← Quay lại trang sách

Chương 19 CÔNG VIÊN VOLTA, WASHINGTON, D.C.

Gabriel đợi đến khi mặt trời mọc mới gọi cho Adrian Carter, ông ta đang trên đường đến Langley, điểm dừng đầu tiên để bắt đầu một ngày kinh khủng. Buổi sáng phải dự phiên tòa làm chứng bí mật kín tại Điện Capitol, ăn trưa với đoàn gián điệp Ba Lan và cuối cùng họp về chiến lược chống khủng bố tại Phòng Tình huống Nhà Trắng*, chủ tọa không ai khác là James McKenna. Ngay sau sáu giờ chiều hôm đó, mệt mỏi và chán nản, Carter ra khỏi chiếc Escalade bọc thép tại đường Q và trong bóng tối nhá nhem, vào công viên Volta. Gabriel ngồi đợi ở một băng ghế gần sân tennis, cổ áo kéo cao che lạnh. Carter đến ngồi cạnh ông. Chiếc SUV vẫn nổ máy chờ ngoài đường một cách kín đáo như cá voi mắc cạn.

White House Situation Room: Phòng Tình huống Nhà Trắng là nơi có thể được xem là đầu não xử lý gần như tất cả chiến dịch quân sự – ngoại giao của mọi nội các Hoa Kỳ từ năm 1961 đến nay.

“Tôi hút thuốc có phiền anh không?” Carter vừa hỏi vừa tìm trong túi cái tẩu và bọc thuốc lá. “Tôi đã có một buổi trưa gian nan.”

“McKenna à?”

“Thực ra, chúng tôi hân hạnh đón tiếp tổng thống đến tham dự và tôi e rằng ông ta không chú tâm đến điều tôi phải nói.” Carter cỏ vẻ để hết sự quan tâm đến việc nhồi chiếc tẩu. “Tôi được đặc quyền bị bốn vị tổng thống rầy la trong thời gian phục vụ đất nước vĩ đại của chúng ta. Đó không phải là một trải nghiệm dễ chịu lắm.”

“Có vấn đề gì?”

“NSA đang thâu tóm một số câu chuyện phiếm đề cập đến một cuộc tấn công khác sắp xảy ra. Tổng thống cần những chi tiết chính xác, về vị trí, thời gian và vũ khí. Khi tôi chưa thể trả lời được, ông ấy khó chịu.” Carter đốt cái tẩu, ánh lửa chiếu lên nét mặt mệt mỏi của ông một lúc ngắn. “Cách đây mười hai tiếng, tôi đã muốn xem những lời phiếm là vô nghĩa. Nhưng giờ tôi biết là chúng ta phải đương đầu với Malik al-Zubair, tôi không lạc quan mấy.”

“Khi các sĩ quan chống khủng bố lạc quan thường là lúc những sinh mạng vô tội phải chết.”

“Có phải lúc nào anh cũng mừng vui thế không?”

“Mấy ngày vừa qua thật mệt mỏi.”

“Làm thế nào Dina tin thực sự là hắn?”

Gabriel kể lại những yếu tố cơ bản: thất bại của Malik khi xin Bin Laden hỗ trợ, cuộc họp tại căn hộ của Kernel Arwish ở Amman và thiết kế độc nhất của thắt lưng gắn bom. Carter không đòi hỏi thêm chứng cứ. Trong quá khứ, ông đã ít dựa vào chứng cứ để hành động và đã từ lâu, ông biết chúng sẽ xảy ra. Malik là loại khủng bố mà Carter sợ nhất. Malik và Rashid cùng hợp tác với nhau là cơn ác mộng tệ nhất đã biến thành sự thật.

“Theo thông tin hồ sơ,” Gabriel nói, “không ai bên trong CTC tìm được mối liên quan giữa Rashid và Malik. Dina là người đầu tiên tìm ra.”

“Cô ta thường là người tìm ra trước.”

“Vậy người ta sẽ làm gì với thông tin như vậy khi ở vào địa vị tôi? Người ta có đưa thông tin đó cho những nhân viên phân tích đang làm việc quần quật trong một xó của CTC không? Và người ta có báo cáo thông tin cho giám đốc và tổng thống không?”

“Người ta sẽ giữ thông tin này cho mình, nếu không chiến dịch của tôi sẽ tiêu tan ra từng mảnh.”

“Chiến dịch nào?”

Gabriel đứng dậy và dẫn Carter qua một cái băng ghế ghế khác nhìn xuống sân chơi. Chiếc xích đu đong đưa kẽo kẹt trong làn gió nhẹ, Gabriel cúi xuống gần tai Carter và thầm thì nhẹ nhàng kế hoạch đã được phác thảo.

“Nghe có hơi hám cứ như là Ari Shamron.”

“Ông có lý do tốt để nghĩ vậy. Vì lý do rất đúng đắn.”

“Anh nghĩ gì? Ý anh muốn nói gì? Một quyên góp vô danh cho hội từ thiện Hồi giáo mà anh chọn?”

“Thật ra, chúng tôi đang nghĩ đến cái gì đó có tính mục tiêu tự nhiên trực tiếp hơn một chút.”

“Một sự quyên góp thẳng cho kho bạc của Rashid?”

“Gần giống như vậy.”

Một trận mưa lá đổ xuống sân chơi trước cơn gió. Carter gạt một chiếc lá trên vai xuống và nói, “Sẽ mất nhiều thời gian.”

“Sự kiên nhẫn là một đức tính mà Adrian.”

“Washington không thể kiên nhẫn, họ thích làm mọi thứ một cách vội vã.”

“Ông có ý nào hay hơn không?”

Với sự im lặng nặng nề, Carter biểu lộ rõ ràng ông không có ý kiến nào. “Điều này rất thú vị,” ông thừa nhận. “Thú vị hơn là nó rất xảo quyệt. Nếu chúng ta thực sự trở thành nguồn tài trợ chính cho mạng lưới của Rashid…”

“Thì chúng ta sẽ sở hữu nó, Adrian.”

Carter đập cái tẩu vào cạnh băng ghế và từ từ cho thuốc vào. “Đừng vội phấn khích quá. Cuộc nói chuyện này chỉ là giả thuyết trừ phi anh có thể thuyết phục một tên Hồi giáo giàu có tín ngưỡng với Thánh chiến, nhiều uy tín với Thánh chiến để làm việc với anh.”

“Tôi có bao giờ nói là dễ đâu.”

“Nhưng hiển nhiên là anh có một ứng viên trong ý nghĩ.”

Gabriel nhìn về phía nhân viên an ninh của Carter đang từ từ đếm bước trên sân bóng rổ.

“Có chuyện gì?” Carter hỏi. “Anh không tin tôi?”

“Không phải tôi không tin ông, Adrian. Mà là không tin tám trăm ngàn người khác trong cộng đồng tình báo của ông. Đây là những người có thể truy cập vào những thông tin tối mật và được phép làm những chuyện tối mật.”

“Ta vẫn còn biết cách phân loại những thông tin mà.”

“Ông hãy nói điều này với các bạn và đồng minh của ông, họ cho phép ông tìm kiếm cật lực những người cho phép ông đặt những căn cứ tối mật trong lãnh địa của họ. Tôi tin chắc là ông hứa với họ là chiến dịch sẽ được giữ kín. Nhưng tiếc thay! Thật sự là thông tin sẽ được tung ra trên trang đầu tờ Washington Post .”

“Đúng vậy,” Carter buồn rầu đáp, “Dường như tôi có đọc đâu đó một điều như vậy.”

“Người mà chúng tôi nghĩ đến từ một đất nước có quan hệ mật thiết với đất nước ông. Nếu như thất thoát tin là người này đang làm việc cho chúng ta…” Gabriel hạ thấp giọng. “Sự thương tổn không dừng ở những bản tin làm nao núng xấu hổ trên báo. Nhiều người có thể chết đó Adrian.”

“Ít ra hãy cho tôi biết kế hoạch tiếp theo của anh.”

“Tôi cần phải tìm kiếm một người bạn ở New York.”

“Tôi biết người đó không?”

“Chỉ qua danh tiếng thôi. Trước đây, cô ta là phóng viên điều tra có tài nổi bật của tờ Financial Journal ở London. Bây giờ cô ấy làm việc cho CNBC.”

“Chúng tôi có quy định không sử dụng phóng viên.”

“Nhưng chúng tôi thì không. Và cả hai ta đều biết, đây là một chiến dịch của Israel.”

“Nhưng anh hãy cẩn thận, chúng tôi không muốn nhìn thấy anh kết thúc trên tin tức buổi chiều đó.”

“Còn lời khuyên bổ ích nào nữa không?”

“Câu chuyện phiếm mà chúng tôi lượm lặt được có thể vô hại hoặc lừa đảo,” Carter đứng lên và nói. “Nhưng nếu một lần nữa nghĩ lại… câu chuyện phiếm này là có thật.”

Không thêm lời nào nữa, ông quay lưng đi về phía chiếc Escalade, do một nhân viên an ninh lái. Gabriel ngồi lại trên băng ghế, chăm chú nhìn ngọn gió vờn trên mặt đất, chiếc xích đu trống đong đưa trong gió. Một vài phút sau, ông rời công viên và đi bộ về phía nam xuống một con dốc thoai thoải của đường số 34. Hai người đàn ông dáng mảnh mai, đầu đội mũ bảo hiểm đen rồ máy hai chiếc mô tô và biến mất vào bóng tối. Ngay lúc đó, một hình ảnh lóe lên trong ký ức Gabriel – một người đàn bà tóc đen nhánh, mặt lo lắng đang quỳ gối bên cạnh thi thể bố bà ta tại bến Saint-Pierre ở Cannes. Tiếng máy xe mô tô xóa tan hình ảnh người đàn bà trong ký ức Gabriel. Ông thọc tay vào túi áo và bước đi, không nghĩ ngợi gì nữa, trong khi những chiếc lá vàng rơi.