← Quay lại trang sách

Chương 5 COVENT GARDEN, LONDON

Có những dấu hiệu thông thường làm lộ tẩy những kẻ đánh bom cảm tử. Một cách vô tình, môi có thể thốt ra những lời cầu nguyện cuối cùng. Mắt có thể nhìn đờ đẫn trong phạm vi gần một cây số. Và mặt có thể tái xanh một cách không tự nhiên, chứng tích của việc gỡ bỏ vội vàng một hàm râu nhếch nhác chuẩn bị cho một điệp vụ. Xác chết không thể hiện những đặc điểm này. Môi của hắn mím chặt. Cặp mắt trong và cái nhìn tập trung. Và gương mặt hắn hồng hào. Hàm râu đã được hắn thường xuyên cạo.

Điều làm cho hắn khác thường là vệt mồ hôi chảy trên tóc mai bên trái. Tại sao hắn lại đổ mồ hôi vào buổi trưa lạnh lẽo mùa thu? Nếu hắn cảm thấy nóng thì tại sao tay hắn lại giấu trong túi áo khoác bằng len? Và tại sao cái áo khoác – đối với Gabriel là quá rộng – vẫn gài khuy rất kỹ? Và rồi còn dáng đi của hắn nữa. Ngay cả một người thanh niên khỏe mạnh cuối độ tuổi hai mươi cũng khó khăn giả vờ đi tướng bình thường khi được nai nịt gần hai mươi ba kilogram thuốc nổ mạnh, đinh và ổ bi. Khi xác chết đi ngang qua Gabriel trên đường Wellington, dáng đi thẳng đứng bất thường, giống như hắn đang cố bù lại số cân thêm vào xung quanh bụng và thận. Cái quần bằng vải gabardine của hắn rung lên theo từng bước, xương khớp bên hông và đầu gối lắc mạnh dưới sức nặng của quả bom. Có khả năng gã thanh niên mặc chiếc áo khoác quá khổ và đang đổ mồ hôi là một người vô tội đang đi mua sắm giữa ban trưa, nhưng Gabriel lại nghi ngờ. Ông tin rằng gã thanh niên đang đi phía trước mình vài bước là nỗi kinh hoàng cuối cùng của lục địa. Trước tiên là Paris, sau đó là Copenhagen và bây giờ là London.

Gabriel bảo Chiara tìm chỗ trú trong nhà hàng và nhanh chóng băng qua lề đường đối diện, ông theo dõi xác chết ở khoảng cách chừng hơn 90 mét và theo sau dấu hắn khi hắn đi vòng để vào cổng chợ Covent Garden. Có hai quán cà phê phía đông của quảng trường, mỗi quán đều đông khách ăn trưa. Trong ánh nắng, ba cảnh sát mặc đồng phục đứng giữa hai quán. Họ không để ý đến xác chết khi hắn vào cổng chợ.

Giờ thì Gabriel phải quyết định. Phương án hành động hiển nhiên là nói với cảnh sát mối nghi ngờ của ông – hiển nhiên, Gabriel nghĩ, nhưng đó không phải là cách tối ưu. Rất có khả năng phản ứng của cảnh sát khi ông tiếp cận là kéo ông sang một bên để hỏi, như thế sẽ mất nhiều giây quý báu. Tệ hơn là họ có thể đối chứng với gã thanh niên, một hành động chắc chắn làm hắn cho nổ bom. Mặc dù gần như mỗi nhân viên của Sở Cảnh sát đều được hướng dẫn cơ bản về chiến thuật chống khủng bố, nhưng ít người có kinh nghiệm hoặc có hỏa lực cần thiết để hạ gục một kẻ theo chủ nghĩa Thánh chiến Hồi giáojihad đã quyết tâm tử vì đạo. Gabriel đã có cả hai yếu tố này và trước đây ông đã ứng phó với những kẻ đánh bom cảm tử. Gabriel lướt qua ba người cảnh sát và vào bên trong chợ.

Xác chết giờ đang ở phía trước gần hai mươi mét, hắn di chuyển như một đoàn diễu hành trong một đoạn phim, theo những bậc thang trước tòa đại sảnh. Gabriel nghĩ rằng hắn mang chất nổ và mảnh đạn đủ để giết người trong bán kính gần hai mươi lăm mét. Theo đúng bài vở được huấn luyện thì Gabriel phải đứng ngoài vùng phá nổ gây chết người cho đến khi có thể di chuyển được. Tuy nhiên, hoàn cảnh buộc Gabriel phải thu ngắn khoảng cách và tự đặt mình vào tình thế rất nguy hiểm. Cú bắn vào đầu từ độ xa gần hai mươi lăm mét sẽ khó dù ở trong những điều kiện tốt nhất, ngay cả đối với một tay súng cừ khôi như Gabriel Allon và trong một khu mua sắm đông đúc như vậy gần như là không thể thực hiện được.

Cái điện thoại rung nhẹ trong túi áo khoác của Gabriel, ông lờ đi và quan sát xác chết đang ngừng lại ở rào chắn để xem đồng hồ. Gabriel để ý thấy gã đeo đồng hồ bên tay trái, điều đó chứng tỏ rằng kíp nổ gần như chắc chắn ở phía tay phải. Nhưng tại sao gã đánh bom cảm tử lại ngừng lại để xem đồng hồ? Giải thích đúng nhất là hắn đã được lệnh kết thúc cuộc sống của hắn và cuộc sống của bao nhiêu người vô tội khác vào đúng một thời gian được ấn định. Gabriel nghi ngờ chuyện này liên quan đến chủ nghĩa tượng trưng. Thường là như vậy. Quân khủng bố al-Qaeda và những nhánh quân của chúng rất thích chủ nghĩa tượng trưng, nhất là khi có liên quan đến những con số.

Giờ thì Gabriel đã khá gần xác chết để nhìn thấy cặp mắt của gã. Cái nhìn sáng và tập trung, một dấu hiệu tốt. Điều này chứng tỏ gã vẫn còn đang suy nghĩ về sứ mạng của minh thay vì nghĩ đến thú vui nhục dục chờ đón gã trên thiên đàng. Trên mặt gã sẽ biểu hiện cảm xúc khi bắt đầu nghĩ đến các tiên nữ thơm phức với cặp mắt sậm màu. Lúc đó Gabriel sẽ phải chọn lựa. Lúc này thì Gabriel cần gã ở lại trên thế gian lâu hơn chút.

Xác chết lại kiểm tra giờ. Gabriel liếc nhanh đồng hồ: 2:34. Ông lược qua những con số trong kho dữ liệu của bộ nhớ, tìm xem có mối liên quan nào không. Ông làm tất cả các phép tính: cộng, trừ, nhân, đảo ngược và sắp xếp lại thứ tự. Và ông nghĩ đến hai cuộc tấn công vừa qua. Vụ nổ thứ nhất xảy ra lúc 11:46, vụ thứ hai 12:03. Có khả năng các thời gian này tượng trưng cho những năm của Dương lịch, nhưng Gabriel không tìm ra mối liên quan nào.

Gabriel xóa giờ của các vụ tấn công trong trí, chỉ tập trung vào phút. Quá bốn mươi sáu phút, quá ba phút và Gabriel bỗng hiểu ra. Đối với ông, thời gian trở nên quen thuộc như những nét vẽ của Titian. Quá bốn mươi sáu phút, quá ba phút là hai mốc thời gian quan trọng nhất trong lịch sử khủng bố – thời gian chính xác của hai vụ không tặc đâm vào tòa nhà Trung tâm Thương mại Thế giới ngày 11/9. Chuyến bay 11 của hãng American Airlines đâm vào tháp phía bắc lúc 8:46 sáng, chuyến bay 175 của hãng United Airlines đâm vào tháp phía nam lúc 9:03 sáng. Chuyến bay thứ ba, dự tính đâm thành công vào mục tiêu buổi sáng đó là chuyến bay 77 của American Airlines, đã bay sang phía tây của Lầu Năm Góc. Giờ địa phương là 9:37 sáng, giờ London là 2:37 chiều.

Gabriel kiểm tra lại đồng hồ đeo tay. 2:35 qua vài giây. Gabriel nhìn lên và thấy gã thanh niên trong áo khoác màu xám lại di chuyển nhanh, tay thọc vào túi, có vẻ không để ý đến người xung quanh. Khi Gabriel đang theo hắn thì điện thoại của ông lại rung. Lần này ông trả lời và nghe giọng Chiara. Ông cho nàng biết là một kẻ đánh bom cảm tử sẽ sắp cho nổ tung khu Covent Garden và bảo Chiara liên lạc với Cơ quan Tình báo AnhMI5*. Ông nhét điện thoại vào túi và bắt đầu thu dần khoảng cách giữa ông và mục tiêu. Ông e rằng có nhiều người vô tội sẽ phải chết và không biết ông có thể ngăn chặn được không.

Security Service, thường được biết với tên gọi MI5 – viết tắt của “Military Intelligence Section 5”, là tên cũ sau này vẫn quen dùng.