← Quay lại trang sách

Chương 12 GEORGETOWN, WASHINGTON, D.C.

Gabriel và Carter dừng lại ở sân thượng phía sau và ngồi vào ghế bằng sắt bên cạnh chấn song ở lan can. Carter đặt tách cà phê lên đùi và hướng mắt về ngọn tháp màu xám bên trên đại học Georgetown. Thật là một nghịch lý khi ngồi trước một khung cảnh mỹ miều thì Carter lại nói về một khu tồi tàn ở San Diego. Tại đó vào một ngày hè năm 1999, Rashid al-Husseini, một giáo sĩ người Yemen đã xuất hiện. Với tiền tài trợ của hội từ thiện Hồi giáo ở Saudi, gã Yemen này đã mua một cơ sở kinh doanh đang suy sụp và thành lập một đền thờ Hồi giáo, sau đó tìm kiếm tín đồ để thành lập giáo đoàn. Hắn tập trung tìm ở khuôn viên trường đại học San Diego, và đã thu phục một số sinh viên Ả Rập nhiệt tình và tận tụy. Những sinh viên này đến Mỹ để trốn khỏi sự áp bức của xã hội tại quê hương, để rồi lại bị lạc lõng và trôi dạt vào những ghurba, vùng đất của những người lạ. Là người duy nhất có đủ yếu tố trong công việc hướng dẫn họ, là con một của một viên chức chính phủ trước đây tại Yemen, Rashid được sinh ra tại Mỹ, nói tiếng Anh phổ thông, và không mấy hãnh diện khi được sở hữu tấm hộ chiếu Mỹ.

“Tất cả những linh hồn lầm đường lạc lối bắt đầu đổ vào đền thờ Hồi giáo của Rashid, trong đó có Khalid al-Mihdhar và Nawaf al-Hazmi.” Carter liếc nhìn Gabriel và tiếp, “Tôi cam đoan hai tên đó rất quen thuộc với anh.”

“Họ là hai tên không tặc cơ bắp của chuyến bay 77 của American Airlines, được chính Osama Bin Laden tuyển chọn. Vào tháng Giêng 2000, chúng có mặt ở buổi họp bàn kế hoạch tại Kuala Lumpur, rồi sau đó Đội CIA phụ trách về Bin Laden đã làm thế nào lại để mất dấu chúng. Sau này, mới tìm ra là cả hai đã bay về Los Angeles và có lẽ hiện nay vẫn còn ở Mỹ – điều này ông đã bỏ qua không nói với FBI.”

“Điều này muôn đời làm tôi xấu hổ,” Carter nói. “Nhưng đây không phải là câu chuyện về al-Mihdhar và al-Hazmi.”

Câu chuyện là về Rashid al-Husseini. Carter tiếp tục. Chẳng bao lâu, Rashid al-Husseini tạo được danh tiếng trong thế giới Hồi giáo như một nhà truyền giáo đầy ma lực, một người đã được Allah ban cho khiếu ăn nói tuyệt vời và quyến rũ. Những bài giảng của Rashid không chỉ được yêu cầu ở San Diego mà còn ở Trung Đông dưới hình thức băng ghi âm. Vào mùa Xuân 2001, Rashid được mời làm giáo sĩ ở một Trung tâm Hồi giáo có nhiều ảnh hưởng ở ngoại ô Washington, tại Falls Church, Virginia. Chẳng bao lâu, Nawaf al-Hazmi cũng đến đó cầu nguyện cùng với một người Hồi giáo trẻ, Hani Hanjour đến từ Taif.

“Một sự tình cờ,” Carter nói, “là vị trí của nhà thờ Hồi giáo ở Leesburg Pike. Nếu anh giữ bên tay trái về hướng Columbia Pike và đi vài dặm, anh sẽ đụng ngay mặt tiền phía tây của Lầu Năm Góc. Đó là lộ trình chính xác của Hani Hanjour sáng ngày 11/9. Lúc đó Rashid ở trong văn phòng và đã nghe tiếng máy bay bay qua trên đầu vài phút trước khi va chạm.”

FBI không cần nhiều thời gian để tìm ra sự liên quan của Hazmi và Hanjour với đền thờ Hồi giáo Falls Church, Carter nói, hoặc cho giới truyền thông đến gõ cửa nhà Rashid. Họ đối mặt với một giáo sĩ trẻ, ăn nói hùng hồn và giác ngộ, một người ôn hòa, thẳng thắng lên án vụ tấn công 11/9 và thuyết phục anh em đồng đạo Hồi giáo từ bỏ bạo lực và khủng bố dưới mọi hình thức. Nhà Trắng rất ấn tượng về sức lôi cuốn của giáo sĩ Hồi giáo nên Rashid được mời tham gia cùng với nhiều học giả và giáo sĩ Hồi giáo một buổi họp kín với tổng thống. Bộ Ngoại giao nghĩ rằng Rashid có thể là loại người hoàn hảo để làm cầu nối giữa nước Mỹ và một tỷ rưỡi người Hồi giáo đa nghi. Tuy nhiên, Cơ quan Tình báo lại có ý nghĩ khác.

“Chúng tôi nghĩ rằng Rashid có thể giúp thâm nhập vào căn cứ của kẻ thù mới,” Carter nói. “Nhưng trước khi chúng tôi tiếp cận hắn, chúng tôi cần làm rõ một số vấn đề. Cụ thể là, hắn có liên quan gì đến vụ âm mưu ngày 11/9, hoặc mối liên lạc của hắn với ba tên không tặc có phải hoàn toàn vô tình không? Chúng tôi xem xét hắn dưới mọi góc cạnh, bắt đầu bằng giả định bàn tay hắn đã vấy nhiều máu của dân Mỹ. Chúng tôi xem xét thời khóa biểu. Chúng tôi xem xét ai ở đâu và vào lúc nào. Và cuối cùng chúng tôi kết luận là thầy tế Rashid al-Husseini trong sạch.”

“Rồi sao?”

“Chúng tôi cử một sứ giả đến Falls Church xem liệu Rashid có muốn biến lời nói thành hành động không. Rashid tỏ ra tích cực với câu trả lời là có. Ngày hôm sau chúng tôi đưa hắn đến một nơi an toàn gần biên giới Pennsylvania. Và cuộc chơi thực sự bắt đầu.”

“Các ông lại bắt đầu quy trình kiểm tra đánh giá toàn bộ một lần nữa.”

Carter gật gù. “Nhưng lần này với đối tượng ngồi trước mặt chúng tôi, tay cột vào máy phát hiện nói dối. Chúng tôi tra hỏi hắn trong ba ngày, xem xét kỹ quá khứ và những mối liên hệ của hắn, từng chi tiết một.”

“Và câu chuyện của hắn đứng vững.”

“Hắn rất thành công và dễ dàng vượt qua sự kiểm tra. Cho nên chúng tôi thẳng thắn đề nghị kèm theo một số tiền lớn. Chiến dịch rất đơn giản. Rashid đi một vòng trong thế giới Hồi giáo, rao giảng lòng khoan dung và sự ôn hòa, cùng lúc cung cấp cho chúng tôi tên những ứng viên tiềm năng cho chính nghĩa của chúng tôi. Ngoài ra, Rashid sẽ để ý tìm kiếm những thanh niên nổi loạn, tỏ ra nhẹ dạ bởi những bài ru ngủ của Thánh chiến, chúng tôi thử nghiệm hắn ở nội địa, làm việc mật thiết với FBI, và sau đó chúng tôi mở rộng hoạt động của hắn ra quốc tế.”

Ba năm kế tiếp, hoạt động từ một căn cứ trong một vùng có số lượng lớn dân Hồi giáo ở phía đông London, Rashid đi ngang về dọc châu Âu và Trung Đông. Hắn thuyết trình trong các hội nghị, rao giảng tại các đền thờ Hồi giáo, và được phỏng vấn bởi những phóng viên nịnh bợ. Hắn tố cáo Bin Laden như một tên sát nhân, đã vi phạm lề luật của Allah và sự giảng dạy của các nhà tiên tri. Hắn nhìn nhận quyền tồn tại và hiện hữu của Israel và kêu gọi thỏa thuận hòa bình với Palestine. Hắn lên án Saddam Hussein như một kẻ chống Hồi giáo, mặc dù, theo sự tư vấn của những người huấn luyện trong CIA, hắn ngừng xác nhận sự xâm lấn của người Mỹ. Không phải lúc nào thông điệp của hắn cũng được khán giả ủng hộ, cũng như những hoạt động của hắn hạn chế trong thế giới vật chất. Cùng với sự hỗ trợ của CIA, hắn xâm nhập vào Internet, với ý định cạnh tranh với sự tuyên truyền về thánh chiến của al-Qaeda. Những người truy cập vào trang web sẽ được nhận dạng và theo dõi khi họ giao tiếp với nhau trên không gian mạng.

“Chiến dịch này được xem như một trong những thành công vượt bậc của chúng tôi để thâm nhập vào một thế giới, mà phần lớn, đối với chúng tôi vẫn còn hoàn toàn mờ ám, khó hiểu. Rashid cung cấp đều đặn những chuỗi tên cho những người huấn luyện hắn, tên của những kẻ tốt, tên những kẻ xấu, ngay cả cung cấp thông tin mách nước một vài toan tính âm mưu. Ở Langley, chúng tôi dành thời gian tôn vinh trí thông minh tuyệt diệu đã tuyển Rashid, chúng tôi nghĩ sẽ kéo dài mãi mãi, nhưng tất cả chấm dứt một cách đột ngột.”

Thánh địa Mecca là sự an bài khá thích hợp cho sự chấm dứt này. Rashid được mời để thuyết trình ở đại học, niềm vinh dự lớn lao cho một giáo sĩ bị nguyền rủa vì tấm hộ chiếu Mỹ. Vì lý do thánh địa Mecca không tiếp đón những kẻ ngoại đạo nên CIA đành để Rashid đi một mình. Hắn bay từ Amman đến Riyadh và một lần cuối cùng gặp gỡ một trong những người huấn luyện CIA, sau đó lên chuyến bay nội địa của hàng không Ả Rập Saudi đến Mecca. Bài thuyết trình của hắn được ấn định lúc 8 giờ tối hôm đó. Rashid không bao giờ xuất hiện. Hắn đã biến mất không để lại dấu vết.

“Mới đầu chúng tôi sợ rằng hắn đã bị một nhóm al-Qaeda địa phương bắt cóc và thủ tiêu. Nhưng sự thật không phải như vậy. Một vài tuần sau, vật sở hữu được đánh giá cao của chúng tôi xuất hiện trên Internet. Chàng thanh niên ôn hòa với lời nói hùng hồn và giác ngộ đã biến mất, thay vào đó là một kẻ cuồng tín say sưa thuyết giảng rằng phương cách duy nhất để đàm phán với phương Tây là hủy diệt.”

“Hắn đã lừa dối các ông.”

“Hiển nhiên là thế.”

“Từ bao lâu rồi?”

“Điều này vẫn còn chưa có câu trả lời,” Carter nói. “Một số người ở Langley tin rằng Rashid là kẻ lừa dối ngay từ đầu, một số khác cho rằng hắn bị dồn vào cái thế của một kẻ có tội vì đã làm việc như một gián điệp cho những kẻ ngoại đạo. Dù thế nào đi nữa, có một điều không thể chối cãi. Trong thời gian hắn đi du lịch đến thế giới Hồi giáo bằng tiền của chúng tôi, hắn đã tuyển dụng một mạng lưới gián điệp ấn tượng ngay trước mũi chúng tôi. Hắn là một bậc thầy săn tìm tài năng, có tay nghề cao trong thủ đoạn lừa dối và hướng dẫn sai đường. Chúng tôi mong rằng hắn chỉ làm công việc thuyết giáo và tuyển mộ, nhưng sự mong muốn đó đã đặt sai chỗ. Những cuộc tấn công ở Âu châu là tiệc ra mắt của Rashid. Hắn muốn thay thế Bin Laden, với vai trò một nhà lãnh đạo của phong trào Thánh chiến toàn cầu. Hắn còn muốn thực hiện điều mà Bin Laden không bao giờ có khả năng làm được sau ngày 11/9.”

“Tấn công kẻ thù nơi phương xa trên quê hương của họ,” Gabriel nói. “Máu người Mỹ đổ trên mảnh đất của họ.”

“Với mạng lưới được mua và do Cơ quan Tình báo Trung ương trả tiền,” Carter tiếp. “Làm sao anh có thể thích sự thật này khắc trên mộ bia của anh? Nếu điều Rashid đã một lần có tên trên bảng lương của Cơ quan Tình báo Trung ương được công bố…” Carter bối rối hạ thấp giọng. “Tiêu tan như tro, tất cả chúng tôi đều sụp đổ.”

“Ông muốn gì ở tôi, Adrian?”

“Tôi muốn anh làm cho vụ nổ bom ở Covent Garden là cuộc tấn công cuối cùng của Rashid al-Husseini. Tôi muốn anh đập tan mạng lưới hoạt động của hắn trước khi có thêm người chết vì sự điên rồ của tôi.”

“Chỉ có thế thôi sao?”

“Không,” Carter nói. “Tôi muốn anh giữ chiến dịch này hoàn toàn bí mật, đối với tổng thống, James McKenna và bộ phận còn lại của cộng đồng Tình báo Mỹ.”