← Quay lại trang sách

Chương 45 ST. JAMES’S, LONDON

Bức tranh xuất hiện vào giữa buổi bán đấu giá, giống như một cô gái đẹp đến dự tiệc một cách chậm trễ đúng điệu, cho đến lúc bức tranh xuất hiện thì không khí hơi buồn tẻ và cô gái đẹp đã làm cho căn phòng rạng ngời hơn. Oliver Dimbleby ngồi thẳng hơn trên ghế. Julian Isherwood kiểu cách chỉnh lại cái nút cà vạt và nháy mắt với một trong những phụ nữ ngồi ở bệ điện thoại.

“Lô Hai mươi bảy, bức tranh của Titian,” Simon Mendenhall, người điều khiển õng ẹo của buổi đấu giá, nói bằng giọng rè rè. Simon là người duy nhất ở London có da rám nắng, cổ áo sơ mi được may theo đúng số đo của ông bắt đầu đẫm ướt mồ hôi. “Chúng ta có thể bắt đầu với giá hai triệu không?”

Terry O’Connor, ông trùm tư bản cuối cùng người Ireland, không đồng xu dính túi, lên tiếng. Chỉ trong vòng ba mươi giây, tiền đấu giá đã lên đến sáu triệu rưỡi bảng. Oliver Dimbleby nghiêng qua bên phải và lẩm bẩm, “Vẫn còn trong chiến lược dọ giá phải không Nicky?”

Lovegrove thầm thì, “chúng ta chỉ mới ở vòng đầu và tôi nghe nói có luồng gió mạnh thổi ngược ở những chỗ chúng ta không thấy.”

“Nicky, nếu tôi là ông, tôi sẽ kiểm tra lại phần dự báo.”

Cuộc đấu giá tạm gián đoạn ở mức bảy triệu. Đưa tay gãi mũi, Oliver đưa giá lên bảy triệu rưỡi.

“Tên khốn,” Lovegrove lẩm bẩm.

“Không có chi, Nicky.”

Số tiền đấu giá của Oliver làm kích động không khí của căn phòng. Terry O’Connor chuyển từ từ qua nhiều giá đấu liên tiếp, nhưng những đối thủ khác không chịu nhường. Cuối cùng, người Ireland hạ bảng đấu giá ở mức mười hai triệu, mức mà Isherwood vô tình bước vào cuộc chiến khi Mendenhall kín đáo ho và đưa giá lên mười hai triệu rưỡi bảng, chẳng hề gì; một vài giây sau, điện thoại của người dự đấu giá vang lên trong phòng và đưa ra giá mười lăm triệu. Lovegrove lấy điện thoại ra và gọi.

“Chúng ta đang ở giá nào?” ông Hamdali hỏi.

Lovegrove cho Hamdali biết giá được đấu. Trong khi Lovegrove thực hiện cuộc gọi thì điện thoại để đấu giá cũng đã thưa thớt dần. Giá bây giờ là mười sáu triệu.

“Ông O’Connor tưởng mình là một võ sĩ, phải không?”

“Vô địch hạng bán trung ở đại học.”

“Hãy cho hắn một cú đấm móc mạnh nhé?”

“Mạnh cỡ nào?”

“Đủ để cho thấy chúng ta có ý định thực sự.”

Lovegrove làm Mendenhall chú ý và giơ hai ngón tay lên. “Tôi có giá hai mươi triệu. Thưa bà, không phải bà. Cũng không phải ông, thưa ông. Và không phải là Lisa trên điện thoại. Giá đưa ra của một người trong phòng, Ông Lovegrove, với giá hai mươi triệu bảng. Có ai trả hai mươi triệu năm trăm không?”

Có ngay. Đó là Julian Isherwood. Terry O’Connor ngay tức thì đưa lên hai mươi mốt. Điện thoại đấu giá lên hai mươi hai. Giá thứ hai lên hai mươi bốn, ngay sau đó giá thứ ba lên hai mươi lăm. Mendenhall vặn vẹo người, xoay như một vũ công. Cuộc đấu giá giờ là một cuộc chiến sống còn. Đó là điều mà ông muốn. Lovegrove đưa điện thoại lên tai và nói, “Tôi cảm thấy có điều gì đó không suôn sẻ.”

“Đấu tiếp đi ông Lovegrove.”

“Nhưng…”

“Làm ơn đấu tiếp đi.”

Lovegrove làm như được chỉ bảo.

“Giá bây giờ là hai mươi sáu triệu do ông Lovegrove đưa ra. Có ai đưa ra hai mươi bảy không?”

Từ bàn điện thoại, Lisa vẫy tay.

“Tôi có giá hai mươi tám từ điện thoại. Bây giờ tôi có hai mươi chín từ cuối phòng. Giờ là ba mươi. Bây giờ là ba mươi mốt từ ông O’Connor trong phòng. Giờ là ba mươi hai. Ba mươi ba. Không tôi sẽ không đưa giá lên ba mươi ba rưỡi, vì tôi đang trông đợi giá ba mươi bốn. Và dường như tôi có giá ba mươi bốn với ông Isherwood. Phải không nhỉ? Phải rồi, đúng vậy. Giờ là ba mươi bốn của ông Isherwood.”

“Đấu nữa đi,” Hamdali nói.

“Tôi khuyên không nên đấu tiếp.”

“Đấu tiếp đi, ông Lovegrove, nếu không khách hàng của tôi sẽ tìm một người tư vấn khác chịu đấu tiếp.”

Lovegrove đưa giá lên ba mươi lăm. Trong vài giây, điện thoại đấu giá đưa lên bốn mươi.

“Đấu tiếp đi, ông Lovegrove.”

“Tôi sẽ…”

“Đấu đi.”

Mendenhall công nhận giá đấu của Lovegrove là bốn mươi hai triệu bảng.

“Bây giờ là bốn mươi ba, giá đấu của Lisa trên điện thoại. Bốn mươi bốn của Samantha. Và bốn mươi lăm với Cynthia.”

Và giờ không khí mà Lovegrove chờ đợi lắng xuống. Ông liếc nhìn về phía Terry O’Connor và thấy Terry đã rời cuộc đấu. Ông nói với Hamdali, “Khách hàng của ông muốn bức tranh này đến cỡ nào?”

“Muốn đến cỡ để đấu với giá bốn mươi sáu.”

Lovegrove đưa ra giá bốn mươi sáu.

“Giá đấu bây giờ là bốn mươi sáu của ông Lovegrove,” Mendenhall nói. “Có ai đưa ra giá bốn mươi bảy không?”

Ở bàn điện thoại, Cynthia bắt đầu vẫy tay giống như đang cầu cứu máy bay trực thăng.

“Bây giờ là giá đưa ra từ điện thoại của Cynthia là bốn mươi bảy triệu bảng.”

Không còn giá đấu đưa ra từ điện thoại nữa.

“Chúng ta kết thúc được chưa?”

“Nên thế,” Hamdali nói.

“Bao nhiêu?”

“Khách hàng của tôi thích làm tròn số.”

Lovegrove nhếch mày và đưa năm ngón tay lên.

“Giá đấu bây giờ là năm mươi triệu bảng,” Mendenhall nói. “Không phải giá của Cynthia trên điện thoại. Năm mươi triệu, giá đưa ra trong phòng, cho bức của Titian. Tuyên bố công bằng, cơ hội cuối cùng. Mọi giá đưa ra đã xong chưa?”

❀ ❀ ❀

Không hoàn toàn kết thúc, vì còn tiếng búa nhỏ của Mendenhall đập xuống cho biết cuộc đấu giá đã kết thúc và sự phấn chấn biểu lộ qua tiếng thở phào của đám đông, cùng lời trao đổi phấn khích cuối cùng với ông Hamdali nhưng Lovegrove không thể nghe rõ vì Oliver Dimbleby đang hét câu gì đó vào tai kia của ông mà ông cũng không nghe được. Rồi sau đó là những cái bắt tay giả dối với những kẻ thua cuộc, sự ve vãn bắt buộc với đám nhà báo về danh tính của người mua và con đường dài lên cầu thang để đến văn phòng kinh doanh của nhà Christie’s, tại đó những hồ sơ được hoàn tất với những nghi thức buồn tẻ. Khi Lovegrove ký tên vào hồ sơ cuối cùng thì cũng gần mười giờ. Ông ra khỏi cửa lớn của nhà Christie’s và gặp Oliver cùng những người phục vụ đang lang thang trên phố King. Họ đi về hướng Nobu để ăn cá ngừ cay cuốn và đi xem những ca sĩ người Nga mới nhất. “Đi cùng với chúng tôi, Nicky,” Oliver hét lên. “Hãy đi vui chơi cùng các anh em đồng đạo người Anh của ông. Ông đã ở Mỹ quá lâu rồi. Ông sẽ không được vui lâu nữa đâu.”

Lovegrove cũng muốn đi nhưng biết rằng cuộc chơi cũng sẽ kết thúc không tốt, nên ông nhìn theo họ vào taxi và đi bộ về phía khách sạn. Đang đi dọc theo phố Duke thì ông nhìn thấy một người đàn ông xuất hiện từ Mason’s Yard và leo lên một chiếc xe đang đợi. Người đàn ông cao trung bình và có tầm vóc; chiếc xe là một chiếc Jaguar đẹp sặc mùi công chức Anh. Và người đàn ông đẹp trai có tóc màu bạc ở trong xe cũng sặc mùi công chức Anh. Anh ta không nhìn Lovegrove khi ông đi ngang qua, nhưng ông ta có cảm tưởng khó chịu là họ đang chế nhạo ông.

Lovegrove cũng có cảm tưởng này ở buổi đấu giá – buổi đấu giá mà ông đã đóng vai ngôi sao. Có người không chịu nổi nữa. Lovegrove chắc chắn về điều đó. Và ông ta e rằng đó là khách hàng của ông. Chuyện này không động chạm đến ông. Ông ta đã kiếm được nhiều triệu bảng khi chỉ cần giơ ngón tay vài lần. Tự mỉm cười với chính mình, ông nghĩ cách này không tệ lắm để kiếm sống. Có lẽ ông phải chấp nhận lời mời của Oliver tham dự cuộc bán những món không bán được trong buổi đấu giá. Không, ông nghĩ khi đi vòng vào hướng Piccadilly, chắc chắn tốt hơn là ông nên từ chối, sự việc sẽ kết thúc tốt đẹp. Họ thường làm như vậy khi dính líu đến Oliver.