Chương 24 PARIS
Có những cuộc tuyển mộ dựa trên sự lôi kéo, có những cuộc tuyển mộ khác gần như là sự tống tiền, và vẫn có những tuyển mộ khác như một vũ khúc ba lê dành cho những người bị thương tích. Nhưng ngay cả Ari Shamron, người đã thuộc về thế giới ngầm lâu nhất sau này cũng sẽ nói là ông chưa bao giờ chứng kiến một sự tuyển mộ như của Nadia al-Bakari. Qua một đường kết nối an toàn ở Đại lộ King Saul, ông đã nghe phần mở màn và ông tuyên bố rằng đây là màn tuyển mộ xuất chúng nhất mà ông chưa bao giờ nghe, ông đặc biệt đánh giá cao người tuyển mộ. Thật đặc biệt khi sự khen ngợi đến từ một nghề nghiệp mà Shamron không biết ngoại trừ sự khinh miệt.
Gabriel đã hướng dẫn người chiêu mộ của ông là phải từ từ, và cô ta đã hành động từ từ. Trong những giờ đầu tiên của sự gặp gỡ, khi những người phục vụ im lặng ra vào dãy phòng, Zoe đã hỏi Nadia một cách kính trọng về những thay đổi mà cô đã thực hiện trong vấn đề đầu tư của AAB và về những thách thức mà sự suy thoái kinh tế toàn cầu đã gây ra. Gabriel đã ngạc nhiên vì hóa ra cô nàng thừa kế Ả Rập thích sống ẩn dật lại là người có tài ăn nói lưu loát, hấp dẫn và thẳng thắn, cũng là người khôn ngoan hơn so với số tuổi ba mươi ba của cô. Dĩ nhiên là không có một dấu vết nào của sự căng thẳng cho đến khi Zoe, một cách thờ ơ, hỏi Nadia là cô đi Ả Rập Saudi có thường xuyên không. Câu hỏi gây ra một sự im lặng khó chịu đầu tiên, như Gabriel đoán sẽ xảy ra. Nadia nhìn Zoe một lúc bằng cặp mắt đen sâu thẳm của mình trước khi trả lời bằng một câu hỏi.
“Cô đã đến Ả Rập Saudi chưa?”
“Một lần.” Zoe trả lời.
“Đi công việc?”
“Còn có một lý do khác cho một người phương Tây đến Ả Rập sao?”
“Tôi nghĩ rằng không.” Gương mặt Nadia dịu lại. “Cô đã đi những đâu?”
“Tôi có hai ngày ở Riyadh. Sau đó tôi đến Empty Quarter để đi tham quan dự án khoan dầu mới của Saudi Aramco ở Shaybah. Thật là ấn tượng.”
“Thực ra cô vừa mô tả dự án này như một sự kiện ‘kỳ diệu về công nghệ bảo đảm sự thống trị của Ả Rập trên thị trường dầu hỏa toàn cầu kéo dài ít nhất trong một thế hệ khác nữa’.” Nadia thoáng mỉm cười. “Cô có thực sự nghĩ rằng tôi chấp nhận một cuộc phỏng vấn mà không xem lại tác phẩm của cô không? Suy cho cùng cô cũng có một điều gì đó làm nên danh tiếng của cô.”
“Là điều gì?”
Không do dự, Nadia nói “Sự tàn nhẫn, người ta nói tính cô khắt khe, cô thích hủy diệt các công ty và những người thừa hành làm trái ý cô.”
“Tôi không còn như vậy nữa. Giờ tôi đã có chương trình phát sóng trên truyền hình, chúng ta không tra hỏi nhau. Chúng ta chỉ nói chuyện.”
“Cô không bỏ lỡ cơ hội làm một nhà báo đích thực chứ?”
“Ý cô muốn nói phóng viên báo in?”
“Phải.”
“Thỉnh thoảng,” Zoe xác nhận, “nhưng khi tôi nhìn vào tài khoản của mình, tôi cảm thấy dễ chịu hơn.”
“Đó là lý do cô rời London? Vì tiền?”
“Có những lý do khác nữa.”
“Lý do gì?”
“Loại lý do mà tôi thường không tranh luận trong chuyên môn.”
“Nghe có vẻ như liên quan đến một người đàn ông,” Nadia nói bằng giọng hòa giải.
“Cô rất sâu sắc.”
“Đúng vậy,” Nadia đưa tay ra lấy ly rượu nhưng ngừng lại và bỗng nhiên nói. “Tôi không thường xuyên đi Ả Rập, định kỳ ba hay bốn tháng một lần, không hơn. Và khi tôi đi, tôi không ở lại lâu.”
“Vì sao?”
“Vì những lý do cô có thể đoán ra.” Nadia có vẻ như chọn lời để nói một cách thận trọng. “Lề luật và phong tục của Hồi giáo và Ả Rập rất xưa và rất quan trọng trong xã hội của chúng tôi. Tôi đã học cách lèo lái hệ thống theo cách mà công việc kinh doanh của tôi ít bị gián đoạn.”
“Về số phận phụ nữ trong đất nước cô thì sao?”
“Về số phận họ à?”
“Họ không may mắn như cô. Phụ nữ ở Ả Rập được xem như tài sản chứ không phải con người. Một số họ có cuộc sống khóa kín trong nhà. Họ không được phép lái xe, không được phép ra ngoài xã hội mà không có người đàn ông hộ tống và phải che kín thân thể dưới một tấm áo choàng và một tấm vải che. Họ không được phép đi du lịch, ngay cả đi trong nước mà không được sự cho phép của bố và anh của họ. Được phép giết họ vì danh dự nếu người phụ nữ mang lại nhục nhã cho gia đình hoặc tham gia vào những hành vi không hợp với Hồi giáo; ngoại tình là tội bị ném đá. Ở cái nôi của Hồi giáo, phụ nữ còn không được vào nhà thờ Hồi giáo tại Mecca và Medina, một điều kỳ lạ, khi nhà tiên tri Muhammad bảo vệ cho thuyết nam nữ bình quyền. ‘Hãy đối xử tốt và tử tế với vợ mình,’ Ngài nói, ‘vì họ là đối tác và là người hỗ trợ cho các người.’”
Nadia khảy một vết bẩn trên khăn bàn. “Tôi khâm phục sự trung thực của cô đó Zoe. Phần đông các nhà báo khi muốn bảo đảm có một cuộc phỏng vấn quan trọng thì họ sẽ sử dụng đến những lời vô vị và tâng bốc.”
“Tôi có thể làm điều đó nếu cô thích hơn.”
“Thật ra tôi thích sự trung thực hơn. Chúng tôi không có điều đó ở Ả Rập Saudi. Đúng ra là chúng tôi tránh với bất cứ giá nào.” Nadia hướng mắt về phía cửa sổ. Bên ngoài trời đủ tối để phản chiếu lại hình ảnh của Nadia như một bóng ma. “Tôi không bao giờ nghĩ rằng cô lại quan tâm đến hoàn cảnh của phụ nữ Hồi giáo,” Nadia nhẹ nhàng nói. “Những bài báo trước đây của cô không đề cập đến vấn đề này.”
“Cô có đọc nhiều bài của tôi không?”
“Tất cả,” Nadia nói. “Có nhiều bài về sự tham nhũng trong giới doanh nhân, nhưng không có bài nào về hoàn cảnh khốn khổ của phụ nữ Hồi giáo.”
“Tôi quan tâm đến quyền lợi của tất cả phụ nữ, bất kể tín ngưỡng của họ,” Zoe ngừng lại, và tiếp bằng giọng thách thức. “Tôi nghĩ một người ở địa vị cô cũng quan tâm đến điều này.”
“Vì sao cô nghĩ vậy?”
“Vì cô có quyền lực và ảnh hưởng để là một ví dụ quan trọng.”
“Tôi điều hành một công ty rộng lớn, Zoe. Tôi không có thời gian và mong muốn dính líu vào chính trị.”
“Cô không có?”
“Không có gì?”
“Mong muốn chính trị.”
“Tôi là công dân Ả Rập Saudi,” Nadia nói. “Chúng tôi có quốc vương, chúng tôi không làm chính trị. Ngoài ra ở Trung Đông làm chính trị có thể rất nguy hiểm.”
Zoe thận trọng hỏi “Bố cô có bị giết vì chính trị không?”
Nadia quay nhìn Zoe. “Tôi không biết vì sao bố tôi bị giết, và tôi chắc rằng cũng không ai biết, dĩ nhiên là ngoại trừ những kẻ giết ông.”
Một không khí im lặng bao trùm. Nó chỉ bị phá vỡ bởi tiếng cửa mở vài giây sau đó. Hai người phục vụ mang cà phê và bánh ngọt vào, theo sau họ là Rafiq al-Kamal, người điều hành an ninh, và bà Dubois. Bà ta gõ vào mặt đồng hồ đeo ở tay ra vẻ là cuộc gặp gỡ đã kéo dài khá lâu. Zoe sợ rằng Nadia hiểu được tín hiệu và sẽ tìm cớ để về. Nhưng trái lại, Nadia ra lệnh cho họ bằng cách hất tay hách dịch bảo họ đi ra. Cô cũng làm vậy với những người cầm khay bánh, nhưng lấy cà phê trên khay. Nadia uống cà phê đen với rất nhiều đường.
“Đây có phải là loại câu hỏi cô có ý định hỏi tôi khi phát sóng lên ti vi không? Những câu hỏi về quyền lợi phụ nữ ở Ả Rập Saudi? Những câu hỏi về cái chết của bố tôi?”
“Chúng tôi không tiết lộ trước những câu hỏi của một cuộc phỏng vấn.”
“Thôi mà Zoe, thôi mà. Chúng ta đều biết sẽ diễn ra như thế nào mà.”
Zoe thoáng suy nghĩ. “Nếu thất bại trong việc hỏi về bố cô, tôi sẽ bị đưa ra tòa vì hành nghề phi pháp. Và cô sẽ được trở thành một đề tài rất hấp dẫn.”
“Điều này sẽ biến tôi thành một người không bố.” Nadia lấy gói thuốc lá Virginia Slims từ túi xách và lấy chiếc bật lửa có vẻ như tầm thường bằng vàng mồi thuốc.
“Đêm đó cô ở Cannes?”
“Vâng, tôi ở đó,” Nadia nói. “Một phút trước chúng tôi đang tận hưởng một buổi tối tuyệt vời trong nhà hàng ưa thích của hai bố con. Vài phút sau, tôi ôm bố tôi đang hấp hối trên đường.”
“Cô có thấy những kẻ giết ông không?”
“Chúng có hai người,” Nadia gật đầu nói. “Chúng đi xe mô tô, rất nhanh và điều khiển rất khéo léo. Ban đầu tôi nghĩ chúng là bọn thanh niên Pháp đang vui đùa trong một buổi tối ấm áp mùa hè. Nhưng sau đó tôi trông thấy vũ khí. Hiển nhiên chúng là dân chuyên nghiệp.” Nadia kéo một hơi và thở ra một làn khói mỏng lên trần nhà. “Sau đó mọi thứ là một bóng mờ.”
“Một số bản báo cáo cho biết cô đã hét lên đòi trả thù.”
“Tôi e rằng sự trả thù là cách của người Ả Rập du cư ở vùng sa mạc.” Nadia buồn bã nói. “Tôi nghĩ rằng sự báo thù nằm trong máu tôi.”
“Cô khâm phục bố cô,” Zoe hối thúc thêm.
“Tôi khâm phục ông,” Nadia nói.
“Ông ấy là một nhà sưu tầm nghệ thuật.”
“Ông ấy là người ham hiểu biết.”
“Cô chia sẻ với niềm đam mê của bố cô.”
Với tay lấy tách cà phê, Nadia nói “Bộ sưu tập nghệ thuật của tôi là sự riêng tư.”
“Không riêng tư như cô nghĩ đâu.”
Nadia nhìn lên ra vẻ cảnh giác nhưng không nói gì.
“Theo nguồn tin tôi được biết là tháng trước cô đã sở hữu một vật quan trọng. Cô là người mua bức tranh the Rothko ở Christie’s với một giá kỷ lục.”
“Nguồn tin của cô sai rồi Zoe.”
“Nguồn tin của tôi không bao giờ sai. Và tôi cũng được biết thêm một số thông tin về cô. Thật ra cô không thờ ơ về quyền lợi của phụ nữ trong thế giới Hồi giáo như cô làm ra vẻ đâu. Cô đã âm thầm cho hàng triệu đô la để chống lại sự bạo tàn đối với phụ nữ và thêm hàng triệu nữa để thúc đẩy tinh thần làm chủ của phụ nữ, vì cô tin rằng sẽ hữu ích cho việc nâng cao vị thế của phụ nữ Hồi giáo hơn bao giờ hết. Nhưng việc từ thiện của cô không dừng ở đó. Tôi nghe nói cô dùng tiền để thúc đẩy tự do ngôn luận và độc lập trong giới truyền thông Ả Rập. Cô cũng nỗ lực để phản bác lại sự lan truyền của hệ tư tưởng Wahhabi nguy hiểm bằng cách quyên tiền cho những tổ chức thúc đẩy một kiểu Hồi giáo khoan dung hơn.” Zoe ngừng một lát và tiếp. “Tóm lại, những hoạt động của cô phác họa bức chân dung một phụ nữ can đảm, đơn thân độc mã cố gắng thay đổi bộ mặt của Trung Đông mới.”
Nadia cười khảy và một lúc sau cô nói. “Thật là một câu chuyện hấp dẫn, nhưng tiếc thay không có gì là thật cả.”
“Không sao,” Zoe đáp trả, “bởi vì có những người muốn giúp cô.”
“Loại người nào?”
“Người có thể quyết định.”
“Ở Trung Đông, những người có thể quyết định là gián điệp hay khủng bố.”
“Tôi có thể bảo đảm họ không phải khủng bố.”
“Nếu vậy họ chắc hẳn phải là gián điệp.”
“Tôi không được biết mối liên kết của họ.”
Nadia nhìn Zoe một cách hoài nghi. Zoe lấy tấm thiệp không đề tên chỉ có số điện thoại của chiếc BlackBerry.
“Đây là số điện thoại cá nhân của tôi. Cô nên tiến hành một cách thận trọng. Như cô biết đó, có những người quanh cô không cùng chí hướng để thay đổi thế giới Hồi giáo tốt hơn – trong đó có cả cận vệ của chính cô.”
“Cô được lợi ích gì trong việc này, Zoe?”
“Không có lợi ích gì ngoài việc có được một cuộc phỏng vấn người phụ nữ tôi ngưỡng mộ.”
Nadia do dự. Rồi cô lấy tấm thiệp và nhét vào túi xách. Vào lúc đó cánh cửa lại mở ra và bà Dubois bước vào, đi cạnh bà là Rafiq al-Kamal. Một lần nữa bà Dubois lại gõ chiếc đồng hồ đeo tay. Lần này, Nadia đứng lên. Bỗng nhiên cô có vẻ mệt mỏi, cô giơ tay về phía Zoe.
“Tôi không chắc là tôi sẵn sàng vén màn lên,” cô nói, “nhưng tôi sẽ xem xét đề nghị của cô. Cô có vui lòng ở lại Paris thêm vài ngày nữa không?”
“E rằng sẽ rất khó,” Zoe nói một cách bỡn cợt, “nhưng tôi sẽ cố thu xếp.”
Nadia thả tay Zoe ra và theo cận vệ của cô ra hành lang. Zoe đứng lại trong phòng ăn thêm một lúc lâu nữa trước khi về phòng mình ở ba tầng phía dưới. Zoe bật chiếc BlackBerry và gọi cho nhà sản xuất ở New York. Cô giải thích là cô sẽ ở lại Paris để tiếp tục thương thuyết. Sau đó cô để chiếc BlackBerry trên bàn đầu giường và ngồi rất lâu ở chân giường. Zoe còn ngửi được mùi hoa lài và hoa oải hương, mùi của Nadia. Zoe nhớ lại lúc chia tay với Nadia. Tay Nadia lạnh một cách kỳ lạ khi chạm vào. Bàn tay của sự sợ hãi, Zoe nghĩ vậy. Bàn tay của sự chết chóc.