← Quay lại trang sách

Chương 4 COVENT GARDEN, LONDON

Trạm kiểm soát gần quảng trường Leicester đã buộc giao thông ngừng lại ở ngã tư Charing. Gabriel và Chiara nhanh chân băng qua đám khói ngột ngạt và ra đến đường Cranbourn. Những quán rượu và cà phê nằm dọc trên đường, phục vụ cho đám du khách đi lang thang vô định qua Soho vào bất cứ giờ nào, bất kể thời tiết nào. Bây giờ thì hầu như Gabriel đã quên hết xung quanh. Ông đang dán mắt vào màn hình chiếc điện thoại. Danh sách người chết ở Paris và Copenhagen đang tăng dần.

“Tệ đến mức độ nào anh?” Chiara hỏi.

“Hai mươi tám người ở Champs-Élysées và thêm ba mươi bảy người nữa ở vườn Tivoli.”

“Họ có biết ai chịu trách nhiệm không?” Chiara hỏi.

“Vẫn còn quá sớm để đưa ra một nhận định,” Gabriel nói, “nhưng người Pháp cho rằng có thể là al-Qaeda trong khối Hồi giáo Maghreb.”

“Chúng có thể phối hợp thành công một vụ tấn công giống vậy nữa không?”

“Chúng có người rải rác khắp châu Âu và Bắc Mỹ, nhưng những nhà phân tích ở Đại lộ King Saul luôn nghi ngờ khả năng của chúng để thực hiện một cú ngoạn mục kiểu Bin Laden.”

Đại lộ King Saul là địa chỉ của Cơ quan Tình báo đối ngoại Israel. Tòa nhà ở địa chỉ này đã từng có một tên dài nhằm cố tình đánh lạc hướng và đảm nhiệm những công việc không mảy may dính líu đến hoạt động thật sự của nó. Những nhân viên làm việc ở đây xem đó như là “Văn phòng” không hơn không kém. Ngay cả những nhân viên về hưu như Gabriel và Chiara không bao giờ hé môi về tên thật của tổ chức.

“Với em chuyện này có vẻ như không giống vụ Bin Laden,” Chiara nói. “Giống…”

“Baghdad,” Gabriel tiếp. “Số người chết cao so với các vụ tấn công ngoài trời. Điều này có thể cho thấy là kẻ sát nhân biết hắn đang làm gì. Nếu chúng ta may mắn thì có thể tìm được dấu vết hắn đã để lại.”

“Chúng ta?” Chiara hỏi.

Im lặng, Gabriel nhét điện thoại vào lại túi áo khoác. Ông và Chiara đến vòng xoay cuối đường Cranbourn, nơi giao thông rất hỗn loạn, ở đó có hai nhà hàng Ý – Spaghetti House và Bella Italia. Ông đưa mắt nhìn Chiara và nói nàng chọn.

Cau mày, Chiara nói: “Em sẽ không bắt đầu cuối tuần dài của em ở Bella Italia, anh đã hứa đưa em đi ăn trưa đàng hoàng.”

“Theo ý anh, chúng mình chỉ có thể tìm thấy quán ăn tệ hơn Bella Italia thôi.”

“Trừ khi mình sinh ra ở Venice.”

Gabriel mỉm cười. “Chúng mình có đặt bàn ở Orso, một nơi dễ thương, đường Wellington. Quán mang phong cách đặc biệt Ý. Anh nghĩ trên đường đi, mình có thể đi bộ qua Covent Garden.”

“Anh vẫn còn đủ sức?”

“Mình cần phải ăn,” ông nói, “và đi bộ sẽ tốt cho cả hai ta.”

Họ nhanh chân băng qua vòng xoay đến đường Garrick. Tại đó hai cảnh sát đô thị, trong bộ đồng phục màu chanh xanh lá cây đang hỏi chuyện một gã tài xế người Ả Rập trên chiếc xe tải màu trắng. Nỗi lo lắng của những khách bộ hành gần như có thể cảm nhận được. Gabriel nhìn thấy sự sợ hãi đích thực trên một vài khuôn mặt và trên vài khuôn mặt khác, sự quyết tâm xem mọi việc như bình thường. Chiara nắm chặt tay ông khi họ đi ngang qua các cửa tiệm. Nàng đã trông đợi kỳ nghỉ cuối tuần này lâu rồi và dứt khoát không muốn để những tin tức từ Paris và Copenhagen làm hỏng nó.

“Anh đã hơi nghiêm khắc với Julian,” nàng nói. “Hai trăm ngàn là mức gấp đôi giá bình thường của anh.”

“Đó là bức tranh của Titian, Chiara. Julian sẽ xoay xở tốt thôi.”

“Ít nhất anh có thể nhận lời ăn trưa với Julian để ăn mừng.”

“Anh không muốn ăn trưa với Julian, anh muốn ăn trưa cùng với em.”

“Julian có ý muốn thảo luận với anh.”

“Thảo luận gì?”

“Đối tác,” Chiara nói. “Ông ấy muốn chúng ta làm đối tác của phòng tranh.”

Gabriel chậm rãi dừng bước và nói: “Để anh nói rõ với em, anh hoàn toàn không có hứng thú trở thành một đối tác cho một công ty chỉ thỉnh thoảng mới có khả năng thanh toán như Phòng Mỹ thuật của Isherwood.”

“Tại sao không?”

Gabriel tiếp tục đi và nói: “Vì một chuyện, chúng ta không có khái niệm nào về việc kinh doanh.”

“Trước đây chúng ta đã điều hành phát đạt nhiều công ty.”

“Điều đó dễ khi có Cơ quan Tình báo chống lưng.”

“Anh không đủ niềm tin vào mình, Gabriel. Điều hành một phòng trưng bày tranh thì có gì khó nhọc?”

“ Cực kỳ khó. Và như đã thấy, Julian đã minh chứng hết lần này đến lần khác hết sức dễ vướng vào rắc rối. Ngay cả phòng tranh thành công nhất cũng có thể thất bại nếu đặt cược không tốt.” Gabriel nhìn về phía Chiara và hỏi, “Em và Julian đã sắp xếp việc này từ bao giờ?”

“Anh làm như em và Julian âm mưu gì sau lưng anh vậy?”

“Bởi vì thật sự là như vậy.”

Mỉm cười, Chiara thừa nhận. “Khi bọn em ở Washington, ngày khánh thành bức tranh Rembrandt. Julian kéo em sang một bên và cho biết rằng ông ta đang nghĩ đến khả năng sẽ nghỉ hưu. Ông ta muốn giao phòng tranh cho một người ông ta tin cậy.”

“Julian sẽ không bao giờ nghỉ hưu.”

“Em không chắc về điều đó.”

“Anh ở đâu lúc hai người bí mật bàn với nhau?”

“Em nghĩ rằng lúc đó anh ra ngoài để nói chuyện riêng với một phóng viên người Anh.”

“Tại sao cho đến bây giờ em mới cho anh biết?”

“Bởi vì Julian yêu cầu em.”

Gabriel tỏ ý bực mình bằng sự im lặng. Ông cho Chiara hiểu rõ nàng đã vi phạm một trong những nguyên lý cơ bản của hôn nhân. Bí mật, cho dù là tầm thường nhất đều bị ngăn cấm.

“Em xin lỗi, Gabriel. Đáng lý ra em phải nói, nhưng Julian đã rất kiên quyết, ông ta biết rằng anh sẽ từ chối.”

“Ông ta có thể bán phòng tranh cho Oliver Dimbleby trong nháy mắt và về nghỉ hưu tại một quần đảo vùng Caribbean.”

“Anh có nghĩ về điều gì sẽ xảy ra cho mình nếu Julian làm như vậy không? Anh có thực sự muốn phục chế tranh cho Oliver Dimbleby? Hay Giles Pittaway? Hoặc giả anh có nghĩ rằng anh sẽ làm một ít công việc bán thời gian cho Tate hoặc Phòng tranh Quốc gia không?”

“Có vẻ như em và Julian đã toan tính mọi thứ.”

“Đúng vậy.”

“Vậy thì có lẽ em nên làm đối tác của Julian.”

“Chỉ với điều kiện anh là người phục chế tranh cho em.”

Gabriel có thể nhận ra rằng Chiara nghiêm chỉnh. “Điều hành một phòng tranh không phải chỉ là việc tham dự tất các các buổi đấu giá đầy lý thú và những buổi ăn trưa trong những nhà hàng mà mình ưa thích trên đường Jermyn. Và chắc hẳn không thể xem đó là một thú tiêu khiển được.”

“Cảm ơn anh đã xem em như một người thiếu hiểu biết về nghệ thuật.”

“Em thừa biết là anh không có ý đó.”

“Anh không phải là người duy nhất đã rút ra khỏi Văn phòng, Gabriel. Em cũng vậy. Nhưng không như anh, em không làm hư tổn những bức tranh của các bậc thầy để cho qua thời gian.”

“Vậy thì em muốn trở thành một nhà buôn tranh? Em sẽ dùng thời gian để lục lọi những chồng tranh không ra gì nhằm tìm ra được một bức Titian nữa. Và lạy ơn Trời, em sẽ không bao giờ tìm ra.”

“Đối với em, điều đó không tệ lắm đâu.” Chiara nhìn xung quanh đường. “Và như vậy có nghĩa là chúng ta có thể sống ở đây.”

“Anh ngỡ rằng em thích Cornwall.”

“Em thích lắm chứ,” nàng nói. “Nhưng chỉ là không thích mùa đông ở đó thôi.”

Gabriel chìm vào im lặng. Ông đã tự chuẩn bị cho một cuộc nói chuyện như thế trong một thời gian rồi. “Anh nghĩ rằng chúng ta sẽ có con,” Gabriel nói.

“Em cũng đã nghĩ vậy,” Chiara tiếp. “Nhưng em đã bắt đầu nghĩ rằng không thực hiện được. Em cố gắng nhưng mọi thứ đều không được.”

Giọng nói Chiara đượm vẻ nhẫn nhục, điều mà Gabriel chưa bao giờ nhận thấy ở nàng. “Vậy thì chúng ta tiếp tục thử nhé.”

“Em chỉ không muốn anh thất vọng. Do lần sẩy thai, nên việc thụ thai lại rất khó đối với em. Ai biết được? Thay đổi môi trường có thể giúp em có thai lại. Hãy nghĩ về điều này đi anh,” Chiara bóp chặt tay Gabriel. “Đó là tất cả những gì em muốn nói đó anh yêu. Bây giờ chúng ta nên thực sự tận hưởng cuộc sống ở đây đi.”

Tại quảng trường lớn Italianate ở chợ Covent Garden, một diễn viên hài đường phố đang sắp xếp cho một cặp du khách chắc chắn là người Đức vào một tư thế gợi cảm. Chiara dựa vào cột để xem màn trình diễn trong khi Gabriel tỏ vẻ hờn dỗi, mắt ông chăm chú nhìn đám đông tụ tập tại quảng trường và trên ban công quán rượu Punch và Judy. Ông không giận Chiara mà giận chính bản thân. Nhiều năm nay quan hệ của Gabriel và Chiara xoay quanh công việc của ông. Chưa bao giờ ông nghĩ ra được rằng Chiara cũng có những ước vọng cho sự nghiệp của nàng. Nếu họ là một cặp bình thường thì Gabriel đã có thể nghĩ đến cơ hội. Nhưng đằng này họ không phải là một cặp bình thường. Trước đây họ đã là gián điệp cho một trong những cơ quan tình báo nổi tiếng. Và họ đã có một quá khứ quá đẫm máu để có một cuộc sống bình thường.

Tình trạng căng thẳng của cuộc cãi vã tan biến khi họ tiến về phía mái vòm bằng kính của chợ. Ngay cả Gabriel, người ghét đi mua sắm dưới mọi hình thức, cũng thích thú đi lang thang bên cạnh Chiara qua những cửa hiệu và gian hàng nhiều màu sắc. Đắm say trong hương nồng từ tóc Chiara, ông tưởng tượng đến buổi trưa hôm nay – một bữa ăn trưa yên tĩnh sau đó thả bộ về khách sạn. Và rồi, trong bóng tối của căn phòng mát lạnh, Gabriel sẽ từ từ cởi bỏ quần áo Chiara và làm tình với nàng trên chiếc giường rộng lớn. Giờ thì hầu như Gabriel đã xóa bỏ quá khứ và những chiến tích của ông chỉ là những chuyện bịa đặt trong đám bụi của những kho lưu trữ tại Đại lộ King Saul. Vẫn không loại bỏ được tính đề phòng – bản năng cảnh giác không cho Gabriel hoàn toàn cảm thấy bình an trong cuộc sống ngoài xã hội. Bản năng này ép ông phải phác họa trong tâm trí những khuôn mặt lướt qua trong khu chợ đông đúc. Và tại đường Wellington, khi cả hai sắp đến nhà hàng, bản năng này làm ông khựng lại ngay tại chỗ. Chiara giật mạnh cánh tay Gabriel. Rồi nàng nhìn thẳng vào mắt ông và nhận ra có điều gì đó không ổn.

“Nhìn anh giống như vừa gặp ma.”

“Không phải ma, mà là một xác chết.”

“Ở đâu?”

Gabriel hướng về một bóng người mặc áo khoác bằng len màu xám.

“Ngay đây nè.”