← Quay lại trang sách

Chương 14 GEORGETOWN, WASHINGTON, D.C.

Tiệm cà phê nằm dưới chân đồi Book Hill Park ở cuối hướng bắc quận Georgetown. Gabriel gọi một tách cappuccino ở quầy và bước qua cửa hai cánh kiểu Pháp để đến một khu vườn nhỏ có những bức tường phủ kín nho. Ba bàn nằm trong bóng mát, người phụ nữ ngồi một mình đọc báo ở bàn thứ tư dưới ánh sáng mặt trời. Cô mặc bộ đồ chạy bộ màu đen ôm chặt lấy hình dáng mảnh mai và mang đôi giày thể thao màu trắng tinh. Mái tóc vàng dài đến vai được chải thẳng ra sau và buộc bằng một sợi thun ở gáy. Dù cặp kính mát che đôi mắt, nhưng vẫn không che được vẻ đẹp tuyệt vời của cô. Cô gỡ kính và nghiêng mặt cho Gabriel hôn nhẹ khi ông đến gần. Cô lộ vẻ ngạc nhiên khi nhìn thấy Gabriel.

“Tôi đã mong người tôi gặp sẽ là ông,” Sarah Bancroft nói.

“Adrian không nói với cô là tôi sẽ đến sao?”

“Ông ta là người quá lỗi thời để làm điều đó,” Sarah vừa xua tay vừa nói. Giọng nói và cung cách của Sarah như thuộc một thế hệ khác, giống như đang nghe một nhân vật của tiểu thuyết Fitzgerald. “Tối qua, ông ta gửi cho tôi một e-mail mật bảo tôi có mặt ở đây lúc chín giờ. Tôi phải ngồi chờ đến mười giờ ba mươi, nếu không có ai xuất hiện, tôi phải rời quán và đi làm như thường lệ. Ông đến là tốt rồi, ông cũng biết là tôi rất ghét bị cho leo cây.”

“Theo tôi thấy thì cô có đem theo vài thứ gì để đọc,” vừa nói Gabriel vừa liếc nhìn tờ báo.

“Ông không đồng ý?”

“Luật của Văn phòng cấm nhân viên đọc báo trong quán cà phê vì quá lộ liễu.” Ông ngừng rồi tiếp, “tôi nghĩ bọn tôi đã huấn luyện cô tốt hơn thế, Sarah ạ.”

“Các ông đã làm điều đó, nhưng thỉnh thoảng tôi cũng muốn xử sự như người bình thường. Và một người bình thường lâu lâu cũng muốn cảm thấy thoải mái khi ngồi đọc một tờ báo trong một quán cà phê vào một buổi sáng nắng ấm mùa thu.”

“Với một khẩu Glock giấu ở thắt lưng cô ta.”

“Cảm ơn ông, đó là người bạn đồng hành thường trực của tôi.”

Sarah nở một nụ cười u sầu. Là con gái một nhà điều hành giàu có của ngân hàng Citibank, Sarah đã trải qua phần lớn thời thơ ấu của mình ở châu Âu, hấp thụ một nền giáo dục cùng với ngôn ngữ và một phong cách hoàn hảo của châu Âu. Cô đã quay về Mỹ và theo học tại Dartmouth, và tiếp tục, sau một năm học tại Viện Mỹ thuật có uy tín Courtauld ở London, cô đã trở thành người phụ nữ trẻ tuổi nhất được cấp bằng tiến sĩ về Lịch sử Mỹ thuật tại Harvard.

Nhưng chẳng phải sự giáo dục có giá trị của Sarah Bancroft đã đưa cô vào thế giới tình báo, mà là đời sống tình cảm của cô. Khi đang hoàn tất luận án thì Sarah hẹn hò với Ben Callahan, một luật sư trẻ. Chẳng may Ben Callahan đã đáp chuyến bay 175 của United Airlines vào sáng ngày 11 tháng Chín, 2001. Trước khi máy bay đâm xuống tháp phía nam tòa nhà Trung tâm Thương mại Thế giới, Ben đã xoay xở để có thể gọi điện thoại. Cú điện thoại dành cho Sarah. Với sự “đồng ý” của Adrian Carter và với sự cố của bức tranh van Gogh bị mất, Gabriel đã gài Sarah vào đoàn hộ tống một tỷ phú Ả Rập, Zizi al-Bakari trong một cuộc thách đố đấu giá nhằm tìm ra kẻ chủ mưu tinh khôn khủng bố ẩn nấp trong đó. Sau khi chiến dịch kết thúc, Sarah đã tham gia vào CIA và được bổ nhiệm qua Trung tâm Chống Khủng bố. Từ đó cô đã duy trì mối quan hệ mật thiết với Văn phòng và đã làm việc với Gabriel cùng đội của ông trong nhiều chiến dịch. Ngoài ra Sarah cũng có một người tình ở Văn phòng, Mikhail Abramov, một sát nhân và một sĩ quan tình báo. Việc không đeo nhẫn cho thấy là mối quan hệ tình cảm tiến triển chậm so với mong ước của Sarah.

Như đọc được tư tưởng của Gabriel, Sarah nói “Mối quan hệ của bọn tôi lúc thế này lúc thế kia.”

“Và bây giờ thì sao?”

“Đã chấm dứt,” Sarah nói. “Hoàn toàn chấm dứt.”

“Tôi đã từng nói với cô đừng dính líu đến một người đàn ông giết người vì đất nước của mình.”

“Ông nói đúng Gabriel, ông luôn luôn đúng.”

“Vậy chuyện gì đã xảy ra?”

“Tốt hơn là tôi không nên đi sâu vào những chi tiết bẩn thỉu.”

“Anh ta nói với tôi rằng anh ta yêu cô.”

“Anh ta cũng nói như vậy với tôi. Thật buồn cười khi tôi đã tin vào điều đó.”

“Anh ta có gây thương tổn cho cô không?”

“Tôi không nghĩ rằng mình lại có thể để cho bản thân bị đau khổ lâu hơn nữa.” Một lúc lâu sau Sarah mới mỉm cười. Cô đã không thành thật và Gabriel có thể thấy điều đó.

“Cô có muốn tôi nói với anh ấy không?”

“Lạy Chúa, không.” Sarah nói. “Tôi đã tự mình làm cuộc đời mình quá rắc rối rồi.”

“Anh ta đã phải trải qua những chiến dịch khó khăn, Sarah. Lần cuối cùng là…”

“Anh ấy có kể cho tôi,” Sarah nói. “Đôi lúc tôi đã cầu mong cho anh ấy không sống sót trở về từ dãy Alps.”

“Cô không thực sự nghĩ vậy chứ?”

“Không,” Sarah đáp một cách miễn cưỡng, “nhưng nói được như vậy làm tôi dễ chịu.”

“Có lẽ kết thúc như vậy tốt hơn. Cô nên tìm một ai đó không sống phía bên kia thế giới. Một ai đó sống ở Washington.”

“Vậy tôi phải trả lời sao khi họ hỏi tôi làm việc ở đâu?”

Gabriel im lặng.

“Tôi không còn trẻ nữa, ông biết đó. Tôi sắp…”

“Ba mươi bảy tuổi,” Gabriel nói.

“Có nghĩa là tôi sắp thành gái già,” Sarah cau mày nói. “Tôi nghĩ tốt nhất ở thời điểm này, tôi nên mơ ước một đám cưới không nồng nàn với một người đàn ông lớn tuổi. Và nếu may mắn, hắn sẽ cho tôi một hay hai đứa con, mà tôi sẽ phải cố gắng dạy dỗ bởi vì hắn sẽ không mảy may quan tâm đến.”

“Chắc chắn là không tệ đến vậy.”

Sarah nhún vai và uống từng ngụm cà phê. “Ông và Chiara sao rồi?”

“Hoàn hảo,” Gabriel nói.

“Tôi đang sợ ông nói câu này,” Sarah thầm thì một cách tinh quái.

“Sarah…”

“Đừng lo Gabriel. Em đã dứt được tình cảm với ông từ lâu rồi.”

Hai người đàn bà trung niên vào vườn và ngồi đối diện ở bàn cuối. Sarah nghiêng người về phía trước, giả vờ thân mật và hỏi Gabriel ra phố làm gì bằng tiếng Pháp. Gabriel trả lời bằng cách gõ tay xuống trang đầu tờ báo.

“Từ khi nào món nợ cao ngất của quốc gia là một vấn đề đối với Cơ quan Tình báo Israel?” Sarah hỏi một cách tinh nghịch.

Gabriel chỉ vào câu chuyện đang ở trang đầu về cuộc tranh luận sôi nổi trong cộng đồng tình báo Mỹ về nguồn gốc của ba vụ tấn công ở châu Âu.

“Làm thế nào mà ông lại bị kéo vào?”

“Trên đường đi ăn trưa, Chiara và tôi đi tản bộ qua Covent Garden trưa thứ Sáu vừa qua.”

Mặt Sarah tối sầm lại. “Như vậy những báo cáo về một người đàn ông chưa được nhận dạng rút vũ khí trước vụ nổ bom…”

“Là đúng,” Gabriel nói. “Tôi đã có thể cứu mười tám mạng người. Tiếc thay những người Anh không để tôi thực hiện điều đó.”

“Vậy thì ông có biết ai là thủ phạm không?”

“Cô là chuyên viên về khủng bố mà, cô nói cho tôi biết đi Sarah.”

“Có thể những vụ tấn công được những quân sư của nhóm lãnh đạo al-Qaeda cũ ở Pakistan dàn dựng,” Sarah nói. “Nhưng theo tôi thì chúng ta đang đối đầu với một mạng lưới hoàn toàn mới.”

“Do ai lãnh đạo?”

“Một người với uy tín của Bin Laden, một người có thể tuyển mộ những chiến sĩ cho chính mình tại châu Âu và liên lạc với những nhóm khủng bố khác.”

“Cô có nghĩ đến ai không?”

“Chỉ có một,” Sarah nói. “Rashid al-Husseini.”

“Tại sao lại là Paris?”

“Vì lệnh cấm che mạng trên mặt.”

“Vậy còn Copenhagen?”

“Họ còn đang sôi sục vì những tranh biếm họa.”

“Còn London?”

“London là mục tiêu dễ đạt được. London có thể bị tấn công bất cứ lúc nào.”

“Không tồi đối với một người trước đây phụ trách bảo tàng Phillips Collection.”

“Tôi là một nhà sử học về Nghệ thuật, Gabriel. Tôi biết làm thế nào nối các điểm lại với nhau. Tôi còn có thể liên kết thêm nếu ông thích.”

“Cô làm ơn thực hiện đi.”

“Sự hiện diện của ông ở London đồng nghĩa với những lời đồn là thật.”

“Lời đồn nào?”

“Lời đồn về Rashid được Cơ quan Tình báo thuê sau ngày 11/9. Lời đồn về một ý tưởng hay nhưng đã trở nên xấu đi. Adrian đặt lòng tin vào Rashid, và hắn đã trả lại bằng cách xây dựng một mạng lưới ngay trước mũi ông ta. Giờ thì tôi nghĩ rằng Adrian muốn ông giải quyết vấn đề giùm ông ta – dĩ nhiên là ngầm bên trong.”

“Còn cách nào khác không?”

“Không, đối với vấn đề mà ông quan tâm,” Sarah nói. “Những việc này có liên quan gì đến tôi?”

“Adrian cần một người giám sát tôi. Hiển nhiên cô là ứng viên được chọn.” Gabriel do dự, rồi nói, “nhưng nếu cô thấy quá bất tiện cho cô…”

“Vì Mikhail?”

“Rất có thể cô lại làm việc cùng với anh ấy. Tôi không muốn tình cảm cá nhân xen vào làm ảnh hưởng đến công việc trôi chảy của nhóm.”

“Có bao giờ nhóm của ông làm việc trôi chảy đâu? Các ông là người Do Thái, các ông tranh đấu với nhau liên miên.”

“Nhưng tôi đã không bao giờ cho phép tình cảm cá nhân ảnh hưởng đến quyết định khi hành động.”

“Tôi là người chuyên nghiệp,” Sarah nói. “Dựa vào câu chuyện trong quá khứ, chúng tôi không nghĩ là mình cần nhắc nhở ông về điều đó.”

“Đừng.”

“Khi nào thì mình bắt đầu?”

“Chúng ta cần biết về Rashid hơn một chút nữa.”

“Chúng ta sẽ làm cách nào?”

“Qua hồ sơ của Cơ quan Tình báo.”

“Nhưng chúng là những hồ sơ chứa đựng những điều láo khoét.”

“Đúng vậy,” Gabriel nói. “Nhưng những lời nói láo này giống như những lớp sơn trên một bức tranh. Gỡ bỏ chúng đi. Chúng ta có thể nhìn thẳng vào sự thật.”

“Chưa ai nói như vậy ở Langley.”

“Tôi biết,” Gabriel nói. “Nếu họ làm được vậy thì tôi vẫn còn ở Cornwall và làm việc trên bức tranh Titian.”