Chương 49 THỊ TRẤN PLAINS, VIRGINIA
Đây là một chiến dịch của Mỹ, điều này có nghĩa đây phải là một quyết định của Mỹ. Rõ ràng là McKenna không có ý định đưa ra ý kiến đầu tiên, vì sợ rằng tình hình sẽ đột ngột thay đổi, cho nên ông khéo léo chiều theo Carter. Ông ta bắt đầu theo kiểu điển hình của Carter, đi một đường vòng. Con đường vòng dẫn đến một nơi gọi là Căn cứ Điều hành tiền phương Chapman, một căn cứ của CIA ở một vùng hẻo lánh phía tây Afghanistan. Tại căn cứ này, vào tháng Mười hai 2009, một nhân viên CIA, tên gọi là Humam Khalil Abu-Mulal al-Balawi đến để báo cáo với người phụ trách. Là một bác sĩ người Jordan có liên kết với phong trào thánh chiến, bác sĩ Balawi đã cung cấp cho CIA thông tin then chốt được sử dụng để nhắm vào các chiến sĩ al-Qaeda ở Pakistan. Tuy nhiên, nhiệm vụ thật sự của hắn là thâm nhập vào CIA và cơ quan tình báo Jordan – một nhiệm vụ kết thúc thảm hại khi hắn kích nổ trái bom giấu bên dưới áo khoác của mình, giết chết bảy sĩ quan CIA. Đây là một trong những vụ tấn công tệ hai nhất trong sự nghiệp lâu dài của Adrian Carter khi ông làm giám đốc những chiến dịch. Việc này chứng tỏ là al-Qaeda muốn bỏ nhiều thời gian và nỗ lực để đòi nợ cơ quan tình báo đang truy đuổi họ. Và điều này cũng chứng tỏ rằng khi gián điệp bỏ qua những quy luật cơ bản của phương pháp hoạt động tình báo, thì họ có thể chết.
“Ông có cho rằng Nadia al-Bakari cũng có liên kết với al-Qaeda không?” McKenna hỏi.
“Tôi không nghĩ như vậy. Thật ra, ý kiến của tôi là khi câu chuyện bí mật của chiến tranh toàn cầu đối với khủng bố cuối cùng được viết ra thì Nadia sẽ được xem như một trong những tài sản có giá trị nhất đã làm việc cùng phương Tây. Cũng vì vậy, tôi ghét mất cô ta vì chúng ta đã tham lam và đã đưa cô ta vào một tình huống mà chúng ta không nên đưa vào.”
“Malik không mời cô ta đến South Waziristan,” McKenna nói. “Hắn muốn gặp cô ta ở một trong những khách sạn nổi tiếng nhất trên thế giới.”
“Thật ra”, Carter đáp, “chúng ta không biết có phải là Malik al-Zubair hay là Nobody al-Nobody. Nhưng đó không phải vấn đề.”
“Vậy vấn đề ở đâu ?”
“Vấn đề là điều này vi phạm phương pháp hoạt động tình báo của chúng ta. Ông nhớ phương pháp hoạt động của chúng ta chứ, Jim? Điều một đề cập đến việc chúng ta kiểm soát càng nhiều yếu tố môi trường nhất có thể. Chúng ta chọn thời gian, chúng ta chọn vị trí. Chúng ta chọn chỗ ngồi. Chúng ta gọi nước uống. Và nếu được, chúng ta pha nước. Và chúng ta phải thật chắc chắn là không để một người nào như Nadia al-Bakari đến gần một người như Malik.”
“Nhưng đôi khi chúng ta sử dụng những gì chúng ta có,” McKenna phản đối. “Có phải đó là điều ông đã nói với tổng thống sau ngày mà chúng ta mất bảy sĩ quan CIA không?”
Gabriel nhận thấy ánh mắt tức giận hiếm có của Carter, nhưng khi ông nói thì giọng bình tĩnh và đủ mạnh như bình thường. “Bố tôi là một Giám mục đó Jim. Tôi không bài bạc.”
“Vậy thì ông có ý kiến gì?”
“Chiến dịch này đã tiến hành tốt hơn bất cứ ai trong chúng ta dám mơ ước tới,” Carter nói. “Có lẽ chúng ta không nên liều lĩnh giao banh một cách đầy rủi ro và mạo hiểm trong phút cuối của hiệp tư.”
Shamron có vẻ bực mình, ông cho rằng sử dụng những từ ngữ thể thao Mỹ theo cách ẩn dụ là không thích hợp cho một công việc quan trọng như công việc tình báo. Theo ý kiến của Shamron, thì những sĩ quan tình báo không làm mất điểm dẫn trước trong hiệp tư, hoặc không đánh hụt hay đánh rớt banh, chỉ có thành công hay thất bại – và cái giá của thất bại ở một nơi như là Trung Đông thường là đổ máu.
“Hôm nay thế là đủ rồi phải không?” Shamron hỏi. “Có phải ông muốn nói vậy không Adrian?”
“Tại sao không? Tổng thống đã đạt được chiến thắng ông ta muốn và cơ quan tình báo cũng vậy. Tốt hơn là mọi người nên sống để còn chiến đấu cho một ngày khác.” Carter phủi hai bàn tay vào với nhau hai lần và nói, “ Halas. ”
McKenna tỏ vẻ bối rối. Gabriel giải thích cho ông.
“ Halas là một từ tiếng Ả Rập có nghĩa là ‘đã xong’. Nhưng Adrian quá biết là cuộc chiến này sẽ không bao giờ kết thúc. Đây mãi mãi là một cuộc chiến và ông sợ rằng sẽ đẫm máu nếu ông để cho một kẻ chủ mưu tài năng như Malik vuột khỏi tầm tay.”
“Không ai hơn tôi muốn cắt đầu Malik,” Carter nói. “Hắn phải chịu như vậy do tình trạng hỗn loạn hắn đã gây ra ở Iraq và sự biến mất của hắn trên trái đất này sẽ làm tất cả chúng ta an toàn hơn. Đánh bom cảm tử chỉ là tầm thường. Nhưng kẻ chủ mưu – những tên khủng bố chủ mưu thực sự – rất khó để thay thế. Loại trừ một kẻ chủ mưu như Malik và các anh sẽ còn lại một nhóm thánh chiến dỏm đang cố tìm hiểu làm cách nào để chế tạo những trái bom peroxide trong hầm nhà của mẹ chúng.”
“Vậy tại sao không để Nadia đến cuộc hẹn?” McKenna hỏi. “Tại sao không để cô ta nghe những gì Malik muốn nói về kế hoạch tương lai của hắn?”
“Vì tôi có cảm giác sởn gai ốc đằng sau gáy.”
“Nhưng chúng tin cô ta. Tại sao lại không? Cô ta là con của Zizi. Lạy Chúa tôi, cô ta là hậu duệ của chính Wahhab.”
“Tôi sẽ công nhận là họ đã tin cô ta một lần ,” Carter trả lời, “nhưng để xem họ có tin cô ta bây giờ không là một câu hỏi chưa có câu trả lời khi mạng lưới của họ đã bị lộ ra.”
“Ông đang sợ chính cái bóng của mình,” McKenna nói. “Nhưng tôi nghĩ điều đó cũng dễ đoán ra thôi. Suy cho cùng, ông đã theo vụ này lâu rồi. Từ mười năm gần đây, ông đã đọc e-mail của chúng, nghe lén điện thoại của chúng, tìm kiếm những bí mật phía sau. Nhưng đôi khi không có kết quả. Đôi khi một đám cưới chỉ là một đám cưới. Và đôi khi gặp gỡ ở khách sạn cũng chỉ là gặp gỡ ở khách sạn. Ngoài ra nếu chúng ta không thể bảo vệ an toàn cho một nữ doanh nhân như Nadia al-Bakari trong và ngoài Burj Al Arab thì có lẽ chúng ta đã chọn sai công việc.”
Carter im lặng trong một lúc. “Có cơ may nào chúng ta có thể làm những việc này trong phạm vi nghề nghiệp không, Jim?”
“Tôi nghĩ rằng, chúng ta có thể làm như vậy.”
“Tôi có nên nghĩ rằng anh đang nói thay cho Nhà Trắng không?”
“Không,” McKenna nói. “Ông nên nghĩ rằng tôi đang nói thay cho tổng thống.”
“Từ khi anh quá hòa hợp với những gì tổng thống nghĩ, tại sao không cho chúng tôi biết tất cả những gì tổng thống muốn.”
“Ông ta muốn những gì mà tất cả các tổng thống đều muốn. Ông ta muốn nhiệm kỳ thứ hai. Nếu không, ‘thợ thuyền’ sẽ chiếm quyền quản lý thay cho ‘giám đốc’ và tất cả những tiến triển của chúng ta trong cuộc chiến chống khủng bố sẽ bị xóa sạch hết.”
“Anh muốn nói những kẻ cực đoan ,” Carter sửa cách dùng từ của ông ta. “Nhưng cuộc gặp gỡ ở Dubai thì sao?”
“Cả tổng thống và tôi đều muốn cô ta tham dự cuộc gặp gỡ đó – với những người tốt canh chừng cô ta, dĩ nhiên. Nghe những gì hắn cần nói. Chụp hình hắn. Lấy dấu tay hắn. Thu lại giọng nói của hắn. Xác định hắn là Malik hay là một thành viên nặng ký nào khác của mạng lưới.”
“Và chúng ta sẽ nói gì với những người bạn của chúng ta ở Cục tình báo Các Tiểu vương quốc Ả Rập thống nhất?”
“Những người bạn chúng ta ở Các tiểu vương quốc Ả Rập thống nhất ít khi là những đồng minh đáng tin trong nhiều vấn đề từ khủng bố đến rửa tiền hay buôn vũ khí trái phép. Ngoài ra, theo kinh nghiệm của tôi, người ta không bao giờ biết hoàn toàn đang nói chuyện với ai trong tiểu vương quốc Ả Rập thống nhất. Người đó có thể là một đối thủ tự nguyện chống lại thánh chiến, hoặc là anh em họ của một kẻ đã bị trừ khử.”
“Cho nên chúng ta không nói gì hết?” Carter hỏi.
“Không nói gì hết,” McKenna đáp lại.
“Và nếu chúng ta xác định đó là Malik?”
“Nếu vậy thì tổng thống muốn hắn ta biến khỏi hiện trường.”
“Có nghĩa là gì?”
“Vận dụng trí tưởng tượng của ông đi, Adrian.”
“Tôi đã sử dụng nó sau 11/9, Jim, và anh đã nói trước đám đông là tôi đáng bị tống giam vì điều đó. Cho nên, nếu anh không phiền, tôi rất muốn biết chính xác Tổng thống muốn tôi làm gì.”
Shamron là người trả lời, không phải là McKenna.
“Tổng thống không bảo ông làm gì hết Adrian,” Shamron nhìn McKenna và hỏi. “Có phải đúng không?”
“Tôi được lệnh là phải cẩn thận đường đi nước bước với ông.”
“Tôi cũng được lệnh như vậy.”
McKenna có vẻ hài lòng vì câu nói đó. “Tổng thống không muốn cho phép một mật vụ của Mỹ trên đất nước Ả Rập như thể là bạn ở một thời điểm nhạy cảm như lúc này,” McKenna nói. “Tổng thống nghĩ rằng điều này có thể gây khó khăn cho chế độ và như vậy sẽ làm cho chế độ dễ bị lực lượng đang làm thay đổi Trung Đông tấn công.”
“Nhưng Israel gây rối loạn ở Dubai lại hoàn toàn là một vấn đề khác.”
“Điều này xảy ra để ăn khớp với những sự việc.”
“Sự việc gì?”
“Malik mang phần lớn dòng máu Israel, như vậy ông hoàn toàn có lý do để muốn hắn chết.”
“Hay lắm, ông McKenna,” Shamron nói. “Nhưng ngược lại chúng ta được gì?”
“Lòng biết ơn của vị tổng thống Mỹ quan trọng nhất và luôn đổi mới của cả thế hệ.”
Shamron hỏi “Luật công bằng?”
McKenna mỉm cười và nói, “Có qua có lại.”