Chương 35 ZURICH
Không nhiều nước đã giữ một vai trò quan trọng trong cuộc đời và sự nghiệp của Gabriel như Liên bang Thụy Sĩ. Gabriel nói ba thứ tiếng của Liên bang Thụy Sĩ lưu loát cũng như biết rõ núi và thung lũng của Thụy Sĩ như những khe hở và đường cong của thân thể vợ ông. Ông đã giết người ở Thụy Sĩ, bắt cóc ở Thụy Sĩ, và đã khám phá ra một vài bí mật đáng kinh tởm nhất của Thụy Sĩ. Một năm trước, trong một tiệm cà phê ở chân sông băng Diablerets, ông đã nguyện thề sẽ không bao giờ đặt chân đến xứ sở này nữa. Thật buồn cười là đôi khi sự việc không theo đúng kế hoạch.
Trong chiếc Audi thuê, ông đi qua những ngân hàng oai nghiêm và những cửa hàng của đường Bahnhofstrasse, sau đó rẽ vào con đường sầm uất dọc theo bờ của hồ Zurich. Ngôi nhà an toàn ở hai dặm phía nam của trung tâm thành phố. Đây là một ngôi nhà hiện đại với quá nhiều cửa sổ cho sự tiện nghi của Gabriel, và một bến tàu hình chữ T phủ một màn trắng như đường của trận tuyết vừa rồi. Khi bước vào, Gabriel nghe một giọng nữ hát nho nhỏ tiếng Ý. Gabriel mỉm cười. Chiara luôn hát cho chính mình khi nàng ở một mình.
Gabriel để túi xách ở tiền sảnh và lần theo tiếng hát vào phòng. Phòng khách được biến thành bộ chỉ huy tạm thời. Chiara vừa gọt cam vừa nhìn chăm chú vào màn hình vi tính. Khi Gabriel hôn Chiara, môi nàng rất ấm giống như nàng đang sốt. Gabriel hôn nàng một lúc lâu.
“Em là Chiara Allon,” vừa vuốt tóc trên má Gabriel nàng vừa thì thầm. “Vậy anh có thể là ai?”
“Anh không chắc nữa.”
“Người ta nói tuổi tác có thể gây ra những vấn đề về trí nhớ,” vẫn hôn Gabriel nàng nói. “Anh nên thử dầu cá xem. Em nghe nói là nó giúp cho trí nhớ đó.”
“Anh nên ăn một ít trái cam em đang gọt.”
“Em cũng nghĩ vậy. Lâu lắm rồi.”
“Đã rất lâu lắm rồi.”
Nàng cắt trái cam ra làm nhiều miếng và đút cho Gabriel một miếng.
“Mấy người trong đội đâu hết rồi?” Ông hỏi.
“Họ đang canh chừng một nhân viên của Ngân hàng TransArabian. Nhân viên này có dính líu đến phong trào thánh chiến toàn cầu.”
“Vậy em có một mình?”
“Không còn nữa.”
Gabriel cởi khuy áo của Chiara. Núm vú của nàng cứng lên ngay khi Gabriel chạm vào. Nàng đút cho Gabriel một miếng cam khác.
“Có lẽ chúng ta không nên làm điều đó trước máy vi tính,” nàng nói. “Chúng ta không bao giờ biết ai đang nhìn đâu.”
“Chúng ta còn bao nhiêu thời gian?”
“Bao lâu tùy anh.”
Nàng nắm tay Gabriel và kéo ông lên lầu. “Từ từ thôi,” nàng nói khi Gabriel đặt nàng xuống giường. “Từ từ thôi anh.”
❀ ❀ ❀Căn phòng đang ngả dần sang màu của bóng tối, Gabriel mệt lả người bên tấm thân của Chiara. Họ im lặng nằm gần nhau một lúc lâu, sát nhau nhưng không chạm vào nhau. Từ xa bên ngoài vọng lại tiếng ầm ầm của con thuyền đi ngang qua, một lúc sau là tiếng sóng đập lăn tăn vào bến tàu. Chiara chống vai xuống, nằm nghiêng cạnh Gabriel. Ngón tay nàng vẽ trên sống mũi của Gabriel.
“Anh định giữ nó trong bao lâu nữa?”
“Từ khi anh yêu cầu gắn nó để thở, anh định giữ nó càng lâu càng tốt.”
“Em đang nói về hàm râu anh đó, anh yêu.”
“Anh ghét nó, nhưng có một cái gì đó bảo anh phải giữ nó cho đến khi chiến dịch kết thúc.”
“Có lẽ anh nên giữ nó sau khi chiến dịch kết thúc nữa đó. Em thấy nó làm anh nhìn như…” nàng hạ giọng.
“Đừng nói Chiara.”
“Em đang định nói là nó làm anh trông có vẻ đàng hoàng.”
“Giống như nói một phụ nữ là cô ta có vẻ sang trọng.”
“Có vấn đề gì không anh?”
“Em sẽ hiểu khi người ta nói em trông sang trọng.”
“Sẽ không quá tệ.”
“Điều đó sẽ không bao giờ xảy ra đâu Chiara. Em đẹp và em sẽ luôn luôn đẹp. Và nếu anh giữ bộ râu này sau chiến dịch, người ta sẽ bắt đầu lầm em là con gái anh.”
“Anh bắt đầu vớ vẩn rồi đó.”
“Về sinh học thì có thể lắm.”
“Nghĩa là?”
“Em có thể là con gái anh.”
“Em chưa bao giờ nghĩ theo cách này.”
“Đừng,” Gabriel nói.
Chiara cười và không nói gì thêm nữa.
“Bây giờ em đang nghĩ gì?” Gabriel hỏi.
“Chuyện gì có thể xảy ra nếu anh không thấy thằng bé đó mang quả bom dưới áo khoác và đi trên phố Wellington. Mình đã ngồi xuống ăn trưa khi quả bom nổ. Dĩ nhiên sẽ là một bi kịch nhưng cuộc sống của mình sẽ diễn ra bình thường, giống như bao nhiêu người khác.”
“Có thể nó sẽ là bình thường với mình, Chiara.”
“Những cặp bình thường không làm tình trong nhà an toàn.”
“Thật ra anh luôn tận hưởng khi làm tình với em trong nhà an toàn.”
“Em đã phải lòng anh trong một nhà an toàn.”
“Cái nào?”
“Rome,” Chiara nói. “Cái tầng an toàn ở Via Veneto, nơi mà em đưa anh về sau khi anh bị Cảnh sát Quốc gia định giết anh trong cái phòng trọ gớm ghiếc gần ga tàu hỏa.”
“The Abruzzi,” Gabriel nói. “Thật là một địa ngục.”
“Nhưng cái tầng an toàn đó thật đáng yêu.”
“Em chỉ mới biết anh.”
“Thật ra em biết anh rất rõ.”
“Em đã nấu cho anh món fettuccini với nấm.”
“Em chỉ làm món fettuccini với nấm cho người em yêu.”
“Vậy giờ hãy làm cho anh đi.”
“Trước tiên anh có công việc để làm.”
Chiara bật công tắc trong tường bên trên cái giường. Một cây đèn nhỏ đọc sách bằng halogen chiếu ánh sáng như laser vào mắt Gabriel.
Gabriel liếc nhìn Chiara và nói “Em có cần bật đèn lên không?”
“Ngồi dậy.”
Chiara lấy một tập hồ sơ từ bàn cạnh giường và đưa cho Gabriel, ông nâng cái bìa lên và nhìn thấy gương mặt của Samir Abbas lần đầu tiên. Đó là một gương mặt có góc cạnh, đeo kính và hơi có râu. Cặp mắt sâu màu nâu và tóc chẻ sâu về phía sau. Bức hình được chụp khi Samir đang đi bộ trên con đường có nhiều nhà ở tại Zurich. Hắn mặc một bộ quần áo màu xám, đồng phục của nhân viên ngân hàng Thụy Sĩ, cổ đeo cà vạt màu xám bạc. Áo khoác không gài khuy và không đeo bao tay. Hắn đang nói chuyện điện thoại, và qua khẩu hình thì hắn đang nói tiếng Đức.
“Đây là người đàn ông sẽ giúp anh mua một nhóm khủng bố,” Chiara nói. “Samir Abbas, sinh ra ở Amman năm 1967, học trường Kinh tế ở London, và là nhân viên của ngân hàng TransArabian từ 1998.”
“Hắn sống ở đâu?”
“Trên Hottingen, gần trường đại học. Nếu trời tốt, hắn đi bộ đi làm, để giữ eo. Nếu thời tiết xấu, hắn đi xe điện từ Romerhof xuống khu thương mại.”
“Xe điện số mấy?”
“Dĩ nhiên là xe số Tám. Hắn còn đi xe nào khác nữa?”
Chiara mỉm cười. Cũng như Gabriel, sự hiểu biết của nàng về hệ thống giao thông công cộng ở châu Âu như bách khoa toàn thư.
“Hắn ở đâu?”
“Tầng bốn đường Carmen. Đây là một tòa nhà nhỏ sau chiến tranh, tường bằng xi măng, và có sáu tầng.”
“Hắn có vợ không?”
“Anh nhìn hình tiếp theo đi.”
Tấm hình cho thấy một phụ nữ cũng đi bộ trên cùng đường. Cô ta mặc một bộ quần áo theo phong cách châu Âu, trừ miếng hijab che khuôn mặt trẻ con của cô ta. Một bé trai khoảng bốn tuổi nắm tay trái cô ta. Tay phải người phụ nữ nắm tay một bé gái khoảng tám, chín tuổi.
“Tên cô ta là Johara, tiếng Ả Rập có nghĩa là ‘nữ trang’. Cô ta dạy học bán thời gian cho một cộng đồng Hồi giáo ở phía tây thành phố. Đứa con lớn học tại đây. Thằng bé được gửi ở một cơ sở trông trẻ ban ngày. Cả hai đứa bé nói thông thạo tiếng Đức, nhưng Johara thoải mái hơn khi dùng tiếng Ả Rập.”
“Samir có đi nhà thờ Hồi giáo không?”
“Hắn cầu nguyện trong căn hộ. Những đứa trẻ thích phim hoạt hình Mỹ, điều này khủng khiếp đối với cha chúng. Tuy nhiên không được phép nghe nhạc. Nhạc bị cấm triệt để.”
“Cô vợ có biết về nỗ lực làm từ thiện của Samir không?”
“Từ khi hai vợ chồng dùng chung máy tính, e rằng việc này khó giấu.”
“Cái máy ở đâu?”
“Trong phòng khách, chúng ta đã có thể truy cập vào khi chúng ta đến đây. Chúng ta có thể nghe và nhìn một cách hợp lệ. Chúng ta cũng có thể đọc được e-mail của hắn, và giám sát những trang web mà hắn xem. Anh bạn Samir này thích xem phim jihadi khiêu dâm.”
“Điện thoại hắn thì sao?”
“Việc này cũng hơi căng, nhưng chúng ta đã làm được.” Chiara chỉ vào tấm hình của Samir. “Hắn để điện thoại ở túi phải áo khoác, chúng ta đã lấy được trên xe điện trên đường hắn đi làm.”
“Chúng ta?”
“Yaakov thực hiện vụ va chạm vào người hắn, Oded lấy điện thoại, và Mordecai thực hiện khâu kỹ thuật. Anh ta đã để lại cái điện thoại khi Samir đang đọc báo. Tất cả chỉ mất hai phút.”
“Sao không có ai cho anh biết vậy?”
“Bọn em không muốn làm phiền anh.”
“Còn có điều gì em quên chưa nói anh không?”
“Chỉ còn một điều,” Chiara nói.
“Điều gì?”
“Chúng ta đang bị quan sát.”
“Bởi cơ quan Thụy Sĩ?”
“Không, không phải người Thụy Sĩ.”
“Vậy thì ai?”
“Ba vị khách. Hai vị khách đầu không tính.”
Gabriel chộp lấy chiếc BlackBerry và bắt đầu viết.