Chương 39 ZURICH
Họ ngồi đối diện nhau trên bàn phòng họp, không nước giải khát nào khác ngoài nước khoáng của Thụy Sĩ, mà họ không hề chạm vào. Hai chiếc điện thoại đã tháo sim, tắt màn hình nằm trên bàn giữa hai người. Sau khi đã quan sát gương mặt không che mạng của Nadia, Samir Abbas dường như đang chăm chú nhìn ngọn đèn chùm trên đầu. Sáng sớm nay, Mordecai và Oded đã gài một máy phát tín hiệu thu nhỏ ngắn hạn được giấu giữa những bóng đèn và pha lê. Từ một phòng ở tầng bốn, Mordecai và Oded đang giám sát những tín hiệu của máy. Tất cả chi phí đều do Sở Mật vụ Quốc gia của Cơ quan Tình báo Trung ương Hoa Kỳ chi trả. Từ nhà an toàn ở bờ hồ đối diện, qua một liên kết của sóng viba an toàn, Gabriel đang lắng nghe. Môi Gabriel hơi nhấp nháy giống như ông đang nhắc Nadia những câu nói sắp tới.
“Tôi muốn bắt đầu bằng một lời xin lỗi chân thành,” Nadia nói.
Abbas thoáng ngạc nhiên. “Cô vừa mới ký quỹ vào cơ sở tài chính tôi làm, hai trăm triệu đô la, cô al-Bakari. Tôi không hiểu sao cô lại phải xin lỗi.”
“Bởi vì không bao lâu sau khi bố tôi mất, ông đã yêu cầu tôi quyên góp cho một cơ sở từ thiện Hồi giáo mà ông cộng tác. Tôi đã từ chối – có phần cộc cằn, nếu tôi nhớ chính xác.”
“Tôi đã sai khi tiếp cận với cô trong lúc nhạy cảm như vậy.”
“Tôi biết ông chỉ quan tâm đến lợi tức tốt nhất của tôi. Zakat Bố thí rất quan trọng cho đức tin của ông. Thật ra bố tôi tin rằng của bố thí là phần quan trọng nhất trong Năm Cột trụ của Hồi giáo.”
“Bố cô hào phóng vô cùng. Tôi luôn luôn có thể trông cậy vào ông khi chúng tôi cần.”
“Ông ấy luôn luôn nói tốt về ông, ông Abbas.”
“Và cũng nói tốt về cô, cô al-Bakari. Bố cô rất thương yêu cô. Tôi không thể tưởng tượng hết nỗi đau của cô. Mong cô an tâm vì hiện giờ bố cô ở trên Thiên đàng với Thượng Đế.”
“ Inshallah, ” Nadia nói một cách buồn bã, “nhưng, tôi e rằng tôi đã không có một ngày bình yên từ khi bố tôi bị ám sát. Và nỗi đau của tôi càng xấu hơn khi nghĩ rằng những kẻ giết người chưa bao giờ bị trừng phạt về tội ác của chúng.”
“Cô có quyền tức giận. Tất cả chúng ta đều có quyền. Vụ ám sát bố cô là một sự sỉ nhục cho tất cả những người Hồi giáo.”
“Nhưng ta phải làm gì với nỗi tức giận đó?”
“Có phải cô đang cần tôi khuyên không, cô al-Bakari?”
“Về vấn đề thiêng liêng,” cô nói. “Tôi biết ông là người có đức tin rất mạnh.”
“Giống như bố cô,” ông nói.
“Giống bố tôi,” cô nhẹ nhàng lặp lại.
Abbas nhìn thẳng nhanh vào mắt cô trước khi nhìn đi chỗ khác một lần nữa. “Kinh Koran còn hơn cả một bài đọc thuộc lòng những lời của Allah,” ông ta nói. “Nó cũng là một tài liệu hợp pháp chi phối mọi khía cạnh cuộc sống chúng ta. Và trong trường hợp có án mạng, việc phải làm rất rõ ràng. Điều này được gọi là al-quisas . Là người thân thuộc còn sống sót, cô có ba sự lựa chọn. Cô có thể đơn giản tha thứ bằng lòng vị tha của tâm hồn. Cô có thể chấp nhận tiền bồi thường. Hoặc cô có thể trả lại cho kẻ giết người những gì hắn đã làm với nạn nhân, mà không phải giết hại ai trừ bên có tội.”
“Những kẻ giết hại bố tôi là dân chuyên nghiệp. Chúng được cử đến.”
“Vậy thì những kẻ cử họ đến để giết bố cô là những kẻ cuối cùng có trách nhiệm về cái chết của ông.”
“Và nếu như trong thâm tâm tôi không thể tìm thấy sự khoan dung để tha tội thì sao?”
“Vậy thì theo luật Allah, cô được phép giết những kẻ đó, mà không giết một ai khác nữa,” Abbas vội vàng nói.
“Một lời đề nghị khó, ông có đồng ý không, ông Abbas?”
Abbas không trả lời, nhưng lần đầu tiên chỉ nhìn thẳng vào mặt Nadia, không có chút gì là bất kính của người Ả Rập.
“Có vấn đề gì không?” Nadia hỏi.
“Tôi biết ai giết bố cô, cô al-Bakari. Và tôi biết vì sao ông bị giết.”
“Như vậy ông cũng biết là tôi không thể trừng phạt họ dựa theo luật của Hồi giáo.” Ngừng một lát, cô tiếp, “Nếu không có sự trợ giúp.”
Abbas cầm chiếc BlackBerry đã tắt máy của Nadia và im lặng xem xét.
“Không có gì phải lo lắng,” cô lặng lẽ nói.
“Tại sao tôi lại phải lo lắng? Tôi quản lý tài khoản những người có lượng tài sản lớn trên thế giới cho Ngân hàng TransArabian. Tôi dùng thời gian rảnh của mình để đi quyên góp cho quỹ từ thiện hợp pháp nhằm giúp những người Hồi giáo cơ nhỡ trên toàn thế giới.”
“Chính vì thế tôi mới yêu cầu gặp ông.”
“Cô muốn đóng góp?”
“Một đóng góp đáng kể.”
“Cho ai?”
“Cho loại người có thể mang lại cho tôi sự công bằng mà tôi được hưởng.”
Abbas để lại chiếc BlackBerry trên bàn nhưng không nói gì. Trong một lúc lâu, Nadia khó chịu, nhìn ánh mắt soi mói của Abbas.
“Ông và tôi ở phương Tây, nhưng chúng ta đều là người của sa mạc. Gia đình tôi đến từ Nejd, gia đình ông từ Hejaz. Chúng ta không cần nhiều lời để làm nên sự nghiệp lớn.”
“Cha tôi chỉ thường nói với tôi bằng mắt,” Abbas nói một cách buồn bã.
“Bố tôi cũng vậy,” Nadia đáp.
Abbas mở nắp chai nước khoáng và đổ một ít vào ly, giống như thể đó là nguồn nước cuối cùng trên mặt đất. Cuối cùng Abbas nói “Cơ sở từ thiện mà tôi cộng tác hoàn toàn hợp pháp, tiền được sử dụng để xây đường sá, trường học, bệnh viện và những thứ đại loại như vậy. Đôi khi tiền được đưa đến một nhóm có trụ sở ở những bộ lạc phía tây bắc Pakistan. Tôi chắc chắn là nhóm này rất biết ơn nếu có bất cứ sự trợ giúp nào. Như cô biết đó, họ vừa mới mất người tài trợ đầu tiên của họ.”
“Tôi không quan tâm đến nhóm có trụ sở ở những bộ lạc của Pakistan,” Nadia nói. “Họ không còn hữu ích nữa. Thời của họ đã qua.”
“Cô hãy nói điều này với những người ở Paris, Copenhagen, London và Madrid.”
“Theo như tôi hiểu thì nhóm người có trụ sở ở những bộ lạc của Pakistan không dính líu gì đến những vụ tấn công này.”
Abbas cảnh giác nhìn lên. “Ai nói với cô những điều như vậy?”
“Một người trong đám cận vệ của tôi. Người này có quan hệ mật thiết với GID Ả Rập.”
Nadia ngạc nhiên sao lời nói dối này lại được thốt ra một cách dễ dàng từ miệng mình. Abbas đóng nút chai nước lại và có vẻ như đang cân nhắc cẩn thận câu trả lời của Nadia.
Cuối cùng Abbas nói. “Người ta nghe những tin đồn về một nhà truyền giáo Yemen, người mang một hộ chiếu Mỹ và nói y như người Mỹ. Người ta cũng nghe nói nhà truyền giáo này cũng mở rộng hoạt động của mình. Dĩ nhiên là các hoạt động từ thiện.”
“Ông có biết cách liên lạc với tổ chức của nhà truyền giáo này không?”
“Nếu cô nghiêm túc muốn giúp họ, tôi nghĩ tôi có thể giới thiệu.”
Nadia nói “Càng sớm càng tốt.”
“Có những loại đàn ông không thích bị sai khiến, cô al-Bakari, nhất là bị đàn bà sai khiến.”
“Tôi không chỉ là đàn bà. Tôi là con gái của Abdul Aziz al-Bakari và tôi đã chờ đợi lâu lắm rồi.”
“Họ cũng vậy – thật ra là hàng trăm năm. Họ là những người rất kiên nhẫn. Và cô cũng phải kiên nhẫn.”
❀ ❀ ❀Buổi họp diễn tiến một cách chính xác y như đã được hoạch định và thi hành. Abbas quay về văn phòng của mình, Nadia quay về máy bay, Oded và Mordecai về nhà an toàn bên bờ tây của hồ. Gabriel không màng bận tâm đến sự trở về của họ. Ông đang khom lưng trên máy vi tính, đeo tai nghe, gương mặt lộ vẻ nhẫn nhục, ông bấm nút ‘tạm dừng’, rồi nút ‘quay lui lại’, rồi nút ‘phát’.
“Có những loại đàn ông không thích bị sai khiến, cô al-Bakari, nhất là bị đàn bà sai khiến.”
“Tôi không chỉ là đàn bà. Tôi là con gái của Abdul Aziz al-Bakari và tôi đã chờ đợi lâu lắm rồi.”
“Họ cũng vậy – thật ra là hàng trăm năm. Họ là những người rất kiên nhẫn. Và cô cũng phải kiên nhẫn.”
“Tôi có một yêu cầu, ông Abbas. Vì những gì đã xảy ra cho bố tôi, nên tôi cần thiết phải biết tôi sẽ gặp ai và tôi sẽ được an toàn.”
“Cô không cần phải lo ngại, cô al-Bakari. Người mà tôi có ý định giới thiệu cho cô hoàn toàn không nguy hại cho sự an toàn của cô.”
“Người đó là ai?”
“Tên ông ta là Marwan Bin Tayyib. Ông ta là trưởng khoa của khoa Thần học đại học Mecca và là một người thánh thiện.”
Gabriel bấm nút ‘tạm dừng’, rồi nút ‘quay lui’, rồi cho ‘phát’ tiếp.
“Tên ông ta là Marwan Bin Tayyib. Ông ta là trưởng khoa của khoa Thần học đại học Mecca và là một người thánh thiện.”
Gabriel bấm nút ‘ngừng’. Sau đó, ông gửi cái tên cho Adrian Carter ở Langley. Năm phút sau, Carter gửi câu trả lời. Đó là thông tin đặt chỗ cho chuyến bay sáng về Washington. Hạng thường. Carter trả thù.