← Quay lại trang sách

Chương 20 PALISADES, WASHINGTON, D.C.

Vào cùng lúc đó, một chiếc xe đậu vào lề đường trước một căn nhà gỗ ở miền lân cận Washington có tên gọi là Palisades. Chiếc xe Ford Focus và căn nhà là của Ellis Coyle, nhân viên CIA. Căn nhà là một cấu trúc nhỏ, có vẻ là một ngôi nhà đơn giản so với những ngôi nhà bình thường khác, là thứ đẩy giới hạn về tài chính của Coyle đi đến mức khó khăn. Sau nhiều năm ở nước ngoài, Coyle đã có khả năng muốn ổn định ở một vùng ngoại ô phía bắc Virginia, nhưng Norah muốn sống ở Washington, D.C. để tiện cho việc hành nghề của mình hơn. Norah, vợ Coyle là một bác sĩ về tâm lý trẻ em, một sự lựa chọn kỳ cục về nghề nghiệp, Coyle luôn nghĩ như vậy cho một người đàn bà không còn khả năng chăn gối sinh con. Chỗ đi lại thường xuyên bình dị của Norah, một lô nhà bốn căn dọc theo đại lộ MacArthur, đứng sững, đối diện với sông Potomac, con sông mà Coyle phải đi qua một ngày hai lần. Một thời gian, Coyle đã thử nghe nhạc New Age để xoa dịu tinh thần nhưng chỉ làm cho ông tức giận hơn. Ngày nay có những sách thu vào băng. Mới đây Coyle đã nghe xong tuyệt tác của Martin Gilbert về Winston Churchill. Thật ra do cây cầu Chain Bridge phải sửa chữa nên gần một tuần Coyle mới nghe xong quyển sách. Coyle luôn khâm phục Churchill vì sự quyết đoán của ông. Gần đây, Coyle cũng quyết đoán.

Coyle tắt máy. Ông phải đậu xe ngoài đường vì căn nhà mà ông mua gần một triệu đô la không có ga ra. Ông đã hy vọng căn nhà nhỏ sẽ đáng giá với vị trí địa đầu khu đất sát bờ sông của Washington, D.C., là căn nhà đầu tiên mà ông nghĩ có thể bán với giá hời để bù thêm tiền vào mua một ngôi nhà lớn hơn ở Kent hay Spring Valley hoặc có thể ngay cả Wesley Heights. Thay vì vậy, Coyle đã thất vọng thấy giá nhà leo thang quá tầm với của đồng lương mà chính phủ trả ông. Chỉ có những cư dân giàu nhất ở Washington – những luật sư hút máu, những kẻ vận động hành lang tham ô, những nhà báo chuyên về các nhân vật nổi tiếng với bài viết nào cũng làm giảm giá trị của chính phủ Liên bang – có khả năng thế chấp mua nhà ở những vùng lân cận này. Ngay cả ở Palisades, những nhà gỗ là lạ bị phá đổ và được thay thế bằng những nhà uy nghi. Láng giềng của Coyle, luật sư Roger Blankman vừa mới xây cho bản thân một ngôi nhà Nghệ thuật và Thủ công mỹ nghệ có hình thù kỳ quái che cả ánh sáng mặt trời trước đây chiếu xuống góc yên tĩnh mà Coyle ngồi ăn sáng. Cách xử sự thô lỗ như con nít của Blankman thường xuyên ảnh hưởng đến đất của Coyle, cũng giống như đội quân thiết kế cảnh quan luôn sửa lại cây bách xù và hàng rào nhà Coyle. Coyle trả đũa bằng cách đầu độc những cây bóng nước của Blankman. Coyle rất rõ hiệu quả của hành động vụng trộm này.

Giờ Coyle ngồi bất động trong xe, qua cửa sổ nhà bếp, ông nhìn chăm chú vào ngọn lửa trên lò. Ông có thể tưởng tượng ra những gì sẽ diễn ra sau đó, vì chỉ thay đổi chút ít đêm này qua đêm khác. Norah sẽ ngồi ở bàn trong bếp với ly Merlot đầu tiên, lật những lá thư và nghe một chương trình kinh khủng phát ra từ radio. Cô ta sẽ hôn ông một cách lơ đãng và nhắc ông rằng Lucy, con chó đen giống Labrador cần phải được dắt ra ngoài để đi dạo hằng đêm. Con chó, cũng như căn nhà ở Palisades là ý tưởng của Norah và một cách nào đó công việc của Coyle là đoán trước những yêu cầu tiểu tiện và đại tiện của con Labrador. Thường Lucy thích đi đến công viên Battery Kemble, một khu rừng ở sườn đồi, nơi mà những người phụ nữ đi một mình nên tránh xa. Những lúc khi đặc biệt cảm thấy nổi loạn, Coyle sẽ để Lucy đi đại tiện ở công viên thay vì dắt nó về nhà, bỏ mặc phân của Lucy trong công viên thay vì mang về nhà để vứt đi. Coyle cũng đã có những hành động nổi loạn khác – những hành động mà ông giữ bí mật đối với Norah và những đồng nghiệp ở Langley.

Một trong những bí mật của Coyle là Renate. Gần một năm trước, ông đã gặp cô ở một quán bar tại một khách sạn ở Brussels. Lúc đó từ Langley, Coyle đến để tham gia một buổi hội họp những viên chức chống khủng bố ở phương Tây; Renate là một phóng viên nhiếp ảnh đến từ Hamburg để chụp hình những người vận động cho nhân quyền cho tạp chí của cô. Hai đêm trải qua với Renate là những đêm đầy đam mê cuồng nhiệt nhất trong cuộc đời của Ellis Coyle. Họ gặp lại nhau ba tháng sau đó, Coyle đã viện cớ qua Berlin để trả tiền thuế, với đồng tiền thuế của người dân và sau đó một tháng khi Renate đến Washington để chụp hình một buổi họp tại Ngân hàng Thế giới. Việc ân ái của họ đạt đến một cấp độ khác, cũng như sự gắn bó với nhau. Renate là người đơn giản còn độc thân, cô cầu xin ông từ bỏ vợ. Coyle, mặt đầm đìa nước mắt, nói rằng ông không muốn gì khác ngoài chuyện từ bỏ vợ. Ông chỉ yêu cầu có một điều, ông cần thêm một ít thời gian nữa và sẽ không khó khăn gì. Coyle có thể truy cập vào những bí mật – những bí mật mà ông có thể biến thành tiền. Thời gian của ông tại Langley được tính từng ngày, cũng như những đêm với Norah và căn nhà nhỏ bé tại Palisades.

Ông bước ra khỏi xe và bước vào nhà. Norah mặc một cái váy không hợp thời và nhàu, mang đôi vớ dày, cùng một cặp kính hình bán nguyệt mà Coyle đặc biệt nhận thấy không hợp. Ông chấp nhận cái hôn thờ ơ và trả lời khi Norah nhắc ông dắt Lucy ra ngoài, “Dĩ nhiên rồi em yêu.” “Và đừng đi lâu quá, Ellis,” Norah nói, nhăn nhó nhìn tờ hóa đơn điện tử. “Anh biết rằng em cảm thấy cô đơn như thế nào khi không có anh ở nhà.”

Coyle sử dụng những kỹ thuật ông học được ở cơ quan để dập tắt tư tưởng có lỗi của mình. Bước ra ngoài, Coyle bị chóa mắt vì ngọn đèn chiếc Mercedes to lớn của Blankman khi hắn cho xe vào ga ra thứ hai trong dãy ga ra ba gian của hắn. Lucy gầm gừ một lúc trước khi kéo Coyle về phía đại lộ MacArthur. Phía đối diện của đại lộ là cổng vào công viên. Một bảng bằng gỗ màu nâu khuyến cáo không cho xe đạp vào và chó phải luôn luôn được cột dây cổ. Ở cuối tấm bảng, một phần bị che lấp bởi cỏ là một dấu phấn. Coyle thả dây cột Lucy và nhìn nó chạy nhảy tự do trong công viên. Sau đó ông lau vết phấn trên mũi giày và theo dấu chỉ dẫn.