anh nhỏ xuống. “Bởi tôi muốn hiểu con người - cho dù là đàn ông hay phụ nữ.”
Vạn vật im lặng. Alanna tin là giờ đây ai cũng phải nghe thấy tiếng tim cô đập. Thế rồi Ali Mukhtab lại giơ hai bàn tay lên, và cây dao găm mà ông thường đeo bên thắt lưng lấp lóa trong bàn tay trái.
“Hãy để cho thần linh quyết định!”, ông gọi lớn. Một tiếng sấm bổ xuống, thúc mảnh đất dưới chân họ vặn mình, khi Giọng Nói Của Các Bộ Lạc cắt một vệt dài trên cánh tay bên phải của ông. Vết cắt này dài hơn tất cả những gì mà Alanna nhận được cho tới nay, khi cô được người Bazhir tiếp nhận hoặc khi Myles nhận cô làm con nuôi. Sáng danh Đức Mẹ nhân từ! Alanna kinh hoàng nghĩ. Ông ấy không được phép mất nhiều máu như thế!
Song song với vết sẹo trong nghi lễ gia nhập bộ lạc, Jonathan bây giờ tự cắt cho mình một vết tương tự. Mãi Trung Thành giật thân ra khỏi bàn tay đỡ của Alanna và chạy thẳng lên đỉnh đồi, thẳng về phía hai người đàn ông. Alanna muốn gọi anh bạn mèo quay lại, nhưng Kara giơ tay bịt miệng cô và Kourrem lắc đầu cảnh báo. Alanna nghiến rằng trèo trẹo, ép mình đứng lại ở đó khi Kara lấy tay về. Nếu một trong hai người đàn ông đã nhìn thấy con mèo chạy đến ngồi bên Ali Mukhtab, thì người đó cũng không để lộ điều gì. Họ nhìn nhau trân trối, Ali Mukhtab giơ cánh tay chảy máu qua vòng lửa, chìa về phía hoàng tử. Jon cũng giơ cánh tay của anh lên, áp vào cánh tay đang mời mọc. Lúc đó, cả hai người lại gần quầng lửa đến nguy hiểm. Lửa rít lên khi những giọt máu trộn với nhau nhỏ xuống than hồng.
“Hai như một.” Giọng Ali Mukhtab bây giờ là một tiếng khào khào rạng rỡ. Quyền lực trong không trung đậm đặc hơn. Kara và Kourrem run bắn ôm lấy nhau. Umar Komm giơ tay tóm lấy vai Alanna. Hàm ơn vì cử chỉ thân mật này, cô đặt bàn tay mình lên tay người phù thủy lớn tuổi.
“Hai như một.” Giọng Jonathan khẽ và ngập ngừng, như anh đang lên đồng.
“Hai như một. Và như nhiều.” Nét than van trong giọng Ali Mukhtab khiến tóc gáy Alanna dựng đứng.
“Hai như một. Và như nhiều.” Jonathan run bắn ngoài vòng kiềm tỏa. Lửa đột ngột bốc mạnh lên, cao quá đầu hai người đàn ông; những lưỡi lửa nhanh chóng đổi màu trắng lóa, khiến con mắt người nhìn đau buốt, bao lấy Ali Mukhtab và Jonathan. Những tà áo dài của họ bắt đầu phồng lên. Như thể cảm nhận thấy trong Alanna đang lớn dậy nỗi thúc bách phải chạy về phía họ, thế nắm của Umar Komm trên vai cô siết xuống. Trước nghi lễ ông đã cảnh báo: cô không được nói cũng không được can thiệp, cho dù điều gì xảy ra. Các thần linh sẽ che chở cho Jonathan và Ali Mukhtab nếu số phận ấn định là họ sẽ thành công.
“Một-người-như-nhiều-người!” Ali Mukhtab dồn cho tiếng thét vang ra, trong khi những lưỡi lửa màu xanh trắng ép rất nhiều người phải quay mặt đi. Từng từ, từng từ vang rền như sấm, đầy phép lực, thúc cho từng khớp xương trong người Alanna đau buốt và cây kiếm pha-lê run bần bật.
“Một-người!” Cơn đau khiến lưỡi Jonathan chậm xuống, nhưng anh ép đẩy từng âm ra ngoài. “Như-nhiều-người!”
Có một tiếng nổ hùng vĩ khiến người xem ù tai. Một thoáng Alanna đã tưởng cô nghe thấy hàng ngàn tiếng người hồ hởi reo mừng. Thế rồi đột ngột, lửa tắt lịm; tiếng la thét của Jonathan cắt qua màn tối. Alanna nghe thấy một trong hai người ngã gục xuống. Hay là cả hai? Umar Komm bây giờ tóm cô bằng cả hai tay và một góc nhỏ xíu trong lí trí của cô sững sờ kinh ngạc trước sức mạnh của người đàn ông lớn tuổi.
Mãi rồi, tất cả chìm vào im lặng. Những ngọn gió lịm đi, nhường chỗ cho chút phe phẩy thênh thang của sa mạc. Umar Komm lỏng bàn tay siết Alanna; uy lực mà họ vừa cảm nhận rõ ràng trong không trung bắt đầu dịu xuống.
“Giờ ta sẽ xem xem”, ông tuyên bố và cúi xuống nhặt cây gậy mà ông đã buông rơi để giữ Alanna.
“Đi thôi!”, ông ra lệnh cho các phù thủy khác và họ cùng nhau đi lên đỉnh đồi. Những người khác bước đến chỗ Ali Mukhtab, nhưng Alanna quỳ bên Jon và bắt mạnh cho anh bằng những ngón tay run bắn. Nhịp tim anh đập chậm và mạnh. Cô cầm cánh tay anh. Đúng lúc Alanna muốn xé từ áo dài của mình ra một dải vải để làm băng quấn, thì cô ngưng lại. Hai vết sẹo, một màu đỏ, một màu xanh dương, chạy từ khuỷu xuống tới cổ tay hoàng tử. Vết sẹo màu xanh dương còn ấm - ấm hơn rất nhiều so với những gì mà cơ thể Jon vừa tạo nên. Alanna rùng mình. Ali Mukhtab cũng có một vết sẹo như thế trên cánh tay bên phải.
Cô ngẩng nhìn Umar Komm. “Anh ấy khỏe.” Thế rồi cô xoay ánh mắt về phía các phù thủy khác, họ đang nâng Ali Mukhtab lên. “Thế còn Giọng Nói?”, cô thì thầm. Hỏi chưa hết câu cô đã biết sự thật.
Jonathan động đậy, ngồi dậy, cọ vào vết sẹo màu xanh. “Bây giờ anh là Giọng Nói Của Các Bộ Lạc”, anh khàn khàn giải thích. “Ali Mukhtab, người là Giọng Nói trước đây, đã bỏ chúng ta ra đi. Anh ở lại.” Anh tựa vào vai Alanna và đứng dậy, trong khi những người đứng bên dưới reo hò, reo hò hết cỡ cho tới khi cổ họng họ buốt đau. Những người đàn ông tiến tới và đón lấy cơ thể Ali Mukhtab. Alanna chùi những giọt nước mắt lăn trên má cô.
“Ông ấy không biến mất”, Jonathan nói. “Ông ấy ở đây, ở trong tôi. Tất cả đều ở đây. Tất cả các Giọng Nói.” Anh nhìn một người đàn ông đứng gần đó. “Đừng quá lo lắng, Amman Kemail. Tôi không thông thái, nhưng lúc nào tôi cũng có thể học hỏi thêm.”
Người thủ lĩnh vạm vỡ cười ngắn. “Những phút anh lón lên tất cả chúng tôi đều sẽ có mặt bên anh...”. Ánh mắt ông ta liếc nhanh sang Alanna rồi lại quay trở lại. “Tất cả, ngoại trừ Người-Đàn-Bà-Cưỡi-Ngựa-Như-Đàn-Ông. Anh phải cảm thấy như vậy là đủ rồi, Jonathan von Conté.”
Cánh tay họ quấn vào nhau. “Nếu sau này tôi thành công thì chuyện đó là nhờ vào người Bazhir, chứ không phải tôi”, Jon đáp.
Halef Seif lại gần. Ông cúi mình thật thấp trước hoàng tử, người bây giờ đã trở thành Giọng Nói. “Đã tới lúc người của chúng ta cần thể hiện tiếng reo hò của họ trong một hình thức xứng đáng”, thủ lĩnh của bộ lạc Chim Ưng Nhuộm Máu nói. “Ali Mukhtab đã được giải phóng khỏi những cơn đau, Giọng Nói Của Các Bộ Lạc tiếp tục tồn tại. Hãy để cho chúng ta đốt ngôi nhà lều bỏ lại của ông ấy và gửi ông ấy đến với các thần linh cùng tình yêu của chúng ta! Xuống làng đi! Ta sẽ tưởng niệm Ali Mukhtab và uống mừng cho niềm hy vọng rằng hòa bình sẽ thống trị.”
“Việc xảy ra như thế nào anh?”, Alanna hỏi Jon. Họ nằm sát bên nhau. Mãi Trung Thành ngự trong khoảng chăn phía trên, những tia nắng ban mai hắt qua khe cửa vào lều.
Cả một hồi dài, anh không nói gì.
“Đó là thứ trầm trọng nhất mà anh từng trải qua”, mãi rồi anh cũng cất tiếng. “Thậm chí còn trầm trọng hơn cả mảnh đất nằm giữa cái sống và cái chết, thuở đó, khi em chữa cho anh căn bệnh sốt đổ mồ hôi. Trầm trọng hơn cuộc chiến chống lại bọn Ysandir trong Thành Phố Đen. Như thể là...”, anh lấy hơi thật sâu “như có hàng ngàn hàng vạn người la hét trong đầu anh và ai cũng muốn được nghe đầu tiên. Như thể anh là từng người trong số họ, chỉ có điều mọi cơn đau mà họ đã trải qua bây giờ gây đau đớn gấp bội, bởi nó được nhân lên nhiều lần. Anh đã sống qua cuộc đời của tất cả các Giọng Nói trước đó. Có tất cả bốn trăm mười lăm người như bọn anh, Alanna. Và anh nhìn thấy cái chết của bản thân mình. Anh là một sợi xích mà mọi móc xích đều tìm cách giật ra. Trong một lúc anh đã đánh mất Jonathan, anh là tất cả, chỉ có điều không phải Jonathan.”
“Thật dễ hiểu là anh đã la hét như thế”, cô thì thầm và kéo anh lại gần mình hon, gần nhất trong phạm vi mà anh bạn mèo nằm giữa họ, trong lần chăn trên kia, cho phép.
“Nhưng mà những thứ anh nhìn thấy được!” Giờ hoàng tử đã quên hẳn Alanna, chìm hẳn vào hồi ức. “Anh nhìn thấy nguồn lực mà Mãi Trung Thành truyền sang cho Ali Mukhtab để giữ ông ấy sống thêm. Anh nhìn thấy những cung điện của chúng ta thuở trước phía bên kia Biển Hồ. Anh nhìn thấy chúng ta chạy trốn bọn Ysandir và xây dựng thành Persopolis. Anh cảm nhận ngọn gió thổi vào mặt chúng ta khi chúng ta cưỡi ngựa trên cát, tự do và không có vua. Anh nhìn thấy những thần linh đứng nhìn chúng ta sinh sống. Đức Mẹ Tối Cao đẹp tuyệt vời”, anh nói và cặp mắt màu ngọc bích ánh lên trong vẻ rụt rè kính cẩn. “Đó là người phụ nữ hoàn hảo nhất trong tất cả các phụ nữ, nhưng mặt khác bà cũng không hẳn là phụ nữ. Thần Mithros chói lóa, thần Bóng Tối u ám mà vẫn tỏa nét bình an. Anh sẽ không bao giờ còn làm lại được điều đó. Nhưng anh cũng sẽ không bao giờ quên rằng anh là một trong số rất nhiều người. Một khi cuộc sống của anh trở nên quá chật hẹp, và anh cảm thấy mình không còn tự do, lúc đó anh sẽ nhìn sâu vào trong anh và trở thành một người khác. Anh có thể đi đến một miền đất khác.” Anh xoay lại và dịu dàng hôn cô, rồi thêm vào: “Alanna, lần đầu tiên kể từ khi anh được đặt tên, anh là người tự do.”
Sáng hôm sau khi rời nhà lều của Jonathan, cô thấy Halef Seif đã ngồi bên rìa giếng làng, trông như đang chờ ai đó. Ông đứng dậy và đi theo khi cô ra chuồng ngựa, ở đó ông đứng nhìn cô lôi lược ra chải lông cho Áng Trăng. Mãi sau rồi ông mới nói. “Giọng Nói Của Các Bộ Lạc phải nhanh chóng quay trở lại với quê hương anh ta.”
Alanna cúi xuống chăm sóc cho phần đầu gối của con ngựa cái. “Cũng may mắn lắm anh ấy mới đi được lâu như vậy”, cô lúng búng nói từ bên dưới lên.
“Sẽ rất là tốt nếu có được Giọng Nói đồng thời là con trai của nhà vua phương bắc, cũng tốt như việc người ta có một nữ phù thủy là một Người-Đàn-Bà-Cưỡi-Ngựa-Như-Đàn-Ông.”
Từ phía dưới cổ của con Anh Trăng, Alanna long mắt giận dữ nhìn người thủ lĩnh. “Ông đã không nói năng lịch sự và dài dòng như thế với tôi kể từ khi tôi gia nhập bộ lạc”, cô buộc tội ông. “Ý ông muốn nói gì, Halef Seif?” Khi người đàn ông chần chừ, cô thêm vào: “Tôi cứ tưởng ông sẽ là người đầu tiên thành thật với tôi chứ.”
“Cô muốn rời bỏ bộ lạc hay sao? Cô muốn cùng anh ta quay trở lại để sống trong nhà anh ta, làm vợ anh ta?”
Alanna vất vả nuốt khan. Cô đã yêu cầu người ta trung thực, vậy thì bây giờ cô phải cắn răng chịu ngọn đòn trung thực. “Tôi không biết”, cô thú nhận và quay sang chải bờm cho con ngựa cái. “Tôi vẫn cân nhắc cho tới nay, nhưng chưa đến được với quyết định nào.”
“Hôm nay anh ấy vừa ra lệnh chuẩn bị ngựa”, người thủ lĩnh tàn nhẫn nói tiếp. “Chắc chắn anh ấy chờ mong rằng cô đi cùng anh ấy, nếu cô muốn cưới anh ấy.” Khi nhìn thấy mặt Alanna trắng bạch ra, ông thêm vào: “Anh ấy cũng ra lệnh chuẩn bị cho cả ngựa của cô.”
Dần dần Alanna thấy bực. “Anh ấy không có quyền làm như vậy. Tôi vẫn chưa trả lời anh ấy mà.”
“Có lẽ anh ấy tin rằng đã đoán được câu trả lời của cô chăng?”
Alanna đặt cái lược chải lông ngựa sang bên. “Tốt nhất để tôi nói chuyện với anh ấy.” Cô cúi người chui qua sợi dây buộc quanh chuồng ngựa, và ngẩng lên nhìn Halef Seif. “Tôi xin nhắc lại là Ánh Trăng sẽ không được chuẩn bị lên đường, trước khi tôi đích thân yêu cầu như thế!” Cô dậm chân bước đi. Trên đường đi cô cứ tự nhủ răng Jonathan bị kiệt sức và chắc chắn đã quên hỏi cô xem cô có muốn đi cùng hay không. Rồi cô sực nhớ ra: anh ấy thậm chí không hề nói với cô rằng anh muốn lên đường hôm nay.
Bình tĩnh đi nào, cô tự nhủ khi bước vào ngôi nhà lều của hoàng tử. Việc anh ấy trở thành Giọng Nói đã che lấp những chuyện ít quan trọng hơn, mà anh ấy thì không dám ở đây lâu hơn.
Jonathan lúc đó đang nói chuyện với Myles và Coram. Một cậu trai của bộ lạc đang gói ghém đồ cho anh. Hoàng tử mỉm cười với cô. “Em yêu, anh đã ra lệnh cho Kara và Kourrem gói ghém đồ đạc cho em. Nếu chúng ta lên đường ngay lúc bình minh thì ta sẽ còn vài tiếng đồng hồ trời mát để cưỡi ngựa...”.
“Em có thể nói chuyện riêng với anh được không, Jonathan? Em tin chắc rằng, Coram và Myles sẽ tha lỗi cho chúng ta.”
Trông vẻ mặt sa sầm của Alanna, chú Coram không để phải yêu cầu lần thứ hai và biến luôn. Myles nhìn từ Alanna rồi sang Jon. Rõ ràng là ông đang lo. “Ngài an tâm, Myles”, hoàng tử quả quyết với ông. “Khoảng chừng một tiếng nữa là bọn tôi sẽ sẵn sàng.”
Myles dừng lại một thoáng bên Alanna. “Đừng nói điều gì mà sau này con phải hối hận!”, ông cảnh báo.
“Con không làm đâu!” Alanna sờ lên viên ngọc lửa đeo bên cổ và tự nhủ, những gì cô vừa nghe được chắc phải là kết quả của một sự hiểu lầm, một sự hiểu lầm mà cô có thể dàn xếp.
Myles thở dài, đi ra ngoài và đóng cửa lều lại.
“Anh không nói với em là hôm nay anh muốn lên đường”, Alanna nói ngắn gọn. Vì phải gắng kiềm chế bản thân, giọng cô nghe cụt lủn.
“Anh cứ tưởng là em biết.” Jonathan cuộn một tấm bản đồ lại, không ngẩng lên nhìn cô. “Nếu anh không đi cùng Myles, mà với một người khác, thì cha mẹ anh chắc đã cho người lộn ngược cả khu vực này lên mà tìm anh từ lâu rồi. Anh phải quay về.”
“Em không nói là em muốn cùng anh quay trở lại Corus, và anh không hỏi em trước khi anh ra lệnh cho người gói đồ cho em.”
“Anh tưởng, chúng ta muốn bắt đầu chuẩn bị cho đám cưới của chúng ta. Anh không nghĩ rằng em còn muốn chờ hơn.”
“Em chưa nhận lời cầu hôn của anh”, Alanna kiên quyết nhắc nhở.
Anh ngạc nhiên nhìn cô. “Nhưng mà... anh biết tình cảm của em dành cho anh như thế nào.”
“Làm vợ anh là nhận lãnh một trách nhiệm lớn lao. Em cần nhiều thời gian hơn để cân nhắc.”
“Nhiều thời gian hơn?”
Không thể tưởng tượng được, anh ấy thấy đây là chuyện buồn cười, Alanna nghĩ thầm. Mỗi lúc cô một giận dữ hơn.
“Nói thật nhé. Sau tất cả những năm vừa qua, câu trả lời của em chắc là phải rõ ràng rồi chứ.”
Cô nghiến răng chặt đến mức hàm đau nhói lên khi cô mở miệng ra.
“Đối với em thì không.”
Jonathan quật cuộn giấy da lên bàn. Anh đã gần hết lòng nhẫn nại. “Thôi đi, Alanna! Anh đã chịu đựng sự thẹn thùng con gái của em quá đủ lâu rồi...”.
“Sự thẹn thùng con gái của em?”, cô la lên. “Em bày ra một sự thẹn thùng con gái từ bao giờ vậy?”
“Hạ giọng nhỏ xuống!”, anh bực bội gắt lên. “Em có muốn cả bộ lạc này nghe thấy? Cái thứ gì đang xảy ra với em thế hả? Anh cứ tưởng mọi chuyện đã thống nhất rồi.”
“Em đã nói với anh là em cần thời gian suy nghĩ!” Mặc dù giọng cô bây giờ nhỏ hơn, nhưng cặp mắt tím sáng lóe cho biết cô vẫn còn giận dữ y như lúc trước.
Jonathan cười trong vẻ trịch thượng đàn ông. “Người đàn bà nào khi được một người đàn ông cầu hôn cũng nói như vậy.”
“Thật sao?”, Alanna phun ra. “Chắc anh là chuyên gia về vụ cầu hôn!”
“Ít nhất thì cũng cỡ chuyên gia như em”, anh phun trả.
“Khi em nói em cần nhiều thời gian suy nghĩ, thì em cũng muốn có thời gian để suy nghĩ!”
Jonathan mệt mỏi thở dài. “Thôi được, em đã có thời gian để suy nghĩ rồi. Câu trả lời của em là thế nào?”
“Là em cần nhiều thời gian hơn để suy nghĩ!”
Jon nhìn cô trân trân một lúc; má anh đỏ rung lên. “Thật là nực cười!”, anh kêu lên. “Thôi được, lẽ ra anh phải nhớ là em không thích khi người ta lên kế hoạch mà không cho em cơ hội đóng góp ý kiến, nhung anh cứ tưởng mọi thứ đã được sắp xếp...”.
“Không phải thế! Làm sao mà anh dám coi sự đồng ý của em là đương nhiên?”
“Chà, chắc là em đã không cho anh một nguyên cớ nào để đoán rằng em có thể từ chối. Hay là anh nhầm?” Anh gằn giọng hỏi, hai nắm tay giận dữ siết chặt. “Cân nhắc cho kỹ trước khi làm anh bực mình thêm, Alanna von Trebond! Có những cô gái sẽ làm tất cả mọi thứ trên đời để được cưới anh...”.
“Tại sao anh không hỏi một người trong bọn họ?”, Alanna phản lại. “Anh có biết vấn đề của anh là gì không, Jonathan? Anh được tất cả đám quý bà quý cô sang trọng trong triều chiều chuộng quá mức và vì thế mà anh không thể nảy ra ý nghĩ rằng em có thể sè từ chối!”
“Thế em muốn cưới ai, nếu em không muốn cưới anh, Người-Đàn-Bà-Cưỡi-Ngựa-Như-Đàn-Ông?”, anh đòi được biết. “Chắc Georg Cooper thích hợp hơn với khiếu thẩm mỹ của em...”.
“Georg ư?”, cô kêu lên. Hướng tấn công mới này của Jon gây bất ngờ.
“Em tưởng anh mù chắc? Anh đã nhìn thấy anh ấy nhìn em như thế nào!”
“Thế còn tất cả những phụ nữ trong cung và cái cách mà họ nhìn anh?”, Alanna hỏi. “Và chuyện anh đã quan hệ với vài người trong đám họ, em đã biết rất rõ. Họ biến anh thành một đứa trẻ kiêu ngạo...”.
“Ít nhất thì họ cũng là phụ nữ, công nương Alanna!”, anh nói. “Và họ biết một phụ nữ cần cư xử ra sao!”
Im lặng giãn ra giữa họ, trong khi Alanna vất vả kiềm chế để hoặc giáng cho anh một cái bạt tai hoặc òa ra khóc nức nở. Cuối cùng cô rít lên: “Em từ chối cưới anh.”
Jonathan bây giờ đã trắng bạch ra vì thịnh nộ. “Còn anh thì tin rằng, lại một lần nữa anh gặp may, trước khi sa vào thảm họa!”
“Chắc chắn là anh có lý!”, cô sắc giọng đáp. “Cứ đi tìm một người có tính phụ nữ hơn em, Jonathan von Conté!” Nói xong, cô nhao ra khỏi lều.
Kara và Kourrem đang hối hả gói ghém đồ đạc cho cô, giờ ngạc nhiên ngẩng dậy khi Alanna dậm chân bước vào lều mình. “Chị ở lại đây!”, cô phun ra. “Và lần sau nếu có ai nói là chị lên đường, thì việc đầu tiên là các em phải hỏi chị đã!”
Hai cô gái cúi chào và hối hả rời lều với những cặp mắt mở lớn sau mạng che mặt. Alanna ném mình xuống chiếu ngủ và để những giọt nước mắt thịnh nộ tự do tuôn ra. Những giọt nước mắt dẫn đường cho một giấc ngủ lâu, kiệt lực. Khi cô tỉnh dậy thì trời đã tối, Jonathan và Myles đã đi thật xa.
“Jonathan!” Hoàng hậu Lianne vẫy con trai lại bên. Jonathan vâng lời và gắng sức làm giảm đôi phần những vết nhăn đã hằn sâu trên trán anh kể từ chuyến quay về từ sa mạc, cách đây hơn một tuần. Anh nghe loáng thoáng tiếng người trong triều thầm thì với nhau về tình trạng bực bội bất thường của mình.
Cứ để cho họ nói, anh bực bội nghĩ khi cúi mình trước ngai vàng của người mẹ. Ta cần gì phải quan tâm?
Mẹ anh ra hiệu cho một cô gái tóc vàng có thân hình mảnh dẻ như một nhành hoa bước lại gần hơn. “Hoàng tử Jonathan”, hoàng hậu nói khi cô gái tóc vàng cúi chào trong thế khuỵu chân thật thấp. “Cho phép mẹ giới thiệu với con công chúa Josiane? Josiane là con gái thứ hai của nhà vua trên Đảo Đồng. Cô ấy tới đây để ở lại với chúng ta một thời gian. Thuở còn con gái, mẹ cô ấy và mẹ là bạn thân. Josiane, đây là con trai ta, Jonathan.”
Josiane tiếp tục dừng lại trong tư thế khuỵu chân và ngước mắt nhìn lên hoàng tử. Cặp mắt xanh biếc mở lớn mênh mang, ngập tràn ánh ngưỡng mộ. “Hoàng tử Jonathan”, cô nói bằng giọng dịu dàng, thoáng nhuộm một chút nôn nao khấp khởi. “Thật là vinh dự cho em được gặp một người đàn ông đã chiến đấu dũng mãnh đến như thế trọng cuộc chiến chống lại Tusain.”
Jonathan cầm lấy bàn tay Josiane, kéo cô đứng dậy và hôn nhẹ những đầu ngón tay cô. “Thuở đó tôi vẫn còn là một cậu bé, công chúa ạ”, anh nhắc nhở. Cô không nói gì. Đôi bờ môi nhạy cảm khẽ nhếch lên trong một nụ cười.
“Công chúa có muốn khiêu vũ với tôi chăng?”, anh hỏi.
“Rất sẵn lòng.” Cô dịu dàng đi bên anh ra sàn nhảy. Anh hài lòng nhận thấy cô khá cao (đường ngôi của cô nằm ngang tầm mắt anh), thân hình mảnh dẻ và một làn da màu đào. Rất khá, anh thầm nhủ với sự hài lòng quả quyết. Cô ta sẽ giúp mình chứng minh với con người nọ ở miền Nam, rằng ta không bao giờ còn muốn liên quan chút nào đến con người đó nữa!