← Quay lại trang sách

Chương 28 SERAINCOURT, PHÁP

Những khu ngoại ô của phía đông bắc Paris trải dài đến tận chân trời, nhưng dần dần những dãy căn hộ tầm thường nhường chỗ cho những không gian xanh đầu tiên. Trong âm thanh trầm và kéo dài của chiếc Maybach sedan màu đen, họ đi qua miền quê nước Pháp trông như một bức tranh gia đình, dưới bầu trời thấp và mây trĩu nặng của mùa đông. Không có xe hộ tống theo sau, hay ít ra Zoe không thấy chiếc nào. Rafid al-Kamal, phụ trách an ninh, với gương mặt rỗ, cau có ngồi ở ghế trước. Hắn mặc bộ quần áo màu sẫm như thông lệ, nhưng vì lòng tôn trọng với hoàn cảnh không chính thức nên không đeo cà vạt. Nadia mặc áo màu kem bằng len cashmere, quần bó màu nâu, mang bốt đế thấp thích hợp để đi trên những đường mòn trong rừng của miền quê. Để che giấu sự bồn chồn, cô nói không ngừng về người Pháp, về thời trang kinh khủng của mùa đông, về một bài báo mà cô đọc được trong tờ Financial Journal ngay sáng hôm nay về tình trạng tài chính tồi tệ của nền kinh tế trong khu vực châu Âu. Trong xe sức nóng vùng nhiệt đới lan tỏa, và Zoe đổ mồ hôi dưới quần áo, nhưng Nadia dường như hơi lạnh. Tay cô tím ngắt một cách kỳ lạ. Nhìn thấy sự chú ý của Zoe, Nadia đổ lỗi cho thời tiết ẩm thấp của Paris, và cô không ngừng nói về thời tiết cho đến khi bảng báo hiệu sắp đến làng Seraincourt xuất hiện ở trên đường.

Vào lúc đó, một chiếc mô tô vượt qua xe họ. Chiếc mô tô là một loại xe công suất mạnh của Nhật, loại xe mà người lái phải nằm rạp xuống ở một góc độ trông không thoải mái. Người lái mô tô nhìn vào cửa kính chiếc Mayback sedan khi hắn vượt qua, giống như tò mò về những người trên một chiếc xe đẹp như vậy, và hắn làm một cử chỉ thô tục về phía tài xế xe trước khi biến mất trong làn khói xe. Chào Mikhail, Zoe nghĩ. Rất vui được gặp lại anh.

Zoe lấy chiếc BlackBerry từ túi xách và bấm số. Giọng nói trả lời điện thoại hơi quen. Dĩ nhiên là Zoe nhớ rất nhanh, đó là giọng của Thomas Fowler người bạn từ London, người đầu tư rất nhiều vào cái gì thì chỉ có Trời mới biết. Thomas là người đã gặp Nadia vài năm trước ở một quán rượu gần bờ biển ở St. Barts và là người đang chỉ đường cho Zoe đến lâu đài mới của anh ta – rẽ phải vào đường Vexin, sau đó rẽ trái qua đường Vallées, rồi rẽ phải vào đường Hèdes. Cánh cổng ở ngay phía trái đường, Thomas nói, ngay ngoài vườn nho. Đừng để ý đến tấm bảng coi chừng chó. Chỉ là đánh lừa thôi, vì lý do an toàn. Thomas là người quan tâm đến vấn đề an toàn, và anh ta có lý do để quan tâm.

Zoe cắt điện thoại và cho lại chiếc BlackBerry vào túi xách. Khi nhìn lên cô bắt gặp Rafiq al-Kamal đang nhìn cô một cách thận trọng qua kính xe. Zoe nhìn ra cảnh đồng quê một cách ủ rũ. Cười lên, Zoe nghĩ. Cuối cùng thì mình cũng đi dự tiệc. Mình phải cười chứ.

❀ ❀ ❀

Không có tiền lệ chính thức cho những gì họ định làm, không có giáo điều, không có truyền thống cơ quan để theo. Trong những buổi diễn thử kéo dài, Gabriel đã so sánh với một buổi ra mắt, trong đó Nadia là một khách mua tiềm năng và chính Gabriel như một bức tranh dựng trên bệ. Một cuộc hành trình ngắn có thể xảy ra trước sự kiện này – Gabriel giải thích rằng cuộc hành trình có thể đưa Nadia và đội từ hiện tại về một quá khứ không xa. Tính chất của cuộc hành trình này phải được hiệu chỉnh một cách cẩn thận, chuyến đi phải đủ thoải mái để không làm Nadia phải sợ hãi bỏ đi, ít ra là không cho cô ta cơ hội để quay lui. Ngay cả Gabriel, người đưa ra chiến lược cũng chỉ nghĩ cơ hội thành công không hơn một phần ba. Eli Lavon vẫn bi quan hơn. Nhưng đó là vì Lavon, một sinh viên nghiên cứu về những thảm họa có tầm cỡ lớn là người có bản chất cả lo hơn người khác.

Dù cho vào lúc đó, khả năng thất bại là một suy nghĩ xa vời trong tâm trí Lavon. Quấn mình dưới nhiều lớp len, di vật còn sót lại từ những hoạt động trong quá khứ, Lavon đang nặng nề bước đi trên đường Vallées đầy cỏ, tay chống trên cây gậy, đầu óc có vẻ như trên mây. Lavon ngừng lại nhanh để nhìn chiếc Maybach đang chạy qua – làm một điều gì khác sẽ là bất thường – nhưng không chú ý đến chiếc Renault nhỏ dòng hatchback đi theo sau chiếc sedan lớn không cân xứng với nhau. Đằng sau chiếc Renault con đường vắng người, đó là điều Lavon mong ước. Lavon đưa tay che miệng, giả vờ ho và báo cho Gabriel biết rằng mục tiêu đang diễn tiến như được chỉ thị, không có sự theo dõi nào khác ngoài sự theo dõi của đội nhà.

Bây giờ thì chiếc Maybach đang rẽ vào đường Hèdes và đang đi ngang qua vườn nho cũ với tốc độ rất nhanh. Chiếc xe đi qua cổng lớn của lâu đài và tiến thẳng vào lối đi lát sỏi. Yossi, trong dáng điệu nhàn rỗi mà chỉ những kẻ có tiền mới có, đứng đón ở cuối đường. Yossi chờ cho đến khi chiếc xe ngừng hẳn mới từ từ tiến đến, nhưng ngừng ngay lại khi thấy al-Kamal xuất hiện một cách hung hăng. Gã cận vệ Ả Rập đứng bên cạnh xe trong nhiều giây, cặp mắt nhấp nháy nhìn mặt tiền của ngôi biệt thự to lớn trước khi mở cửa sau của xe ở một góc chính xác bốn mươi lăm độ. Nadia từ từ bước ra như trên sân khấu – đôi bốt đắt tiền đặt lên sỏi, một tay đeo trang sức đặt trên cửa, mái tóc như lụa thoáng lóe lên như gom nhặt những tia sáng còn lại của buổi chiều.

Vì những lý do không chia sẻ với đội, Gabriel quyết định ghi lại hình ảnh này bằng một tấm hình, tấm hình này vẫn còn để trong phòng hồ sơ của Đại lộ King Saul cho đến hôm nay. Tấm hình Chiara chụp từ cửa sổ tầng hai, cho thấy Nadia đi những bước đầu tiên qua sân trước với Zoe đi bên cạnh cô. Tay Nadia đưa ra một cách rụt rè về phía Thomas Fowler, tay kia nắm lấy cổ chai rượu Latour. Trán Nadia hơi nhăn lại, và trong mắt cô thoáng nhận ra. Đúng là Nadia đã có lần trông thấy người đàn ông này trên hòn đảo của St. Barts, ở một quầy rượu nhỏ lộ thiên nhìn xuống đầm muối của Saline. Hôm đó, Nadia đã uống daiquiris; người đàn ông, da rám nắng, đã ngồi uống bia ở cách cô vài bàn. Anh ta đi cùng với một phụ nữ có mái tóc màu nâu nhạt, mặc quần áo chật và có hông đẫy đà – người đó đang đứng ở phía trước cổng vào của ngôi biệt thự. Cô ta mặc quần áo tiệp với quần áo của Nadia về giá trị và phong cách. Người đàn bà đang nắm tay Nadia giống như không bao giờ muốn thả ra. “Tôi là Jenny Fowler,” Rimona Stern nói. “Tôi rất vui cô đã đến dự tiệc cùng chúng tôi. Xin mời vào trong trước khi chúng ta chết cóng vì lạnh.”

Bước đầu tiên của cuộc hành trình với Nadia hoàn tất, họ cùng vào nhà. Gã cận vệ định vào theo, nhưng Nadia trong một hành động thông đồng đầu tiên, ngăn hắn lại bằng một động tác và vài từ trấn an bằng tiếng Ả Rập. Nadia đã lầm nếu cô nghĩ là những vị chủ nhân ngôi biệt thự không thể hiểu, vì họ đều nói thông thạo tiếng Ả Rập, cũng như người đàn bà nhỏ bé, tóc màu sẫm, đứng đợi bên dưới đèn chùm ở sảnh chính. Một lần nữa nét mặt Nadia biểu lộ sự hồi tưởng của quá khứ xa xăm. “Tôi là Emma,” Dina Sarid nói. “Tôi là một người bạn cũ của gia đình Fowler. Rất vui được biết cô.”

Nadia nắm lấy bàn tay đưa ra, một giai đoạn khác của cuộc hành trình đã hoàn tất và Dina đưa Nadia vào căn phòng lớn có mái vòm. Đứng trước một dãy cửa hai cánh kiểu Pháp, mắt nhìn chăm chú vào khu vườn được chăm sóc công phu trên sân thượng là một phụ nữ có mái tóc vàng và nước da trắng xanh như ngọc thạch. Khi nghe tiếng chân, người phụ nữ từ từ quay lại và nhìn Nadia một lúc lâu, cặp mắt vô cảm. Người phụ nữ không màng cho một tên giả vì điều này không thích hợp.

“Chào Nadia,” cuối cùng Sarah Bancroft nói. “Rất hạnh phúc gặp lại cô.”

Nadia thoáng khựng lại, và lần đầu tiên tỏ vẻ sợ hãi. “Lạy Chúa tôi,” Nadia nói sau một lúc ngập ngừng. “Có phải là cô không? Tôi cứ sợ rằng…”

“Tôi đã chết?”

Nadia không trả lời. Cặp mắt đảo từ người này đến người kia và cuối cùng nhìn Zoe.

“Cô có biết những người này là ai không?”

“Dĩ nhiên.”

“Cô làm việc cho họ?”

“Tôi làm việc cho CNBC ở New York.”

“Vậy tại sao cô ở đây?”

“Họ cần nói chuyện với cô. Không còn cách nào khác.” Nadia có vẻ chấp nhận lời giải thích, hay ít ra là lúc này. Một lần nữa mắt Nadia đảo quanh phòng, lần này cô nhìn Sarah.

“Tất cả những điều này là vì gì?”

“Vì cô, Nadia.”

“Vì tôi?”

“Cô đang nỗ lực thay đổi thế giới Hồi giáo và chúng tôi muốn giúp.”

“Cô là ai?”

“Tôi là Sarah Bancroft, cô gái Mỹ đã bán bức tranh của Van Gogh cho bố cô. Sau đó ông ta mời tôi làm cố vấn nghệ thuật cho cá nhân ông. Tôi đã tham dự cuộc hành trình trên biển của cô ở Caribbean. Và rồi tôi đã bỏ đi.”

“Cô có phải là gián điệp không?” Nadia hỏi nhưng Sarah không trả lời ngoài việc dang tay ra. Cuộc hành trình của Nadia gần hoàn thành, chỉ còn một điểm dừng nữa thôi. Một người cuối cùng cô phải gặp.