← Quay lại trang sách

Chương 40 LANGLEY, VIRGINIA

“Làm tốt lắm,” Carter nói. “Thành công rực rỡ. Đúng là một tác phẩm nghệ thuật.”

Carter đang đứng ngoài thang máy tầng bảy của dãy văn phòng, ông cười bằng tất cả sự thật thà dành cho những cây kiểng già nở rộ trong bóng tối thường trực của văn phòng ông. Gabriel nghĩ đây là nụ cười an ủi của cấp điều hành khi sa thải nhân viên, chỉ còn thiếu có một điều là đồng hồ vàng, số tiền trợ cấp ít ỏi và bữa ăn tối cho hai người tại nhà hàng phục vụ bít tết Morton. Carter vỗ vai Gabriel và nói “Anh vào đây.” Hành động này ông chưa bao giờ làm. “Tôi có cái này cho anh xem.”

Sau khi xuống tầng bí mật dưới đất của tòa nhà, họ lang thang qua những dãy hành lang rất dài màu xám và trắng. Họ đến một sàn tàu có cửa sổ quan sát nhìn xuống một hang động lộ thiên nhìn giống như không khí sàn giao dịch Phố Wall. Trên mỗi bốn bức tường là những màn hình to như bảng hiệu. Bên dưới là hai trăm màn hình máy tính chiếu sáng hai trăm gương mặt. Chính xác họ đang làm gì thì Gabriel không biết. Nói đúng ra thì Gabriel không chắc là mình vẫn còn đang ở Langley hay ở bang Virginia nữa.

“Chúng tôi đã quyết định đến lúc mang tất cả mọi người về dưới một mái nhà,” Carter giải thích.

“Mọi người?” Gabriel hỏi.

“Đây là chiến dịch của anh,” Carter nói.

“Tất cả những thứ này chỉ để phục vụ một chiến dịch?”

“Chúng tôi là người Mỹ,” Carter nói như ăn năn. “Chúng tôi chỉ làm ăn lớn.”

“Chiến dịch có mã bưu chính riêng không?”

“Thật ra, chiến dịch còn không có tên nữa. Hiện giờ, chúng tôi gọi là Rashidistan để thể hiện sự kính trọng với anh. Để tôi đưa anh đi một vòng nhé.”

“Trong trường hợp này, tôi nghĩ là tôi không được đánh giá cao.”

“Không lẽ chúng ta lại tranh nhau giận dữ như vậy chỉ vì thế lực?”

“Chỉ khi cần thiết thôi.”

Carter đưa Gabriel xuống dưới tầng của Trung tâm Điều hành chiến dịch bằng một cầu thang chật hình xoắn ốc. Không khí hôi mùi thảm mới trải và mạch điện quá nóng.

Một cô gái trẻ, tóc màu đen ngắn sát da đầu đi ngang qua họ không nói một lời và ngồi vào một trong những bàn làm việc ở giữa phòng. Gabriel nhìn lên một màn hình và thấy nhiều nhà bình luận nổi tiếng ở Washington đang nói chuyện phiếm trong ánh sáng đỏ của phòng quay. Âm thanh đã tắt.

“Họ có đang âm mưu một vụ tấn công khủng bố không?”

“Theo tôi biết thì không.”

“Vậy tại sao chúng ta phải quan sát họ?” Gabriel vừa hỏi vừa nhìn xung quanh phòng, dáng điệu ngạc nhiên và thất vọng. “Tất cả những người này là ai?”

Ngay cả Carter, người chỉ huy hư danh của chiến dịch cũng có vẻ thận trọng trước khi trả lời. Cuối cùng ông nói. “Phần đông đến từ cơ quan, nhưng cũng có người của NSA, FBI, bộ Tư pháp và bộ Ngân khố, cùng với hàng tá nhân viên ăn lương theo từng vụ.”

“Họ có phải là loại gây ra nguy hiểm không?”

“Hoàn toàn trái lại,” Carter nói. “Những người mà anh thấy đeo huy hiệu xanh lá cây đều là những người có hợp đồng tư. Tôi cũng không biết có bao nhiêu người như vậy đang làm việc ở Langley. Nhưng có một điều tôi biết, phần đông những người này làm nhiều hơn tôi.”

“Làm gì?”

“Một số ít được xếp vào loại khủng bố trước đây, họ đã kiếm nhiều gấp ba khi sang làm cho những công ty tư nhân. Trong nhiều trường hợp, họ làm cùng một nhiệm vụ và nhận được khoản tiền chuyển khoản giống như vậy. Nhưng giờ Công ty Giải pháp An ninh ACME hoặc một công ty tư nhân nào khác thay vì Cơ quan Tình báo trả lương cho họ.”

“Còn những người còn lại?”

“Những người khai phá dữ liệu,” Carter nói, “và nhờ vào cuộc họp ở Zurich hôm qua, họ đã tìm ra mạch chính.” Ông chỉ về phía một bàn làm việc. “Nhóm đằng kia đang phụ trách vụ Samir Abbas, người bạn của chúng ta ở ngân hàng TransArabian. Họ đang lục tung những dữ liệu liên quan đến Samir, e-mail này đến e-mail kia, những cuộc điện thoại này đến những cuộc điện thoại kia, giao dịch tài chính này đến giao dịch điện thoại kia. Họ cố gắng tập hợp một dãy dữ kiện liên kết với nhau xảy ra trước 11/9. Chừng nào mà chúng ta còn quan tâm thì một mình Samir cũng xứng đáng cho chúng ta tham gia chiến dịch này. Điều đáng chú ý là Samir đã thoát khỏi chúng ta trong bao năm nay. Hắn hiện hữu và bạn hắn ở đại học Mecca cũng vậy.”

Cô gái tóc ngắn sát da đầu đưa cho Carter một hồ sơ. Sau đó ông đưa Gabriel vào một phòng họp được cách âm. Một cửa sổ duy nhất nhìn xuống tầng của trung tâm điều hành chiến dịch. “Chàng trai của anh đây,” Carter vừa nói vừa đưa cho Gabriel một tấm hình cỡ 8x10. “Hiện thân của vấn đề Ả Rập khó giải quyết.”

Gabriel nhìn xuống tấm hình. Sheikh Marwan Bin Tayyib đang nhìn lại ông một cách nghiêm nghị. Tên giáo sĩ Ả Rập có hàm râu không gọn gàng của một Salafi Hồi giáo và nét mặt của một người không quan tâm việc chụp hình. Khăn choàng đầuGhutra màu đỏ và trắng quấn từ đầu xuống để lộ cái mũ chỏm cầu nguyệntaqiyah bên dưới. Không giống như phần đông đàn ông Ả Rập, hắn không che cái mũ bằng sợi dây tròn màu đen được gọi là agal . Trong tấm hình là hình ảnh của một người mộ đạo cho cả thế giới thấy là hắn ít quan tâm đến bề ngoài.

Gabriel hỏi “Ông biết được bao nhiêu về hắn?”

“Hắn đến từ trung tâm miền bắc Wahhabi của Riyadh. Thật ra, ở đó có một túp lều mà nghe nói đã có lần chính Wahhab ở đó. Những người đàn ông nơi hắn ở luôn cho mình là người giữ đức tin thật, tinh khiết nhất trong những sự tinh khiết. Ngay cả bây giờ, người ngoại quốc cũng không được đón tiếp. Nếu có ai đó đến thành phố, những người dân địa phương sẽ che mặt lại và đi lối khác.”

“Bin Tayyib có liên quan đến al-Qaeda không?”

“Rất mỏng manh,” Carter nói, “nhưng một điều không thể chối cãi, hắn là hình ảnh chính làm hồi sinh sự hăng hái nhiệt tình của Hồi giáo đã cuốn đi kinh thành sau sự tiếp quản Đền thờ Hồi giáo năm 1979. Trong đề tài luận án tiến sĩ của hắn, hắn tranh luận rằng chủ nghĩa duy vật là một âm mưu do phương Tây khơi mào nhằm tiêu hủy Hồi giáo và cuối cùng là Ả Rập Saudi. Luận án này được yêu cầu đọc giữa một số thành viên cấp tiến của gia tộc Saud, trong số đó có ông bạn xưa của chúng ta hoàng tử Nabil, bộ trưởng bộ Nội vụ và cho đến bây giờ vẫn không thừa nhận là 19 tên không tặc ngày 11/9 là công dân của đất nước ông ta. Luận án của Bin Tayyib gây ấn tượng cho Nabil rất mạnh, nên chính ông ta tiến cử Bin Tayyib vào một vị trí có nhiều ảnh hưởng ở đại học Mecca.”

Gabriel trả lại tấm hình cho Carter. Carter nhìn khinh bỉ trước khi để lại vào tập hồ sơ.

“Đây không phải là lần đầu tiên mà tên của Bin Tayyib được gắn liền với mạng lưới của Rashid,” ông nói. “Mặc dù quá khứ cấp tiến của hắn, Bin Tayyib là cố vấn cho Ả Rập Saudi trong chương trình phục hồi lực lượng khủng bố rất được tán dương. Ít ra cũng có hai mươi lăm người Ả Rập đã quay lại chiến trường sau khi tốt nghiệp chương trình này. Bốn người trong số họ đã ở Yemen với Rashid.”

“Còn mối liên lạc nào khác không?”

“Anh đoán thử xem ai là người cuối cùng được trông thấy cùng với Rashid vào đêm mà hắn qua bên kia chiến tuyến?”

“Bin Tayyib?”

Carter gật đầu. “Bin Tayyib là người gửi thư mời Rashid thuyết trình tại đại học Mecca. Và cũng chính Bin Tayyib đã tháp tùng Rashid vào đêm mà hắn bỏ đi.”

“Đã bao giờ ông nói về điều này với những người bạn ông ở Riyadh chưa?”

“Chúng tôi đã thử.”

“Rồi sao?”

“Không đi đến đâu cả,” Carter thú nhận. “Như anh biết, mối quan hệ giữa gia tộc Saud và những thành viên của cộng đồng giáo sĩ nếu tôi nói không quá là không đơn giản. Gia tộc al-Saud không thể điều hành nếu không có sự hỗ trợ của các nhà hiền triết. Và nếu như họ phải chống đối một nhà thần học có ảnh hưởng như Bin Tayyib theo lệnh của chúng ta thì…”

“Những người trong thánh chiến sẽ bất bình.”

Carter gật đầu và quay lại bới đống hồ sơ, ông lấy ra hai tờ ghi chép những gì NSA đã lấy trộm được.

“Sáng nay, người bạn của chúng ta đã thực hiện hai cuộc gọi từ ngân hàng TransArabian – một cho Riyadh và cuộc gọi thứ hai cho Jeddah. Trong cuộc gọi thứ nhất, hắn nói hắn đang làm việc với Nadia al-Bakari. Trong cuộc gọi thứ hai, hắn nói hắn có người bạn muốn bàn luận vấn đề tâm linh với tù trưởng Bin Tayyib. Tách hai cuộc gọi ra thì chúng có vẻ vô hại. Nhưng ghép chúng lại thì…”

“Và một điều không nghi ngờ nữa là Nadia al-Bakari, một phụ nữ với những thành tích thánh chiến rõ ràng, muốn nói chuyện riêng với tù trưởng.”

“Dĩ nhiên là bàn luận vấn đề tâm linh,” Carter để lại những tờ báo cáo vào tập hồ sơ. Vừa đóng tập hồ sơ, Carter vừa nói “Vấn đề là chúng ta có để cô ấy đi không?”

“Tại sao không?”

“Bởi vì điều này có thể vi phạm tất cả những thỏa thuận chính thức với chính quyền Ả Rập và cơ quan an ninh của họ. Sách Hadith đã ghi rõ ràng là không thể có hai tôn giáo ở Ả Rập. Và gia tộc al-Saud cũng đã nói rõ ràng là họ sẽ không chấp nhận hai cơ quan tình báo.”

“Đến khi nào thì ông mới nhận ra rằng họ là vấn đề hơn là lời giải đáp?”

“Ngày mà chúng ta không còn cần đến dầu hỏa của họ để vận hành xe và nền kinh tế của chúng ta,” Carter nói. “Từ 11/9 chúng ta đã bắt giữ và giết hàng trăm công dân Ả Rập, nhưng không phải trong chính nước Ả Rập. Đất nước Ả Rập ngoài giới hạn của những người ngoại đạo như chúng ta. Nếu Nadia đi gặp tù trưởng Bin Tayyib, cô ta phải đi một mình, không có người theo.”

“Chúng ta có thể mang núi đến cho Muhammad mà?”

“Nếu anh muốn nói là Bin Tayyib có thể ra khỏi Ả Rập để gặp Nadia, thì câu trả lời sẽ là không. Hắn đã nằm trong danh sách bị theo dõi và không một nước châu Âu nào còn lý trí lại cho hắn vào. Nếu Bin Tayyib cắn câu, thì chúng ta không còn lựa chọn nào khác là để Nadia tự lên núi. Và nếu gia tộc al-Saud biết rằng Nadia thay mặt chúng ta lên đó thì sẽ có lúc chúng ta bị trừng phạt.”

“Có lẽ ông nên nghĩ đến điều này trước khi xây dựng một cơ quan chính phủ hoàn toàn tách biệt để xử lý việc này,” Gabriel chỉ xuống phòng điều hành bên dưới cửa sổ và nói. “Nhưng bây giờ là vấn đề của ông, Adrian. Dựa theo những điều kiện của thỏa thuận xử lý chiến dịch gần đây nhất, đây là thời điểm mà tôi có thể bàn giao và lặng lẽ lui về phía sau.”

“Tôi đang tự hỏi anh có thể chấp nhận một ít sửa đổi,” Carter dè dặt nói.

“Tôi đang nghe đây.”

“Trước khi tôi trở thành người quản lý của lực lượng chống khủng bố hùng mạnh nhất thế giới, tôi đã tuyển mộ người và điều khiển gián điệp. Và nếu có một điều mà gián điệp ghét, đó là thay đổi. Anh đã tìm ra Nadia và tuyển cô ấy. Tiếp tục quản lý cô ta là điều có lý đối với anh.”

“Ông muốn tôi làm người phụ trách vụ việc của cô ta?”

“Tôi nghĩ vậy.”

“Dĩ nhiên dưới sự giám sát của ông.”

“Nhà Trắng đã rất cứng rắn về việc Cơ quan Tình báo sẽ đảm nhận tất cả sự kiểm soát của chiến dịch. Tôi e rằng tôi đành bó tay.”

“Dường như đứng sau một cấp cao hơn không giống ông, Adrian.”

Carter không trả lời. Gabriel ra chiều thật sự suy nghĩ về vấn đề này, nhưng thật ra ông đã quyết định. Gabriel nghiêng đầu về phía tấm kính cách âm và hỏi, “Ông có phòng nào dưới kia cho tôi không?”

Carter mỉm cười và nói. “Tôi đã làm một tấm thẻ nhận dạng nên anh có thể vào đây mà không bị tháp tùng, dĩ nhiên là nó màu xanh.”

“Màu xanh là màu của kẻ thù chúng ta.”

“Hồi giáo không phải là kẻ thù của chúng ta, Gabriel.”

“À phải rồi, tôi quên.”

Carter đứng lên và đưa Gabriel đến một căn phòng nhỏ màu xám trong một góc ở xa của trung tâm điều hành chiến dịch. Căn phòng có một bàn, một ghế, một đường dây điện thoại nội bộ, một máy tính, một tủ cất hồ sơ, một túi hủy hồ sơ, một tách cà phê bên hông có in biểu tượng của CIA. Vẫn không nói một lời, cô gái tóc ngắn sát da đầu đem đến cho ông một đống hồ sơ và sau đó quay về ‘vỏ đậu’ của cô ta. Khi Gabriel mở hồ sơ đầu tiên, ông nhìn lên và thấy Carter đang chiêm ngưỡng hình ảnh của Rashidistan từ sàn quan sát. Ông ta có vẻ hài lòng về chính mình, ông ta có quyền làm như vậy. Chiến dịch giờ là chiến dịch của ông. Gabriel giờ cũng chỉ là một nhân viên làm việc độc lập, một người ngồi trong cái hộp màu xám với tấm thẻ xanh quấn quanh cổ.