Chương 29 SERAINCOURT, PHÁP
Hai cửa uy nghi tách salon khỏi một phòng khách nhỏ và ít trang trọng hơn. Trên tường là những kệ sách và nhiều đồ nội thất được xếp trước một lò sưởi bằng đá. Phòng khách vừa tiện nghi vừa bí ẩn, nơi của những nụ hôn vụng trộm, của những tội lỗi được thú nhận và của những liên minh bí mật được ngụy tạo. Được Sarah dẫn vào, Nadia đã đi quanh phòng trước khi ngồi vào ở một đầu của băng ghế dài. Zoe ngồi ở đầu bên kia, như để có sự cân bằng, và Sarah ngồi đối diện, tay chắp lại và để trên đùi, mắt hơi nhìn về hướng khác. Những thành viên khác của đội tản ra xung quanh, dáng điệu ung dung nhàn nhã giống như nối tiếp lại buổi tiệc mà Nadia khi đến đã làm gián đoạn, chỉ có Gabriel là không tham gia. Ông đứng trước lò sưởi không đốt lửa, một tay chống cằm, đầu hơi nghiêng về một phía. Vào lúc đó ông đang cố quyết định trả lời tốt nhất cho một câu hỏi đơn giản của Nadia một vài giây sau khi ông vào phòng. Thất vọng vì sự im lặng của Gabriel, Nadia hỏi lại, lần này giọng mạnh hơn.
“Ông là ai?”
Gabriel bỏ tay ra khỏi cằm và dùng nó để giới thiệu. “Đây là gia đình Fowlers, Thomas và Jenny. Thomas làm ra tiền và Jenny tiêu tiền. Cô gái có vẻ u sầu trong góc là Emma. Emma và Thomas là bạn cũ. Thật ra trước đây họ là tình nhân, và trong những giờ phút đen tối của mình, Jenny nghi ngờ rằng họ vẫn còn là tình nhân của nhau.” Gabriel ngừng lại một lúc và đặt tay lên vai Sarah, ông tiếp. “Và dĩ nhiên cô nhớ cô gái này chứ. Đây là Sarah, ngôi sao của chúng tôi. Sarah có nhiều bằng cấp hơn tất cả chúng tôi cộng lại. Mặc dù được ăn học rất tốn kém, tiền học được một người cha tội lỗi trả đủ, Sarah đã làm ở một phòng mỹ thuật khốn khổ tại London, nơi mà một vài năm trước đây bố cô đã đến tìm một bức tranh của van Gogh, bức tranh của một nghệ sĩ duy nhất thiếu trong bộ sưu tập của ông. Sarah đã gây ấn tượng cho bố cô và ông đã thuê Sarah làm việc lâu dài như một nhà tư vấn nghệ thuật và đã trả cho cô ấy một đồng lương hơn lương cũ của mình rất nhiều lần. Đặc quyền bao gồm một lời mời đi trên chiếc du thuyền Alexandra đến Caribbean. Theo như tôi nhớ thì lúc đầu cô hoàn toàn lạnh lùng. Nhưng khi đến đảo St. Barts thần tiên thì cô và Sarah đã trở thành bạn tốt của nhau. Bạn tâm giao, nếu tôi có thể nói về tình bạn của hai người.”
Sarah làm ra vẻ như không nghe thấy gì hết. Nadia quan sát Sarah một lúc trước khi quay lại nhìn Gabriel.
“Không phải ngẫu nhiên mà bốn người này đều đến St. Barts cùng một lúc. Cô biết không Nadia, họ đều là sĩ quan tình báo chuyên nghiệp. Thomas, Jenny và Emma là nhân viên tình báo nước ngoài của Israel, giống như tôi. Sarah làm cho CIA. Chuyên môn về nghệ thuật của Sarah là thật, đó là lý do vì sao Sarah được tuyển chọn vào chiến dịch chống lại AAB. Giống như cô, bố cô là một nhà từ thiện. Không may là lòng từ thiện của ông lại bị hướng đến phe đối nghịch của Hồi giáo, ông đã đóng góp tiền cho những kẻ xúi giục bạo loạn, những kẻ chiêu mộ và trực tiếp cho chính quân khủng bố. Khi bố cô biết sự thật về Sarah, ông đã bàn giao Sarah để bị tra tấn và giết chết. Chắc cô đã biết, phải không Nadia? Vì thế cô đã rất ngạc nhiên khi thấy cô bạn Sarah của cô còn sống và trông như cô ta không hề hấn gì.”
“Ông vẫn chưa cho tôi biết tên.”
“Hiện giờ tên tôi không quan trọng. Tôi muốn xem mình như người đi thu nhặt những tia lửa.” Gabriel ngừng rồi tiếp, “giống như cô vậy đó Nadia.”
“Xin lỗi, ông nói sao?”
“Một số giáo sĩ Do Thái tin rằng khi Thượng Đế tạo dựng thế gian, Ngài đã để ánh sáng siêu phàm của Ngài vào những vị thần thánh đặc biệt. Nhưng hóa ra tạo vật dựng nên không đi đúng ý nguyện của Ngài, một sự cố đã xảy ra. Những mạch máu bị vỡ, và thế giới đầy những tia lửa của ánh sáng siêu phàm và những mảnh của những mạch máu bị vỡ. Các giáo sĩ cho rằng công việc tạo dựng chỉ có thể hoàn tất khi những tia lửa này được tập trung vào với nhau, chúng ta gọi đó là Tikkun Olam, hay là Hàn gắn Thế giới. Những người trong căn phòng này đang cố hàn gắn thế giới đó Nadia, và chúng tôi tin rằng cô cũng có cùng ý niệm. Cô đang cố gắng gom nhặt lại những mảnh thù hận do những nhà truyền giáo Wahhabi rải ra. Cô đang cố gắng sửa chữa lại những thiệt hại mà bố cô đã gây ra khi ủng hộ quân khủng bố. Chúng tôi hoan hô nỗ lực của cô, và chúng tôi muốn giúp cô.”
“Làm sao ông biết những điều này về tôi?”
“Bởi vì chúng tôi đã theo dõi cô một thời gian.”
“Tại sao?”
“Sự thận trọng,” Gabriel nói. “Sau khi bố cô bị sát hại tại Cannes, chúng tôi e rằng cô sẽ cố gắng thực hiện lời thề sẽ trả thù cho ông. Và điều cuối cùng mà thế giới đang cần là một người Ả Rập giàu có khác rót tiền vào túi quân khủng bố. Nỗi lo sợ của chúng tôi tăng lên đáng kể khi cô âm thầm thuê Faisal Qahtani, một sĩ quan trước đây của GID Ả Rập, điều tra về những tình huống xung quanh cái chết của bố cô. Faisal Qahtani đã báo cáo lại là bố cô bị tình báo Israel, với sự hỗ trợ của CIA và tổng thống Mỹ giết. Và rồi, nói có sách mách có chứng, hắn báo cáo lại việc bố cô hỗ trợ cho phong trào thánh chiến toàn cầu.” Gabriel ngừng một lúc rồi tiếp. “Tôi đã luôn tự hỏi, không biết khía cạnh nào trong cuộc đời bố làm cô bận tâm nhiều nhất – bố cô là kẻ giết người hàng loạt hay việc ông ta đã dối cô. Điều này có thể gây đau buồn khi biết bị một người trong gia đình lừa dối.”
Nadia không trả lời. Gabriel tấn công tiếp.
“Chúng tôi biết những gì ông Qahtani đã báo cáo cho cô, vì ông ta cũng kể cho chúng tôi những điều tương tự chỉ với một trăm ngàn đô la Mỹ, chuyển vào một tài khoản ở ngân hàng Thụy Sĩ.” Gabriel mỉm cười. “Ông Qahtani là một người có nhiều nguồn tin không chê vào đâu được, nhưng lòng trung thành đáng ngờ. Ông ta cũng thích phụ nữ đẹp thuộc ngành nghề đa dạng.”
“Thông tin của ông có chính xác không?”
“Phần nào?”
“Phần nói rằng bố tôi bị tình báo Israel, với sự hỗ trợ của CIA và tổng thống Mỹ giết.”
Gabriel nhìn Zoe đang cố che giấu sự tò mò của mình. Bây giờ công việc được giao đã hoàn thành, Zoe lý ra phải lặng lẽ ra cửa, nhưng Gabriel đã quyết định cho Zoe ở lại. Động cơ của ông chỉ đơn giản là vì ích kỷ. Gabriel biết chắc chắn là cách nói chuyện của ông đã đưa ông đến gần mục tiêu của mình. Gabriel cũng biết rằng Zoe có thể là một tài sản đầy quyền lực để hoàn thành bước cuối. Bằng sự hiện diện của mình ngay lúc này, Zoe làm cho chính nghĩa của Gabriel hợp pháp và ý đồ của ông cao cả hơn.
“Ám sát là từ không chính xác để mô tả cái chết của bố cô,” ông nói. “Nhưng nếu cô không phiền, tôi muốn nói nhiều hơn về mối quen biết của chúng ta, ông Qahtani, kẻ lừa dối. Những gì kẻ lừa dối này làm còn hơn là chỉ mổ xẻ về cái chết của bố cô. Ông ta cũng đã chuyển một thông tin từ không ai khác là chính Đức vua Ả Rập. Thông tin đó nói rõ ràng là một số phần tử của gia tộc Saud đã biết về hoạt động của bố cô và đã ngầm chấp nhận chúng. Thông tin đó cũng nói rõ ràng rằng cô không được có hành động trả đũa đối với Israel và Mỹ trong bất cứ hoàn cảnh nào. Lúc bấy giờ, gia tộc Saud chịu áp lực rất lớn từ Washington để kết thúc sự hỗ trợ vương quốc từ phía phe Hồi giáo cực đoan và quân khủng bố. Đức vua không muốn cô gây ra thêm rắc rối giữa Riyadh và Washington.”
“Ông Qahtani cũng nói với ông điều đó sao?”
“Điều này nằm trong đợt giao dịch đầu tiên, không tính thêm tiền.”
“Ông Qahtani có nói điểm đặc biệt về phản ứng của tôi không?”
“Có,” Gabriel nói. “Ông ta nói rằng lời cảnh báo từ gia tộc Saud có lẽ không cần thiết vì theo ông ta, cô không có ý định làm theo lời thề báo thù cho cái chết của bố cô. Điều mà ông Qahtani không nhận thấy là cô kinh tởm về những gì cô đã được biết về bố cô – kinh tởm tới mức chính cô đã trở thành một kẻ cực đoan. Sau khi đã nắm được AAB, cô đã quyết định dùng tài sản của bố cô để sửa những thiệt hại mà bố cô đã gây ra. Cô đã trở thành một người đi hàn gắn thế giới, một người đi gom góp lại những tia lửa.”
Nadia mỉm cười thoái thác. “Như tôi đã nói với cô bạn Zoe của ông lúc trưa ngày hôm trước, đây là một câu chuyện khá thú vị, nhưng không phải là sự thật.”
Gabriel cảm thấy sự thoái thác của Nadia không thuyết phục. Ông quyết định cách hay nhất là không để ý đến.
“Cô đang ở giữa những người bạn, Nadia.” Ông nói một cách thân thiện. “Thật ra là những người hâm mộ. Chúng tôi không chỉ hâm mộ lòng can đảm trong công việc của cô, mà còn nể phục khả năng giấu giếm của cô. Thật sự là chúng tôi đã tốn một thời gian để biết rằng cô đang sử dụng một cách khôn khéo những giao dịch về mỹ thuật để rửa tiền và đưa nó đến tay những người cô muốn giúp. Với tư cách chuyên môn, chúng tôi ngả mũ chào cô. Thành thật mà nói, chúng tôi cũng không thể làm tốt hơn vậy.”
Nadia nhìn lên một cách sắc bén, nhưng lần này cô không chối. Gabriel tiếp.
“Kết quả của sự khôn khéo, cô đã cố giữ công việc bí mật của mình khỏi cơ quan tình báo Ả Rập và gia tộc al-Saud. Thật là một thành quả đáng kinh ngạc khi xung quanh cô là những nhân viên và đám cận vệ cũ của bố cô. Mới đầu chúng tôi bối rối về việc cô quyết định giữ họ lại phục vụ. Nhưng nhìn lại thì lý do rất hiển nhiên.”
“Hiển nhiên?”
“Cô không có lựa chọn nào khác. Bố cô là một doanh nhân xảo quyệt, nhưng gia tài của ông không tự ông làm nên. Gia tộc Zizi đã được gia tộc Saud mua, điều này có nghĩa là al-Saud có thể bẻ gãy cô bằng một cái búng tay.”
Gabriel nhìn Nadia chờ đợi một phản ứng. Khuôn mặt Nadia vẫn bình thản.
Gabriel tiếp. “Điều đó có nghĩa là cô đang chơi một trò chơi nguy hiểm. Cô đang dùng tiền của quốc vương để gieo rắc ý tưởng, và ý tưởng này cuối cùng có thể đe dọa ngai vàng của quốc vương. Việc này biến cô thành một kẻ phản loạn, một kẻ dị giáo. Và chúng ta đều biết chuyện gì xảy ra với kẻ phản loạn và dị giáo đe dọa gia tộc Saud. Một cách này hay cách khác, họ sẽ bị trừ khử.”
“Nghe có vẻ như ông không muốn giúp tôi. Thật ra nghe như ông đang tống tiền tôi để làm theo những gì ông muốn.”
“Việc quan tâm duy nhất của chúng tôi là công việc của cô tiếp tục. Tuy nhiên chúng tôi cũng muốn khuyên cô một vấn đề.”
“Khuyên về vấn đề gì?”
“Khuyên về đầu tư,” Gabriel nói. “Chúng tôi nghĩ giờ đã đến lúc thuận lợi để thay đổi chút ít về hồ sơ cá nhân của cô – những thay đổi liên quan đến quyền thừa kế của cô như là người con độc nhất của Zizi al-Bakari đã quá cố.”
“Bố tôi đã là người xuất vốn cho quân khủng bố.”
“Không Nadia, ông ta không chỉ là người xuất vốn cho khủng bố. Ông ta không có đối thủ. Ông ta là Tổ chức Thánh chiến.”
Nadia nói “Xin lỗi, nhưng tôi không hiểu ông muốn gì ở tôi?”
“Đơn giản thôi, chúng tôi muốn cô theo dấu chân của bố cô. Chúng tôi muốn cô nhặt lại biểu ngữ thánh chiến đã rơi xuống từ tay bố cô vào cái đêm kinh khủng ở Cannes. Chúng tôi muốn cô báo thù cho cái chết của ông ta.”
“Ông muốn tôi trở thành khủng bố?”
“Chính xác.”
“Làm bằng cách nào?”
“Bằng cách mua lại nhóm khủng bố cho cá nhân cô. Nhưng cô đừng lo. Cô không phải làm điều này một mình đâu Nadia. Thomas và tôi sẽ giúp cô.”