Chương 8 Vua Kẻ Trộm
Nhà Azik trong ngõ Chó của thành phố cảng Caynn một ngôi nhà lớn, bao kín mít bởi một lần tường cao.
Trông như nhà của một thương gia đáng nể.
“Sao lại có chuyện một người họ Trebond xuống cấp đến mức chơi bời với kẻ trộm, mà là với tay tệ hại nhất trong đám đó...”, chú Coram gầm gừ khi cô kéo dây chuông.
“Tay kẻ trộm này là anh bạn tốt nhất của cháu”, Alanna sắc giọng nhắc nhở. “ít nhất thì anh ấy cũng không coi cháu là chuyện dĩ nhiên.”
Sau cuộc cãi cọ với Jon, cô đã gắng tập trung toàn sức lực vào công việc của bộ lạc, nhưng dòng suy nghĩ chốc chốc lại bay vọt đi phương khác. Chính chú Coram đã quyết định đi theo khi Alanna tuyên bố muốn đi thăm Georg. Giá mà cùng với quyết định đó, chú Coram cũng quyết đinh ngậm miệng lại một chút, thì có phải hay hơn không. Chú chưa bao giờ tán thành tình bạn của cô với Georg.
Một chàng trai trẻ tuổi tóc nâu và mắt nâu hé nhìn ra từ khuôn cửa gác và thét lên. Marek Dao Nhanh, tay phó và là kẻ cạnh tranh thường trực của Georg, mở cánh cửa lớn ra để họ bước vào. “Nhanh!”, anh rít nhẹ, “trước khi có người nhận ra các vị!”
Vào đến sân Alanna và Coram mới xuống ngựa. Marek nhanh lẹ đóng cửa, rồi anh cầm lấy tay Alanna. Gương mặt đẹp với những đường nét nhọn sắc sáng rực lên vì mừng. “Cho đến bây giờ anh vẫn còn bị sốc mỗi lần nhìn thấy cậu không bịt ngực”, anh giải thích và lờ đi tiếng gầm cảnh cáo của chú Coram. “Nhìn thấy cô anh mừng muốn điên, Chúa Thượng dạo này cáu kỉnh suốt ngày và làm lũ bọn anh sống dở chết dở.” Anh dẫn cô vào nhà. “Sao dạo này trông em nâu thế?”, anh vừa đi vừa hỏi.
“Bọn em ở vùng sa mạc. Bọn em bây giờ là người Bazhir”, cô giải thích.
Marek lắc đầu. “Thing là lúc nào em cũng nghĩ ra một chuyện mới...”.
“Khách hả?” Một phụ nữ đẫy đà tóc đỏ bước ra từ khoảng tối cuối sảnh vào. “Ai mà đến sớm vậy?” Nhận ra Alanna, chị bật cười khanh khách. “Chào mừng em, bé con. Cậu em họ của chị sẽ vui lắm đấy.”
Một cái khuỷu tay cứng như sắt thúc đau nhói vào ngang sườn Alanna. “Giới thiệu đi!”, chú Coram gầm gừ vào tai cô chủ.
Alanna cười: “Chị Rispah, đây là chú Coram Smythesson. Chú Coram là người thầy đầu tiên của em; bây giờ chú ấy đi cùng em. Rispah là chị họ của Georg và là nữ hoàng cai trị đám đàn bà của phường lưu manh”, cô tinh ranh thêm vào.
Coram cúi xuống bàn tay của Rispah đang chìa tới. “Làm sao mà tôi có thể nghĩ xấu về phường lưu manh, khi họ có những phụ nữ như thế này?”
Rispah mỉm cười. “Tôi rất vui khi một chàng lính vạm vỡ như anh không nghĩ xấu về bọn tôi”, chị đáp lời. Giọng nói bình thường vốn khàn khàn của chị nghe mượt như tiếng rù rì của một chú mèo con.
Alanna giật mình ý thức rằng hai con người này đang tán tỉnh lẫn nhau. Và cô còn ngạc nhiên hơn, khi đột ngột nhớ ra rằng chú Coram thật ra rất điển trai, cho dù đã có một chút bụng và một chút tuổi. Chú ấy thật ra đâu đã già tới thế, cô sực nhớ. Cùng lắm là khoảng bốn mươi. Nhiều người lính chờ thật lâu và chỉ lập gia đình khi đã hết máu phiêu lưu...
Khi chú Coram cảm nhận được là Alanna và Mãi Trung Thành đang chăm chú nhìn mình thì người lính thoáng đỏ mặt và buông tay Rispah.
Bây giờ thì chú ấy sẽ đồng tình hơn với chuyến viếng thăm của cô nàng ở đây đấy, anh bạn mèo nhận xét từ chỗ ngồi trên vai Alanna.
Tầng trên có một cánh cửa đập mạnh. Một giọng đàn ông gầm lớn: “Rispah! Tôi đã ra lệnh sáng nay phải gửi kèm với bữa điểm tâm cho tôi sơ đồ nhà của hội thương gia...”
“Này ông em họ, cậu có khách đấy!”, Rispah gọi với lên và nháy mắt với Alanna. “Khách cao cấp đấy nhé, nếu tôi không lầm.”
Alanna đặt Mãi Trung Thành xuống đất. Cô bối rối và tự thấy mình nực cười. Nhỡ Georg không còn muốn liên quan gì đến cô?
Chàng kẻ trộm cao to nhao theo cầu thang xuống dưới, tóm lấy cô, bế cô xoay mấy vòng và cười. “Thế mà anh cứ tưởng em quên anh rồi”, anh nói rồi đặt cô xuống. “Mọi người nhìn cô nàng mà xem này! Da nâu bóng và khỏe mạnh trong đồ Bazhir...”.
Alanna nhìn vào cặp mắt màu nâu hạt dẻ ngời vẻ thân thiện của anh và tan ra trong một dòng nước mắt chảy như sông như suối.
Rispah mỉm cười tóm lấy cánh tay Coram. “Đi thôi, tôi chỉ cho anh thấy phòng của quý vị”, cô nói. “Tôi sẽ lo cho anh và công nương Alanna có mọi thứ cần thiết.”
Sau một cái nhìn âu lo về phía một nàng Alanna đang tức tưởi trên áo sơ mi của Georg, chú Coram khẽ lắc đầu rồi đi theo Rispah.
Vua Kẻ Trộm nhìn xuống Mãi Trung Thành, anh bạn mèo đang ngồi dưới đất, nhìn họ trân trân bằng cặp mắt tím biếc, không một lần nháy mắt.
“Cả cậu cũng vậy”, anh nói và chỉ bằng ngón tay cái về hướng mà Coram và Rispah vừa đi. “Biến đi nào!”
Cô nàng sẽ không kể cho anh nghe điều gì đâu, Mãi Trung Thành nhận định rồi vâng lời.
“Không hả?” Georg hỏi Alanna, cô đang loay hoay chùi mắt bằng cánh tay áo Burnus. Anh rút từ túi quần ra một chiếc khăn tay khổng lồ và đưa nó đến mũi cô.
“Hỉ mũi đi em!”, anh ra lệnh.
Alanna cầm lấy khăn tay, hỉ mũi và lau gương mặt đẫm nước mắt. “Anh hiểu giọng Mãi Trung Thành từ bao giờ thế?”, cô hỏi với cái giọng còn ngạt nước.
“Anh chỉ hiểu được khi nào cậu ta muốn anh hiểu. Thế, tại sao em khóc?” Khi cô lắc đầu, anh khoan tiếp. “Có chuyện xảy ra với em ở sa mạc?”
“Vâng”, cô miễn cưỡng nói. “Nhưng chuyện đó không liên quan gì đến người Bazhừ. Họ tôn trọng em.”
Mắt Georg mở lớn ra. “Em cãi nhau với Jonathan.”
“Em không muốn nói chuyện này.”
“Khi chuẩn bị lên đường xuống miền Nam, cậu ta đã ngụ ý là cậu ta sẽ cầu hôn em.” Nét mặt Georg ngời hy vọng. “Có phải em đã từ chối lời cầu hôn của cậu ta?”
“Em thật sự không muốn nói tới chuyện này.” Giọng cô đầy tuyệt vọng.
Georg ôm lấy cô lần thứ hai trong cánh tay anh và siết chặt, suýt làm cô nát bét. “Em cũng không cần kể đâu”, anh thì thầm. “Đi nào! Dùng bữa điểm tâm với anh và kể cho anh nghe chuyện người Bazhir.”
Alanna sụt sịt lùi về khi anh buông cô ra. Rồi cô theo anh đi lên trên. “Em không tin nổi là anh không biết đến từng chi tiết nhỏ nhất về bọn họ”, cô buộc tội anh. “Ở chỗ nào mà anh chẳng có tai có mắt. Mà ngoài ra, chắc chắn là Ngón Tay Dài và bạn anh ấy đã mang về một bản báo cáo đầy đủ.”
Georg cười và dẫn cô vào phòng riêng. “Em đừng tự trách mình vì anh lo lắng cho em! Ngoài ra, hai đứa đó chả nhìn được gì đáng báo cáo.”
“Thôi được.” Alanna thở dài khi anh đóng cửa lại. “Anh muốn biết gì nào?”
Người ở trong ngôi nhà Azik là một nhóm quân kỳ lạ do Georg tụ tập lại. Ngoại trừ Rispah và Marek còn có ba tay lưu manh nữa từ Corus: Hai anh em to cao lực lưỡng và cơ bắp cuồn cuộn tên là Orem và Shem, và một người đàn ông nhỏ thó nhưng lanh lợi tên là Ercole. Bên cạnh đó còn một chàng trai nữa mà Alanna không quen. Anh ta tên là Joesh, da thẫm màu và rất điển trai, dáng dong dỏng, bờ vai rộng và có một dáng đi nhẹ nhàng, cặp mắt đã tôi luyện của Alanna cho biết ngay là anh chàng này có một khả năng cân bằng hầu như hoàn hảo. Cô không biết anh ta làm gì ở đây. Những người đàn ông khác, cũng như Harra, cô bạn gái mập mạp của chị Rispah, được gọi về đây để giúp Georg xử lý tình trạng cưỡng lệnh của đám kẻ cắp bến cảng Caynn.
“Anh không biết nguyên nhân nằm ở đâu”, Georg giải thích vào tối hôm đó, khi hai người ngồi chuyện trò bên lò sưởi, “Đột ngột bọn con trai ở đây tưởng tượng ra là chúng có thể tự lấy nhiều hơn phần của chúng và giữ lại cả những gì dành cho thành phố cùng quân của anh. Khi anh nhẹ nhàng nhắc nhở chúng nhớ đến nghĩa vụ đối với anh, thì chúng nói thẳng ra là chúng không muốn anh làm người cai trị nữa.” Anh lắc đầu. “Vậy là anh đến đây ngay lập tức, để chăm lo đôi chút cho mấy tay băng trưởng và nhóm trưởng.” Alanna, vốn biết rõ thói quen sưu tầm tai - và nhiều khi kể cả những thứ còn lại - của Georg đối với những kẻ trái lệnh, gắng giơ tay để che khuôn miệng cười. Đằng nào thì cô cũng chẳng mấy yêu quý đám ăn trộm, đối với những kẻ coi thường Georg lại càng không. “Nếu mọi việc bây giờ đã được giải quyết xong, tại sao anh còn ở đây?”
“Anh nghĩ cần tìm hiểu xem liệu ở đây có còn những ý bất bình khác hay không”, anh đáp. “Ngoài ra anh cũng muốn chỉ cho bọn lưu manh thấy là anh tồn tại và anh làm việc như thế nào. Rất có thể anh quá xa cách các đám quân trong các thành phố khác, nếu chỉ dừng chân tại thủ đô.” Anh nhìn thẳng vào mặt cô. “Bây giờ thì chẳng còn nhiều lý do giữ anh ở lại đây.”
“Thôi đi nào, Georg”, cô thì thầm. Trong người bồn chồn.
“Thôi được, thì anh thôi vậy”, anh nói bằng vẻ dễ thương. Yên lặng giãn rộng ra giữa họ cho tới khi Alanna lên tiếng.
“Người đàn ông tên là Joesh đó? Anh ấy là lính mới phải không? Em không nhớ là đã gặp anh ấy.”
Georg cười khi anh thả người rơi xuống một chiếc ghế sofa mềm mại. “Joesh? Đó không phải là kẻ trộm. Cậu ta xưng danh là ‘Chim Ưng’, vốn là người của dòng Shang và là một người bạn của Rispah. Anh tin là cậu ta biết giữ mồm giữ miệng, nếu không cậu ta đã không có mặt ở đây.”
Alanna giật mình ngồi thẳng dậy. “Một chiến binh Shang?” Ngược lại với Jon, cô chưa bao giờ có cơ hội chứng kiến những chiến binh nổi danh này chiến đấu. Mỗi lần có người trong bọn họ dừng chân trong cung thì cô lại đang có việc phải đi xa hoặc phải theo đuổi những nghĩa vụ của mình. Thật sự đọ sức với một người đàn ông luyện võ từ tấm bé...
Khi Georg nhìn thấy ánh trầm ngâm trong mắt cô thì anh lắc đầu. “Không, bé con, em sẽ không thách đấu với cậu ta. Không phải dưới mái nhà của anh. Anh không có hứng nhìn em bị giết lầm. Đám mấy chàng Shang này còn nhanh lẹ hơn vài bậc so với tay hiệp sĩ tốt nhất từng có xưa nay, cái đó thì em có thể tin anh. Ngoài ra, anh muốn em nghỉ ngơi và tạm ngưng làm hiệp sĩ, chừng nào em còn ở đây.”
“Kể từ khi em trở thành hiệp sĩ, em chưa làm một chuyện gì khác là nghỉ ngơi vụ làm hiệp sĩ cả”, Alanna cay đắng nhận định khi ngã người ra lưng ghế. “Chắc là em đang dần dần gỉ sét đi”.
“Em thì không đâu, bé con”, Georg cười. “Không bao giờ trong đời.”
Số phận không cho Alanna cơ hội tìm hiểu xem liệu cô có tài năng như Joesh, bởi sáng hôm sau khi cô tỉnh dậy thì “Chim Ưng” đã đi rồi. Georg không cho cô biết lý do của sự biến mất đó, chắc đích thân anh đã yêu cầu người đó ra đi. Alanna cảm nhận một nỗi tiếc nuối nhè nhẹ về cơ hội đã bị bỏ lỡ, nhưng cũng không bực bội và tìm hiểu thêm. Cuộc sống trong ngôi nhà Azik thật êm ái dễ chịu và cái suy nghĩ thách đấu một người lạ thật không thích hợp với nơi này. Georg và người của anh hầu như phát cuồng lên trong cố gắng mang lại cho cô và chú Coram những tháng ngày thú vị như có thể. Họ đối xử với Alanna bằng một sự chăm lo và tôn trọng mà cô chưa bao giờ được biết tới - kể từ thời làm tiểu đồng lẫn làm cận vệ, cũng như trong thời gian làm Người-Đàn-Bà-Phi-Ngựa-Như-Đàn-Ông.
Vào một ngày thu lành lạnh, Rispah cùng cô đi ra chợ phiên của bến cảng Caynn, nơi Alanna sử dụng một phần tiền tiêu vặt mà Sir Myles đã gửi đến để mua hai bộ áo dài, đồ lót của phụ nữ, giày và một chiếc khăn quàng thật đẹp. Lời nhận xét chế nhạo của Jonathan rằng cô thiếu nữ tính là một cái gai đâm thật sâu vào tâm khảm. Ánh mắt của Georg khi cô xuất hiện trong làn áo dài mềm mại màu tím biếc đã đóng góp rất nhiều cho việc chữa lành vết thương đó.
Đứng đầu trong tất cả, Georg hăm hở đọc nguyện ước qua từng ánh mắt cô. Anh dành thời gian dẫn cô đi dạo bên bờ biển, ngồi với cô những buổi tối dài lâu bên bàn cờ hoặc chỉ đơn giản chuyện trò. Trước đó, ở Corus, cả hai phải sống dưới ánh mắt kiểm tra nghiêm ngặt của người trong cung lẫn người trong thành phố. Giờ thật kỳ lạ, khi chỉ những người trong nhà biết họ đang ở Caynn, đột ngột hai người được sống riêng tư với nhau. Nếu Georg đang theo đuổi cô, cũng giống như thời gian trước đó, thì anh cũng làm chuyện này hết sức dè dặt.
“Tôi cứ mong anh ấy không quá rụt rè đến như thế, nếu anh thật sự đang tán tỉnh tôi”, một tối nọ cô tin tưởng thầm thì với anh bạn mèo Mãi Trung Thành, sau khi Vua Kẻ Trộm đã đưa cô về phòng ngủ. “Rất có thể anh ấy hoàn toàn chẳng theo đuổi tôi nữa. Rất có thể anh ấy cũng cho rằng tôi không đủ nữ tính. Không một dấu hiệu báo trước, một giọt nước mắt đột ngột lăn trên gò má. Cô hít một hơi thật sâu.
Cô nàng đang tự thương thân, anh bạn mèo Mãi Trung Thành nhận định, hoàn toàn không một chút cảm thương. Chính cô nàng đã thách thức và ép Jonathan phải nói ra những câu như thế. Em vốn biết cậu ta kiêu hãnh đến mức nào. Nếu em không đẩy cậu ta tới mức đó, chắc cậu ta không bao giờ nảy ra cái suy nghĩ là em không đủ nữ tính.
Alanna đỏ lựng lên vì giận dữ. Cô ném một cái gối về phía anh bạn mèo, nhưng bị trượt. “Bạn cũng quá đáng y hệt như chú Coram!”, cô gầm lên. Cô hoàn toàn quên mất mình đang ở đâu. “Nếu tôi có lỗi trong mọi chuyện, thì tại sao các người vất vả ở bên tôi mà làm gì? Tại sao các người không biến đi và cho Jonathan hưởng những lời khuyên bảo của các người? Tôi tin chắc rằng anh ta biết tôn trọng những lời đó hơn tôi!” Cô tóm lấy nắm đấm cửa, muốn nhao ra ngoài mà sập cửa thật mạnh, nhưng rồi cô dừng phắt lại. Cửa mở toang, trong khuôn cửa là Georg đang đứng. Hai cánh tay cuồn cuộn cơ bắp khoanh lại trước vồng ngực vạm vỡ.
“Nghe lỏm là không lịch sự!”, cô phun ra phè phè.
“Anh không nghi ngờ điều đó”, anh đồng tình với giọng dịu dàng. “Nhưng mặt khác - nếu em chỉ gầm lớn hơn một chút, thì chính Jonathan cũng nghe thấy là chàng ta đang có hai đồng minh bất ngờ ở bến cảng Caynn.” Anh chìa tay ra, chạm nhẹ vào bờ má cô. “Bé yêu, em không muốn kể cho anh nghe chuyện gì xảy ra ở sa mạc ư?”
Alanna lùi về trước sự đụng chạm của anh. Trái với ý muốn, nước mắt hối hả lăn qua mặt cô. “Em không thể, Georg”, cô mấp máy môi. “Đừng yêu cầu em điều đó, em xin anh!”
Anh thở dài. “Thôi được.” Anh xoay người và bước đi, bàn chân không hề tạo một tiếng động trên nền nhà. Alanna đóng cửa và nước mắt đưa cô dần chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, Alanna bẻ gẫy thói quen dậy sớm từ thuở làm tiểu đồng, cô ngủ thật sâu, mãi gần trưa mới thức dậy. Với một cơ thể mỏi mệt và ánh mắt lờ đờ, cô chập choạng đi xuống dưới. Khi nghe giọng Georg vẳng ra từ phòng làm việc, cô xoay lưng về phía bếp. Cô muốn trả thù cho việc anh đã nghe lỏm cô tối hôm qua. Vậy là cô rón rén nấp vào một góc cho phép cô nghe được tất cả.
“Vậy là cô nàng đó rất xinh đẹp”, Georg đang trầm ngâm nhận định.
“Thuộc dạng gái tóc vàng, cao lớn, thân hình tuyệt vời”, Marek hăm hở miêu tả. “Thật là vương giả. Cặp môi như của một nữ thần.”
“Cậu có chắc là hoàng tử cũng thích cô ta như cô ta thích cậu ấy?” Giọng gầm gừ trầm trầm này là của chú Coram. Alanna giật mình kinh ngạc. Tại sao chú Coram lại tham gia bàn chuyện với Georg và Marek?
“Có chứ, suốt ngày hoàng tử ở bên cô ta và cư xử như thể họ đã đính hôn rồi”, đó là câu trả lời của Marek. Giờ thì Alanna hiểu ra họ đang nói chuyện về ai. Cô đặt bàn tay lên cổ họng đột ngột đau nhói. “Nhà vua và hoàng hậu có vẻ đồng ý. Mỗi khi công chúa Josiane không ở bên hoàng tử, thì cô ấy lại chụm đầu bàn chuyện với hoàng hậu. Chắc là họ đang lên kế hoạch làm đám cưới.”
“Nhung cậu ta vẫn chưa cầu hôn mà”, Georg chen vào.
“Vào ngày tôi lên đường về đây thì mức tiền đặt cược trong thành phố đang cao vọt lên. Trước đó tình hình chung nằm ở mức năm ăn năm thua, nhưng giờ đã ngả sang thế cược cho cô ta”, Marek trả lời. “Stefan trong chuồng ngựa cung điện nói rằng, nếu quý hoàng tử là một cung điện và cô ta là một vị tướng chỉ huy tất cả các cánh quân hoàng gia thì Josiane không thể có cơ hội bao vây tốt hơn. Hoàng tử vừa về từ chuyến đi xa bí hiểm là người ta đã giới thiệu ngay cô ấy với hoàng tử và kể từ đó, hoàng tử không còn rời khỏi cô ta một bước.”
“Ta không nên cho con bé biết chuyện này”, chú Coram lo lắng nói. “Nó đã gần như nổi điên sau khi cãi nhau với cậu ta. Tôi thật không dám tưởng tượng nó sẽ làm gì nếu biết chuyện ấy.”
Alanna cắn xuống bờ môi đang run bắn và len lén rời cánh cửa. Vậy ra Jonathan đã tìm được người thay thế, mà quả là nhanh lẹ. Cô chạy ra ngoài hiên, đứng nhìn trân trân ra mặt biển. Trong khi cô ở đây đau khổ vật vã, làm bạn bè cô dở sống dở chết và đang cân nhắc đến chuyện ngỏ lời xin lỗi, thì anh ta khiêu vũ và tán tỉnh một nàng công chúa xa lạ tuyệt vời. Vậy là anh ta đâu có thật lòng khi ngỏ lời cầu hôn cô, còn cô thì đã cư xử như một con ngốc.
“Em nghe được bao nhiêu”, Georg bước ra hàng hiên với nét mặt nghiêm trang.
Alanna ném về phía anh một nụ cười vui vẻ giả tạo. “Em nghe được cái gì ấy hả? Em cần phải nghe chuyện gì hả?”
Anh khoác tay lên vai cô. “Bé con, anh không mù mà cũng không ngu. Em đã nghe cùng khi chú Coram, Marek và anh bàn luận về chiến công mới nhất của Jon. Anh có thể linh cảm thấy mỗi khi em ở gần, em có biết điều đó không? Đó là ánh mắt duy nhất mà pháp lực của anh cho phép anh có với em.”
Alanna ngạc nhiên bừng tình khỏi những dòng suy nghĩ u ám của cô. “Em quên phắt đi mất là anh có phép lực nhìn xa.”
“Nó hầu như vô tác dụng đối với em cũng như mọi người có phép lực, bọn em được bảo vệ bằng một lớp màn chắc chắn. Đằng nào thì phép lực nhìn xa của anh cũng không mạnh như của mẹ anh. Mặc dù vậy anh vẫn cảm nhận được mỗi khi em ở gần anh, qua đó mà anh biết là em đã nghe trộm.” Khi thấy Alanna không nói gì, anh tiếp tục: “Liệu bây giờ em có kể cho anh nghe, chuyện gì đã xảy ra giữa em và Jon ở sa mạc?”
Alanna buông cho vai trĩu xuống. Cô để Georg bế cô lên một chỗ ngồi trên tường hiên. Rồi anh ngồi bên cô. Khi cô nói khẽ: “Bọn em đã cãi nhau”, thì anh kéo cô bằng cánh tay đã để sẵn trên vai cô lại gần anh hơn. Chầm chậm, ngập ngừng, cô kể cho anh nghe tất cả, đến từng chi tiết nhỏ nhất, không tha thứ cho mình điểm nào. “Rất có thể em đã trưng ra một sự kiêu hãnh sai lầm”, cô thú nhận như thế khi đã kể xong. “Rất có thể sẽ chẳng có hại gì nếu em đi cùng anh ấy mà không bày ra cả một tấn tuồng, chỉ bởi vì anh ấy không hỏi em trước. Em không thích những gì anh ấy nói, nhưng thật lòng em cũng không muốn đuổi anh ấy đi.”
“Anh không nghĩ như vậy.” Giọng Georg khản đặc một cách bất thường. Lần đầu tiên kể từ khi cô bắt đầu kể chuyện, Alanna nhìn lên và gặp phải ánh mắt anh. Vua Kẻ Trộm xoay mặt cô đối diện với anh và đặt hai bàn tay nặng trìu của anh lên vai cô. “Anh rất mừng là cậu ta đã chỉ cho em thấy, đám quý tộc là loại người kiêu hãnh và vô ơn đến mức nào, rằng họ chỉ nghĩ đến bản thân họ, không nghĩ đến một ai khác.”
“Em cũng là người quý tộc”, cô thì thầm. Không cách nào thoát được ánh mắt đam mê khao khát của anh.
“Không. Em là cô bé ngọt ngào của anh và là người phụ nữ duy nhất mà anh có thể mong muốn trong đời.” Anh kéo cô lại gần hơn và hôn cô. Một thoáng, Alanna ngạc nhiên phản đối, nhưng rồi cô dịu xuống, đón hưởng nụ hôn và cảm giác được che chở mà vòng tay ôm chặt mang lại. Georg lùi về và nhìn cô thúc hối. “Ngoài hoàng tử Jonathan, trong biển vẫn còn rất nhiều cá đang bơi”, anh giải thích với giọng dịu dàng. “Và con cá đặc biệt này yêu em bằng cả trái tim lưu manh của nó.”
Alanna dịu người tựa vào anh và lại ngẩng mặt lên. “Em vui lắm”, cô thành thực thú nhận. “Thời gian này em cần tình yêu. Hôn em lần nữa đi!”
“Ồ không”, Georg nói và vất vả lấy hơi. “Nếu bây giờ anh hôn em lần nữa thì chuyện này sẽ dẫn đến chuyện khác và đây không phải là nơi thích hợp.”
“Thế thì mang em đến một nơi nào thích họp”, cô đề nghị. Khi anh chần chừ, cô thêm vào: “Em biết em làm gì, Georg. Và không phải chỉ vì Jon đã tìm thấy một người khác. Lẽ ra chuyện này đã phải xảy ra với chúng ta từ lâu rồi.”
Anh đứng dậy và hắng giọng. “Thôi được.” Đột ngột, anh cười lớn. “Đi với anh nào, em yêu.”
Nếu chú Coram có nhận thấy là cô đã chuyển đồ của mình sang phòng Georg thì hoặc là chú im lặng hoàn toàn hoặc là chú chỉ nói riêng với Rispah về vụ đó. Rõ ràng chú có vẻ vui rằng Alanna đã vượt qua được cơn thịnh nộ và cảm giác tự thương thân. Khi chị Rispah lần đầu tiên bắt gặp nữ hiệp sĩ trẻ tuổi rời phòng Georg, chị tặng cho cô một nụ cười rộng mênh mang. Các tay kẻ trộm khác không nói nửa lời. Chỉ có không khí trong ngôi nhà Azik thay đổi hẳn: Người ta vừa làm việc vừa huýt sáo, Marek pha trò với các cô gái, Rispah và Coram giống hệt một cặp trai gái mười bảy tuổi đang yêu.
Chỉ một thứ duy nhất làm vẩn đục những tuần lễ mùa thu trong ngôi nhà ở Ngõ Chó: Một cảm giác ngày càng lớn mạnh về thứ quyền lực tỏa từ Corus. Thoạt đầu Alanna lờ nó đi, bỏi cô cho rằng đó là hiện tượng đi kèm với cơn trầm cảm của mình. Nhưng cảm giác đó cứ dai dẳng bám mãi, cho tới khi cô phải nói chuyện với Georg về nó. Anh nhắc cho cô nhớ, Thom là người duy nhất trong Corus có đủ tài năng để tụ tập một sức mạnh như thế về mình. Vậy là cô liên tiếp gửi thư tới người anh trai sinh đôi. Nếu phép lực này không là của Thom, thì anh ấy cũng phải biết, ai (hay cái gì) là kẻ phải chịu trách nhiệm. Nhưng pháp sư trẻ tuổi không trả lời các lá thư của cô. Hai ngày trước Lễ Tôn Vinh Người Chết, khi Alanna gắng nhìn vào lửa trong lò sưởi của phòng Georg và liên hệ với Thom, thì cô chỉ thấy một đám mây đang tụ lại, một đám mây không cho con mắt tinh thần của cô nhìn vào trong.
“Em nhìn thấy gì?”, Georg hỏi khẽ khi cô vẫn còn nhìn trân trân vào quầng lửa tím.
Pháp thuật, Mãi Trung Thành trả lời khi Alanna không tỏ thái độ đã nghe thấy câu hỏi của Georg. Bao quanh toàn thành phố. Dù pháp thuật đó xuất phát từ Thom hay không - hoàn toàn không có khả năng để với tới cậu ta.
Georg liếc sang phía anh bạn mèo và thoáng nhăn mặt. Anh vẫn chưa quen nổi với tình trạng có lúc hiểu được lời Mãi Trung Thành, những lúc khác lại không. “Có một cách nào đó để tìm hiểu xem, liệu pháp thuật này có phải nhằm một mục đích u tối hay không?”
“Em không cảm nhận thấy điều gì độc ác trong đó.” Giọng Alanna thẫn thờ như thể cô đang nghĩ thành tiếng. “Và Thom chắc chắn sẽ không vui nếu bây giờ em phi ngựa vào thành phố và khuấy rối một thí nghiệm của anh ấy.”
Giá mà đó là nguyên nhân chính, Mãi Trung Thành nhận xét.
Alanna còn nhìn một hồi lâu vào những lưỡi lửa. Đột ngột, cô lắc đầu để suy nghĩ tỉnh táo trở lại, vỗ hai tay vào nhau và kết thúc pháp thuật với câu lệnh: “Cần như vậy!”
“Em muốn chờ sao?”, Georg hỏi với ánh mắt trìu mến. Alanna gật đầu. Anh chìa tay, kéo cô đứng dậy. “Thế thì tốt nhất hãy làm cho nơi chờ thành ấm áp dễ chịu, trong thời gian chờ đợi!”, anh cười khẽ, bế bổng cô lên rồi thả cô rơi xuống giường.
Ngày Lễ Tôn Vinh Người Chết sáng dần lên trong lạnh giá và bão tố. Những đợt sóng biển đập ầm ầm vào vách đá dưới nhà, gió lồng lộn giật đi tất cả những gì không được đóng đinh. Khi Alanna tỉnh dậy thì Georg đã ra đi. Anh có công việc phải thực hiện tại thủ đô. Trên tờ giấy để lại có ghi anh hy vọng sẽ quay trở lại trước khi trời tối, nhưng nếu phải ở lại lâu hơn thì anh sẽ chọn quán Bồ Câu Nhảy Múa tại Corus, thay vì mạo hiểm phi ngựa trong đêm. Anh nhắc Alanna đừng thức chờ anh, và nhắn cô đừng lo cho anh. Nếu cô ngoan ngoãn, anh sẽ mang về cho cô một sự ngạc nhiên - và nó sẽ không phải là đồ ăn trộm! Alanna bất giác mỉm cười về lời nhận xét cuối cùng này. Câu đùa này Georg đã dùng rất nhiều lần cho nhiều món quà mà anh tặng cô và Jon trong những năm qua của tình bạn giữa họ. Cay đắng thoáng dâng lên khi cô nghĩ đến Jon, nhưng chỉ một lúc sau cô đã vui vẻ trở lại. Georg rõ ràng yêu cô và cô bừng nở trong tình yêu của anh như một bông hoa nở ra trong ánh mặt trời ấm áp. Chưa bao giờ trước đó Alanna được người ta chiều chuộng và nâng niu như một món đồ vô giá. Jon luôn luôn cư xử với cô như với đồng đội, chỉ trừ những khi họ ngủ với nhau. Thường thì cô thích kiểu cách đó của anh, nhưng một phần nhỏ bé phản bội trong tâm trí cô vẫn khao khát những biểu hiện quan tâm đáng yêu mà anh tặng cho các cô gái nhà quý tộc. Bây giờ, Georg mang lại cho cô chính vẻ chăm sóc quan tâm đó, đồng thời anh cũng coi cô như một người bạn. Sự kết hợp đó khiến cô vui thích.
Tới trưa thì Alanna đột ngột mệt mỏi muốn ngất đi. Cô chỉ còn kịp bò lên giường, rồi chìm xuống một giấc ngủ sâu, không mơ mộng gì.
Cô tỉnh dậy khi trời đã tối đen như mực và cơn bão tru tréo lồng lộn ngoài những cánh cửa chớp. Cô chìa tay ra lệnh cho những cây nến trong giá nến đứng cạnh giường. Kể từ khi trở thành nữ phù thủy của người Bazhir, Alanna làm điều đó mà không cần suy nghĩ. Nhưng hôm nay không một ngọn nến nào cháy. Khi cô nhìn vào tâm khảm, cô chỉ thấy một chút xíu pháp lực. Mãi tới lúc đó cô mới phát hiện thấy viên ngọc lửa của cô bập bùng cháy sáng, mỗi lúc một khẩn thiết hơn, cây kiếm pha-lê âm u hát trong bao như đã từ bao tuần nay không thấy nữa.
Trong khi Alanna ngủ, đã có một thứ gì đó tới đây và hút đi phép lực của cô.
Cô châm nến bằng một nhánh củi rút ra từ lò sưởi, rồi cô đi sang phòng thư viện. Đã từ lâu cô định một lần nhìn vào những cuốn sách pháp thuật dày cộp có ở đây. Giờ có vẻ như thời điểm thích hợp đã tới.
Không thấy đâu bóng dáng Mãi Trung Thành khi cô chậm chạp đi qua những đoạn hành lang yên ắng. Marek và những người đàn ông khác đã đi cùng Georg. Rispah và Coram chắc chắn đang ở trong khu phòng của Rispah, Harra, cô bạn gái của Rispah, thường hay đi ngủ sớm. Những người hầu gái và trai đã đi về nhà họ sau một ngày làm việc. Alanna thấy cô đơn và bị bỏ rơi, bị tách rời khỏi tất cả. Lẽ ra cô phải bực bội mới phải chứ, vì đã bị ai đó hút trộm phép lực, vậy mà cô không bực nổi.
Phải gần tới nửa đêm cô mới gập lại cuốn sách cuối cùng và mỏi mệt giơ tay cọ mắt. Đúng như đã đoán, người anh trai song sinh của cô là người duy nhất có đủ sức mạnh và đủ gần cận với cô - đó là điều kiện quan trọng nhất cho việc hút phép lực của cô. Lẽ ra Alanna phải giận Thom lắm, vậy mà tình cảm của cô như đã chết rồi. Ngoài ra, cô lại lên một cơn mệt mỏi mới.
Đột ngột cô nghe thấy - vậy mà như không nghe thấy - một tiếng sấm, một tiếng nổ, khủng khiếp đến mức cả những giác quan hầu như đã tê hệt của cô cũng rung lên vì sốc. Cây kiếm pha-lê hú lên rồi câm bặt. Ở đầu đó Mãi Trung Thành buông ra một tiếng thét đau đớn. Vài giây sau, cửa mở ra và anh bạn mèo lao thẳng lên ngực Alanna. Cô an ủi Mãi Trung Thành, vuốt ve lông nó, ấp sát cơ thể đang run bần bật của nó vào mình. Tới cả một tiếng đồng hồ sau con mèo mới bình tĩnh lại đôi chút để thôi bám vào áo và nằm xuống lòng cô.
Cho dù đó là chuyện gì chăng nữa, nó cũng đã qua rồi, anh bạn mèo meo meo bằng giọng thật thảm thương, rồi ngáp. Cậu ta đã nói ra một câu thần chú đòi hỏi tất cả nhứng sức mạnh đó.
Alanna đưa anh bạn mèo quay trở lại phòng cô. Không một ai khác trong nhà động đậy, vậy là cô và Mãi Trung Thành là những người duy nhất có khả năng cảm nhận được chuyện vừa xảy ra. “Tốt nhất là ta quên vụ này đi”, cô khuyên anh bạn mèo khi treo cây kiếm pha-lê về chỗ. “Tôi e rằng Thom sẽ không đưa ra lời giải thích nào.”
Nhưng vào ngày hôm sau, Georg quay trở lại với một ngạc nhiên cho cô: một lá thư ngắn của chàng pháp sư trẻ tuổi. Người anh trai song sinh viết:
Alanna yêu quý nhất, có lẽ anh phải viết lá thư này từ trước, nhưng chỉ khi anh bạn Georg của em yêu cầu phải đưa ra một lời giải thích, anh mới hiểu rõ là có thể công việc hiện thời của anh sẽ ảnh hưởng tới em. Vào ngày Lễ Tôn Vinh Người Chết, anh sẽ làm một số thí nghiệm - tất cả đều rất bí mật và thần bí, và không hề có một ý nghĩa nào đối với những người không phảỉ là pháp sư, anh hứa với em như vậy. Công việc này rất tinh tế và đòi hỏi rất nhiều phép lực. Để có nó, anh sẽ hút phép lực của em, bởi em luôn chỉ sử dụng một phần rất nhỏ khả năng của mình. Anh biết, chắc chắn em sẽ không phản đối. Cho anh xin lỗi, nếu thời gian qua anh đã mang lại cho em một sự khó chịu hay âu lo nào.
Anh trai yêu quý em,
Thom
“Anh phản đối!”, Georg mắng mỏ khi cô kể lại. “Anh cảm nhận thấy cả thành phố rung lên khi cậu ta làm những “thí nghiệm” hấp dẫn của cậu ta! Chả lẽ anh trai em không thèm đếm xỉa gì đến những người bình thường như bọn anh?”
Sáng hôm đó Alanna đã viết cho anh trai mình một lá thư ngập thịnh nộ, đúng ý Georg vừa nói. Giờ cô mỉm cười và lắc đầu. “Trong các tu viện thờ thần Mithran anh ấy đã học được cách làm việc bí mật. Nếu bây giờ anh ấy thậm chí chẳng thèm hỏi trước em một câu, thì chắc chắn anh ấy không thèm đếm xỉa đến những người cũng có phép lực khác. Ta nên hàm ơn rằng anh ấy chỉ làm thí nghiệm, thay vì thực sự gây hư hại.”
Trong lá thư mà Thom gửi tới vào trước cuối tuần đó, trả lời thông điệp thịnh nộ của cô, người anh trai xin lỗi cô hết lời. Vì phép lực của cô đã dần dần hồi phục nên Alanna quyết định tạm để yên chuyện này. Cô tin rằng Thom sẽ không đời nào hút phép lực của cô mà không xin phép cô trước. Thêm nữa, rõ ràng là những thí nghiệm của anh ấy vào ngày Lễ Tôn Vinh Người Chết đã không hề để lại hậu quả tồi tệ cho ai.
Những bông tuyết đầu mùa rơi vào đầu tháng mười hai được Alanna chào đón bằng kinh hãi. Georg cười váng lên khi cô giở quần áo ấm ra và độn lên người một loạt lớp quần áo nào lụa nào bông. Cô trả lời trò trêu chọc của anh bằnh một cái nhún vai, bởi những thứ trò đùa như thế này cô đã phải chịu đựng suốt bao nhiêu năm qua từ phía bạn bè mình. Giờ cô thấy nhớ sa mạc hơn lúc nào hết; những lá thư hiếm hoi của Halef Seif càng khiến nỗi nhớ nhà tăng lên. Georg, nhìn thấy rõ những gì xảy ra với cô, giờ đây gắng hết sức mình để nghĩ từ trò này sang trò khác giúp cô giải khuây. Nhưng trong tuần lễ sau kỳ Hội Giữa Đông, Alanna đã dành trọn một ngày để xăm soi các bản đồ trong thư viện.
“Em không định bỏ nơi này đấy chứ?”, Georg hỏi khi họ ngồi ăn tối. Chú Coram và chị Rispah đến ngồi cùng với họ. Cả hai ngay lập tức ném về phía Alanna những cái nhìn lo âu.
Nữ hiệp sĩ trẻ tuổi đỏ lựng mặt lên và nhún vai. “Anh có thể đi cùng.”
Georg nhưón một bên mày.
“Anh ấy hả? Vào sa mạc hả?”
“Chắc là không ổn rồi”, Alanna buồn bã thú nhận, trong khi người hầu mới rót súp vào bát cô. “Nhưng mà ở đây lạnh quá. Hơn nữa em thấy bồn chồn.”
Đúng khi cô đưa thìa lên tới gần miệng thì Mãi Trung Thành vừa kêu lên chói gắt vừa lồng lộn nhảy thẳng lên bàn, khiến bát súp của Alanna bay vọt đi. Viên ngọc lửa của cô bốc lửa trắng. Georg giật Alanna lùi về. Coram đẩy bát súp của chú ra xa, Rispah nhao theo mụ hầu gái đang chạy trốn. Chỉ sau vài giây đồng hồ, chị đã quay trở lại và kéo theo ả đàn bà kinh hãi, trong một thế tóm không cho phép tù nhân cử động thiếu thận trọng.
Alanna duỗi tay. Một luồng sóng lửa tím biếc lướt qua đĩa bát để trên bàn. Mặt cô trắng bệch như thể muốn nôn ra lập tức khi cô nhìn Georg. “Tất cả các món ăn đều bị bỏ thuốc độc.”
Georg nhìn Rispah, chị nghiến răng giữ chắc ả hầu đang giãy giụa dữ dội. “Tôi tin rằng ta sẽ biết nhiều hơn một chút, nếu công nương cao quý không có ở đây”, chị giải thích với người em họ.
“Các người sẽ cần đến tôi đấy”, chú Coram nói. “Chú nhìn sang phía Alanna. “Cháu sang chờ ở thư viện.”
Alanna không phản đối khi Rispah, Coram và Georg dẫn ả hầu gái đang to mồm phản đối ra khỏi phòng. Cô xuống bếp và hỏi chuyện bà đầu bếp đang chuẩn bị đi về nhà. Bà cho cô biết, người hầu gái đó mới làm việc trong nhà này từ hai tuần lễ nay, vốn là người từ Corus lại đây. Cô ta nói cô ta sống với một người chú, nhưng bà đầu bếp đoán rằng, cô ta còn có một nguồn tiền khác từ một quán trọ, nơi cô ta mua vui cho khách đàn ông. Tuy nhiên, cho tới nay cô ta luôn im lặng làm gọn phần việc của mình. Giữa mùa đông rất khó kiếm được người làm tốt ở cảng Caynn.
“Một câu hỏi duy nhất nữa thôi”, Alanna nói, “sau đó tôi sẽ để Marek hoặc một người khác đưa bà về nhà. Cô ta có cầm theo một lá thư của băng trộm từ Corus, viết rằng có thể cho cô ta phục vụ Georg mà không phải lo ngại không?”
Bà nấu bếp hoảng lên khi thấy người ta có thể cho rằng bà cho kẻ lạ vào nhà mà không kiểm tra trước. Bà vội vàng mở sổ nội trợ, rút ra một tờ giấy nhàu nát dính đầy dầu mỡ mà người hầu đã mang tới đây. Trong giấy có ghi là người này đáng tin cậy. Chữ ký bên dưới là của một kẻ tự xưng là “Móng Vuốt”.
Orem đưa bà bếp về nhà. Alanna căng thẳng suy nghĩ. Cô thấy khả năng cao nhất là thuốc độc này nhắm vào Georg. Kể từ khi công tước Roger và Ibn Nazzir bỏ mạng, bản thân cô chẳng còn kẻ thù nào muốn cướp mạng cô.
“Gã Móng Vuốt đó là ai?”, cô hỏi khi Georg bước vào thư viện sau đó một tiếng đồng hồ, mệt mỏi và đẫm mồ hôi.
Vua Kẻ Trộm thoáng nhăn mặt và tự rót cho mình một cốc rượu mạnh.
“Một đứa trong đám con trai trẻ tuổi trong thành phố. Xấu xí như một con dê hủi - gã mất một mắt, trên mặt còn có một vết sẹo màu tím đậm vì bị đổ axit. Sao em hỏi vậy?”
Alanna đưa cho anh tờ giấy đã tạo đường cho ả gái giết người vào nhà. Cô xăm soi nét mặt rúng động của Vua Kẻ Trộm trong khi anh đọc giấy. “Cô ả có nói gì không?”
“Sao? A, có. Nó chỉ nói có một gã đã đưa tiền và thuốc độc cho nó.” Anh đặt tờ giấy sang bên và mỏi mệt đưa tay xoa mặt. “Chuyện kết thúc với nó nhanh quá.”
“Pháp thuật?”
Georg lắc đầu, thả người xuống chiếc ghế bành bọc da. “Ít nhất thì anh cũng không nhìn thấy. Nó có đeo ngang cổ một cái bùa hộ mạng, và khi bọn anh tháo bùa ra thì nó chết.” Anh thọc tay vào túi áo chẽn và rút ra một sợi dây chuyền có mặt nhỏ và tròn. “Đây. Em nhìn xem!”
Alanna chạm vào nó. Ngay lập tức cô cảm nhận thấy cái Ác; viên ngọc lửa của cô lóe sáng. Alanna giật tay về. “Ném nó vào lò sưởi!”
Georg ngạc nhiên nhưng nghe lời. Chiếc bùa rít lên rồi tan chảy. “Tại sao thế?”
“Nó được tẩm thuốc độc.” Alanna nhúng khăn tay của Georg vào rượu mạnh và chìa chiếc khăn ướt đẫm về phía anh. “Anh chùi tay đi, nhanh lên! Coram hay Rispah có chạm vào nó không?”
Anh vâng lời cô và nhăn mũi, khi hít phải hơi rượu. “Không, chỉ mình anh.”
“Anh cởi cái áo chẽn ra và ném vào lửa! Vật này không có phép lực. Nó được tẩm thuốc độc, chiết ra từ cây Hoa Lửa - loài cây này mọc ở Vùng Đồi Phía Nam. Cô thầy thuốc của bộ lạc Chim Ưng Nhuộm Máu là Farda có kể cho em nghe.”
“Nó tác dụng thế nào?”, Georg hỏi.
“Người ta phải chạm vào nó khá lâu, hoặc người ta phải uống nó hoặc bị nó thấm vào cơ thể qua một vết thương trên da. Chừng nào người ta còn chạm vào nó thì mọi việc còn ổn. Nhưng ngay khi cơ thể đã tiêu hóa hết lượng thuốc độc hoặc khi người ta bị cắt ra khỏi nguồn cung cấp...”.
“Thì người ta chết”, Georg trầm ngâm lẩm bẩm, mắt nhìn chiếc áo chẽn của anh bốc lửa. “Và nếu bị trộn ngầm món này vào thức ăn thì sẽ không ai linh cảm được điều gì.” Anh hoảng hốt nhìn cô. “Nó đã có trong thức ăn của chúng ta không?”
Cô lắc đầu. “Nếu có thì viên ngọc lửa đã cảnh báo cho em, hoặc thậm chí cả Mãi Trung Thành.” Cô nhìn xuống bạn mèo đang khoanh tròn trước lò sưởi. Bạn mèo ngáp và quật cái đuôi lên che mặt, điều đó có nghĩa là anh ta không muốn bị quấy rầy.
“Vậy ra là gã Móng Vuốt.” Georg thở dài và rót cho mình cốc rượu thứ hai. “Rất có thể có sự trợ giúp của một người đàn bà trộn thuốc.”
“Anh định làm gì?”
Anh nhún vai. “Anh cần phải làm gì bây giờ, em bé? Anh phải quay trở lại Corus, xem gã đó làm gì.” Anh đặt cốc sang bên và kéo Alanna lại gần. “Hãy đi với anh!”
Cô hoảng hốt lùi về. “Về Corus ư, Georg? Không thể được!”
“Tới một lúc nào đó thì em cũng phải đối mặt với Jonathan chứ?”, anh giải thích.
“Nhưng bây giờ thì chưa! Georg, tại sao anh lại muốn nhao trở lại thành phố như thế? Hãy cùng em xuống miền Nam! Cứ để cho đám kẻ trộm tìm một người khác cai trị.”
Georg lắc đầu. “Anh không thể bỏ rơi bọn họ, chừng nào vị trí của anh còn yếu như lúc này, Alanna. Những đứa con trai muốn thành danh sẽ truy giết anh đến cuốỉ đời. Ngoài ra... làm sao mà anh biết, liệu cái tay Móng Vuốt đó sẽ cư xử tốt với quân của anh? Anh có trách nhiệm với bọn họ cũng y như vua Roald có trách nhiệm với thần dân của ông ta và em có trách nhiệm với thần dân của em ở Trebond.”
Alanna siết chặt tay. “Em thì không thể quay trở lại Corus. Nếu em đi chung với anh, sớm hay muộn người ta cũng sẽ phát hiện ra em. Vụ bê bối này sẽ ảnh hưởng nặng nề đến Myles, bởi vì ông ấy bây giờ là cha nuôi của em. Còn nếu em vào cung, thì người ta sẽ nói đầy tai em rằng em phải ăn mặc như một công nương, rằng em phải lấy chồng đi và phải quên đi là đã có lần em giành được biển hiệp sĩ.”
Georg thở dài. “Vậy là xong. Anh không thể xoay lưng lại với băng trộm của anh, còn em thì không thể ngưng cuộc kiếm tìm phiêu lưu.” Anh cầm lấy tay cô. “Lên giường đi em! Nếu ngày mai anh phải lên đường về Corus, thì hôm nay ta phải chia tay cho tử tế.”
Một tuần sau khi Georg đi về Corus, Alanna cũng xuống miền nam, có chú Coram đi cùng. “Rispah sẽ chờ chú”, người lính già gầm gừ khi Alanna hỏi ông. “Bọn chú đã hứa với nhau. Cô ấy hiểu rõ là cháu chắc chắn sẽ còn bày ra một trò ngu ngốc nào đó chừng nào ta không ở bên cháu. Thế nên gắng để cho lão già này được yên thân một chút, hiểu chưa?”
Alanna thôi không hỏi cung nữa. Cô mừng là cô có một bạn đường cho chuyến cưỡi ngựa dài dằng dặc trở lại với mái lều của bộ lạc Chim Ưng Nhuộm Máu.