Chương 43 NEJD, Ả RẬP SAUDI
Nadia theo Ali vào sa mạc dọc theo ven thung lũng. Không có lối đi bộ rõ ràng, chỉ có một vạt đất vết tích còn lại của dấu chân lạc đà đã in sâu xuống sa mạc rất lâu trước khi bất cứ ai ở Nejd đã từng nghe về một nhà truyền giáo có tên là Wahhab hoặc nghe về một thương gia từ Mecca được gọi là Muhammad. Ali không đem theo đuốc vì không cần thiết. Con đường họ đang đi được chiếu sáng bởi những ngôi sao trên bầu trời bao la và bởi mặt trăng lưỡi liềm đang nổi phía xa trên ngọn núi, như một hình bán nguyệt bên trên tháp giáo đường cao nhất thế giới. Một tay, Nadia cầm đôi giày cao gót, tay kia vén gấu áo choàng đen. Trời đã trở lạnh nhưng mặt đất rất ấm dưới chân Nadia. Ali đi cách vài bước phía trước. Chiếc áo choàng của anh ta phát sáng dưới ánh trăng. Ali đang đọc nho nhỏ kinh Koran cho chính mình, nhưng không hề nói một câu với Nadia.
Họ đến một căn lều không có ăng ten đĩa vệ tinh hay máy phát điện. Hai người đàn ông ngồi phục ở lối vào bên ngoài, gương mặt trẻ có hàm râu được chiếu sáng bởi ánh sáng yếu ớt của một ngọn lửa nhỏ. Ali chúc họ bình an, rồi kéo mảnh vải của lều lên, đưa tay ra dấu mời Nadia vào. Tù trưởng Marwan Bin Tayyib, trưởng khoa của khoa Thần học tại đại học Mecca, ngồi chéo chân trên tấm thảm phương Đông giản dị, đang đọc kinh Koran dưới ánh sáng của ngọn đèn khí. Gấp sách lại, vị tù trưởng nhìn Nadia qua cặp kính tròn một lúc lâu trước khi mời cô ngồi. Cô từ từ cúi mình xuống thảm, cẩn thận không để lộ da thịt và ngồi thành kính xuống cạnh quyển kinh Koran.
“Cô đã quen với mạng che mặt rồi,” Bin Tayyib nói một cách ngưỡng mộ, “nhưng cô có thể mở mạng che mặt ra nếu cô muốn.”
“Tôi muốn giữ nó lại.”
“Tôi không bao giờ nghĩ rằng cô lại sùng đạo đến vậy. Cô nổi tiếng là một phụ nữ được giải phóng.”
Rõ ràng là vị tù trưởng không cho đó là một lời khen. Ông có ý thử Nadia, mặt khác cô không mong đợi gì hơn. Gabriel cũng thế. Ông ta đã nói với cô hãy chỉ che giấu chúng tôi. Bám lấy sự thật khi có thể. Nói dối là phương cách cuối cùng. Đó là cách của cơ quan tình báo. Cách của gián điệp chuyên nghiệp.
“Giải phóng khỏi cái gì?” cố tình khiêu khích tù trưởng, Nadia hỏi.
“Khỏi Sharia ,” vị tù trưởng nói. “Tôi nghe nói là cô không bao giờ mang mạng che mặt khi ở phương Tây.”
“Vì không thực tế.”
“Theo như tôi hiểu thì càng ngày càng nhiều phụ nữ của chúng ta chọn che mặt khi họ du lịch. Tôi nghe nói là nhiều phụ nữ Ả Rập che mặt khi họ uống trà ở Harrods.”
“Họ không điều hành những công ty có vốn đầu tư lớn. Và phần đông uống rượu nhiều hơn là uống trà khi họ ở phương Đông.”
“Tôi nghe nói cô là một người trong số đó.”
Bám lấy sự thật khi có thể…
“Tôi thú nhận là tôi thích rượu.”
“Đó là điều cấm kỵ,” ông ta nói như mắng.
“Bố tôi là người nên bị khiển trách, ông ta cho phép tôi uống rượu khi tôi ở phương Tây.”
“Ông ta đã nhân hậu với cô.”
Lắc đầu, cô nói, “Không, ông ta không nhân hậu. Ông ta chiều chuộng tôi kinh khủng. Nhưng ông ta cũng cho tôi đức tin lớn lao của ông.”
“Tin vào gì?”
“Tin vào Allah và tiên tri của ông Muhammad, cầu bình an cho ngài.”
“Nếu trí nhớ của tôi đúng thì bố cô tự xem minh là hậu duệ của chính Wahhab.”
“Không giống như gia đình al-Asheikh, chúng tôi không phải là hậu duệ trực tiếp, chúng tôi đến từ một nhánh xa hơn.”
“Xa hay không, trong cô vẫn có dòng máu của ông ta.”
“Cứ cho là như vậy.”
“Nhưng cô đã chọn không lấy chồng và không có con. Đây cũng là một vấn đề thực tế à?”
Nadia do dự.
Nói dối là phương cách cuối cùng…
Cô nói, “Tôi đến tuổi trưởng thành sau vụ ám sát của bố tôi, nhưng sự đau khổ làm tôi không thể nghĩ ngay cả đến ý tưởng lập gia đình.”
“Và bây giờ thì sự đau khổ của cô mang cô đến với chúng tôi.”
“Không phải đau khổ,” Nadia nói. “Mà là tức giận.”
“Ở tại Nejd này, khó mà tách rời hai việc này ra.” Tù trưởng mỉm cười thông cảm, nụ cười đầu tiên. “Nhưng cô phải biết cô không một mình. Có hàng trăm người Ả Rập như cô – những người Hồi giáo tốt có người thân yêu bị Mỹ giết hoặc cho đến hôm nay vẫn đang thối rữa trong cũi của vịnh Guantánamo. Và rất nhiều đã tìm đến những người anh em để tìm cách trả thù.”
“Không ai trong họ đã nhìn bố mình bị ám sát một cách nhẫn tâm.”
“Cô nghĩ rằng điều đó làm cô đặc biệt sao?”
“Không,” Nadia nói. “Tôi tin rằng tiền của tôi mới làm tôi đặc biệt.”
“Rất đặc biệt,” vị tù trưởng nói. “Có phải bố cô đã tử vì chính nghĩa được năm năm rồi không?”
Nadia gật đầu.
“Đó là một thời gian dài, cô al-Bakari.”
“Ở Nejd thì chỉ là một nháy mắt.”
“Chúng tôi mong chờ cô đến sớm hơn. Chúng tôi cũng đã gửi người anh em Samir tiếp cận cô. Nhưng cô đã từ chối sự khẩn cầu của Samir.”
“Lúc đó tôi chưa thể giúp ông.”
“Tại sao không?”
“Tôi đang bị canh chừng.”
“Ai canh chừng cô?”
“Tất cả mọi người,” cô nói, “kể cả gia tộc al-Saud.”
“Họ cảnh cáo cô không được hành động để báo thù cái chết của bố cô?”
“Rõ ràng và mạnh mẽ.”
“Họ nói sẽ có những hậu quả tài chính sao?”
“Họ không đi vào chi tiết cụ thể, ngoại trừ nói là hậu quả sẽ nghiêm trọng.”
“Và cô đã tin họ sao?”
“Tại sao không?”
“Bởi vì họ là những kẻ nói láo,” Bin Tayyib bỏ lửng câu nói của mình một lúc. “Làm sao tôi có thể biết rằng cô không phải là một gián điệp do al-Saud gửi đến để gài bẫy tôi?”
“Làm sao tôi có thể biết rằng ông không phải là gián điệp, tù trưởng Bin Tayyib? Dù sao đi nữa thì ông là người có tên trong bảng lương của al-Saud mà.”
“Cô cũng vậy, cô al-Bakari. Ít ra là theo lời đồn.”
Bối rối, Nadia nhìn vị tù trưởng. Cô chỉ có thể tưởng tượng dưới mắt ông, cô có vẻ như thế nào – cặp mắt đen giận dữ dưới tấm mạng che mặt đen. Có lẽ cuối cùng thì tấm mạng che cũng có giá trị.
“Cô al-Bakari, cô hãy thử nhìn sự việc ở góc độ của cô,” Bin Tayyib tiếp tục nói. “Từ năm năm nay, kể từ khi bố cô chết vì chính nghĩa, cô đã không nói gì về ông ta ở trước công chúng. Cô cố gắng ít đến Ả Rập Saudi. Cô hút thuốc, cô uống rượu, cô tránh sử dụng mạng che mặt – trừ khi, dĩ nhiên, khi cô cố gắng gây ấn tượng với tôi bằng sự mộ đạo của cô – và cô phung phí hàng trăm triệu đô la để mua những tác phẩm nghệ thuật ngoại đạo.”
Hiển nhiên là thử nghiệm của tù trưởng chưa kết thúc. Nadia nhớ những câu cuối cùng Gabriel đã nói ở lâu đài Treville. Cô là con gái của Zizi. Đừng bao giờ để chúng quên điều đó.
“Có lẽ ông đúng đó tù trưởng Bin Tayyib. Có lẽ tôi phải tự mặc áo choàng burqa và công bố trên truyền hình ý định báo thù cho cái chết của bố tôi. Chắc chắn đây là diễn tiến khôn ngoan hơn.”
Vị tù trưởng nở nụ cười hòa giải và nói. “Tôi đã được nghe hết tất cả về miệng lưỡi nguy hiểm của cô.”
“Tôi thừa hưởng miệng lưỡi của bố tôi. Và lần cuối cùng tôi nghe giọng nói của bố tôi, ông chảy máu cho đến chết trong tay tôi.”
“Và giờ cô muốn báo thù.”
“Tôi muốn công lý – công lý của Thượng Đế.”
“Còn công lý của al-Saud thì sao?”
“Dường như họ không còn quan tâm đến tôi nữa.”
“Tôi không ngạc nhiên mấy,” Bin Tayyib nói. “Ngay cả gia tộc al-Saud cũng không chắc là sẽ sống sót trước sự rối loạn đang tràn vào thế giới Ả Rập. Họ cần những người bạn ở bất cứ đâu họ có thể tìm thấy, ngay cả khi họ phải mặc áo choàng ngắn và để bộ râu xồm xoàm của Salaf.”
Nadia không thể tin được những gì cô đang nghe. Nếu vị tù trưởng đang nói sự thật, những người cai trị Ả Rập Saudi đã đổi mới lại vở kịch Mặc cả với quỷ , giao kèo với ma quỷ đã dẫn đến biến cố 11/9 và bao nhiêu cái chết không đếm được sau đó. Gia tộc al-Saud không có sự lựa chọn, Nadia nghĩ vậy. Họ giống như một người leo lên lưng cọp. Nếu họ giữ vững họ có thể sống sót thêm một ít thời gian nữa, nếu không họ sẽ bị vồ ngay tức thì.
“Những người Mỹ có biết điều này không?” Nadia hỏi.
“Cái được gọi là mối quan hệ đặc biệt giữa người Mỹ và gia tộc al-Saud đã là quá khứ,” Bin Tayyib nói. “Như cô al-Bakari biết đó, Ả Rập đang thành lập những liên kết mới và đang tìm những khách hàng cho những mỏ dầu của mình. Người Trung Quốc không quan tâm lắm đến những điều gọi là nhân quyền và dân chủ. Họ trả tiền đúng hạn và họ không chõ mũi vào những chuyện không dính đến họ.”
“Những chuyện như thánh chiến?” Nadia hỏi.
Vị tù trưởng gật đầu. “Nhà Tiên Tri Muhammad, bình an ở với Ngài, đã dạy chúng ta về Năm Cột trụ của Hồi giáo. Chúng ta tin rằng còn một cột trụ thứ sáu. Thánh chiến không phải là một lựa chọn, đó là một nghĩa vụ. Những người al-Saud tin điều đó. Một lần nữa họ muốn nhìn theo một hướng khác, miễn là những người anh em không gây rối bên trong Vương quốc. Đó là sai lầm lớn nhất của Bin Laden.”
“Bin Laden chết rồi,” Nadia nói, “và nhóm của ông ta cũng vậy. Tôi quan tâm đến người có thể đem bom vào những thành phố của châu Âu.”
“Vậy là cô quan tâm đến người Yemen.”
“Ông có biết kẻ đó không?”
“Tôi đã gặp hắn.”
“Ông có cơ hội nói chuyện với hắn không?”
“Đây là một câu hỏi nguy hiểm. Và ngay cả khi tôi có thể nói với hắn. Chắc chắn tôi sẽ không quan tâm đến việc nói cho hắn về một phụ nữ Ả Rập giàu có đang tìm cách báo thù. Cô phải tin vào những gì cô đang làm.”
“Tôi là con gái của Abdul Aziz al-Bakari và là hậu duệ của Muhammad Abdul Wahhab. Tôi chắc chắn tin vào những gì tôi đang làm. Và tôi không chỉ theo đuổi báo thù.”
“Cô theo đuổi cái gì nữa?”
Nadia do dự. Những lời nói tiếp theo không phải của cô. Chúng là mệnh lệnh của người đã giết bố cô.
“Tôi chỉ mong tiếp tục công việc của Abdul Aziz al-Bakari,” Nadia nghiêm trang nói. “Tôi sẽ giao tiền cho người ở Yemen để hắn làm gì tùy thích. Và có lẽ, nếu Thượng Đế muốn, bom sẽ nổ một ngày nào đó trên đường phố Washington và Tel Aviv.”
“Tôi e rằng hắn sẽ còn hơn là biết ơn nữa,” vị tù trưởng nói một cách cẩn trọng. “Nhưng tôi chắc là hắn không có một bảo đảm nào hết.”
“Tôi không cần bảo đảm. Chỉ là một lời hứa hắn sẽ sử dụng tiền một cách khôn ngoan và cẩn thận.”
“Cô đang đề nghị một công việc thanh toán duy nhất một lần?”
“Không, tù trưởng Bin Tayyib, tôi đang đề nghị một mối quan hệ lâu dài. Hắn sẽ tấn công chúng. Và tôi sẽ trả tiền cho việc đó.”
“Cô dự tính sẽ đưa bao nhiêu tiền?”
“Bao nhiêu tùy hắn.”
Vị tù trưởng mỉm cười.
“Al-hamdu lillah.”
❀ ❀ ❀Nadia ở lại trong lều của tù trưởng thêm một giờ nữa. Sau đó cô theo anh talib đi dọc theo thung lũng để về xe. Trên đường về Riyadh mưa như trút và vẫn mưa đến tận sáng hôm sau khi Nadia và đoàn tùy tùng đáp máy bay về châu Âu. Khi ra khỏi không phận của Ả Rập, Nadia cởi mạng che mặt và áo choàng, thay bộ Chanel màu nhạt vào. Sau đó Nadia gọi điện thoại cho Thomas Fowler ở miền bắc Paris để nói rằng cuộc họp ở Ả Rập Saudi tốt hơn là mong đợi. Ngay tức thì Fowler gọi cho công ty liên doanh nhỏ ở bắc Virginia – cuộc gọi được tự động chuyển vào bàn của Gabriel ở Rashidistan. Gabriel dành cả tuần lễ tiếp theo để giám sát cẩn thận sự chuyển dịch tài chính và pháp lý của Samir Abbas tại Ngân hàng TransArabian ở Zurich. Rồi sau khi ăn tối đạm bạc với Carter tại một nhà hàng hải sản ở McLean, Gabriel quay về London. Carter để ông sử dụng chiếc Gulfstream của cơ quan. Không còng, không kim tiêm. Không cảm xúc khó chịu.