← Quay lại trang sách

Chương 38 PARIS

Trong nhiều tầng của biệt thự trên đại lộ Foch, Nadia al-Bakari đã tạo cho chính mình một căn hộ tiện nghi. Căn hộ gồm một phòng làm việc, một phòng khách, dãy phòng ngủ cao cấp và một phòng trưng bày mỹ thuật cá nhân, trưng bày mười hai bức tranh mà cô yêu quý nhất. Rải rác trong căn hộ là những tấm ảnh của bố cô. Ông không cười trong tấm hình nào cả, thay vào đó là hình ảnh của một juhayman , gương mặt “nổi giận” truyền thống của dân Ả Rập du cư. Chỉ có một tấm hình mà tình cờ Nadia chụp được trên chiếc Alexandra vào ngày cuối cùng của ông cho thấy bộ mặt hơi buồn rầu, giống như ông biết được định mệnh đang chờ đón mình tối đó ở bến tàu Old Port tại Cannes.

Tấm hình được để trong khung bằng bạc, trên bàn cạnh giường ngủ. Gần đó là chiếc đồng hồ Thomas Tompion, mua tại một cuộc bán đấu giá với số tiền là hai triệu năm trăm ngàn đô la, bố cô đã tặng cho Nadia nhân dịp sinh nhật lần thứ hai mươi lăm của cô. Gần đây, đồng hồ đó chạy nhanh nhiều phút, nhưng Nadia lại thấy thích hợp một cách kỳ lạ. Cô nhìn chằm chằm vào những chi tiết trang nghiêm của nó khi đi bộ vào lúc ba giờ sáng. Nadia đang thèm cà phê, cô có thể cảm nhận được khởi phát của cơn đau đầu. Nhưng, cô vẫn nằm bất động trên giường. Trong lần huấn luyện cuối cùng, Gabriel đã nhắc cô là tránh bất cứ thay đổi nào trong sinh hoạt hàng ngày – sinh hoạt mà rất nhiều người trong đám gia nhân và nhân viên của cá nhân cô có thể kể ra bằng trí nhớ. Không thay đổi, mỗi sáng cô thức dậy đúng bảy giờ, không sớm hơn và cũng không trễ hơn. Khay thức ăn sáng được đặt trên tủ trong phòng làm việc. Trừ phi được báo, thức ăn sáng gồm có một bình thủy cà phê pha bằng phin , một bình sữa hấp, một ly cam tươi và hai khoanh bánh mì cỡ 15 cm phết bơ và mứt dâu. Những tờ báo phải được để phía bên phải của bàn làm việc – tờ Wall Street Journal để ở trên, sau đó là tờ International Herald Tribune , tờ Financial Journal và tờ Le Monde – cùng với quyển sổ bằng da ghi những lộ trình của ngày. Ti vi phải được bật ở kênh BBC, không có âm thanh và cái điều khiển phải để vừa tầm tay.

Bây giờ là sáu giờ ba mươi. Nadia không nghĩ đến gì khác ngoài cái đau nhức nhói lên từng cơn trong đầu, cô nhắm mắt và quyết chí ngủ một chút. Ba mươi phút sau, Esmeralda – người gia nhân có thâm niên gõ nhẹ vào cửa, như thường lệ, đánh thức Nadia dậy. Nadia vẫn nằm trên giường cho đến khi Esmeralda rời phòng. Nadia khoác chiếc áo choàng dài và dưới ánh mắt dò xét của bố cô, Nadia đi chân trần sang phòng làm việc.

Hương thơm của cà phê xay chào đón Nadia. Cô rót một tách cà phê, thêm sữa và ba thìa cà phê đường, rồi ngồi vào bàn làm việc. Trên màn hình ti vi là hình ảnh những vụ lộn xộn ở Islamabad, một hậu quả nữa của lực lượng al-Qaeda đánh bom vào xe làm thiệt mạng hơn một trăm người, phần đông là người Hồi giáo. Nadia không để âm thanh và cầm bìa da ghi lộ trình lên. Lịch làm việc không nhiều. Sau hai tiếng làm việc cá nhân, cô sẽ rời biệt thự và bay đến Zurich để cùng với những người giúp đỡ thân thiết của cô gặp cấp quản lý một công ty kinh doanh sản phẩm thuộc về quang học của thành phố Zug, một công ty được sở hữu phần lớn bởi AAB Holdings, tại phòng họp của khách sạn Dolder Grand. Ngay sau đó, cô sẽ chủ tọa một buổi họp mà không có sự hiện diện của những người giúp đỡ. Đề tài được ghi là “riêng tư”, từ dùng để đề cập đến vấn đề tài chính cá nhân của Nadia.

Cô đóng sổ bằng da lại và như thói quen, dành thời gian để đọc báo trong khi uống cà phê và ăn bánh mì nướng. Sau tám giờ một chút, qua máy vi tính, Nadia kiểm tra tình trạng thị trường Á châu và sau đó cô vào những kênh truyền hình để xem tin tức. Nadia kết thúc ở kênh Al Jazeera, đã chuyển từ sự chém giết ở Islamabad sang cuộc tấn công bằng quân đội Israel ở dải Gaza đã giết chết hai thủ lĩnh khủng bố Hamas. Mô tả cuộc tấn công này như một “tội ác chống lại nhân loại”, thủ tướng Thổ Nhĩ Kỳ kêu gọi Liên Hợp Quốc trừng phạt Israel bằng hình thức chế tài kinh tế – trong phần tiếp theo của chương trình lời kêu gọi bị một giáo sĩ Ả Rập quan trọng bài bác. “Thời gian dành cho những hình thức ngoại giao đã chấm dứt,” vị giáo sĩ trả lời người phỏng vấn xun xoe của kênh Al Jazeera. “Đã đến lúc cho tất cả những người Hồi giáo gia nhập cuộc đấu tranh vũ trang chống lại Chủ nghĩa phục quốc Do Thái. Và cầu xin Thượng Đế trừng phạt những ai dám hợp tác với kẻ thù của Hồi giáo.”

Nadia tắt ti vi và quay vào phòng ngủ thay quần áo thể thao. Cô không bao giờ quan tâm đến thể dục và bây giờ đến ba mươi cô lại càng ít quan tâm hơn. Mỗi buổi sáng cô nghiêm túc nâng nhịp tim và căng tứ chi bởi vì đây là điều mà một nữ doanh nhân hiện đại sống phần lớn thời gian ở phương Tây đều làm. Vì vẫn còn nhức đầu nên Nadia thu ngắn lại công việc hàng ngày. Sau khi thong dong đi bộ trên băng chuyền của máy chạy bộ, Nadia giãn người trong nhiều phút trên thảm yoga. Rồi cô nằm im, hai chân áp vào nhau, cánh tay duỗi thẳng hai bên. Tư thế này luôn luôn cho cảm giác lâng lâng. Tuy nhiên, sáng hôm nay, tư thế này cũng tiết lộ một sự việc sửng sốt về tương lai của cô. Nadia nằm yên rất lâu, không thay đổi tư thế và đắn đo suy nghĩ không biết có nên đi Zurich không. Cô nghĩ, chỉ cần một cú điện thoại. Một cú điện thoại thôi là gánh nặng sẽ được gỡ bỏ. Một cú điện thoại mà cô sẽ không thực hiện. Nadia tin rằng cô được sinh ra trên trái đất vào thời điểm này và ở không gian này là có lý do. Cô cũng tin điều này với người đàn ông đã giết bố cô và cô không muốn làm người đó thất vọng.

Nadia đứng lên và, chống lại cơn chóng mặt, cô quay lại phòng ngủ. Sau khi tắm và xức nước hoa, cô vào phòng quần áo và chọn trang phục, từ bỏ những bộ màu sáng để chọn những bộ màu xám đậm và màu đen. Cô chải tóc như ngoan đạo. Ba mươi phút sau, gương mặt ngồi phía sau Rafiq al-Kamal trên chiếc limousine, là gương mặt một Juhayman của người Ả Rập du cư. Sự biến đổi hầu như hoàn toàn. Nadia là một phụ nữ Ả Rập giàu có đang âm mưu báo thù cho bố bị ám sát của mình.

Chiếc xe lướt qua cổng và rẽ ra đường. Khi xe đi về hướng rừng Boulogne, Nadia để ý thấy người đàn ông mà cô biết dưới tên Max đang đi vài bước đằng sau một phụ nữ có thể là hoặc không có thể là Sarah. Ngay sau đó, một tay mô tô xuất hiện rất nhanh bên cạnh cửa xe, ông ta gầy, mặc chiếc áo khoác đen bằng da. Gương mặt ông ta giấu dưới mũ bảo hiểm. Có một điều gì đó ở ông ta như đâm vào trí nhớ của Nadia. Có thể không là gì, cô tự nhủ khi chiếc mô tô biến mất ở đường bên cạnh, chỉ là sự chạm nhẹ vào thần kinh bị căng thẳng, chỉ là tâm trí của cô đang chơi xỏ cô.

❀ ❀ ❀

Ở địa vị chỉ huy của gia tộc al-Saud, ngoài việc phải giữ lại nhân viên an ninh của bố cô, thì cơ cấu cơ bản của công ty vẫn giữ lại, cùng với những nhân viên cao cấp. Daoud Hamza, một người Lebanon học ở Stanford, vẫn điều hành công việc hàng ngày. Manfred Wehrli, người Thụy Sĩ bình tĩnh như đá, người xuất tiền, vẫn điều hành tài chính của công ty. Và đội tư vấn pháp lý được biết đến là Abdul & Abdul làm mọi việc vẫn đảm bảo hợp pháp. Thêm hai mươi nhân viên trợ giúp, bộ binh, người giúp việc và các loại nhân viên ăn bám khác. Họ đều tụ tập ở phòng chờ VIP của sân bay Le Bourget khi Nadia đến. Khi đồng hồ điểm mười giờ, họ tuần tự lên máy bay Boeing Business Jet của AAB và khoảng 10:15, họ ở biên giới Zurich. Trong chuyến bay dài nhiều giờ họ lạo xạo với những con số xung quanh bàn họp và khi đến sân bay Kloten, họ lên một đoàn xe hộ tống của chiếc Mercedes sedan. Đoàn xe chạy với tốc độ rất nhanh lên những con dốc nhiều cây cối của Zürichberg đến cổng của khách sạn Dolder Grand. Ban quản lý tháp tùng họ đến phòng họp có một cái tên nghe như những tên gọi thuộc vùng núi Alps với tầm nhìn xuống hồ xứng đáng với đống tiền bỏ ra để được vào. Phái đoàn công ty cáp quang của Thụy Sĩ đã đến và đang chia nhau bữa buffet sang trọng. Nhóm AAB ngồi xuống và bắt đầu mở cặp, máy tính xách tay ra. Nhân viên AAB không bao giờ ăn trong khi họp. Đó là quy luật của Zizi.

Buổi họp dự kiến kéo dài trong hai tiếng. Buổi họp kết thúc trong ba mươi phút với lời hứa của Nadia là sẽ đầu tư thêm hai mươi triệu franc vào công ty Thụy Sĩ để giúp nâng cấp những nhà máy và dây chuyền sản xuất. Sau một vài lời tạ ơn, phái đoàn Thụy Sĩ rời phòng họp. Đi qua hành lang sang trọng, họ đi ngang qua một người Ả Rập gầy, ít râu, khoảng bốn mươi, ngồi một mình với chiếc cặp để bên cạnh. Năm phút sau, một cú điện thoại mời ông vào phòng họp, nơi mà phái đoàn Thụy Sĩ vừa rời khỏi. Một phụ nữ xinh đẹp với những thành tích thánh chiến đáng tin cậy đang ngồi đợi ông.

“Thượng Đế chúc phúc cho ông,” người phụ nữ nói bằng tiếng Ả Rập.

“Và cũng chúc phúc cho cô,” Samir Abbas trả lời cũng bằng tiếng Ả Rập. “Tôi tin rằng cuộc họp với phái đoàn Thụy Sĩ đã tốt lành.”

“Vấn đề trần thế mà,” Nadia khoát tay trả lời.

“Thượng Đế đã rất phóng khoáng với cô,” Abbas nói. “Tôi có những đề nghị về cách làm thế nào đầu tư tiền của cô.”

“Tôi không cần lời khuyên của ông về đầu tư, ông Abbas. Tôi biết cách dùng tiền của tôi.”

“Vậy thì tôi có thể giúp gì cho cô, cô al-Bakari?”

“Mời ông ngồi xuống trước đã. Và sau đó ông vui lòng tắt điện thoại. Không ai có thể biết điều gì sẽ xảy ra với những thiết bị điện tử đâu. Ông không thể biết được ai đang nghe lén.”

“Tôi hoàn toàn hiểu.”

Nadia cố cười, cô nói “Tôi tin chắc là ông hiểu.”