Chương 13 GEORGETOWN, WASHINGTON, D.C.
Khi liên quan đến những mánh khóe lừa dối thì Adrian Carter là người theo chủ nghĩa giáo điều. Điều này có nghĩa là ông không thể nói nhiều trong phạm vi của nơi ẩn náu ngay cả khi nó thuộc về ông. Gabriel và Carter bước xuống cầu thang xoắn trước nhà cùng với một nhân viên an ninh theo sau. Họ đi về phía tây dọc theo đường N. Lúc bấy giờ hơn 9 giờ một chút. Đôi giày penny gõ nhịp nhàng lên vỉa hè lát đá đỏ, trong khi Gabriel di chuyển không gây một tiếng động nào. Một chiếc xe điện ngầm chật cứng người, rầm rầm chạy qua. Trong tâm trí Gabriel hiện ra hình ảnh chiếc xe điện ngầm đó bị xé toạc ra làm hai và chìm trong biển lửa.
“Rashid đã đi đâu sau khi rời Mecca?”
“Chúng tôi tin rằng hắn đã được những thành phần của các bộ lạc che chở ở thung lũng Rafadh thuộc Yemen. Nơi này không có pháp luật, không có trường học, hệ thống đường trải nhựa và ngay cả nguồn nước đáng tin cậy cũng không có. Thực tế là cả đất nước hoàn toàn khô héo như khúc xương. Có lẽ Sana là thủ đô đầu tiên trên trái đất không có nước.”
“Nhưng không thiếu chiến sĩ Hồi giáo.” Gabriel nói.
“Đúng vậy,” Carter đồng ý và tiếp. “Yemen đang trên đà trở thành một Afghanistan nữa. Hiện giờ thì chúng tôi bằng lòng với việc ném thường xuyên tên lửa Hellfire qua biên giới. Nhưng đây chỉ là vấn đề thời gian trước khi chúng tôi phải đích thân bước sang bên đó và dọn sạch cái bọn lầy lội ấy đi.” Carter liếc nhìn Gabriel và tiếp, “Nói tới lầy lội, thật sự là có đầm lầy ở Yemen dọc theo bờ biển và là nơi sản xuất những con muỗi to như chim ưng gây sốt rét. Lạy Chúa, thật là một nơi khủng khiếp.”
Tay chắp sau lưng, đầu cúi xuống, Carter im lặng bước đi trong một lúc. Gabriel khéo léo tránh một rễ cây lồi lên trên vỉa hè và hỏi không hiểu Rashid làm cách nào để liên lạc với mạng lưới gián điệp ở một nơi xa xôi hẻo lánh như vậy.
“Chúng tôi cũng chưa hiểu,” Carter trả lời. “Chúng tôi đoán là Rashid sử dụng những người trong bộ lạc địa phương để chuyển tin bằng phà đến Sana hoặc có lẽ qua vịnh Aden đến Somalia, nơi mà Rashid đã xây dựng mối liên hệ với nhóm khủng bố al-Shabaab. Một điều chúng tôi có thể chắc chắn là Rashid không dùng điện thoại, vệ tinh hay phương tiện nào khác. Hắn đã biết được khá nhiều về khả năng của người Mỹ khi còn là nhân viên của chúng tôi. Và giờ khi hắn đã qua bên kia chiến tuyến, hắn sử dụng những kiến thức đã học một cách hữu dụng.”
“Tôi không nghĩ là các ông cũng đã dạy hắn cách lên kế hoạch và đồng bộ hóa một loạt tấn công ở ba nước châu Âu.”
“Rashid có tài tìm và tuyển mộ người, và là nguồn cảm hứng của mọi người,” Carter nói, “nhưng hắn không phải là người chỉ huy khi hoạt động. Rõ ràng là hắn cùng làm việc với một người tài giỏi. Nếu tôi đoán không lầm thì những vụ tấn công ở châu Âu được một người giải quyết giúp hắn.”
“Baghdad,” Gabriel kết thúc câu nói của Carter.
“Viện Công nghệ MassachusettsMIT của quân khủng bố,” Carter gật đầu đồng ý. “Những sinh viên tốt nghiệp đều là tiến sĩ và họ cho thực tập sinh thích hợp làm việc với Cơ quan Tình báo và Quân đội Hoa Kỳ.”
“Thêm lý do để ông phải đối phó với chúng.”
Carter không trả lời.
“Tại sao là chúng ta, Adrian?”
“Bởi vì cơ cấu phức tạp của cơ quan chống Khủng bố của Mỹ đã phát triển đến độ chúng ta không tự tìm ra lối thoát. Con số cuối cùng chúng ta có là hơn tám trăm ngàn người có lý lịch trong sạch. Tám trăm ngàn, ” Carter lặp lại một cách hoài nghi, “vậy mà chúng tôi không thể ngăn cản một chiến sĩ Hồi giáo cho nổ bom ngay trung tâm quảng trường Thời Đại. Khả năng của chúng tôi trong thu thập thông tin là không có đối thủ, nhưng chúng tôi quá lớn và quá thừa để có hiệu quả. Cuối cùng thì chúng tôi là người Mỹ và khi phải đối mặt với một mối đe dọa, chúng tôi ném tiền ra để giải quyết. Đôi khi, chúng tôi nên nhỏ bé và nhẫn tâm. Giống như anh vậy đó.”
“Chúng tôi đã cảnh báo các ông về sự nguy hiểm khi tái tổ chức.”
“Và chúng tôi nên khôn ngoan nghe lời,” Carter nói. “Nhưng tầm cỡ của chúng tôi chỉ là một phần của vấn đề. Sau 11/9, xung đột bắt đầu xảy ra, và chúng tôi áp dụng chính sách cứu cánh biện minh khi giải quyết các vấn đề với kẻ thù. Lúc đó chúng tôi tránh đề cập đến tên kẻ thù, kẻo xúc phạm. Ở Langley, trách nhiệm chống khủng bố được xem như một rủi ro chính trị. Tất cả những sĩ quan giỏi nhất của Sở Mật vụ đều học tiếng Trung Quốc phổ thông.”
“Trung Quốc không đang tích cực âm mưu giết người Mỹ.”
“Nhưng Rashid thì có đó,” Carter nói, “và cơ quan tình báo của ta cho rằng hắn đang hoạch định một chuyện gì ngoạn mục trong một ngày rất gần. Chúng ta cần phá tan mạng lưới của hắn và chúng ta cần làm ngay. Nhưng chúng ta không thể thực hiện được điều đó nếu chúng ta phải hoạt động dưới lề luật mới do tổng thống Hope và kẻ đồng lõa có thiện chí là James McKenna đề ra.”
“Cho nên ông muốn chúng tôi làm công việc thiếu thành thật này thay ông.”
“Tôi cũng sẽ làm điều đó cho anh,” Carter nói. “Đừng cố gắng nói với tôi rằng anh không có khả năng. Văn Phòng là cơ quan tình báo theo định hướng phương Tây đầu tiên thiết lập một đội phân tích phong trào toàn cầu của Thánh chiến. Anh cũng là người đầu tiên nhận dạng Bin Laden như một tên khủng bố quan trọng và cũng là người đầu tiên bằng lòng giết hắn. Nếu như anh thành công thì ngày 11/9 đã không bao giờ xảy ra.”
Họ đến góc đường số 35. Lô nhà kế tiếp có hàng rào chắn tiếp cận với đường giao thông. Phía bên kia đường, học sinh của trường Holy Trinity đang nhảy dây và ném bóng ra đường, tiếng la hét vui vẻ vang dội khắp cả khu vực các tòa nhà xung quanh. Quang cảnh bình dị, tràn đầy sức sống, nhưng rõ ràng lại làm Carter khó chịu.
“Bộ An ninh Nội địa là một huyền thoại,” vừa nói Carter vừa nhìn đám trẻ. “Đây là một câu chuyện ru ngủ trẻ con làm cho họ cảm thấy an toàn ban đêm. Dù cho tất cả nỗ lực tốt nhất và tất cả tỷ đô la đã tung ra, phần đông nước Mỹ không thể được bảo vệ. Cách duy nhất để ngăn chặn mảnh đất Mỹ không bị tấn công là làm chúng tiêu tan trước khi chúng chạm vào bờ biển của chúng ta. Chúng ta phải xé tan mạng lưới của chúng và giết gián điệp của chúng.”
“Giết Rashid al-Husseini cũng là một ý hay.”
“Chúng tôi muốn thế,” Carter nói. “Nhưng điều này sẽ không khả thi cho đến khi chúng ta kiếm ra cách lọt vào đám tay chân thân tín nhất của hắn.”
Carter dẫn Gabriel về hướng bắc dọc theo đường số 35. Carter lấy ống điếu từ trong túi ra và lơ đãng nhét thuốc vào tẩu.
“Anh là người đã chiến đấu với bọn khủng bố lâu hơn ai hết Gabriel – hơn bất cứ ai, trừ Shamron, dĩ nhiên. Anh biết cách thâm nhập vào mạng lưới của chúng, và anh rất tuyệt trong việc này, thêm nữa anh biết hết ruột gan chúng. Tôi muốn anh thâm nhập vào trong mạng lưới của Rashid và tiêu hủy nó. Tôi muốn anh làm chúng biến mất.”
“Thâm nhập vào mạng lưới khủng bố của Thánh chiến không giống như thâm nhập Tổ chức Giải phóng PalestinePLO. Chúng gắn bó rất chặt chẽ với nhau nên khó chấp nhận người ngoài vào giữa cộng đồng, vả lại những thành viên của chúng không dễ mắc phải những cám dỗ trần thế.”
“Một bông hồng là một bông hồng và là một bông hồng. Một mạng lưới là một mạng lưới và cũng chỉ là một mạng lưới.”
“Ý ông là gì?”
“Cho là có khác biệt giữa khủng bố của nhóm Thánh chiến và nhóm Palestine đi, nhưng cơ cấu cơ bản thì giống nhau. Có người lên kế hoạch và bộ binh, người trả lương và quân nhu, người đưa tin và những nơi để ẩn náu. Ở điểm mà tất cả những thứ này giao nhau, sẽ có kẽ hở cần được khai thác bởi một người thông minh như anh.”
Một ngọn gió thổi khói ống điếu vào mặt Gabriel. Là thuốc lá pha trộn độc quyền cho Carter bởi một người bán thuốc lá ở New York, thuốc có mùi lá cháy và mùi lông chó bị ẩm. Gabriel đưa tay xua khói và hỏi, “Việc này sẽ diễn ra như thế nào?”
“Có nghĩa là anh đã nhận lời?”
“Không,” Gabriel nói, “có nghĩa là tôi muốn biết chính xác là sẽ tiến hành ra sao.”
“Anh sẽ hoạt động như một trạm ảo của Trung tâm chống Khủng bốCTC, giống như cách mà đơn vị khủng bố của Bin Laden đã hoạt động trước 11/9, nhưng với một sự khác biệt quan trọng.”
“Tất cả nhân viên ở Trung tâm Chống Khủng bố không biết là có tôi ở đó.”
Carter gật đầu. “Tất cả mọi công việc đều do tôi và nhân viên của tôi giải quyết. Khi tới lúc anh hành động, tôi sẽ giữ vai trò một cảnh sát chìm để chắc chắn là anh không vướng vào bất cứ một hoạt động nào của Cơ quan, cũng như họ sẽ không vướng vào những hoạt động của anh.”
“Tôi cần xem mọi thứ mà ông có. Mọi thứ, Adrian.”
“Anh sẽ được truy cập vào những vấn đề tình báo nhạy cảm nhất của chính quyền Hoa Kỳ, bao gồm những hồ sơ về Rashid và tất cả những phòng thủ của Cơ quan An ninh Quốc giaNSA. Anh cũng được phép xem tất cả những thông tin tình báo về ba cuộc tấn công do những cơ quan tình báo châu Âu gửi đến.” Carter ngừng một lúc và tiếp. “Tôi nghĩ với thông tin tôi vừa cung cấp cho anh cũng đủ để anh có hứng thú nhận lời làm việc cho chúng tôi. Dù sao đi nữa thì hiện nay, mối quan hệ của anh với khối châu Âu cũng không mấy khả quan.”
Gabriel không trả lời thẳng. “Quá nhiều tài liệu để tôi tự xem xét. Tôi cần sự giúp đỡ.”
“Anh có thể có tất cả mọi giúp đỡ mà anh cần, nếu chính đáng. Dựa trên tính cách nhạy cảm của thông tin tình báo, tôi cũng cần một người ở Cơ quan Tình báo trông chừng anh. Một người biết tính cách tinh nghịch của anh. Tôi đã có một ứng viên trong tâm trí.”
“Cô ta đâu?”
“Đang đợi ở một quán cà phê ở đại lộ Wisconsin.”
“Ông tỏ ra rất tự tin đó, Adrian.”
Carter ngừng lại và kiểm tra ống điếu. “Tôi không cần hạ mình xuống những tình cảm như thế,” ông tiếp tục nói một lúc sau, “tôi muốn nhắc anh vụ tàn sát trưa thứ Sáu vừa qua ở Covent Garden mà anh đã chứng kiến, và bắt anh nhìn đi nhìn lại những cảnh ấy mãi. Nhưng tôi sẽ không làm như vậy, vì không chuyên môn. Thay vì như vậy, tôi sẽ cho anh biết rằng Rashid có cả một đạo quân cảm tử giống như Farid Khan đang đợi để làm nhiệm vụ. Một đạo quân mà hắn đã tuyển mộ với sự giúp đỡ của tôi. Tôi đã dựng nên Rashid. Hắn là lỗi lầm của tôi. Và tôi cần anh tiêu diệt hắn trước khi một ai khác phải chết.”
“Có thể ông thấy khó tin, nhưng hiện nay tôi không có thẩm quyền nhận lời ông. Uzi phải đồng ý trước.”
“Ông ta đã đồng ý. Ngài thủ tướng của anh cũng vậy.”
“Tôi đoán chắc ông đã nói riêng với Graham Seymour.”
Carter gật đầu. “Bởi những lý do hiển nhiên, Graham muốn được cập nhật về sự tiến triển của anh. Ông ta cũng muốn được báo trước nếu anh phải hoạt động trên quần đảo Anh.”
“Ông đã lừa tôi, Adrian.”
“Tôi là một gián điệp,” Carter vừa nói vừa bật lại ống điếu. “Tất nhiên, tôi đã nói dối. Anh cũng vậy. Giờ anh phải nghĩ cách nói dối Rashid. Anh nên cẩn thận để nghĩ ra cách hành động. Rashid của chúng tôi rất giỏi. Tôi có nhiều kinh nghiệm xương máu về điều đó.”