Chương 41 RIYADH, Ả RẬP SAUDI
Chiếc Boeing Business Jet của AAB Holdings vào lãnh thổ vương quốc Ả Rập đúng 5:18 chiều. Theo phong tục tập quán, viên phi công người Anh thông báo ngay cho hành khách và phi hành đoàn về diễn tiến chuyến bay để cho tất cả phụ nữ trên máy bay bắt đầu thay quần áo phương Tây để mặc quần áo thích hợp của Hồi giáo.
Ngay tức thì mười phụ nữ trên máy bay thay đổi quần áo. Người phụ nữ thứ mười một, Nadia al-Bakari vẫn ngồi ở ghế thông thường của cô, làm việc với đống hồ sơ cho đến khi ánh đèn đầu tiên của Riyadh xuất hiện như những mảng hổ phách rải rác trên cát sa mạc. Vào thế kỷ trước, thủ đô của Ả Rập nhỏ không hơn một thành luỹ đắp bằng bùn lầy ở sa mạc xa xôi, nơi mà gần như không được thế giới phương Tây biết đến, một vết trên bản đồ đâu đó giữa những sườn núi của dãy Sarawat và bờ biển của vịnh Ba Tư. Dầu hỏa đã thay đổi Riyadh thành một thủ đô hiện đại của những cung điện, nhà chọc trời và trung tâm thương mại. Nhưng vẻ hào nhoáng của sự giàu sang do dầu hỏa chỉ là ảo ảnh. Gia tộc al-Saud đã tiêu hàng tỷ để hiện đại hóa đế quốc của họ trên sa mạc khô cằn, họ đã lãng phí nhiều tỷ hơn cho những du thuyền, cho gái làng chơi và cho những khu nhà nghỉ mát ở Marbella. Tồi tệ hơn là họ đã thực hiện rất ít để chuẩn bị các bước cần thiết cho đất nước đến ngày cái giếng cuối cùng cạn. Mười triệu công nhân nước ngoài làm việc vất vả bên những giếng dầu và những cung điện, nhưng hàng trăm ngàn thanh niên Ả Rập không thể tìm ra việc làm. Ngoài dầu lửa, nguồn xuất khẩu lớn nhất là chà là và kinh Koran. Và những kẻ cuồng tín có râu, Nadia dứt khoát nghĩ như vậy khi cô nhìn thấy những ánh đèn của Riyadh dần dần sáng hơn. Nói về sản xuất Hồi giáo cực đoan thì Ả Rập Saudi dẫn đầu trên thị trường.
Nadia rời mắt khỏi cửa sổ và nhìn xung quanh bên trong máy bay. Khoang phía trước được bố trí theo phong cách majlis, với những ghế tiện nghi được xếp dọc theo thân máy bay, sàn máy bay được lót bằng thảm phương Đông. Những nhân viên nam cao cấp của AAB đều ngồi trong khoang này – Daoud Hamza, đội tư vấn pháp lý của Abdul & Abdul và dĩ nhiên Rafiq al-Kamal. Rafiq nhìn Nadia bằng ánh mắt phản đối, giống như ngầm nhắc Nadia đã đến lúc thay đổi quần áo. Họ sắp đáp xuống vùng đất của những người đàn bà ẩn mặt, có nghĩa là Rafiq sẽ không chỉ còn là cận vệ của Nadia, mà hắn cũng sẽ là người đi kèm để chăm sóc và theo luật hắn sẽ phải đi với Nadia đến mọi nơi có công chúng. Vài phút nữa, Nadia al-Bakari, một trong những phụ nữ giàu nhất, sẽ được quyền cưỡi lạc đà. Ít ra, Nadia bực dọc nghĩ, một con lạc đà còn được quyền lộ mặt ra nơi công cộng.
Không một lời, cô đứng dậy và đi về phía cuối máy bay để đến khu riêng biệt sang trọng dành riêng cho cô. Mở tủ, cô thấy bộ đồng phục Ả Rập được treo trên thanh tủ: một áo choàng thobe trắng đơn giản, áo choàng abaya thêu màu đen và một mạng che mặtniqab đen. Nadia nghĩ, chỉ một lần thôi, cô muốn đi bộ trên những con đường của đất nước mình, trong quần áo rộng hơn là bó mình bên trong một vỏ kén chật chội màu đen. Điều này không khả thi, dĩ nhiên, ngay cả giàu sang như tầm cỡ gia tộc al-Bakari cũng không được bảo vệ đối với cảnh sát tôn giáo cuồng tín. Vả lại, không phải là lúc để thử những quy tắc xã hội và tôn giáo của Ả Rập Saudi. Nadia đến quê hương mình để gặp riêng tù trưởng Marwan Bin Tayyib, trưởng khoa của khoa Thần học, đại học Mecca. Chắc chắn vị học giả về tôn giáo đáng kính sẽ cảm thấy kỳ lạ nếu trước ngày gặp gỡ mà Nadia lại bị bắt bởi những người có râu vì đã không ăn mặc phù hợp với truyền thống Hồi giáo.
Nadia miễn cưỡng cởi bộ quần áo nhãn hiệu Oscar de la Renta và từ từ mặc quần áo đen vào. Với tấm mạng che gương mặt mà Thượng Đế đã ban cho, Nadia đứng trước gương để nhìn bộ dạng mình, chỉ có thể trông thấy cặp mắt của cô, cùng với dấu vết khêu gợi của mắt cá chân. Tất cả những bằng chứng hiện hữu của cô đều đã được xóa đi. Trên thực tế những hành khách nam trong khoang trước chỉ thoáng nhìn qua khi Nadia quay lại chỗ ngồi. Chỉ có Daoud Hamza, người Lebanon, là quan tâm đến sự hiện diện của cô. Những người khác, tất cả đều là người Ả Rập, đều cố né tránh không nhìn. Nadia nghĩ, căn bệnh đã trở lại, căn bệnh của Ả Rập Saudi. Không cần biết Nadia là chủ. Allah đã tạo ra cô là một phụ nữ và khi đến mảnh đất của Nhà Tiên Tri, thì cô phải đảm đương vị trí thích hợp của mình.
Máy bay hạ cánh xuống sân bay King Khalid International trùng với giờ đọc kinh chiều. Không được phép cầu nguyện cùng với đàn ông, Nadia không còn lựa chọn nào khác ngoài việc kiên nhẫn đợi trong khi họ hoàn tất nghĩa vụ thiêng liêng và quan trọng với nghi lễ cột trụ của Hồi giáo. Sau đó, vây quanh bởi nhiều người đàn bà che mạng trên mặt, Nadia lúng túng xuống cầu thang máy bay, cố gắng không bị vấp ngã vì gấu áo choàng. Một cơn gió lạnh buốt xương đang thổi qua đường băng mang theo một lớp bụi dày màu nâu của Nejd. Gập người trước gió để giữ thăng bằng, Nadia theo những người đồng nghiệp nam của cô về phía nhà ga chính. Tại đó họ đi bằng một lối đi riêng biệt, vì giống như mỗi không gian công cộng ở Ả Rập Saudi, nhà ga được tách riêng theo giới tính. Mặc dù có những thẻ hành lý của AAB, nhưng những túi xách của họ đều được lục soát cẩn thận để tìm vật dụng khiêu dâm, rượu, hoặc bất cứ dấu vết gì của sự suy đồi phương Tây.
Bước lên từ phía đối diện của tòa nhà, Nadia leo lên phía sau của chiếc Mercedes limousine đang đợi với Rafiq al-Kamal để đi một quãng đường hai mươi hai dặm về Riyadh. Tầm nhìn chỉ còn một vài mét vì cơn bão bụi. Thỉnh thoảng, đèn trước của một chiếc xe đến gần đột ngột xuất hiện phía trước họ như ánh sáng lướt nhanh của một con tàu, nhưng phần nhiều thì dường như họ hoàn toàn một mình trên đường. Nadia muốn cởi bỏ một cách vô vọng mạng che mặt của cô, nhưng cô biết rõ là cảnh sát tôn giáo luôn luôn đi tìm những phụ nữ ngồi trên xe mà không đeo mạng – đặc biệt là phụ nữ giàu có quay về nhà từ Âu châu. Những phụ nữ này đã được Tây hóa.
Mười lăm phút sau, cuối cùng chân trời Riyadh cũng ló ra khỏi bóng tối nâu sẫm. Họ đi nhanh qua đại học Ibn Saud Islamic và đi qua nhiều vòng xoay để đến đường King Fahd, đại lộ chính của Riyadh, nơi khu vực tài chính Olaya đang phát triển mạnh. Ngay trước mặt là tháp bằng bạc Kingdom Center, trông giống như cặp đựng văn kiện để nhầm chỗ và đang chờ người chủ lơ đễnh đến nhận. Khu vực mua sắm mới Makkah lấp lánh nằm dưới bóng của tháp. Khu mua sắm Makkah mở cửa lại sau lễ cầu nguyện chiều và giờ đang bị một đám người nôn nóng mua sắm tấn công. Cảnh sát tôn giáo tay cầm dùi cui đi từng cặp giữa đám đông, tìm kiếm chứng cứ của một biểu hiện hoặc mối liên quan không thích hợp. Nadia nghĩ đến Rena và lần đầu tiên từ khi được mời đến tòa nhà Seraincourt, thực sự cảm thấy nỗi sợ hãi như dao đâm vào cô.
Một lúc sau, nỗi sợ hãi tan biến khi xe rẽ vào đường Musa Bin Nusiar và đi về hướng al-Shumaysi, khu vực những cung điện được những bức tường bao quanh, nơi ở của những hoàng tử gia tộc al-Saud và những thành phần Ả Rập ưu tú. Khu vực rào kín của gia tộc al-Bakari ở phía tây của khu vực có cảnh sát và quân đội thường xuyên đi tuần. Được pha trộn giữa Đông và Tây, cung điện được vây quanh bởi ba mẫu hồ bơi, đài phun nước, sân cỏ và cây cọ. Những bờ tường cao như tháp màu trắng được thiết kế để giữ không cho kẻ thù kiên quyết nhất đến gần, nhưng lại không ngăn được đám bụi tràn vào sân trước như sóng biển khi chiếc xe limousine lướt qua cổng bảo vệ.
Đứng nghiêm ở dãy cột là mười gia nhân thường trực, tất cả đều là người châu Á. Bước ra từ phía sau của chiếc Mercedes, Nadia muốn chào mừng họ nồng nhiệt thay vì đóng vai trò một người thừa kế Ả Rập xa cách. Cô đi qua họ không một lời và bắt đầu lên cầu thang rộng lớn chính giữa. Vừa vào phòng thì cô đã xé tấm vải mạng ra khỏi mặt. Và rồi trong sự riêng tư của căn phòng, cô cởi hết quần áo và đứng trần truồng trước gương dài lớn, cho đến khi cơn chóng mặt làm cô khụy xuống đầu gối. Khi cơn chóng mặt đã qua, Nadia làm sạch bụi của Nejd trên tóc và nằm trên sàn, hai mắt cá chân ép vào nhau và hai tay duỗi dài hai bên. Nadia chờ cảm giác lâng lâng quen thuộc đến mang cô đi. Cô nghĩ, sắp xong rồi. Vài tháng nữa thôi, có thể chỉ là vài tuần. Và rồi mọi thứ sẽ được hoàn tất.
❀ ❀ ❀Ở Langley là 11:30 sáng, nhưng ở Rashidistan thì thường xuyên là không khí buổi chiều. Adrian Carter ngồi ở bàn chỉ huy, tay cầm chiếc điện thoại an toàn, một tờ giấy trắng trên tay kia. Điện thoại được kết nối với James McKenna ở Nhà Trắng. Tờ giấy được in ra là bức điện từ trạm CIA tại Riyadh. Bức điện với mật mã không quá động não cho biết Nadia al-Bakari đã về nhà an toàn và không có thánh chiến, Ả Rập hay bất cứ gì theo dõi. Carter tỏ vẻ bớt căng thẳng khi đọc bức điện và đưa cho Gabriel vẫn đang vô cảm. Họ không nói gì với nhau. Họ không cần phải nói. Cả hai đều khổ sở. Họ có một nhân viên ở lãnh thổ thù nghịch và không ai trong cả hai người có một giây phút yên bình cho đến khi Nadia quay lại máy bay và rời khỏi Ả Rập Saudi.
Vào trưa theo giờ Washington, Carter quay về văn phòng ở tầng bảy trong khi Gabriel đi về hướng căn nhà ở đường N. Ông cần ngủ một chút. Gabriel thức dậy lúc nửa khuya và trở về Rashidistan lúc một giờ sáng, tấm thẻ xanh đeo trên cổ và Adrian Carter đang căng thẳng ngồi cạnh ông. Mười lăm phút sau, bức điện từ Riyadh đến. Bức điện cho biết Nadia al-Bakari đã rời cung điện ở al-Shumaysi và giờ đang quay về văn phòng của cô ở đường al-Olaya. Nadia nán lại văn phòng đến một giờ trưa, sau đó cô được đưa đến khách sạn Four Seasons để dùng cơm trưa với những nhà đầu tư Ả Rập, tất cả đều là đàn ông. Sau khi rời khách sạn, xe của Nadia rẽ phải về phía đường King Fahd – điều kỳ lạ là văn phòng của Nadia ở hướng đối nghịch. Lần cuối cùng cô được nhìn thấy là mười phút sau, khi đi về hướng bắc trên đường cao tốc 65. Nhóm CIA không có ý định đi theo. Nadia al-Bakari giờ hoàn toàn tự mình xoay xở.