← Quay lại trang sách

Chương 33 SERAINCOURT, PHÁP

Chiến dịch bắt đầu sớm lúc 10:15 sáng hôm sau, khi Nadia al-Bakari, người thừa kế, nhà hoạt động, và nhân viên của cơ quan Tình báo Israel, báo với nhân viên cao cấp của mình là cô có ý định là đối tác với công ty Thomas Fowler and Associates, một công ty nhỏ nhưng là một doanh nghiệp tư nhân rất thành công ở London. Trưa đó, chỉ cùng với nhân viên an ninh đặc biệt của mình, Nadia đi xe đến nhà riêng của ông Fowler ở phía bắc Paris để thương thuyết đợt đầu. Sau này, cô đặc tả tính chất của cuộc nói chuyện là hữu ích và rất sôi động, cả hai điều đều là sự thật.

Cô trở lại nhà Fowler ngày hôm sau, và ngày hôm sau nữa. Vì những lý do mà Gabriel không chia sẻ được với những người trong đội, ông không cần nhiều đến sự huấn luyện thông thường, mà tập trung chính vào câu chuyện làm vỏ bọc của Nadia. Nadia học câu chuyện đó không khó khăn vì tương ứng phần lớn với những sự việc. “Đây là câu chuyện của cô ,” Gabriel nói, “chỉ sắp xếp lại một chút những chi tiết nổi bật. Đây là câu chuyện về ám sát, về trả thù, về lòng thù hận xưa như câu chuyện của Trung Đông. Bắt đầu từ bây giờ Nadia al-Bakari không còn là lời giải đáp. Nadia chỉ là giống như bố cô ta. Cô ta là một phần của vấn đề. Cô ta là lý do giải thích tại sao người Ả Rập sẽ không bao giờ thoát ra được khỏi câu chuyện của họ.”

Yossi giúp Nadia về những vấn đề trình diễn bên ngoài, nhưng phần nhiều là Nadia dựa vào sự chỉ dẫn của Sarah. Mới đầu Gabriel lo ngại về tình bạn được nối lại giữa Sarah và Nadia, nhưng Lavon xem sự liên kết của họ như một tài sản để hành động. Sarah là một sự nhắc nhở kịp thời về sự ác độc của Zizi. Và không như Rena, người bạn thuở thiếu thời bị ám sát của Nadia, Sarah đã nhìn thẳng vào mắt con quái vật và đánh bại nó. Sarah là Rena không bị xiềng xích, một Rena được hồi sinh.

Nadia tỏ ra là một người học nhanh, nhưng đó là điều Gabriel đòi hỏi. Việc chuẩn bị cho Nadia dễ hơn bởi lẽ Nadia đã sống một cuộc sống hai mặt trong nhiều năm, cô là một người giả dối tự nhiên. Ngoài những tài sản này, Nadia còn hai lợi thế quan trọng khác nữa, hai lợi thế này đã cố gắng xâm nhập hàng ngũ của phong trào thánh chiến toàn cầu: tên tuổi của Nadia và của những cận vệ của cô. Tên tuổi của cô bảo đảm cho sự xâm nhập và sự tin tưởng tức thì trong khi cận vệ của Nadia cho cô một lớp bảo vệ mà phần đông những kẻ xâm nhập không có được. Là đứa con một còn sống sót của một tên tỷ phú sát nhân Ả Rập, Nadia al-Bakari là một trong những cá nhân được bảo vệ cẩn thận nhất trên thế giới. Cho dù Nadia đi bất cứ nơi đâu, cô sẽ được bao quanh bởi những cận vệ trung tín cùng với một vòng cận vệ của Cơ quan Tình báo. Đụng đến Nadia xem như là một điều không khả thi.

Tuy nhiên tài sản có giá trị nhất của Nadia là tiền. Gabriel tự tin rằng cô sẽ không thiếu người cầu hôn một khi cô quay về thế giới của thánh chiến và khủng bố. Sự thách đố đối với Gabriel và đội của ông là đưa tiền cho đúng người. Chính Nadia đã cung cấp tên của một ứng viên tiềm năng trong khi đi bộ với Gabriel và Sarah vào một buổi trưa trong vườn của lâu đài.

“Ông ta đã tìm tôi không lâu sau khi bố tôi mất và yêu cầu tôi quyên góp cho một cơ sở từ thiện của Hồi giáo. Ông ta tự mô tả mình là một cộng sự của bố tôi. Một người anh em.”

“Còn cơ sở từ thiện?”

“Chỉ là tấm bình phong của al-Qaeda. Samir Abbas là người ông cần tìm. Ngay cả khi ông ta không dính líu đến mạng lưới mới này ông ta cũng biết ai là người của mạng lưới.”

“Ông ta làm gì?”

“Ông ta làm việc cho văn phòng Ngân hàng TransArabian tại Zurich. Như ông biết trụ sở của TransArabian ở Dubai, và ngân hàng này là một trong những tổ chức tài chính rộng lớn nhất ở Trung Đông. Nơi đây cũng được xem là ngân hàng được chọn lựa cho phong trào thánh chiến toàn cầu. Samir Abbas là một thành viên được xác nhận hoàn thành nghĩa vụ tài chính. Ông ta quản lý tài khoản của những khách hàng sung túc Trung Đông. Vị trí này cho ông là người duy nhất tìm kiếm người quyên góp cho cái gọi là cơ sở từ thiện.”

“Có tài sản cá nhân nào của cô để ở Ngân hàng TransArabian không?”

“Cho đến nay thì không.”

“Có lẽ cô nên mở một tài khoản. Không cần nhiều lắm. Chỉ vừa đủ để gây sự chú ý của Samir.”

“Tôi phải đưa cho ông ta bao nhiêu?”

“Cô có thể đưa một trăm triệu không?”

Nadia lắc đầu. “Một trăm triệu? Bố tôi sẽ không bao giờ đưa cho họ một số tiền như vậy.”

“Vậy thì bao nhiêu?”

“ Hai trăm triệu đi.” Nadia mỉm cười. “Như vậy ông ta sẽ biết chúng ta thực sự muốn kinh doanh.”

Trong vòng mười hai tiếng từ khi cuộc nói chuyện bắt đầu, Gabriel đã cử một đội đến Zurich, và Samir Abbas, chuyên gia quản lý tài sản cho Ngân hàng TransArabian ở Dubai, được đặt dưới sự kiểm soát của Văn phòng. Eli Lavon ở lại lâu đài Treville để chốt lại những chi tiết cuối cùng của chiến dịch, bao gồm việc giải quyết vấn đề tế nhị làm sao một nữ doanh nhân Ả Rập, có cơ sở kinh doanh ở Paris gây quỹ cho quân khủng bố mà không gây sự nghi ngờ của người Pháp và những cơ quan chính quyền về tài chính của châu Âu. Qua sự bí mật gây quỹ cho phong trào cải cách Ả Rập, Nadia đã chỉ đường cho họ. Tất cả những gì Gabriel cần là một bức tranh và một kẻ đồng lõa có thiện chí. Đó là lý do tại sao vào đêm trước lễ Giáng Sinh, trong khi cả nước Pháp đang chuẩn bị để mừng lễ trong nhiều ngày, Gabriel yêu cầu Lavon đưa ông ra nhà ga Gare du Nord. Gabriel có một tấm vé cho chuyến tàu 3:15 đi London, và một cơn nhức đầu khủng khiếp do thiếu ngủ. Ở giai đoạn này của chiến dịch, Lavon bồn chồn hơn thường lệ. Không vợ, không con, ông ta luôn chán nản vào những dịp nghỉ lễ.

“Anh có chắc là anh muốn làm như vậy không?”

“Đi tàu về London vào ngày trước lễ Giáng Sinh? Thật ra tôi nghĩ tôi nên đi bộ.”

“Tôi đang nói về Nadia.”

“Tôi biết, Eli.”

Lavon nhìn qua cửa kính đám người đang đi về phía nhà ga. Cũng là những nhóm người thông thường – doanh nhân, sinh viên, khách du lịch, dân Phi châu nhập cư, và những tên móc túi, tất cả đều được cảnh sát Pháp mang vũ khí canh chừng. Cả đất nước đang chờ một quả bom tiếp theo nổ. Và cả châu Âu cũng vậy.

“Anh có nói cho tôi biết cô ta đã nói gì với anh buổi tối hôm đó trong vườn không?”

“Không, tôi sẽ không nói.”

Lavon cũng đã biết câu trả lời. Tuy vậy ông ta cũng không che được sự thất vọng.

“Chúng ta đã cùng làm việc với nhau bao nhiêu lâu rồi?”

“Một trăm năm mươi năm,” Gabriel nói. “Và chưa một lần nào tôi lại giấu anh một thông tin quan trọng.”

“Vậy tại sao bây giờ lại khác?”

“Cô ta yêu cầu tôi.”

“Anh có nói cho vợ anh nghe không?”

“Tôi nói cho vợ tôi tất cả mọi chuyện, và vợ tôi không nói với tôi điều gì hết. Đó là một phần của thỏa thuận giữa chúng tôi.”

“Anh là người may mắn,” Lavon nói. “Thêm một lý do nữa để anh đừng hứa khi anh không thể giữ lời hứa.”

“Tôi luôn luôn giữ lời hứa, Eli.”

“Đó là điều tôi lo sợ.” Lavon nhìn Gabriel và tiếp. “Anh có tin cô ta không?”

“Tin giống như tôi tin anh vậy đó.”

“Thôi anh đi đi,” Lavon nói sau một lúc. “Tôi không muốn anh lỡ chuyến tàu. Và nếu anh thấy một kẻ đánh bom cảm tử trên tàu, làm ơn giúp tôi, hãy báo cảnh sát. Điều cuối cùng mà chúng ta cần ngay bây giờ cho anh là làm nổ tung một nhà ga Pháp.”

Gabriel đưa cho Lavon khẩu Beretta 9mm rồi bước xuống xe, đi về phía soát vé của nhà ga. Do một phép lạ nào đó, tàu của Gabriel khởi hành đúng giờ. Và cùng chiều ngày hôm đó, lúc năm giờ, Gabriel lại đi bộ trên vỉa hè của St. James’s. Sau này, Adrian Carter sẽ thấy nhiều biểu tượng trong việc trở về London của Gabriel, nơi mà hành trình của ông bắt đầu. Thật ra những lý do khiến Gabriel trở về chẳng có gì là cao quý. Kế hoạch tiêu diệt mạng lưới của Rashid từ bên trong sẽ đòi hỏi một hành động gian lận mang tính hình sự. Và còn nơi nào tốt nhất để thực hiện hơn là thế giới mỹ thuật.