← Quay lại trang sách

Chương 6 COVENT GARDEN, LONDON

Dĩ nhiên là còn một khả năng khác – khả năng người đàn ông đi trước Gabriel vài bước không có gì bên dưới áo khoác ngoài một ít cân thừa. Gabriel không thể không nhớ đến vụ Jean Charles de Menezes, người thợ điện gốc Brazil, bị cảnh sát Anh bắn chết tại trạm xe điện ngầm Stockwell ở London, vì bị nghi ngờ là một chiến sĩ Hồi giáo bị truy nã. Các công tố viên người Anh từ chối buộc tội cảnh sát liên quan trong vụ giết hại này, việc làm đã gây ra bất bình trong giới ủng hộ nhân quyền và những người theo chủ nghĩa tự do trên khắp thế giới. Gabriel biết rằng, trong trường hợp tương tự, ông không thể mong đợi một sự khoan dung. Điều này có nghĩa là ông phải chắc chắn trước khi hành động. Gabriel tin tưởng ở một điều: kẻ đánh bom, giống như một họa sĩ, sẽ để lại bút tích trước khi bấm kíp nổ. Hắn sẽ muốn nạn nhân của hắn biết rằng cái chết sắp đến với họ không phải vô nghĩa, họ phải biết rằng, họ là vật hy sinh cho thánh chiến thiêng liêng và nhân danh đấng Allah.

Giờ đây, Gabriel không có sự lựa chọn nào khác ngoài việc theo gã thanh niên và chờ đợi. Từ từ và cẩn thận, Gabriel thu ngắn khoảng cách, điều chỉnh lại đường đi để đường bắn không bị cản trở. Mắt Gabriel tập trung vào phần dưới sọ của gã thanh niên. Một ít centimét bên dưới là thân não, cốt yếu để kiểm tra sự vận động và các giác quan của thân thể. Bắn trật phần thân não có nghĩa là kẻ cảm tử có thể hoàn thành sứ mệnh bằng sự co giật chết người. Gabriel là một trong số ít người trên thế giới đã thực sự giết chết một tên khủng bố trước khi hắn có thể thực hiện cuộc tấn công. Ông biết rằng sự khác biệt giữa thành công và thất bại sẽ chỉ trong gang tấc, một phần nhỏ của giây. Thành công có nghĩa là chỉ một người chết, trong khi thất bại sẽ dẫn đến cái chết của hàng loạt người vô tội, có thể ngay cả sinh mạng của Gabriel nữa.

Xác chết đi qua cửa dẫn đến quảng trường, giờ đã đông người hơn. Một người đang chơi cello tác phẩm của Bach. Một người đóng giả Jimi Hendrix đang vật lộn với chiếc guitar điện. Một người đàn ông ăn mặc chỉnh tề đứng trên một cái thùng, đang hét một điều gì đó về Chúa và cuộc chiến Iraq. Xác chết đi thẳng về phía giữa quảng trường, tại đó màn trình diễn của diễn viên hài càng lúc càng đồi bại và đang làm hài lòng đám đông khán giả. Sử dụng những kỹ thuật được học khi còn trẻ, Gabriel lần lượt tách trong tâm trí từng tiếng động xung quanh ông. Ông bắt đầu bằng tiếng kéo căng dây đàn trong bản nhạc của Bach và kết thúc bằng tiếng cười rất ồn ào của đám đông. Ông liếc nhìn đồng hồ lần cuối cùng và chờ đợi xác chết để lại “chữ ký” trên hành động của mình.

2:36. Xác chết đã đi đến cuối đám đông. Hắn ngừng lại một vài giây như thể đang tìm một điểm trống nào để len vào. Hắn dùng vai đẩy hai người đàn bà đứng hai bên và làm họ giật mình. Gabriel đổi chỗ, cách bên phải gã thanh niên vài mét, đi ngang qua một gia đình du khách người Mỹ. Đám đông đứng chật cứng ở nhiều nơi. Với Gabriel, đây lại thêm một điều nan giải nữa. Trong trường hợp này dùng đạn rỗng đầu là lý tưởng, có thể gây hư tổn lớn cho mô của mục tiêu và cơ bản là giảm bớt nguy cơ có số thương vong cao vì đạn rỗng đầu xoáy xuyên suốt. Nhưng đạn của khẩu Beretta Gabriel sử dụng là đạn 9mm Parabellum thường. Do đó, đường đạn của Gabriel phải nhắm về phía dưới rất nhiều. Nếu không, xác suất Gabriel có thể lấy đi mạng sống của nhiều người vô tội thay vì cứu họ là rất cao.

Xác chết đã lách qua được đám đông và đang tiến thẳng về hướng diễn viên hài đường phố. Cặp mắt gã thanh niên bắt đầu nhìn chằm chằm vô hồn về phía sân. Môi hắn đang mấp máy. Lời kinh cầu cuối cùng… Người diễn viên đường phố tưởng lầm rằng gã thanh niên muốn tham gia trình diễn. Anh ta mỉm cười và đi về phía gã nhưng khựng lại khi trông thấy tay gã rút ra khỏi túi áo khoác. Bàn tay trái hơi mở ra. Tay phải nắm lại, ngón cái đưa lên sẵn sàng bóp cò. Gabriel vẫn do dự. Nếu như không có kíp nổ thì sao? Nếu như chỉ là một cây viết hoặc một thỏi son dưỡng? Ông phải chắc chắn. Hãy cho ta biết ý định, ông nghĩ. Ký tên đi.

Xác chết quay lại đối mặt với khu chợ. Từ ban công quán Punch và Judy, khách nhìn xuống và cười lo âu, một vài khán giả dưới quảng trường cũng vậy. Trong tâm trí Gabriel, tiếng cười được loại bỏ và hình ảnh dừng lại. Với Gabriel, cảnh tượng này như được Canaletto vẽ. Những hình bất động. Duy chỉ Gabriel, người phục chế tranh, là tự do di chuyển. Ông lướt qua hàng đầu khán giả và tập trung vào phía sau sọ gã thanh niên. Không thể bắn ở góc phía dưới. Nhưng còn một giải pháp khả thi khác để tránh thương vong: đường bắn phía trên sẽ làm viên đạn của Gabriel bay qua đầu khán giả và trúng vào mặt tiền của tòa nhà kế cận. Ông hình dung ra động tác theo từng thứ tự – chéo tay, phục người xuống, bắn, tiến lên phía trước – và chờ đợi xác chết ký tên mình.

Sự im lặng trong đầu Gabriel bị phá vỡ bởi một tiếng hét của một kẻ say từ ban công tiệm Punch và Judy – ra lệnh cho gã cảm tử di chuyển ra khỏi lối đi để buổi trình diễn được tiếp tục. Gã giơ tay lên khỏi đầu giống như kẻ chạy đua giơ tay khi chạm vạch đích. Một dây kim loại mỏng từ kíp nổ đến thuốc nổ lộ ra từ phía bên trong của cổ tay phải. Gabriel chỉ cần chứng cứ này. Ông đưa tay vào áo khoác và nắm lấy báng khẩu Beretta. Khi xác chết hét lên “Allahu Akbar”, Gabriel quỳ một chân và chĩa súng về phía mục tiêu. Đường bắn rõ ràng, may mắn sẽ không phát sinh thương vong khác. Nhưng khi Gabriel sắp bóp cò, thì hai bàn tay khỏe mạnh kéo khẩu súng về phía sau và hai người đàn ông đè ấn ông xuống sân lát đá.

Khi mặt ông chạm đất, Gabriel nghe tiếng nổ như sấm và cảm thấy hơi nóng rát bao phủ lấy mình. Trong một vài giây, Gabriel không còn nghe gì nữa. Và rồi tiếng la hét bắt đầu, một tiếng thét theo sau là một chuỗi gào thét. Gabriel ngẩng đầu lên và nhìn thấy một cảnh tượng như trong những ác mộng của ông. Chỗ nào cũng là những phần thân thể và máu. Hình ảnh của cơn ác mộng Baghdad trên sông Thames.