← Quay lại trang sách

Chương 23 PARIS

Sau này, đội sẽ nhớ lại quãng thời gian chuẩn bị sau đó là thời gian khó chịu nhất mà họ đã phải chịu đựng. Nguyên nhân không ai khác là Gabriel, với tâm trạng dễ cáu đã bỏ lại áo khoác trong những căn phòng của lâu đài Treville. Ông lý sự nhỏ nhặt về vị trí của nơi quan sát, bình luận về kế hoạch dự phòng, và ngay cả yêu cầu thay đổi địa điểm buổi gặp gỡ. Nếu theo hoàn cảnh bình thường, thì đội sẽ không do dự để phản đối, nhưng họ có thể cảm thấy có điều gì đó trong chiến dịch đã làm Gabriel dễ bực mình. Dina nghĩ là vì vụ Covent Garden và ký ức kinh khủng về phát súng đã không được bắn ra, một giả thuyết mà Eli Lavon bác bỏ. Eli giải thích không phải Gabriel chịu áp lực của vụ ở London, nhưng là vụ ở Cannes. Gabriel đã vi phạm một nguyên tắc cá nhân tối hôm đó; ông đã giết chết Zizi ngay trước mặt con gái ông ta. Zizi al-Bakari, tên tài trợ tài chính cho những vụ thảm sát hàng loạt, xứng đang chết, nhưng Nadia, đứa con một, không cần bị bắt buộc phải chứng kiến cái chết này.

***Chỉ có Zoe là bảo vệ tâm trạng cáu gắt của Gabriel. Cô đã dành ngày cuối rảnh rang ở New York, sau đó lúc năm giờ ba mươi chiều, đáp chuyến bay 17 của hãng Air France đi Paris. Là người đi du lịch nhiều kinh nghiệm, Zoe chỉ mang một túi xách nhỏ và một va li đựng máy tính xách tay và một tập tài liệu. Tập tài liệu này gồm các tài liệu được phân loại kỹ càng, cùng với bản báo cáo tóm tắt cụ thể về chiến lược áp dụng trong bữa trưa. Những tài liệu này được người ngồi cạnh Zoe đưa cho cô chẳng bao lâu sau khi máy bay cất cánh. Người này là một sĩ quan của trạm tình báo tại New York. Sau đó tài liệu được thu lại ngay trước khi máy bay hạ cánh.

Vì vẫn còn sở hữu hộ chiếu Anh nên Zoe vô tư qua cửa hải quan để xếp hàng di chuyển nhanh chóng và sau đó đón một chiếc xe dịch vụ về trung tâm thành phố. Cô đến khách sạn Crillon gần chín giờ; sau khi nhận phòng, Zoe thay quần áo thể thao và chạy bộ dọc theo những lối đi của vườn Tuileries. Mười một giờ ba mươi, Zoe vào một tiệm làm tóc độc quyền cạnh khách sạn, gội và sấy tóc sau đó về phòng và thay đồ để đi ăn trưa. Cô rời phòng sớm và đứng ở sảnh sang trọng, hai tay siết chặt để che giấu sự bồn chồn, khi chiếc đồng hồ quả lắc oai vệ điểm 1:15.

Mùa này là thời gian yên ắng của năm tại Crillon, thời điểm tạm ngưng các hoạt động giữa mùa hè với những giành giật nhộn nhịp mua bán và sự săn đón chào mời các nhân vật nổi tiếng trong các ngày lễ mùa đông. Ông Didier quản lý những nhân viên hướng dẫn khách đứng sau quầy, cặp mắt kính nửa tròng gắn trên cái mũi vương giả, nếu ông ta là người cuối cùng trên thế gian này thì mới có người đến hỏi nhờ giúp đỡ. Herr Schmidt, quản lý người Đức, đứng cách quầy lễ tân chừng một mét, tay đang cầm chiếc điện thoại áp vào tai, trong khi Isabelle, điều phối viên những sự kiện đặc biệt, chú ý một cách tỉ mỉ đến những cành lan ở lối vào lấp lánh của đại sảnh. Nỗ lực của Isabelle không hề được một doanh nhân dáng điệu chán nản người Ả Rập ngồi gần cầu thang và một cặp tình nhân đang uống vội vàng ly cà phê kem ngồi dưới bóng mát của sân trong chú ý đến nhiều. Thật ra, doanh nhân là một nhân viên trong đội ngũ đông đảo của phòng bảo vệ an ninh khách sạn, và cặp tình nhân là Yaakov và Chiara. Nhân viên khách sạn tin rằng họ là một cặp dễ thương từ Montreal đường đột đến Paris để an ủi một người bạn đang gặp vấn đề khi ly dị.

Khi đồng hồ điểm một giờ rưỡi, Isabelle đi thong thả ra cửa và nhìn lên bầu trời xám xịt của Paris như trông ngóng một ai. Zoe liếc nhìn vào trong sân và thấy Yaakov gõ vào túi diêm giấy để trên bàn. Đây là ám hiệu cho biết đoàn xe hộ tống – hai chiếc Mercedes S được thuê và chiếc Maybach 62 được thuê cho công chúa – đã rời tòa nhà AAB ở đại lộ Haussmann và đang đi đến khách sạn. Ngay lúc này, đoàn xe đang kẹt ở con phố hẹp Miromesnil. Khi lưu thông được thông suốt, chỉ cần năm phút là đoàn xe sẽ vào cổng khách sạn Crillon. Isabelle đứng chờ đón giữa một nửa số nhân viên mở cửa ăn mặc tề chỉnh. Nhân viên an ninh AAB không giả vờ nhàm chán nữa mà lảng vảng quanh Zoe và không cần quá nỗ lực để che giấu là mình có mang vũ khí.

Bên ngoài sáu cánh cửa xe mở cùng một lúc, và sáu người đàn ông trước đây là thành viên thuộc đội Cận vệ tinh nhuệ của Ả Rập bước ra khỏi xe. Một người trong số họ quen thuộc đối với Gabriel: Rafiq al-Kamal, cựu đội trưởng vạm vỡ của đội cận vệ cá nhân của Zizi al-Bakari và nay phục vụ con gái ông ta. Chính al-Kamal đã điều hành việc rà soát trước khách sạn sáng sớm nay và giờ đi sau Nadia như một thuộc hạ khi cô bước ra từ sau xe Maybach, đi vào đại sảnh nơi mà Zoe đón cô bằng một nụ cười với hàm răng trắng đều đặn trong khi tim đập mạnh trong lồng ngực.

Trong phòng cất hồ sơ của Đại lộ King Saul có nhiều hình ảnh của Nadia trẻ hơn, hoặc như Eli Lavon thích nói, Nadia trước khi vấp ngã. Trong chuyến bay từ New York đến Paris, Zoe đã được xem một vài hình ảnh minh họa rõ ràng cho thấy một phụ nữ da màu nóng bỏng khoảng hai mươi lăm, xinh đẹp, được nuông chiều và trịch thượng. Cô là người hút thuốc lá và uống rượu sau lưng bố, là người đã vi phạm giáo điều Muhammad, để da trần trên những bãi biển sang trọng nhất thế giới. Cái chết của bố cô đã làm dáng đi cô thẳng hơn và nét mặt trở nên nghiêm nghị hơn nhưng vẫn không làm mất đi vẻ đẹp của Nadia chút nào. Cô mặc một cái áo trắng tinh, mái tóc đen đổ dài xuống vai giống như một chiếc khăn choàng bằng satin. Mắt cô to và gần như đen. Một chuỗi ngọc trai vòng qua trên cổ màu bánh mật. Cổ tay thon đeo một chiếc vòng vàng dày. Mùi của cô pha trộn nồng nàn giữa mùi hoa lài, oải hương và mặt trời. Bàn tay Nadia khi bắt tay Zoe lạnh như đá cẩm thạch.

Bằng một chất giọng không bộc lộ nguồn gốc nào ngoài giọng của sự giàu có, Nadia nói “Thật là một niềm vui lớn khi cuối cùng cũng được gặp cô, tôi đã được nghe rất nhiều về những hoạt động của cô.”

Trong một nỗ lực thận trọng, lần đầu tiên Nadia nở nụ cười, trong khi cặp mắt không biểu lộ gì. Zoe cảm thấy hơi tù túng giữa những cận vệ, nhưng Nadia xử sự như không hề chú ý đến sự hiện diện của họ.

“Tôi xin lỗi đã bắt cô đột ngột đi một đoạn đường đến Paris.”

“Không sao đâu, thưa cô al-Bakari.”

“Nadia,” cô nói, với nụ cười thành thật hơn. “Tôi rất mong cô gọi tôi là Nadia.”

Al-Kamal có vẻ bồn chồn muốn cuộc gặp gỡ diễn ra phía ngoài đại sảnh, bà Dubois cũng vậy. Bà đong đưa nhẹ đầu gối đến ngón chân. Bỗng nhiên Zoe cảm thấy có một bàn tay vô hình trên vai và đẩy cô về phía thang máy. Cô ép mình vào thang máy chật chội cạnh Nadia và những người cận vệ, cô phải nhích vai một chút thì mới đóng được cánh cửa thang máy. Mùi hoa lài và hoa oải hương trong không gian giới hạn gây ảo giác nhẹ. Hơi thở của Nadia vẫn còn dấu vết nhẹ của điếu thuốc lá sau cùng Nadia hút.

“Cô có thường xuyên đến Paris không Zoe?”

“Không thường xuyên lắm,” Zoe đáp trả.

“Trước đây cô có ở Crillon không?”

“Thật ra đây là lần đầu tiên.”

“Cô nhất định phải để tôi thanh toán tiền phòng cho cô.”

“Tôi e rằng không nên.” Zoe duyên dáng mỉm cười và đáp.

“Đó là điều ít nhất tôi có thể làm.”

“Như vậy cũng phi đạo đức.”

“Sao thế?”

“Giống như tôi đang nhận một điều gì đáng giá để viết một bài báo thuận lợi. Tòa soạn báo tôi cấm điều này. Phần đông các tòa soạn đều như vậy, hay ít ra những tòa soạn có tiếng.”

“Tôi không nghĩ rằng quan trọng như vậy.”

“Một tòa soạn có uy tín?” Zoe nói như tâm sự. “Một hay hai.”

“Trong đó có tòa soạn của cô?”

“Vâng trong đó có tòa soạn của tôi.” Zoe nói. “Thật ra, tôi sẽ cảm thấy thoải mái hơn nếu cô cho phép tôi trả tiền bữa trưa.”

“Đừng nghĩ vớ vẩn nữa. Vả lại,” Nadia tiếp, “tôi chắc chắn là cô Zoe Reed nổi tiếng không để cho mình bị ảnh hưởng bởi một bữa ăn trưa thân mật trong một khách sạn ở Paris.”

Họ im lặng. Khi cuối cùng cánh cửa thang máy lách cách mở ra và al-Kamal quan sát hành lang trước khi nhanh nhẹn đưa Zoe và Nadia vào dãy phòng Louis XV hạng sang. Đồ đạc theo phong cách cổ điển của Pháp đã được bố trí lại để tạo ra cảm giác của một phòng ăn sang trọng và riêng tư. Một bàn ăn tròn cho hai người được dọn trước cửa sổ cao trông xuống quảng trường Concorde. Với vẻ hài lòng, Nadia quan sát căn phòng trước khi dập tắt cây nến đang cháy giữa những đồ bằng pha lê và bạc. Và, bằng cặp mắt đen, cô mời Zoe ngồi.

Tiếp sau đó là một vài phút khôi hài để trải khăn ăn, đóng cửa, lén nhìn, và thầm thì – bằng tiếng Pháp và tiếng Ả Rập. Cuối cùng, theo yêu cầu của Nadia, đám cận vệ lui ra hành lang, cùng với bà Dubois, bà có vẻ không thoải mái khi để cô chủ lại một mình với cô phóng viên nổi tiếng. Người phục vụ rượu rót một vài giọt Montrachet vào ly của Nadia. Nadia hài lòng về rượu và nhìn chiếc BlackBerry nằm trên bàn như một vị khách không được mời. “Cô không phiền tắt điện thoại chứ?” Nadia cố gắng làm nhẹ lời yêu cầu. “Người ta nên cẩn thận ngày nay đối với những thiết bị điện tử. Cô không thể biết ai đang nghe lén đâu.”

“Tôi hoàn toàn hiểu cô,” Zoe đáp.

Nadia quay về ly rượu trên bàn và nói, “Tôi chắc chắn cô hiểu.”

❀ ❀ ❀

Đối với thiết bị truyền tải rất nhỏ giấu cẩn thận trong dãy phòng khách sạn, những chữ cuối này, xem có vẻ ngây thơ và đe dọa, có thể là những chữ cuối cùng người đàn ông có tầm vóc trung bình đang ngồi trong căn phòng của một lâu đài phía bắc Paris nghe thấy. Với cái lướt nhẹ trên bàn phím của máy tính xách tay, thông tin nghe được lại tiếp tục được truyền chỉ sau một gián đoạn ngắn. Trong sân khách sạn Crillon, cặp tình nhân từ Montreal đã đi, và được thay bằng hai người đàn bà trạc độ ba mươi lăm. Một người có mái tóc nâu nhạt và hông đẫy đà; người kia có tóc màu sẫm và dáng đi hơi khập khễnh. Cô ta giả vờ đọc một tạp chí thời trang. Điều này giúp cô ta quên đi tiếng tích tắc của đồng hồ không ngừng reo lên trong đầu.