Chương 27 PARIS
Chính Nadia al-Bakari đích thân gọi điện thoại cho Zoe Reed lúc 10:22 sáng ngày hôm sau để mời Zoe đến dùng trà tại biệt thự của Nadia trên đại lộ Foch. Zoe từ chối một cách lịch sự giống như cô đã có kế hoạch khác rồi.
“Tôi đang đi cùng với một người bạn cũ ở London đến. Anh ta kiếm được rất nhiều tiền và tự mua cho mình một lâu đài ở Val d’Oise. Tôi e rằng anh ta đang tổ chức một bữa tiệc nhỏ cho tôi.”
“Tiệc sinh nhật à?”
“Sao cô biết?”
“Nhân viên an ninh của tôi đã kín đáo kiểm tra lai lịch trước bữa trưa tại khách sạn Crillon. Và hôm nay cô tròn ba mươi tuổi.”
“Làm ơn đừng nói to. Tôi đang cố gắng giả vờ như là một ác mộng.”
Nadia cô cười. Sau đó cô hỏi tên người bạn của Zoe từ London tới.
“Fowler. Thomas Fowler.”
“Anh ấy thuộc thương hội nào?”
“Thomas không làm cho thương hội nào. Thomas chiến đấu độc lập. Thật ra cô đã gặp anh ấy vài năm trước ở vùng Caribbean, ở một trong những hòn đảo Pháp. Tôi không thể nhớ tên. Có lẽ là St. Barts, cũng có thể là Antigua.”
“Tôi chưa bao giờ đến Antigua.”
“Vậy chắc là St. Barts.”
Nadia im lặng.
“Cô còn đó không?” Zoe hỏi.
“Tôi vẫn đây.”
“Có gì không vậy?”
“Tôi đã gặp anh ta ở đâu?”
“Anh ấy nói ở một quán rượu gần một trong những bờ biển.”
“Quán rượu nào?”
“Tôi không chắc lắm.”
“Bờ biển nào?”
“Tôi không nghĩ là Thomas có nói tên.”
“Hôm đó Thomas có đi một mình không?”
“Thật ra là lúc đó anh ấy đi với vợ. Một cô gái xinh đẹp. Hơi đề cao mình một chút, nhưng tôi nghĩ là do hoàn cảnh.”
“Hoàn cảnh nào?”
“Là vợ một tỷ phú như Thomas.”
Nadia lại im lặng, lần này lâu hơn trước.
“Tôi e rằng tôi không nhớ anh ta.”
“Anh ấy chắc chắn là nhớ ra cô.”
“Cô vui lòng tả anh ta đi.”
“Cao, giống như một cột đèn. Anh ấy có thể là người thú vị, nếu cô hiểu rõ anh ấy. Tôi nghĩ cách đây vài năm, anh ấy có làm ăn với một cộng sự của bố cô.”
“Cô có nhớ tên người cộng sự đó không?”
“Sao cô không tự đi hỏi Thomas?”
“Cô nói gì vậy Zoe?”
❀ ❀ ❀Ở tầng hai của lâu đài Treville là một phòng nhạc ảm đạm với tường phủ lụa đỏ và cửa sổ sang trọng sửa sang cho thích hợp. Ở cuối phòng là một cây phong cầm với khuôn mạ vàng và một bức tranh sơn dầu cảnh đồng quê trên nắp. Ở phía đối diện là một bàn cổ thời Phục Hưng Pháp khảm gỗ óc chó. Gabriel và Eli Lavon ngồi dán mắt vào hai cái máy tính. Đèn nhấp nháy trên một máy cho biết vị trí hiện thời của Zoe cùng với vĩ độ. Máy bên kia là phần thu lại cuộc nói chuyện sáng nay lúc 10:22 với Nadia al-Bakari. Gabriel và Lavon đã nghe đi nghe lại mười lần. Mười lần họ đã không tìm thấy lý do để không tiến hành. Giờ là 11:55, Lavon nhíu mày khi Gabriel nhấn nút ‘phát’ một lần cuối.
“Cô có nhớ tên người cộng sự đó không?”
“Sao cô không tự đi hỏi Thomas?”
“Cô nói gì vậy Zoe?”
“Tôi nói là cô nên đến bữa tiệc. Tôi biết là Thomas sẽ rất thích và chúng ta sẽ có dịp dành thời gian cho nhau nhiều hơn.”
“Tôi e rằng không thích hợp lắm.”
“Tại sao không?”
“Bởi vì bạn cô… Xin lỗi Zoe, cô vui lòng cho tôi tên anh ta một lần nữa.”
“Thomas Fowler. Giống như tên trong tiểu thuyết của Graham Greene.”
“Ai?”
“Không quan trọng. Quan trọng là cô đến.”
“Tôi không muốn là một sự áp đặt.”
“Lạy Chúa, không đâu. Vả lại hôm nay là sinh nhật tôi, nên tôi năn nỉ cô.”
“Chính xác nhà bạn cô ở đâu?”
“Phía bắc Paris. Khách sạn đã thu xếp xe cho tôi.”
“Cô hãy bảo khách sạn hủy đi. Chúng ta sẽ đi bằng xe của tôi, như vậy chúng ta sẽ có dịp nói chuyện.”
“Tuyệt vời. Thomas nói trang phục sẽ là quần áo thoải mải thích hợp cho một bữa tiệc tại lâu đài. Nhưng chúng ta nên nới lỏng vấn đề an ninh đi một chút, được không? Thomas hơi ba hoa lèm bèm nhưng anh ấy hoàn toàn vô hại.”
“Tôi sẽ gặp cô trưa nay, Zoe.”
Cuộc gọi kết thúc và Gabriel bấm nút ‘ngừng’, ông nhìn lên và thấy Yossi đang đứng ở cửa, cúi nhìn từng tí một vào ông trùm có vốn chủ sở hữu cá nhân phồn thịnh đang dành kỳ nghỉ cuối tuần tại nơi ẩn dật của Pháp. “Trong bản ghi âm,” bằng giọng Oxford kéo dài Yossi nói, “tôi không thích từ ‘cột đèn’ mà cô ta dùng.”
“Tôi chắc chắn rằng cô ấy chỉ dùng như một từ thân mật.”
“Ông cảm thấy như thế nào khi có người so sánh ông với cột đèn?”
“Thân mật thôi.”
Yossi vuốt cái áo khoác mịn bằng cashmere mua ở phố Bond. “Chúng ta đã ăn mặc theo phong cách lâu đài chưa?”
“Tôi tin rằng rồi.”
“Cà vạt bướm hay không?”
“Không cà vạt bướm.”
“Cà vạt bướm,” Lavon nói. “Dứt khoát là phải đeo cà vạt bướm.”
Yossi bước ra ngoài. Gabriel với tay lấy con chuột lần nữa. Lavon giữ tay ông lại.
“Cô ta biết là chúng ta và cô ấy vẫn đến. Vả lại,” Lavon tiếp, “quá trễ để làm gì khác rồi.”
Gabriel nhìn vào màn hình của máy tính kia. Biểu tượng lên xuống cho biết là Zoe đang tiến về sảnh chờ. Vài phút sau, Gabriel nghe tiếng cửa thang máy mở cùng với tiếng giày cao gót của Zoe khi cô đi qua sảnh. Cô chúc Herr Schmidt một ngày tốt lành, cảm ơn Isabelle về giỏ trái cây thêm để trên phòng cô tối hôm trước, hôn gió ông Didier, lúc đó đang cố đặt chỗ ở Jules Verne cho Chiara và Yaakov – một chỗ được đặt mà sau này họ bắt buộc phải hủy. Sau đó là tiếng giao thông khi Zoe bước ra ngoài. Và kế tiếp là tiếng dập cửa của chiếc limousine. Im lặng tiếp theo như trong quan tài. Im lặng này được phá tan bằng một giọng dễ chịu của một phụ nữ rõ ràng là có những thành tích đối với thánh chiến.
“Thật vui gặp lại cô Zoe,” Nadia al-Bakari nói. “Tôi có đem cho bạn cô một chai Latour như một món quà thân mật. Tôi mong rằng anh ta thích rượu đỏ.”
“Cô không nên làm vậy.”
“Đừng vớ vẩn, Zoe.”
Và lại một lần nữa biểu tượng di chuyển, theo sau là ba ngọn hải đăng của đội canh gác. Một lúc sau, họ đi về hướng tây, dọc theo Champs-Élysées với tốc độ là ba mươi ba dặm một giờ. Khi họ đến Khải Hoàn Môn, Zoe đề nghị tắt điện thoại BlackBerry của cô. “Đừng bận tâm,” Nadia nói. “Bây giờ tôi tin cô rồi, Zoe. Cho dù có gì xảy ra tôi luôn xem cô là bạn.”