Chương 32 SERAINCOURT, PHÁP
Nadia chăm chú quan sát bàn tay Gabriel khi ông mở nút chai rượu. Ông rót ra hai ly, và đưa một ly cho Nadia.
“Ông không rót cho Max?”
“Max không uống rượu.”
“Max theo trào lưu chính thống Hồi giáo?”
“Max là người kiêng rượu.”
Gabriel hơi giơ ly rượu lên để mời trước khi uống. Nadia không đáp trả. Cô cẩn thận để ly rượu trên bàn với một sự chú ý thái quá, theo Gabriel.
“Có một số câu hỏi về cái chết của bố tôi mà tôi không bao giờ có thể trả lời được.” Nadia nói sau một sự im lặng kéo dài. “Tôi cần ông trả lời chúng bây giờ.”
“Tôi bị giới hạn về những gì tôi có thể nói.”
“Tôi khuyên ông nên suy nghĩ lại về giới hạn này, nếu không…”
“Cô muốn biết gì?”
“Ngay từ đầu, bố tôi có phải mục tiêu để ám sát không?”
“Hoàn toàn trái lại.”
“Điều đó có nghĩa là gì?”
“Có nghĩa là người Mỹ đã rất rõ ràng xem bố cô quá quan trọng để đối xử như một kẻ khủng bố tầm thường. Ông ta không phải là thành viên của hoàng tộc. Ông ta còn hơn thế nữa – bố cô là hậu duệ của một dòng dõi thương gia xa xưa Nejd, dòng dõi này đòi nợ máu liên quan đến không ai khác là chính Muhammad Abdul Wahhab.”
“Và điều này biến bố tôi thành người bất khả xâm phạm trong mắt người Mỹ?”
“‘Người bị nhiễm phóng xạ’, đó là từ họ dùng.”
“Chuyện gì đã xảy ra?”
“Sarah xuất hiện.”
“Họ đã gây thương tích cho cô ta?”
“Họ gần giết cô ta.”
Nadia im lặng một lúc. “Làm thế nào ông đưa cô ta về được?”
“Chúng tôi chiến đấu trên một chiến trường mật, nhưng chúng tôi tự xem mình là những chiến sĩ, và chúng tôi không bao giờ để chiến hữu của chúng tôi rơi vào tay kẻ thù.”
“Thật là cao cả.”
“Cô có thể không luôn luôn đồng ý với mục đích và phương pháp của chúng tôi, Nadia, nhưng chúng tôi cố gắng hoạt động theo một quy tắc nào đó. Thỉnh thoảng kẻ thù của chúng tôi cũng làm vậy. Nhưng bố cô thì không. Ông ta có luật chơi riêng. Luật của Zizi.”
“Và vì điều này, ông ta bị giết trên một đường phố đông người ở Cannes.”
“Hay cô muốn là London? Hay Geneva? Hay Riyadh?”
“Tôi muốn không phải nhìn thấy bố tôi bị bắn không gớm tay.”
“Chúng tôi cũng không muốn như vậy. Không may là chúng tôi không có lựa chọn khác.”
Một sự im lặng nặng nề bao trùm căn phòng. Nadia nhìn thẳng vào mặt Gabriel. Mắt cô không hề biểu lộ sự giận dữ, chỉ một thoáng buồn.
Cuối cùng cô nói “Ông vẫn chưa cho tôi biết tên, như vậy rất khó cho nền tảng hợp tác vững chắc và tín cần.”
“Tôi tin rằng cô đã biết tên tôi, Nadia.”
“Phải, tôi biết.” Nadia trả lời một lúc sau. “Và nếu như quân khủng bố và những người ủng hộ họ trong gia tộc Saud biết tôi đang làm việc với Gabriel Allon, người đã giết bố tôi, họ sẽ tuyên bố tôi là kẻ bội giáo, và, ngay khi có cơ hội đầu tiên, họ sẽ cắt cổ tôi.” Nadia ngừng và tiếp, “Không phải cổ ông, ông Allon, mà là cắt cổ tôi.”
“Chúng tôi rất hiểu cô phải đối mặt với nguy hiểm khi cô làm những gì chúng tôi yêu cầu, và chúng tôi sẽ làm mọi thứ, trong quyền hành của chúng tôi để bảo đảm sự an toàn cho cô. Mỗi bước của cô trong chiến dịch này sẽ được lập kế hoạch và tiến hành cẩn thận như cuộc gặp gỡ này.”
“Nhưng đây không phải điều tôi muốn hỏi, ông Allon. Tôi cần biết liệu ông có bảo vệ tôi không.”
Gabriel trả lời không do dự. “Cô có lời hứa của tôi.”
“Lời hứa của một kẻ đã giết bố tôi.”
“Tôi e rằng tôi không làm gì được để thay đổi quá khứ.”
“Không,” Nadia nói, “chỉ tương lai thôi.”
Nadia nhìn Eli Lavon đang cố che giấu sự không vừa lòng với những gì vừa được tiết lộ. Cô nhìn ra cửa sổ, qua khu vườn ngoài sân thượng.
Cuối cùng Nadia nói “Chúng ta còn hưởng được thêm vài phút ánh sáng, tại sao chúng ta không cùng đi dạo, ông Allon? Tôi còn một điều nữa cần nói với ông.”
❀ ❀ ❀Họ đi dọc theo lối đi lát đá giữa hai hàng cây bách đang đong đưa trước gió. Nadia đi phía bên phải của Gabriel. Lúc đầu cô có vẻ thận trọng khi đi quá gần Gabriel, nhưng khi họ tiến sâu vào khu vườn thì Lavon chú ý thấy bàn tay cô đặt một cách kín đáo lên khuỷu tay Gabriel. Cô ngừng lại một lần, giống như bắt buộc phải đặt tay lên khuỷu tay Gabriel vì đã tỏ ra gay gắt trong lời nói và một lần nữa ở cạnh đài phun nước không còn hoạt động ở giữa khu vườn. Khi ánh sáng cuối cùng nhường chỗ cho màn đêm, cô ngồi ở mép đài phun nước, khoát tay trên mặt nước, một cách ngây thơ. Sau đó Lavon gần như hoàn toàn mất dấu họ. Lavon thấy Gabriel đặt tay nhanh lên má Nadia, sau đó không còn thấy gì cho đến khi họ trở lại lối đi về phía nhà. Nadia bám vào khuỷu tay Gabriel để làm điểm tựa.
Khi họ trở về phòng khách nhỏ, Gabriel triệu tập đội và bữa tiệc tiếp tục. Theo yêu cầu của Gabriel, họ nói về bất cứ điều gì trừ chia sẻ quá khứ và tương lai không chắc chắn của mình. Hiện giờ không còn chiến tranh khủng bố toàn cầu, không còn mạng lưới mới cần phải tháo bỏ, không còn lý do để bận tâm về bất cứ điều gì. Chỉ còn là rượu ngon, và một nhóm bạn mà thực sự ra không phải là bạn gì hết. Cũng như Gabriel, Nadia như những người quan sát rất thụ động, đang nhìn cảnh thân mật giả tạo trước mắt. Vẫn như một bức chân dung, mắt Nadia từ từ đảo nhìn các gương mặt như thể những mảnh ghép mà cô đang cố sắp xếp lại trong trí nhớ. Thỉnh thoảng cô nhìn tay Gabriel, ông không cố che giấu chúng bởi giờ chẳng còn gì để giấu. Với Lavon và những người còn lại của đội rõ ràng là Gabriel không còn nuôi dưỡng bất cứ nghi ngờ gì về mục đích của Nadia nữa. Giống như một cặp tình nhân, họ đã dâng hiến sợi dây ràng buộc họ bằng cách chia sẻ những bí mật với nhau.
Vài phút sau bảy giờ, Gabriel báo là bữa tiệc sắp tàn. Nadia đứng lên và bỗng nhiên cảm thấy đầu hơi lâng lâng. Cô chúc đội một đêm tốt lành và đi cùng Zoe ra sân trước về phía xe. Rafiq al-Kamal, cận vệ của bố cô đang đợi để biết thông tin. Trên đường quay về Paris, lại một lần nữa Nadia nói không ngừng, lần này cô nói về những người bạn mới, Thomas và Jenny Fowler. Gabriel giám sát câu chuyện qua chiếc BlackBerry của Zoe. Sáng hôm sau, Gabriel nhìn hình tượng nhấp nháy từ quảng trường Concorde đến sân bay Charles de Gaulle. Trong khi đợi chuyến bay, Zoe gọi về nhà sản xuất ở New York để báo tin là ít ra cho đến giờ, tin tức độc quyền về gia tộc al-Bakari đã xong. Và rồi, trong tiếng thì thào, Zoe nói với Gabriel “Đã đến lúc nói lời tạm biệt rồi cưng. Đừng ngại gọi em khi ông cần bất cứ điều gì thêm nhé.” Gabriel đợi đến lúc Zoe đã an toàn lên máy bay, ông mới vô hiệu hóa phần mềm trong điện thoại Zoe. Ánh sáng nhấp nháy thêm ba lần nữa, sau đó Zoe biến mất trên màn hình.