Chương 30 SERAINCOURT, PHÁP
Họ tạm dừng ở một chỗ tốt – Gabriel nghĩ là một ốc đảo, và chính ông bị mê hoặc bất ngờ bởi cảnh tượng như tranh của sa mạc. Lý do triệu tập Nadia đã được đề cập đến thành công. Bây giờ là lúc tạm dừng một lúc và xem lại diễn biến của cuộc hành trình cho đến nay. Đây cũng là lúc thảo luận về một số việc không mấy dễ chịu. Gabriel còn có một số câu hỏi cần được trả lời trước khi có thể đi tiếp – những câu hỏi liên quan đến những rắc rối chính trị và những mối thù trước đây của Trung Đông. Gabriel làm bước đầu tiên khi khom người trước lò sưởi, trên tay cầm que diêm chưa đốt.
Ông quẹt que diêm lên đá và hỏi “Cô nghĩ gì về chúng tôi?”
“Nghĩ về Israel?”
“Về người Do Thái,” Gabriel nhóm lửa và trả lời. “Cô có nghĩ chúng tôi là những đứa con của quỷ không? Cô có nghĩ là chúng tôi kiểm soát tài chính và truyền thông của thế giới không? Cô có nghĩ là chúng tôi mang theo sự hủy diệt dân Do Thái không? Cô có tin là sự hủy diệt đã xảy ra không? Cô có nghĩ là chúng tôi sử dụng máu của những trẻ con không phải là người Do Thái để sửa soạn bánh mì không men của chúng tôi không? Cô có tin là chúng tôi là khỉ và heo, như những giáo sĩ Wahhabi và những sách giáo khoa Ả Rập thích mô tả chúng tôi không?”
“Tôi đã không theo học ở Ả Rập Saudi,” Nadia chống chế đáp.
“Không,” Gabriel nói, “cô theo học những trường có uy tín nhất tại Âu châu, cũng như Sarah, bạn cô. Và Sarah nhớ rất rõ một sự cố xảy ra trên bãi biển ở St. Barts khi cô nói một cách khó chịu về một người đàn ông mà cô tưởng là người Do Thái. Sarah cũng nhớ một số cuộc nói chuyện thô bỉ về người Do Thái khi bố cô và đoàn tùy tùng của ông bắt đầu tranh luận về chính trị.”
Nadia buồn rầu nhìn Sarah, như thể lời tâm sự đã bị phản bội. Một lúc sau, Nadia nói “Ý kiến của bố tôi về người Do Thái rất được biết đến, và không may là tôi đã tiếp xúc với những tư tưởng này hàng ngày, và rồi suy nghĩ của bố tôi nhanh chóng trở thành của tôi.” Nadia ngừng một lúc và nhìn Gabriel. “Ông đã bao giờ nói một điều gì mà ông mong có thể lấy lại chưa? Ông đã bao giờ làm một điều gì mà ông cảm thấy rất xấu hổ chưa?”
Gabriel thổi nhẹ vào đống củi trong lò sưởi nhưng không nói gì.
“Tôi ngồi trên hàng tỷ đô la,” Nadia nói. “Cho nên ông chắc chắn không ngạc nhiên khi tôi không tin là người Do Thái kiểm soát hệ thống tiền tệ của thế giới. Cũng như tôi không tin là họ kiểm soát giới truyền thông. Tôi thực sự tin là sự hủy diệt xảy ra, rằng sáu triệu người sẽ bị hủy diệt và từ chối tin vào sự thật này là một hành động phát ngôn có tính thù địch. Tôi tin rằng máu đã đổ ra trước đây là một sự phỉ báng, chỉ là vậy, một sự phỉ báng, và tôi lùi lại mỗi lần tôi nghe một người Ả Rập với danh nghĩa người của tôn giáo, gọi người Do Thái và người Thiên Chúa là khỉ và heo.” Nadia ngừng lại rồi tiếp. “Tôi có bỏ sót điều gì không?”
“Ma quỷ,” Gabriel nói.
“Tôi không tin vào ma quỷ.”
“Vậy Israel thì sao Nadia? Cô có tin là chúng tôi có quyền sống trong yên bình không? Tin rằng chúng tôi có quyền đưa con chúng tôi đến trường hoặc đi chợ mà không sợ bị xé tan thành từng mảnh bởi một chiến binh của Allah không?”
“Tôi tin rằng nước Israel có quyền tồn tại. Tôi cũng tin là Israel có quyền tự bảo vệ chống lại những ai tìm cách hủy diệt hoặc ám sát người dân Israel.”
“Và cô nghĩ chuyện gì sẽ xảy ra nếu mai đây chúng tôi rút khỏi Bờ Tây và dải Gaza rồi giao chính quyền lại cho Palestine? Cô có nghĩ rằng thế giới Hồi giáo có bao giờ chấp nhận chúng tôi, hay chúng tôi phải cam chịu được xem như mãi mãi là một thực thể xa lạ, một căn bệnh ung thư cần được gỡ bỏ?”
“Tôi e rằng là ý thứ hai,” Nadia nói, “nhưng tôi đang cố gắng giúp ông. Sẽ dễ chịu hơn nếu thỉnh thoảng ông không làm mọi việc quá khó cho tôi. Từng ngày và mọi ngày, bằng cách này và cách khác, các ông hạ nhục người Palestine và những người ủng hộ họ trong thế giới Hồi giáo rộng lớn. Và khi mà ông trộn việc hạ nhục với hệ tư tưởng của chủ nghĩa Wahhabi…”
“Bom sẽ nổ trên những đường phố châu Âu,” Gabriel nói. “Nhưng không phải chỉ sự hạ nhục và hệ tư tưởng mới sản sinh ra khủng bố trên phạm vi rộng, mà còn là tiền nữa. Những người chủ mưu cần tiền để có cảm hứng, tiền để chiêu mộ và huấn luyện, và tiền để vận hành. Với tiền họ có thể tấn công bất cứ lúc nào, bất cứ đâu họ muốn. Không có tiền, họ không là gì hết. Bố cô biết mãnh lực của đồng tiền. Cô cũng vậy. Đó là lý do chúng tôi gặp nhiều vấn đề khi nói với cô, Nadia. Đó là lý do tại sao cô có mặt ở đây.”
Eli Lavon lặng lẽ vào phòng và theo dõi cuộc nói chuyện một cách thụ động từ một vị trí cao trên cửa sổ. Nadia chăm chú nhìn Eli một lúc giống như đang cố để ông ta vào đúng chỗ trong những ngăn tủ ngổn ngang của trí nhớ.
“Ông ta có phải là người phụ trách không?” Nadia hỏi.
“Max?” Gabriel từ từ lắc đầu. “Không, Max không phải là người phụ trách. Tôi là người bị nguyền rủa phải giữ nhiệm vụ chỉ huy. Max chỉ là lương tâm tội lỗi của tôi. Max là linh hồn lo lắng của tôi.”
“Tôi thấy ông ta không có vẻ gì lo lắng.”
“Bởi vì Max là dân chuyên nghiệp. Và cũng giống như tất cả dân chuyên nghiệp, Max rất giỏi che giấu cảm xúc của mình.”
“Giống như ông.”
“Phải, giống như tôi.”
Nadia liếc nhìn Lavon và hỏi “Chuyện gì làm ông ta có vẻ bực mình vậy?”
“Max nghĩ tôi đã để lỡ một cơ hội. Max đang cố ngăn tôi phạm một sai lầm mà ông ta nghĩ là sai lầm lớn nhất của một sự nghiệp không tì vết.”
“Sai lầm gì?”
“Cô,” Gabriel nói. “Tôi chắc chắn cô là câu trả lời cho những lời khẩn cầu của tôi, chắc chắn là chúng ta có thể cùng làm việc để có thể loại bỏ mối đe dọa nghiêm trọng cho sự an toàn của phương Tây và Trung Đông. Nhưng như cô có thể thấy, Max lớn tuổi hơn tôi nhiều, ông ta là người kiên định và thấy ý tưởng chúng ta làm việc chung là điều buồn cười và ngây thơ. Ông ta tin rằng, cô là một phụ nữ Hồi giáo từ Ả Rập, cô đã lĩnh hội sự căm thù người Do Thái từ trong bầu sữa mẹ. Và Max cũng khẳng định là trước tiên và hơn bất cứ điều gì, cô là con gái bố cô. Và ông ta tin rằng, giống như bố cô, cô là người hai mặt – một mặt cô cho phương Tây nhìn thấy, một mặt ở nhà.”
Lần đầu tiên trong suốt cuộc nói chuyện, Nadia mỉm cười. “Có lẽ ông nên nhắc cho Max là tôi không được quyền khoe gương mặt ở nhà với công chúng. Và ông cũng nên nhắc Max rằng tôi đã liều cả mạng sống của mình mỗi ngày để thay đổi điều đó.”
“Những hoạt động từ thiện và động cơ của những việc làm này không rõ ràng đối với Max. Max tin rằng những hoạt động này là lớp vỏ che đậy cho ý đồ thật của cô, hơn là ý đồ của bố cô nhiều. Max tin rằng cô là một Thánh chiến. Đơn giản Max tin rằng cô là một kẻ nói láo.”
“Có thể ông mới là kẻ nói láo.”
“Tôi là một sĩ quan tình báo, Nadia, điều đó có nghĩa là tôi nói láo để sống.”
“Ông có đang nói láo tôi không?”
“Một chút thôi,” Gabriel ra vẻ ăn năn. “Tôi e rằng linh hồn nhỏ bé đằng kia không phải tên thật là Max.”
“Nhưng ông ta vẫn tin là tôi là kẻ nói láo?”
“Ông ta không phải là vấn đề chính. Nhưng ông ta cần biết chúng ta có cùng chung một chiến tuyến không trước khi tiếp tục câu chuyện.”
“Chiến tuyến nào?”
“Chiến tuyến các thiên thần, dĩ nhiên.”
“Cũng những thiên thần này đã ám sát bố tôi không gớm tay?”
“Cô lại dùng từ đó rồi, Nadia. Bố cô không bị ám sát, ông ta bị kẻ thù giết trên chiến trường mà ông đã chọn. Ông đã tử vì chính nghĩa khi phục vụ Thánh chiến. Tiếc rằng, ý thức hệ tàn bạo mà ông ta giúp để truyền bá không bị hủy diệt cùng ông ta. Cuồng bạo tiếp tục hiện diện trong cơn thịnh nộ của Vầng Trăng Lưỡi Liềm trải dài từ những bộ lạc Pakistan đến những đường phố của London. Và ý thức hệ này được nuôi dưỡng trong một mạng lưới giết người mới trú đóng trên núi của Yemen. Mạng lưới này có một thủ lĩnh rất lôi cuốn, một người chủ mưu đầy kỹ năng hành động, và một shahid quyết tâm. Điều mà hắn thiếu cô có thể cung cấp.”
“Tiền,” Nadia nói.
Gabriel lặp lại “Tiền, vấn đề là cô có phải thực sự là người phụ nữ đơn thương độc mã muốn thay đổi bộ mặt của Trung Đông cấp tiến hay cô là con gái của bố cô?”
Nadia im lặng một lúc và cuối cùng nói. “Tôi e rằng ông sẽ phải quyết định mà không có sự giúp đỡ của tôi, vì hiện giờ cuộc truy vấn này đã chính thức kết thúc. Nếu có điều gì cần, tôi đề nghị ông cứ nói. Và tôi sẽ không đợi lâu. Ông có thể đặt những câu hỏi về quan điểm của tôi nhưng không được hỏi đến những chi tiết chính yếu về an ninh. Rafiq al-Kamal là một Wahhabi đích thực và rất trung thành với bố tôi. Và nếu tôi không lầm thì anh ta bắt đầu nghi ngờ chuyện gì đang xảy ra trong này.”