Chương 18 GEORGETOWN, WASHINGTON, D.C.
Vào những tuần cuối cuộc đời ngắn ngủi nhưng lẫy lừng của mình, Farid Khan, người đã ám sát mười tám linh hồn vô tội trên mảnh đất hắn được sinh ra, đăng trên trang mạng của Hồi giáo hàng loạt than vãn về vấn đề hắn không đủ tiền để mua một món quà cưới xứng đáng cho chị gái mình. Hầu như hắn đã dự định không tham dự đám cưới để khỏi phải xấu hổ. Tuy nhiên, Dina vạch ra kẽ hở trong câu chuyện không đứng vững này. Allah đã ban cho gia đình Khan bốn người con trai, nhưng không có con gái.
“Tôi nghĩ hắn đề cập đến số tiền thanh toán cho cuộc tử vì chính nghĩa – một khoản thanh toán mà Malik đã hứa trả. Đó là cách làm của phong trào Hamas, luôn chăm sóc hậu sự tài chính của những shahid .”
“Thế rồi hắn có lấy được tiền không?”
“Một tuần trước vụ tấn công, Farid đăng trên mạng lần cuối rằng hắn đã được ban cho phương tiện để mua món quà cho chị gái mình. Cuối cùng thì nhờ ơn Allah, hắn cũng có thể tham dự lễ cưới.”
“Vậy là cuối cùng Malik cũng đã giữ lời hứa.”
“Đúng vậy, nhưng chỉ sau khi shahid của Malik dọa sẽ không thi hành sứ mạng. Mạng lưới khủng bố có thể đã có đủ tiền mặt trong tay để gây quỹ cho một loạt tấn công khác, nhưng nếu Rashid và Malik muốn trở thành một Bin Laden và Zawahiri mới thì…”
“Họ sẽ cần tiền đều đặn.”
“Chính xác.”
Gabriel tiến lên phía trước và nhìn dải thiên hà đầy tên, số điện thoại và những khuôn mặt. Ông quay lại và hỏi Lavon, “Theo anh thì phải cần bao nhiêu để thành lập một nhóm Thánh chiến khủng bố mới có thể thật sự bao trùm toàn cầu?”
“Phải cần hai mươi triệu,” Lavon trả lời. “Có thể nhiều hơn chút nếu anh cho chúng đi và ăn ở hạng nhất.”
“Nhiều tiền đó, Eli.”
Lavon liếc nhìn Gabriel và nói “Khủng bố đâu có rẻ. Anh đang nghĩ gì?”
“Tôi đang nghĩ là chúng ta có hai lựa chọn, chúng ta có thể ngồi đây, nhìn chằm chằm vào điện thoại và ma trận e-mail, hy vọng sẽ có một mảnh thông tin tình báo rơi xuống chân mình, hoặc…” Gabriel đổi giọng.
“Hoặc sao?”
“Hoặc chính chúng ta có thể làm những công việc của khủng bố.”
“Chúng ta phải làm gì?”
“Chúng ta sẽ cho chúng tiền, Eli. Chúng ta sẽ cho chúng tiền.”
❀ ❀ ❀Gabriel không cần thiết nhắc cho đội của ông về hai loại cơ bản của tình báo. Tình báo giao tiếp xã hội hoặc “humint”* theo thuật ngữ trong nghề và tình báo tín hiệu, còn được gọi là “sigint”*. Nhưng khả năng dò tìm nguồn tài chính được rót vào qua một hệ thống ngân hàng toàn cầu ở một thời điểm chính xác đã cho những gián điệp một loại tình báo thứ ba đầy quyền lực gọi là “finint”, hoặc tình báo tài chính. Phần lớn thì tình báo tài chính có độ tin cậy cao. Tiền không biết nói dối, vì nằm ở chỗ mà nó được rót. Thêm nữa, bản chất của tình báo là luôn để lại dấu vết điện tử qua các hành động. Từ lâu, quân khủng bố Hồi giáo đã học được cách lừa dối gián điệp phương Tây bằng những câu chuyện giả tạo, nhưng hiếm khi chúng lại dùng nguồn tài chính quý giá cho những công việc lừa đảo. Tiền thường trao cho những đặc vụ thật, thi hành những âm mưu thật. Hãy đi theo dấu vết của tiền, Gabriel nói, vì nó sẽ chiếu sáng ý định của Rashid và Malik như đèn sáng trên đường băng.
là tình báo nhằm tìm kiếm thông tin về nhân vật nào đó thông qua hoạt động của các điệp viên hoặc những cá nhân hợp tác tình báo nội bộ.
là tình báo thu thập thông tin qua việc sử dụng các thiết bị tiên tiến nhất như ra-đa hay các thiết bị nghe trộm.
Nhưng vấn đề mà Gabriel và đội của ông vật lộn trong thời gian còn lại của đêm dài không ngủ là làm cách nào để thực hiện mưu đồ này. Giả mạo tinh tế chăng? Gabriel nhấn mạnh là điều này không thể được, thế giới Thánh chiến Hồi giáo quá thiển cận để thực hiện điều đó. Nếu đội cố gắng ngụy tạo hoàn toàn một nhà hảo tâm Hồi giáo giàu có, quân khủng bố sẽ dẫn ông ta tới trước máy quay và cứa cổ ông ta bằng một con dao trét bơ. Số tiền phải đến từ một người có thành tích đáng tin cậy trong Thánh chiến. Nếu không, quân khủng bố sẽ không bao giờ chấp nhận. Nhưng tìm đâu ra một người hai mang như vậy? Một người được quân Thánh chiến xem như chính hiệu và vẫn sẵn sàng làm việc cho Israel hay cơ quan tình báo Mỹ. Yaakov đề nghị gọi cho Ông già. Có khả năng là ông ta có tên ngay đầu ngón tay bám đầy nicotine của mình. Còn nếu như ông ta không có thì chắc chắn ông ta phải biết tìm ở đâu.
Hóa ra là Shamron đã có một cái tên, ông ta thầm thì qua đường dây an toàn cho Gabriel, một vài phút sau bốn giờ sáng, giờ Washington. Shamron đã xem xét người này nhiều năm nay. Gabriel sẽ gặp rất nhiều rủi ro khi tiếp cận, về cả phương diện cá nhân và chuyên môn, nhưng Shamron đã có một tủ hồ sơ chứng cứ đáng kể để lời đề nghị được đón nhận một cách tích cực. Shamron đã nói ý định cho Uzi Navot và chỉ trong giây lát, Uzi đã tán thành. Và như vậy, với một nét từ cây bút bằng vàng kệch cỡm của Navot, sự trở về của Gabriel Allon, đứa con bướng bỉnh của tình báo Israel, đã hoàn tất.
Qua nhiều năm, thành viên của đội Barak đã tham gia vào nhiều cuộc tranh luận sâu rộng, nhưng không có cuộc tranh luận nào bằng những tranh cãi diễn ra trong những bức tường của căn nhà đường N vào buổi sáng tháng Mười hai này. Chiara loại bỏ ý tưởng như một sáng tạo nhưng không thực tế và rất nguy hiểm; Dina gọi đó là mất thời gian và tài nguyên quý báu chắc chắn sẽ không đi đến đâu. Ngay cả Eli Lavon, bạn thân và đồng minh của Gabriel, cũng ủ rũ về triển vọng thành công của chiến dịch. “Hóa ra là phiên bản của chúng ta về Rashid,” Eli nói. “Chúng ta sẽ khen ngợi chúng ta về sự thông minh. Và rồi, ngày nào đó điều này sẽ đập vào mặt chúng ta.”
Hơn cả sự ngạc nhiên của mọi người, Sarah là người bênh vực Gabriel. Sarah biết người mà Shamron đã chọn hơn cả mọi người và Sarah tin vào sức mạnh của sự cứu rỗi. “Cô ta không giống bố cô ấy,” Sarah nói. “Cô ta khác. Cô ta đã cố thay đổi mọi việc.”
“Đúng vậy,” Dina nói, “nhưng điều đó không có nghĩa là cô ta sẽ đồng ý làm việc với chúng ta.”
“Điều tệ nhất mà cô ấy có thể làm là từ chối.”
“Có thể,” Lavon buồn rầu nói. “Hoặc có thể điều tệ nhất cô ấy có thể làm là chấp thuận.”