← Quay lại trang sách

PHẦN HAI KHOẢN ĐẦU TƯ Chương 21 THÀNH PHỐ NEW YORK

Sáng hôm sau, một bản tin rất chính xác về một chuyện rắc rối của nhóm khủng bố mới xuất hiện trên tờ New York Times . Trên chuyến tàu tốc hành Amtrak Acela từ Washington về New York, Gabriel chú ý đọc câu chuyện được đăng. Người ngồi cạnh ông, một nhà tư vấn chính trị ở Washington, không ngừng hét lên trong điện thoại. Cứ mỗi hai mươi phút, một cảnh sát mặc quần áo phi quân sự, sải bước trên đoàn tàu dắt theo chó đánh hơi bom. Có vẻ như Bộ An ninh Nội địa cuối cùng cũng đã nhận ra là những chuyến tàu Amtrak đang vận chuyển những thảm họa khủng bố đang chực chờ xảy ra.

Khi Gabriel bước ra khỏi trạm Penn thì trời đang đổ một trận mưa làm rát mặt. Tuy vậy, Gabriel đi bộ lướt qua những con đường của khu trung tâm quận Manhattan. Đến góc đại lộ Lexington và đường Đông 63, Gabriel trông thấy Chiara đang nhìn kỹ vào cửa kính một tiệm giày, chiếc điện thoại áp vào tai phải. Nếu Chiara áp điện thoại vào tai trái, điều đó có nghĩa là Gabriel đang bị theo dõi. Nếu áp vào tai phải có nghĩa là Gabriel có thể tiếp cận mục tiêu an toàn.

Gabriel băng qua đại lộ số 5. Quấn chiếc khăn kaffiyeh trắng-đen quanh cổ, Dina ngồi trên bức tường đá bao quanh Công viên Trung tâm. Cách đó không xa về hướng nam, Eli Lavon đang mua một chai nước ngọt ở quán bên đường. Không một lời, Gabriel đi ngang qua Eli về phía gian hàng sách cũ ở góc đường Đông 60. Một phụ nữ hấp dẫn đang đứng một mình ở một giá đỡ sách, giống như muốn giết thời gian trước khi đến một cuộc hẹn. Khi Gabriel đến, người phụ nữ nhìn xuống đất nhiều giây, rồi sau đó nhìn Gabriel thật lâu, không nói. Tóc cô ta đen, nước da màu ô liu và cặp mắt to màu nâu. Cô ta khẽ mỉm cười. Không phải là lần đầu tiên mà Gabriel có cảm giác khó chịu như đang bị một hình vẽ trong tranh nghiên cứu.

“Tôi có cần thiết phải đi cái tàu điện ngầm chết tiệt đó không?” bằng giọng kênh kiệu của người Anh, Zoe Reed bực bội hỏi.

“Chúng tôi phải chắc chắn là cô không bị theo dõi.”

“Tôi nghĩ rằng sự xuất hiện của ông chứng tỏ là không có ai theo dõi tôi.”

“Đúng vậy.”

“Thật nhẹ nhõm,” cô ta nói một cách láu lỉnh. “Vậy thì ông phải đưa tôi ra quán Pierre uống một cái gì đó. Tôi đã phải lên phát sóng từ sáu giờ sáng nay.”

“Tôi e rằng gương mặt cô đã quá quen thuộc trên truyền hình. Cô đã hoàn toàn trở thành ngôi sao từ khi đến Mỹ.”

“Tôi đã luôn là ngôi sao,” Zoe đùa. “Không tính đến việc ông cũng đã được lên truyền hình.”

“Tôi nghe nói là cô đã có chương trình riêng cho mình.”

“Phát sóng vào giờ cao điểm, chương trình được xem như một bản tin dưới hình thức trò chuyện dí dỏm nhấn mạnh về những sự kiện và kinh doanh toàn cầu. Có thể ông muốn xuất hiện vào đầu chương trình.” Zoe hạ thấp giọng và tiếp bằng giọng đồng lõa, “Cuối cùng chúng ta có thể nói cho thế giới biết cách chúng ta đã phá hỏng chương trình hạt nhân của Iran. Việc phá hủy này có tất cả yếu tố của một bộ phim bom tấn. Con trai gặp con gái. Con trai quyến rũ con gái. Con gái lấy cắp bí mật của con trai và đem chúng cho cơ quan tình báo Israel.”

“Tôi không nghĩ có ai xem chuyện đó là đáng tin cậy.”

“Nhưng đó là điều tốt đẹp của bản tin truyền hình Mỹ cưng ạ. Không cần phải đáng tin cậy. Chỉ cần giải trí thôi.” Zoe vuốt một hạt mưa trên má và hỏi, “Điều gì cho tôi vinh hạnh có được cuộc gặp gỡ ngày hôm nay? Mong rằng không phải kiểm tra lại vấn đề an ninh bảo mật chứ?”

“Tôi không phụ trách việc kiểm tra lại an ninh bảo mật.”

“Tôi không nghĩ ông phụ trách vấn đề này.” Zoe lấy trên bàn một cuốn tiểu thuyết và chỉ cho Gabriel xem bìa cuốn sách, “Ông đã bao giờ đọc tác giả này chưa? Tính tình tác giả cũng hơi giống ông – tùy hứng, tự cao tự đại, nhưng pha chút nhạy cảm mà phụ nữ cho là quyến rũ.”

“Thêm một cuốn đúng sở thích của tôi.” Gabriel vừa nói vừa chỉ về phía cuốn sách chuyên khảo về Rembrandt.

Zoe cười. “Để tôi mua tặng ông.”

“Tôi sẽ không còn chỗ để mang đi. Vả lại tôi đã có một bản rồi.”

“Dĩ nhiên là ông đã có rồi.” Zoe để lại cuốn sách vào chỗ cũ và giả vờ liếc về phía đại lộ số 5. “Tôi thấy là ông có đem theo hai người trợ giúp. Dường như ông đã gọi họ là Max và Sally khi chúng ta ở trong nhà an toàn ở Highgate. Nếu ông hỏi tôi thì hai cái tên này không thực tế lắm cho nhân viên nằm vùng. Tên này hợp cho hai chú chó Wales hơn là cho hai gián điệp chuyên nghiệp.”

“Không có nhà an toàn ở Highgate, Zoe.”

“Ồ, phải rồi, tôi nhớ rồi. Chỉ là một giấc mơ xấu.” Cô thoáng mỉm cười. “Thật ra cũng không xấu lắm phải không Gabriel? Thật ra là đã suôn sẻ đến lúc cuối. Nhưng âu cũng là kết quả của những chuyện tình cảm. Lúc nào cũng chấm dứt một cách thảm hại và một ai đó sẽ luôn bị thương tổn, thường là phụ nữ.”

Zoe cầm cuốn chuyên khảo về Rembrandt và lật đến trang bức họa Chân dung một phụ nữ trẻ và hỏi “Theo ông cô ấy đang nghĩ gì?”

“Cô ta tò mò.”

“Về chuyện gì?”

“Về lý do tại sao một người đàn ông trong quá khứ gần đây của cô ta lại xuất hiện mà không báo trước.”

“Vì sao vậy?”

“Ông ta cần một ân huệ.”

“Lần cuối cùng khi ông nói vậy, cô ta đã suýt bị giết.”

“Không phải loại ân huệ đó.”

“Vậy là gì?”

“Một ý tưởng cho chương trình được phát sóng vào giờ cao điểm trên kênh tin tức của cô ta.”

Zoe gấp sách lại và để lại trên bàn.

“Cô ta đang nghe đây. Nhưng đừng cố đánh lừa cô ấy. Nhớ đó Gabriel, cô ấy là người duy nhất trên thế gian biết khi nào ông nói dối.”

❀ ❀ ❀

Mưa dứt khi họ vào công viên. Họ đi qua đồng hồ Delacorte, sau đó đi về cuối Literary Walk. Zoe dành nhiều thời gian im lặng để nghe và suy nghĩ, chỉ cắt ngang Gabriel để hỏi lại hoặc làm rõ một vấn đề nào đó. Những câu hỏi thông minh và sâu sắc của Zoe đã làm cô trở nên một trong những phóng viên chất vấn được nể phục và kính sợ nhất trên thế giới. Trong sự nghiệp lẫy lừng của Zoe Reed chỉ có một sai lầm – cô đã phải lòng một thương gia người Thụy Sĩ rất quyến rũ, anh ta đã bán những vật liệu hạt nhân cho Cộng hòa Hồi giáo Iran mà Zoe không biết. Để chuộc lại lỗi lầm, Zoe đã gia nhập lực lượng tình báo Anh và Mỹ cùng với Gabriel và đồng minh của ông. Kết quả của chiến dịch là chương trình hạt nhân của Iran bị tiêu hủy.

“Như vậy là các ông rót tiền mặt vào mạng lưới,” cô nói, “và nếu may mắn thì tiền sẽ được chuyển cho các chi nhánh trước khi đến lực lượng đầu não.”

“Tôi không thể nói thêm gì hay hơn thế nữa.”

“Rồi sau đó, chuyện gì xảy ra?”

“Cắt bỏ lực lượng đầu não.”

“Nghĩa là sao?”

“Tôi nghĩ rằng sẽ hoàn toàn tùy thuộc vào tình huống.”

“Đừng khoác lác nữa Gabriel.”

“Chiến dịch này có thể bắt được những thành viên quan trọng của mạng lưới, Zoe. Hoặc có thể một cái gì đó quyết liệt hơn.”

“Quyết liệt? Cách dùng uyển ngữ hay nhỉ.”

Gabriel ngừng lại trước tượng đài Shakespeare nhưng không nói gì.

“Tôi sẽ không tham gia vào việc giết người đâu Gabriel.”

“Vậy thì cô có tham gia vào một cuộc thảm sát khác giống như vụ ở Covent Garden không?”

“Ngay cả ông cũng không làm chuyện đó, Gabriel thân mến.”

Gabriel gật đầu thừa nhận, rồi ông khoác vai Zoe và bước xuống lối đi.

“Ông đang quên một điều quan trọng,” cô nói. “Tôi đã đồng ý làm việc với ông và bạn ông trong vụ Iran, không có nghĩa là tôi bỏ đi những tín ngưỡng của tôi. Trong tâm, tôi vẫn còn là một phóng viên chính thống cánh tả. Và như vậy, tôi tin rằng chúng ta cốt yếu phải đánh lại bọn khủng bố toàn cầu mà vẫn không thỏa hiệp với nguyên tắc cơ bản của mình.”

“Kiểu lý luận súc tích này có vẻ tuyệt vời trong sự an toàn của phòng thu truyền hình, nhưng tôi e rằng nó không thích hợp với thế giới thật.” Gabriel ngừng lại rồi tiếp, “Cô vẫn nhớ đến thế giới thật chứ Zoe?”

“Ông vẫn chưa giải thích tất cả những điều ông nói liên quan gì đến tôi.”

“Bọn tôi muốn cô giới thiệu. Những gì cô cần làm là bắt đầu một bài nói chuyện. Sau đó cô lặng lẽ lui vào hậu trường và sẽ không bao giờ xuất hiện nữa.”

“Rất may là đầu tôi vẫn còn dính vào cổ.” Zoe nói giọng hơi bỡn cợt. “Có phải là người tôi biết không?”

Gabriel đợi cho một cặp tình nhân đi qua trước khi nói ra một cái tên. Zoe ngừng lại, nhướng mày và nói.

“Ông không đùa chứ?”

“Cô biết rõ hơn là hỏi một câu như vậy.”

“Cô ta là người đàn bà giàu nhất thế giới.”

“Vấn đề là chỗ đó.”

“Cô ta cũng nổi tiếng là ghét xuất hiện trên báo chí.”

“Cô ta có lý do làm vậy.”

Zoe tiếp tục đi. “Tôi nhớ đêm hôm bố cô ta bị giết ở Cannes,” Zoe nói. “Theo báo chí thì bố cô ta ở cạnh cô khi bị bắn. Những người làm chứng nói rằng cô ta ôm ông ấy lúc hấp hối. Thực sự là một vụ giết người kinh khủng.”

“Tôi cũng nghe vậy.” Gabriel nhìn qua vai và thấy Eli Lavon đang đi phía sau một đoạn, dưới cánh tay phải là một cuốn sổ Moleskine, nhìn Eli giống như một thi sĩ đang đi tìm cảm hứng. “Cô có bao giờ xem xét kỹ vụ đó không?”

“Cannes à?” Zoe vừa nói vừa nhíu mắt. “Tôi đã lùng sục mọi ngõ ngách.”

“Rồi sao?”

“Tôi chưa có một kết luận nào vững chắc cả. Giới tài chính London đưa ra giả thuyết là ông ta bị giết vì mối thù nội bộ của Ả Rập Saudi. Rõ ràng là có dính líu đến một vị hoàng tử, một thành viên cấp thấp của hoàng gia, người này đã nhiều lần cãi vã với cảnh sát và với nhân viên khách sạn.” Zoe liếc nhìn Gabriel và tiếp. “Tôi nghĩ ông sắp nói với tôi thêm về câu chuyện.”

“Có những điều tôi có thể nói cho cô, Zoe và có những chuyện tôi không thể nói. Đó chỉ là để bảo vệ cô thôi.”

“Cũng giống như lần trước?”

Gabriel gật đầu. “Cũng giống lần trước.”

Cách đó vài bước, Chiara đang ngồi một mình trên băng ghế. Zoe tìm cách không nhìn Chiara khi họ đi ngang qua. Họ đi xa hơn một chút về phía Wisteria Pergola và đứng sát lại bên dưới lưới mắt cáo. Khi mưa bắt đầu rơi lại, Gabriel giải thích chính xác cho Zoe điều ông muốn cô ta làm.

“Chuyện gì sẽ xảy ra nếu cô ta nổi giận và quyết định nói với chủ tôi là tôi làm việc thay mặt cho cơ quan tình báo Israel?”

“Cô ta sẽ mất quá nhiều nếu cô ta làm điều đó. Ngoài ra ai có thể tin một lời cáo buộc lớn như vậy? Zoe Reed là một trong những phóng viên được kính nể nhất thế giới.”

“Có một doanh nhân Thụy Sĩ có thể không đồng ý với điều đó.”

“Anh ta không phải là mối bận tâm của chúng ta.”

Zoe rơi vào một trạng thái im lặng, bị gián đoạn bởi tiếng reo của chiếc điện thoại BlackBerry. Zoe lấy ra từ túi xách và im lặng nhìn vào màn hình, mặt cô có vẻ hoảng loạn. Một vài giây sau, điện thoại BlackBerry của Gabriel rung lên trong túi áo. Ông cố giữ một thái độ thờ ơ khi đọc tin nhắn.

“Có vẻ như không phải là một cuộc trò chuyện vô ích,” ông nói. “Cô vẫn còn nghĩ rằng chúng ta phải đấu tranh với những con quái vật này mà không thỏa hiệp với tín ngưỡng của tôi chứ? Hay cô muốn quay lại thế giới thật và giúp bọn tôi cứu những sinh mạng vô tội?”

“Không có gì bảo đảm cô ta sẽ nghe cuộc gọi của tôi.”

“Cô ta sẽ nghe,” Gabriel nói. “Ai cũng sẽ nghe.”

Gabriel mượn điện thoại của Zoe. Hai phút sau, sau khi tải một tập tin từ một trang web yêu cầu giảm giá khi đi du lịch đến miền Đất Thánh, ông trả điện thoại lại cho Zoe.

“Cô hãy thực hiện mọi cuộc đàm phán bằng điện thoại này. Nếu có điều gì cô cần báo trực tiếp cho bọn tôi, cô để sát điện thoại vào miệng và nói. Bọn tôi sẽ nghe thấy mọi lúc.”

“Giống như lần trước?”

Gabriel gật đầu. “Giống như lần trước.”

Zoe bỏ điện thoại vào lại trong túi xách và đứng lên. Gabriel nhìn theo Zoe khi cô bỏ đi, theo sau là Lavon và Chiara, ông ngồi một mình trong nhiều phút, đọc bản tin đầu tiên. Có vẻ như Rashid và Malik đang tiến dần gần đến Mỹ.

Tro bụi, chúng ta sẽ về với tro bụi.