Chương 37 HỒ ZURICH
Gabriel và Adrian vào quán cà phê nhỏ trên boong phà phía trên của toa hành khách. Carter uống cà phê rẻ tiền, Gabriel uống trà. Họ chia nhau một miếng sandwich kẹp trứng lòng đào và một gói khoai tây chiên cũ. Carter giữ hóa đơn để tính vào phí công tác của ông.
“Tôi đã bảo ông là giữ kín tên cô ta,” Gabriel nói.
“Tôi đã cố gắng.”
“Chuyện gì đã xảy ra?”
“Có người đã mách Nhà Trắng. Tôi được mời vào Phòng Bầu dục để được tra hỏi. McKenna và tổng thống đã cùng nhau tra tấn tôi, họ gọi tôi là cảnh sát tồi. Dùng các hình thức tra tấn như khủng hoảng bằng các tư thế khó chịu, không cho ngủ, không cho ăn uống – tất cả những kiểu tra tấn mà hiện nay chúng ta bị cấm áp dụng với kẻ thù. Chẳng bao lâu tôi đầu hàng. Tôi sẽ không đi thêm vào chi tiết, chỉ cần nói rằng bây giờ tổng thống biết tên tôi. Ông ta cũng biết tên của người phụ nữ Hồi giáo với những thành tích hoàn hảo về thánh chiến mà anh đã cùng lên giường – dĩ nhiên đây chỉ là một cách nói thôi.”
“Rồi sao?”
“Ông ta không hài lòng.”
“Thật sao?”
“Ông ta sợ rằng mối quan hệ Mỹ – Ả Rập Saudi sẽ bị tổn thất nghiêm trọng nếu chiến dịch thất bại và tan thành mây khói. Kết quả là ông ta không còn muốn Langley đứng ngoài nữa.”
“Tổng thống muốn ông lái máy bay?”
“Không chỉ có vậy,” Carter nói. “ông ta muốn chúng ta duy trì chuyến bay, tiếp tế xăng, dự trữ trong khoang máy bay và chất hành lý lên khoang chứa.”
“Kiểm soát hoàn toàn? Ý ông là vậy?”
“Đúng thế.”
“Vô lý, Adrian.”
“Vô lý chỗ nào?”
“Thành thật mà nói, tất cả đều vô lý. Chúng ta là người thực hiện, tổng thống có thể phủ nhận hoàn toàn với Ả Rập nếu chiến dịch thất bại. Nhưng nếu Langley phụ trách thì Nhà Trắng không có cơ may để phủ nhận. Giống như tổng thống đang cố ngăn chặn một cú đánh vào cằm.”
“Anh biết không Gabriel, tôi chưa bao giờ nhìn vào sự việc bằng những lời lẽ như vậy.” Carter lấy miếng khoai chiên cuối cùng. “Anh có phiền tôi ăn hết không?”
“Ông tự nhiên đi.”
Carter cho miếng khoai vào miệng và im lặng một lúc lâu để chùi lớp muối ra khỏi những ngón tay. Cuối cùng ông nói “Anh có quyền tức giận, nếu tôi là anh tôi cũng sẽ giận.”
“Vì sao?”
“Vì tôi lao vào thành phố với một câu chuyện rẻ tiền nghĩ rằng tôi có thể qua mặt anh, nhưng anh xứng đáng hơn vậy. Sự thật là tổng thống và người đầy tớ trung thành nhưng ngu đần James A. McKenna không quan tâm đến việc chiến dịch al-Bakari sẽ thất bại. Thật ra họ sợ rằng chiến dịch này sẽ thành công.”
“Thử lại đi Adrian. Mấy ngày vừa qua thật là mệt mỏi.”
“Dường như tổng thống đang yêu điên cuồng.”
“Ai là người phụ nữ may mắn vậy?”
Carter thì thầm trong miếng giấy nhàu nát che trên miệng, “Nadia. Ông ta điên vì cô ấy. Ông ta yêu câu chuyện của cô ấy. Ông ta yêu sự can đảm của cô ấy. Quan trọng hơn hết là ông ta yêu vở kịch mà anh xây dựng xung quanh cô ấy. Đây đúng là loại chuyện mà ông ta đang tìm kiếm. Kịch bản sạch, thông minh, có chí hướng. Kịch bản được xây dựng để bắt một mẻ lớn. Và nó cũng rất khớp với cái nhìn của tổng thống về thế giới. Một sự hợp tác giữa Hồi giáo và phương Tây để đánh bại lực lượng cực đoan. Sức mạnh của trí tuệ chống lại bạo lực. Ông ta muốn hủy diệt mạng lưới của Rashid và cúi đầu thỏa thuận trước kỳ bầu cử sắp tới, và ông ta không muốn chia thành tích với ai hết.”
“Như vậy là ông ta muốn tiến hành một mình? Không có đối tác?”
“Không hẳn là như vậy,” Carter nói. “Ông ta muốn chúng ta kéo người Pháp, người Anh, người Đức và người Tây Ban Nha vào cuộc, từ khi họ là những nước bị tấn công.”
“Còn con chim đa đa trên cây lê thì sao?”
“Hiện giờ ông ta làm cho một công ty bảo vệ tư nhân. Theo nguồn tin tôi nghe được thì ông ta làm khá tốt.”
“Điều cần biết,” Gabriel nói. “Câu này không phải là một khẩu hiệu quảng cáo, Adrian. Đây là một tín điều thiêng liêng. Nó giữ cho chiến dịch không bị tiêu hủy. Nó giữ những tài sản tồn tại.”
“Mối quan tâm của anh được ghi nhận một cách hợp lệ.”
“Và giải tán.”
Carter không nói gì.
“Vậy thì tôi và đội của tôi sẽ làm gì?”
“Đội của anh sẽ lặng lẽ rút và được thay thế bằng nhân viên chính phủ. Anh sẽ là người tư vấn về khả năng cho đến khi vở kịch được diễn.”
“Rồi sau đó?”
“Anh sẽ được rút ra khỏi chiến dịch.”
“Tôi có tin cho ông đây Adrian. Vở kịch đã sẵn sàng để diễn. Thực ra ngôi sao của vở kịch sẽ bắt đầu sự nghiệp trưa mai tại Zurich.”
“Chúng ta phải hoãn lại cho đến khi ban điều hành mới vào cuộc.”
Gabriel nhìn thấy ánh đèn của Rapperswil nhấp nháy yếu ớt dọc theo bờ biển, “Ông đã quên một điều,” ông nói một lúc sau. “Ngôi sao của vở kịch là một người danh tiếng. Cô ta đòi hỏi cao. Và cô ta sẽ không làm việc với bất cứ ai đâu.”
“Anh muốn nói rằng cô ta sẽ làm việc với anh, người đã giết bố cô ta chứ không làm việc với chúng tôi?”
“Phải, tôi muốn nói vậy đó.”
“Tôi muốn thử đề nghị xem sao.”
“Ông cứ tự nhiên. Nếu ông muốn nói chuyện với Nadia, ông có thể gặp cô ta ở văn phòng cô ta tại đại lộ Haussmann, ở quận Chín Paris.”
“Thật ra, chúng tôi hy vọng là anh sẽ làm việc với chúng tôi trong quá trình chuyển đổi.”
“Hy vọng không phải là một chiến lược có thể chấp nhận khi nhiều mạng sống bị đe dọa.” Gabriel giơ bao thư đựng những tấm hình lên. “Ngoài ra, nếu tôi khuyên Nadia, tôi sẽ nói với cô ấy tránh xa ông và đám nhân viên mới từ Nông trại ra càng xa càng tốt.”
“Anh và tôi, chúng ta là người lớn. Chúng ta đã cùng đánh trận, chúng ta đã cứu những mạng người, chúng ta đã thi hành những nhiệm vụ dơ bẩn mà không ai khác muốn làm hoặc có đủ can đảm để thi hành. Nhưng ngay lúc này đây, tôi rất giận anh.”
“Tôi rất vui là tôi không một mình, tôi cũng rất giận ông.”
“Anh có thực sự nghĩ là tôi muốn làm việc này không? Ông ta là tổng thống, Gabriel à. Tôi chỉ có thể hoặc vâng theo chỉ thị của ông ta hoặc bỏ đi. Và tôi không có ý định bỏ đi.”
“Vậy thì làm ơn nói với tổng thống là tôi không chúc ông ấy điều gì ngoại trừ điều tốt lành nhất,” Gabriel nói. “Nhưng, ở một điểm nào đó, ông phải nhắc nhở ông ta là Nadia chỉ là bước đầu tiên để tiêu hủy mạng lưới của Rashid. Cuối cùng, chiến dịch sẽ không triệt để, hoặc tinh tế hoặc hướng về phía trước. Tôi chỉ hy vọng tổng thống không mất lòng thương yêu những khi phải đưa ra những quyết định khó khăn.”
Chiếc phà rung chuyển khi chạm vào bến tàu. Gabriel đứng lên đột ngột. Carter thu thập lại tách và bao khoai tây và dùng lưng bàn tay đẩy những mảnh vụn xuống.
“Tôi cần biết ý định của anh.”
“Tôi có ý định quay về bộ chỉ huy của tôi và bảo đội rằng chúng tôi về nhà.”
“Đây có phải là quyết định cuối cùng không?”
“Tôi không bao giờ đe dọa.”
“Vậy anh cho tôi một ân huệ.”
“Ân huệ gì?”
“Lái xe từ từ thôi.”
❀ ❀ ❀Họ rời phà cách nhau vài giây đồng hồ, theo chiếc cầu trơn trượt, tới chiếc xe nhỏ đậu ngay bìa bãi đậu xe. Carter leo lên phía sau của chiếc Mercedes để đi về biên giới Đức. Gabriel ngồi vào chiếc Audi rồ máy chạy qua Seedamm về phía đối diện với hồ. Mặc cho lời khuyên bảo của Carter, Gabriel lái rất nhanh. Kết quả là ông đậu xe ở nhà an toàn vừa lúc Carter gọi để phác thảo sự thỏa thuận mới của chiến dịch. Những điều kiện rất đơn giản và rõ ràng. Gabriel và đội của ông được phép giữ lại thế lực của họ trong phạm vi hoạt động, miễn là không đụng đến lãnh thổ thiêng liêng của Ả Rập Saudi. Về điểm này, Carter nhấn mạnh, sẽ không có thương thảo thêm. Tổng thống sẽ không để Cơ quan Tình báo Israel đùa trên lãnh địa Mecca và Medina. Ả Rập là người thay đổi diện mạo, Ả Rập là trận tuyến thứ ba. Nếu chiến dịch xâm phạm vào bờ cõi Ả Rập, coi như mọi thỏa thuận đều kết thúc. Gabriel ngắt điện thoại và ngồi một mình trong tối. Ông cân nhắc những gì phải làm. Mười phút sau, Gabriel gọi Carter và miễn cưỡng chấp nhận các điều kiện. Ông vào nhà an toàn và bảo đội rằng họ đang đùa giỡn với tử thần.