← Quay lại trang sách

Chương 25 SERAINCOURT, PHÁP

Cuộc điện thoại Zoe gọi về New York vang lên trong những căn phòng có trần nhà cao ở lâu đài Treville như một bản nhạc trumpet. Gabriel trả lời ngay bằng cách gửi một đường truyền an toàn đến Adrian Carter, và rồi công ty mẹ AAB cũng như người sở hữu công ty, Nadia al-Bakari là mục tiêu cho NSA canh phòng. Điều đó có nghĩa là bây giờ Carter đã biết tên người Hồi giáo giàu có với thành tích không thể nghi ngờ mà Gabriel muốn gây quỹ cho mạng lưới của Rashid. Điều đó cũng có nghĩa là, vào bất cứ lúc nào, hàng chục thành viên khác trong cộng đồng ngổn ngang của tình báo Mỹ cũng biết. Đây là một rủi ro mà Gabriel không có lựa chọn. Tín hiệu tình báo của Israel rất vượt trội, nhưng khả năng mờ nhạt so với NSA. Ưu thế của Mỹ về thế giới kỹ thuật số không có đối thủ. Đây là một nhân tố thuộc về con người – khả năng tuyển dụng gián điệp và lấy được cảm tình của kẻ thù – điều này người Mỹ không làm được, và đó là lý do họ đến với Văn phòng.

Theo yêu cầu của Gabriel, Carter làm tất cả những gì có thể để che giấu tên Nadia với những quan chức còn lại của Washington. Dù hiển nhiên sẽ có ảnh hưởng đến mối bang giao giữa Mỹ với Ả Rập, nhưng Carter làm lơ đi việc đề cập điều này cho tổng thống và cả cho James McKenna trong buổi họp hàng tuần tại Nhà Trắng về vấn đề chống khủng bố. Ông cũng cẩn thận bảo vệ danh tính của những người lo việc xem xét lại những vụ việc bị can thiệp của NSA. Trước tiên, chúng được gửi đến cho cá nhân Carter tại Langley sau đó đến trạm CIA tại Paris. Phó giám đốc, người mang một món nợ trong sự nghiệp của ông với Carter, sẽ tự lái xe đi giao tài liệu cho ngôi nhà lớn ở nông thôn Seraincourt, tài liệu sẽ chuyển cho Sarah Bancroft. Đặc biệt cho Gabriel và đội là điện thoại và e-mail của Rafiq al-Kamal, đội trưởng an ninh của Nadia. Mặc dù có nhiều cuộc gọi cho những người liên lạc bên trong Ban Giám sát Tình báoGID Ả Rập và Bộ Nội vụ, nhưng al-Kamal chưa một lần nhắc đến tên Zoe Reed. Tuy nhiên, đối với bà Dubois lại khác. Bà Dubois dành bảy mươi hai giờ tiếp sau cuộc gặp gỡ giữa Nadia và Zoe để lục tung những tài liệu giữa Paris và London, hầu tìm ra những chuyện bẩn thỉu và những lời bàn tán về cuộc sống nghề nghiệp trước đây của Zoe. Gabriel xem đó là một dấu hiệu đáng khích lệ. Điều đó có nghĩa là chừng nào mà còn liên quan đến AAB thì cô phóng viên điều tra của CNBC là một vấn đề đối với quan hệ công chúng, chứ không phải là mối đe dọa cho an ninh.

Zoe không hề biết gì về kế hoạch đang xoay quanh mình. Tuân thủ cẩn thận theo kịch bản của Gabriel, Zoe hạn chế liên lạc với AAB hoặc với nhân viên của họ. Để trám thời gian trống trải, Zoe đi viếng những nhà bảo tàng và thả bộ dọc sông Seine, điều này giúp cho Eli Lavon và những người theo dõi hiện trường của đội khẳng định rằng Zoe không bị theo dõi. Khi hai ngày trôi qua không có tin gì từ Nadia, nhà sản xuất ở New York của Zoe bắt đầu mất bình tĩnh, ông nói qua điện thoại “Tôi muốn cô quay về Mỹ trễ nhất là thứ Hai, có hay không có phỏng vấn độc quyền. Đây đơn giản chỉ là vấn đề tiền. Nadia thì có nhiều nhưng chúng ta thì phải chắt bóp.”

Cuộc điện thoại làm cụt hứng những người ở nhà an toàn Seraincourt, cũng như bài diễn văn của tổng thống Pháp trưa hôm đó trong một buổi họp khẩn của Quốc hội.

“Đây không phải là một vấn đề liệu nước Pháp có bị khủng bố tấn công hay không,” tổng thống khuyến cáo, “mà chỉ là vấn đề thời gian và không gian. Đây là một sự thật đau lòng khi nhiều sinh mạng sẽ bị chết dưới lửa đạn của khủng bố. Đáng tiếc đây lại là ý nghĩa của việc là công dân của châu Âu ở thế kỷ hai mươi mốt.”

Một vài phút sau khi bài diễn văn kết thúc, một tin nhắn đến từ bộ phận Chiến dịch của Đại lộ King Saul. Tin nhắn chỉ dài trong phạm vi bốn chữ – hai chữ theo sau là hai con số – nhưng ý nghĩa rất rõ ràng. Thượng Đế đang theo sát gót ở chung cư an toàn tại Montmartre và Thượng Đế muốn gặp riêng Gabriel.