Chương 31 SERAINCOURT, PHÁP
Từng người trong đội từ từ rời phòng – mọi người trừ Eli Lavon vẫn ngồi cao gần cửa sổ, và Gabriel ngồi vào chỗ Sarah vừa rời khỏi. Ông nhìn Nadia một lúc, vẻ kính trọng. Và rồi bằng một giọng đều đều, bắt chước giọng Shamron, ông bắt đầu kể một câu chuyện cho Nadia. Câu chuyện kể về Rashid al-Husseini, một giáo sĩ Hồi giáo rất lôi cuốn, về một chiến dịch với nhiều thiện chí của CIA đã không thành công, và về một mạng lưới khủng bố giết người thiếu vốn cần thiết để đạt được mục tiêu cuối cùng. Câu chuyện được tóm lược một cách khá đầy đủ – dĩ nhiên là khi Gabriel kết thúc câu chuyện cũng là lúc ánh sáng yếu ớt của bầu trời mùa thu vừa tắt và căn phòng chập chờn nhá nhem. Lavon giờ chỉ còn là một hình dáng mờ, không nhận ra trừ mớ tóc rối bù giống như một hào quang trên đầu. Nadia ngồi bất động ở cuối ghế dài, chân bắt chéo, tay khoanh trước ngực. Cặp mắt sậm màu nhìn Gabriel không chớp khi ông kể chuyện, giống như cô đang làm mẫu vẽ cho một bức tranh. Bức tranh một người phụ nữ đã tháo bỏ mạng che mặt, của một nghệ sĩ vô danh.
Từ phòng bên cạnh vọng lại một tiếng cười, tiếp đó im bặt và theo sau là tiếng nhạc. Nadia nhắm mắt lắng nghe.
“Có phải nhạc Miles Davis không?” Cô hỏi.
Gabriel khẽ gật đầu “Bài ‘Dear old Stockholm’.”
“Tôi luôn thích Miles Davis, mặc dù trên thực tế bố tôi, một tín đồ sùng bái chủ nghĩa Hồi giáo Wahhabi, đã ngăn cản tôi nghe loại nhạc này.” Vẫn lắng nghe, Nadia ngừng một lúc. “Tôi cũng rất thích Stockholm. Mong rằng Rashid không để thành phố này vào danh sách những mục tiêu của hắn.”
“Có lần một người uyên bác nói với tôi rằng mong ước không phải là một chiến lược có thể chấp nhận khi mạng sống con người bị đe dọa.”
“Có thể là không,” Nadia nói, “nhưng hiện giờ đang rất thịnh hành ở Washington.”
Gabriel mỉm cười. “Cô vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi, Nadia.”
“Câu nào?”
“Điều gì đau khổ nhất, biết bố cô là khủng bố hay biết ông ta lừa cô?”
Nadia nhìn Gabriel chăm chú. Một lúc sau, cô lấy gói Virginia Slims trong túi xách ra, mồi một điếu thuốc rồi đưa bao thuốc cho Gabriel, ông khoát tay từ chối.
Cuối cùng cô nói “Tôi e rằng câu hỏi của ông cho thấy sự thiếu hiểu biết về văn hóa Ả Rập. Bố tôi là người được Tây hóa, nhưng trước tiên và quan trọng nhất ông vẫn là một người Ả Rập. Có nghĩa hoàn toàn theo nghĩa đen là ông ta giữ sinh mạng của tôi trong tay. Ngay cả khi ông đã chết, tôi vẫn sợ ông. Và ngay cả khi ông chết, tôi cũng không cho phép mình làm ông thất vọng.”
“Nhưng cô không hoàn toàn là một đứa trẻ Ả Rập điển hình.”
“Đúng vậy,” Nadia công nhận. “Bố tôi đã cho tôi rất tự do khi ở phương Tây, nhưng tự do này không tồn tại khi chúng tôi ở Ả Rập Saudi và trong mối quan hệ cá nhân của hai bố con tôi. Bố tôi giống như gia tộc al-Saud. Ông hoàn toàn là một quốc vương của gia đình. Và tôi biết rất rõ chuyện gì sẽ xảy ra nếu tôi vượt qua giới hạn.”
“Ông ta đe dọa cô?”
“Dĩ nhiên là không. Bố tôi không bao giờ nặng lời với tôi. Ông không cần làm vậy. Phụ nữ Ả Rập biết vị trí của họ. Từ lần kinh nguyệt đầu tiên, họ đã ẩn dưới một miếng mạng đen. Và cầu Trời giúp cho họ, nếu họ dám đem sự sỉ nhục về cho người đàn ông thống trị họ.”
Nadia ngồi hơi thẳng lên giống như cô chú ý đến dáng ngồi của mình. Ánh sáng lờ mờ của ngọn lửa đã xóa đi dấu vết già nua trên gương mặt cô. Giờ thì cô là người phụ nữ xấc xược, đẹp tuyệt trần mà nhiều năm trước họ đã trông thấy lướt qua lần đầu trên vỉa hè lát đá ở Mason’s Yard. Trong chiến dịch chống lại bố cô, Nadia chỉ được nghĩ đến sau như một sự xuất hiện khó chịu. Ngay cả Gabriel cũng không thể hoàn toàn tin là cô con gái được nuông chiều của Zizi al-Bakari lại trở thành một phụ nữ quý phái và sâu sắc đang ngồi trước mặt ông.
“Danh dự rất quan trọng cho tâm lý của đàn ông Ả Rập,” Nadia tiếp. “Danh dự là tất cả. Tôi đã có một bài học rất đau đớn năm tôi vừa mười tám. Rena là một trong những người bạn thân của tôi, gia đình cô ta bề thế, không giàu như gia đình chúng tôi, nhưng danh tiếng. Rena có một bí mật. Cô phải lòng một anh chàng người Ai Cập đẹp trai đã gặp ở một trung tâm mua sắm tại Riyadh. Họ bí mật gặp nhau ở căn hộ của người thanh niên. Tôi đã khuyến cáo Rena rằng cô ta đang dấn thân vào một trò chơi nguy hiểm, nhưng Rena không chịu ngừng gặp gỡ người tình. Cuối cùng, mutaween, cảnh sát tôn giáo đã bắt cặp tình nhân. Vì bố của Rena quá xấu hổ nên ông ta đã lấy một quyết định duy nhất mà ông có thể chọn, ít ra theo suy nghĩ của ông.”
“Giết chết vì danh dự?”
Nadia từ từ gật đầu. “Rena bị trói vào dây xích nặng nề. Và dưới sự chứng kiến của gia đình, Rena bị ném xuống bể bơi của nhà. Mẹ và chị Rena bị bắt buộc chứng kiến. Họ không nói gì. Họ không làm gì. Họ hoàn toàn không có quyền.”
Nadia rơi vào im lặng. Cuối cùng cô nói “Khi tôi biết chuyện gì đã xảy ra, tôi suy sụp. Làm sao một người cha có thể dã man và cổ hủ đến vậy? Làm sao ông ta có thể giết chính con mình? Nhưng khi tôi hỏi bố tôi về những điều này. Ông nói những điều này xảy ra vì Allah đã định như vậy. Rena phải bị trừng phạt vì sự thiếu thận trọng của mình. Đơn giản là phải đền tội.” Nadia ngừng lại một lúc rồi tiếp. “Tôi không bao giờ quên nét mặt của bố tôi khi ông nói những câu này. Nét mặt này tôi nhìn thấy lại nhiều năm sau, khi ông đứng nhìn tòa nhà Trung tâm Thương mại Thế giới sụp đổ. Đó là một thảm kịch khủng khiếp, nhưng là ý của Allah. Đơn giản là phải xảy ra thôi.”
“Có bao giờ cô nghi ngờ bố cô có dính líu đến khủng bố không?”
“Dĩ nhiên là không. Tôi tin rằng hành động khủng bố là hành động của những kẻ thánh chiến điên rồ như Bin Laden và Zawahiri, không phải là hành động của một người như bố tôi. Zizi al-Bakari là một doanh nhân và một nhà sưu tầm nghệ thuật, không phải là một kẻ giết người hàng loạt. Lúc đó tôi đã nghĩ vậy.”
Nadia dập tắt điếu thuốc đã gần hết, cô mồi ngay một điếu khác.
“Nhưng bây giờ, qua thời gian vừa đủ, tôi có thể thấy rằng có một mối liên quan giữa cái chết của Rena và vụ thảm sát ba ngàn mạng người vô tội của ngày 11/9. Tất cả đều cùng bắt nguồn từ một ông tổ – Muhammad Abdul Wahhab. Chừng nào mà ý thức hệ của sự thù hận chưa được khống chế, chừng đó vẫn còn nhiều vụ khủng bố và nhiều phụ nữ như Rena. Mọi thứ tôi làm là vì cô ta. Rena là người hướng dẫn tôi, là ngọn hải đăng soi đường cho tôi.”
Nadia nhìn về phía góc căn phòng, nơi Lavon đang ngồi một mình, khuôn mặt chìm trong bóng tối.
“Max vẫn còn lo lắng chứ?”
“Không,” Gabriel nói. “Max không còn mảy may lo lắng nữa.”
“Max đang nghĩ gì?”
“Max tin rằng đó là niềm vinh dự được làm việc với cô, Nadia, và tôi cũng tin vậy.”
Im lặng, Nadia nhìn chăm chú vào lò sưởi một lúc. “Tôi đã lắng nghe lời đề nghị của ông và tôi cũng đã trả lời những câu hỏi mà tôi muốn trả lời. Bây giờ ông phải trả lời một vài câu hỏi của tôi.”
“Cô có thể hỏi tôi bất cứ gì cô muốn.”
Một nụ cười thoáng trên môi Nadia. “Có lẽ chúng ta nên uống một ít rượu tôi mang đến. Tôi luôn nghĩ một chai rượu ngon Latour có thể làm giảm áp lực của một cuộc nói chuyện không mấy dễ chịu.”