← Quay lại trang sách

Chương 36 HỒ ZURICH

Phải bốn mươi tám tiếng thì Adrian Carter mới đến Zurich. Ông gặp Gabriel ở mũi chiếc phà đi về ngoại ô Rapperswil. Ông mặc áo khoác đi mưa màu nâu nhạt và kẹp tờ Neue Zürcher Zeitung dưới tay. Giấy báo bị ướt vì tuyết.

“Tôi ngạc nhiên là ông không đem theo những hồ sơ thành tích của Cơ quan,” Gabriel nói.

“Tôi phòng ngừa mọi rủi ro khi đến đây.”

“Ông qua đây bằng cách nào?”

“Hạng vé phổ thông,” Carter nói một cách giận dữ.

“Ông có nói với bên Thụy Sĩ là ông qua đây không?”

“Chắc anh đang nói đùa.”

“Ông sẽ ở đâu?”

“Tôi không ở lại.”

Gabriel nhìn lên bầu trời Zurich, mờ mờ sau đám mây thấp và tuyết. Toàn cảnh không màu sắc – một thành phố u ám bên cạnh hồ ảm đạm, hợp với tâm trạng của Gabriel.

“Khi nào thì ông quyết định nói cho tôi biết đây, Adrian?”

“Nói gì?”

Gabriel đưa cho Carter một bao thư khổ nhỏ không đề gì bên ngoài. Bên trong là tám tấm ảnh của tám nhân viên CIA.

“Bao nhiêu lâu anh mới tìm ra họ?” Vừa lật từng hình Carter vừa rầu rĩ hỏi.

“Ông có thực sự muốn tôi trả lời không?”

“Chắc là không.” Carter đóng bao thư lại. “Nhân viên tình báo tốt nhất đang hoạt động ở đâu đó. Tôi phải sử dụng những người có sẵn. Một vài người trong đám là ‘sự tươi mới của Nông trạitân binh’, gọi theo cách mà chúng ta thường dùng.”

Nông trại là nơi luyện tập của CIA ở trại Peary, Virginia.

“Ông gửi những nhân viên thử việc để theo dõi chúng tôi? Nếu tôi không giận thì cũng cảm thấy bị xúc phạm.”

“Đừng xem đó là vấn đề cá nhân quá.”

“Mấy cái trò nguy hiểm của ông có thể bắn chúng tôi nổ tung lên trời cao. Cơ quan Thụy Sĩ không ngu, Adrian. Thật ra họ rất giỏi. Họ quan sát. Họ cũng lắng nghe. Và họ rất bực mình khi gián điệp hoạt động trên lãnh thổ của họ mà khi vào không ký tên vào sổ khách mời. Ngay cả những gián điệp có kinh nghiệm hoạt động ở đây cũng đã bị rắc rối, kể cả chúng ta. Vậy mà Langley làm gì? Langley gửi tám nhân viên còn non, mặt búng ra sữa chưa từng đến châu Âu để hoạt động như kỳ ngoại khóa ở nước ngoài. Ông có biết là một trong số họ đã chạm trán với Yaakov, cách đây vài ngày khi anh ta đang dò bản đồ của Zurich để tìm đường không? Nói để ông biết đó Adrian.”

“Anh đã nói rõ ràng quan điểm của anh.”

“Chưa đâu,” Gabriel nói. “Tôi muốn họ cút ra khỏi đây. Ngay tối nay.”

“Tôi e rằng không được.”

“Tại sao?”

“Bởi vì chính quyền cấp cao đang rất quan tâm đến chiến dịch của anh. Và họ đã quyết định cần thêm một thành phần hoạt động của Mỹ nữa.”

“Ông nói với chính quyền cấp cao là chúng tôi đã có một thành phần hoạt động của Mỹ rồi. Tên cô ấy là Sarah Bancroft.”

“Một nhân viên phân tích từ cơ quan CTC không được tính.”

“Nhân viên phân tích này có thể thay thế tám kẻ ngu đần mà ông đã gửi đến để quan sát chúng tôi.”

Carter không nói gì, ông chỉ nhìn xuống mặt hồ.

“Chuyện gì vậy, Adrian?”

“Không phải là chuyện gì mà là ai.” Carter đưa lại cho Gabriel bao thư. “Tôi phải trả anh bao nhiêu để hủy những tấm hình chết tiệt này?”

“Ông nói đi.”