← Quay lại trang sách

Chương 50 THỊ TRẤN PLAINS, VIRGINIA

James A. McKenna, trợ lý đặc biệt của tổng thống về An ninh nội địa và chống khủng bố, may mắn chọn thời điểm khi mọi việc đang tiến triển để rời phòng. Carter mời các huynh đệ bí mật vào phòng khách và hỏi không biết có ai nhớ lại Khalid Sheikh Mohammed, chủ mưu của biến cố 11/9, đã trốn vào đêm hắn bị bắt không. Dĩ nhiên là tất cả đều nhớ, nhưng Chiara lại là người trả lời.

“Hắn ở một căn nhà ở Rawalpindi, cùng dãy đường với trụ sở của quân đội Pakistan.”

“Ở đâu không ở mà lại ở đấy,” Carter lắc đầu và nói. “Và các anh em có nhớ làm cách nào chúng ta bắt hắn không?”

“Ông đưa vào một người cung cấp thông tin xác nhận chính là hắn. Sau khi nhìn thấy mục tiêu, người cung cấp thông tin lẻn vào phòng tắm và gửi tin nhắn cho ông.”

“Và một vài giờ sau, kẻ lập kế hoạch vụ tấn công khủng bố tệ hại nhất thế giới bị còng tay, mặt nhìn giống đến giật mình anh thợ sửa xe Volvo cho vợ tôi. Tôi rất đau buồn về những điều đã làm cho Khalid Mohammed và về những nơi đã đưa hắn đến, nhưng hình ảnh của hắn bị dẫn đi là xứng đáng cho tất cả điều đó. Và việc bắt giữ hắn chỉ cần một gã cầm chiếc điện thoại di động báo tin. Đơn giản chỉ có vậy.”

“Nếu chúng ta đồng ý làm điều này,” Gabriel nói, “các ông có thể yên tâm là Nadia sẽ không phải chạy vào toilet để nhắn bất cứ gì.”

“ Nếu các ông đồng ý làm điều này?” Carter nghiêng đầu về phía Shamron và Navot đang ngồi gần nhau trên ghế dài, khoanh tay và gương mặt cùng giấu dưới một mặt nạ khó đoán. “Họ rất giỏi che giấu ý nghĩ của họ,” Carter nói, “nhưng tôi có thể cho các ông biết một cách chính xác ý đồ của họ. Họ muốn đặt Malik vào thế tồi tệ nhất – có thể còn hơn cả tổng thống và McKenna. Và họ sẽ không bỏ qua một cơ hội nào để bắt hắn. Cho nên chúng ta sẽ lướt qua phần làm bộ làm tịch của chương trình tối nay và đi thẳng vào kế hoạch.”

Gabriel nhìn cấp trên của ông để được chỉ đạo. Navot đang chà một vết trên sống mũi ông ta. Cặp kính hợp thời trang của ông đang làm ông đau. Shamron vẫn chưa phản ứng. Ông đang nhìn về phía Chiara, giống như cho nàng một cơ hội để can thiệp. Chiara không nắm lấy cơ hội đó.

“Để biết thêm,” Gabriel nói, “chúng ta không đến Dubai để bắt bất cứ ai. Nếu là Malik, hắn sẽ không sống sót để rời khỏi đó.”

“Tôi hoàn toàn chắc chắn là tôi không nghe McKenna đề cập đến chuyện bắt giữ.”

“Nếu vậy, chúng ta đã hiểu rõ chưa?”

“Rõ rồi,” Carter nói. “Hãy nghĩ rằng chúng ta là tên lửa Hellfire, nhưng không gây thiệt hại ngoài dự kiến và giết chết những người vô tội.”

“Tên lửa Hellfire không cần hộ chiếu, phòng khách sạn và vé máy bay. Chúng cũng không gặp vấn đề khi hoạt động trên lãnh thổ Ả Rập. Chúng ta thì có.” Gabriel ngừng một lúc rồi tiếp. “Chúng ta chắc chắn biết rằng Dubai là một nước Ả Rập, phải không Adrian?”

“Dường như tôi có đọc điều này ở đâu đó.”

Gabriel do dự. Bây giờ họ sắp vào một lãnh thổ nhạy cảm để đối mặt với những khuynh hướng sử dụng khả năng và hành động. Những cơ quan tình báo giữ những bí mật của họ rất kỹ và chỉ tiết lộ cho đồng minh khi bị ép buộc. Đối với Cơ quan Tình báo Mỹ thì điều này gần như dị giáo. Gabriel gật đầu và chuyển nhiệm vụ cho Uzi Navot. Uzi đeo lại cặp kính một lần nữa và chăm chú nhìn Carter một lúc lâu không nói.

Cuối cùng ông nói “Chúng ta sống trong một thế giới phức tạp Adrian, cho nên thỉnh thoảng nên đơn giản mọi việc. Ngày nào mà chúng ta còn dính líu đến, ngày đó còn hai loại đất nước – đất nước mà chúng ta có thể hoạt động và được miễn tội, và đất nước mà chúng ta không thể hoạt động. Chúng ta gọi loại thứ nhất là đất nước làm căn cứ .”

“Giống như Hoa Kỳ,” Carter mỉm cười công nhận.

Navot liếc nhìn về phía phó giám đốc MI5 và nói “Và Anh Quốc, mặc cho sự cố gắng của ông, chúng tôi đến và đi khi cần thiết và làm những công việc mà chúng tôi muốn làm. Nếu chúng tôi gặp rắc rối, chúng tôi có cả một mạng lưới nhà an toàn và nơi ẩn náu mà người đàn ông ngồi cạnh tôi đây đã sắp xếp. Trong trường hợp thảm họa, lạy Trời cho đừng có chuyện đó xảy ra, những nhân viên tình báo của chúng tôi có thể trú ẩn trong một đại sứ quán và kêu gọi giúp đỡ từ một cảnh sát thân tín bí mật như Graham.”

Shamron ném một cái nhìn đầy sát khí về phía Navot. Ra vẻ không để ý đến, Navot tiếp tục.

“Chúng ta đề cập đến loại đất nước thứ hai như là đất nước mục tiêu . Đó là những mảnh đất đầy hiềm khích. Không đại sứ quán. Không nhà an toàn. Những cảnh sát chìm không thân thiện. Thật ra nếu họ bắt chúng ta, họ sẽ tra tấn, bắn, đưa chúng ta lên ti vi để dân tộc họ nhìn thấy và ném chúng ta vào tù trong một thời gian rất dài.”

“Anh cần gì?” Carter hỏi.

“Hộ chiếu,” Gabriel nói thay cho Navot. “Loại hộ chiếu cho chúng ta vào Dubai mà không cần phải có visa trước.”

“Nước nào?”

“Mỹ, Anh, Canada, Úc.”

“Tại sao Canada và Úc?” Graham Seymour hỏi.

“Bởi vì chúng ta sẽ cần một đội lớn và tôi cần trải rộng đội ra trên bình diện địa lý.”

“Tại sao không sử dụng chính hộ chiếu giả của các anh?”

Lần này là Shamron trả lời. “Vì cần nhiều thời gian, nỗ lực và kế hoạch để làm. Và chúng tôi không muốn phí những hộ chiếu của các anh vào một chiến dịch mà chúng ta thực hiện vì tài sản của Hoa Kỳ.”

Carter không giấu được nụ cười về phía James McKenna và nói. “Chúng tôi sẽ cung cấp tất cả những hộ chiếu mà các anh cần.”

“Và những thẻ tín dụng nữa,” Gabriel tiếp. “Không phải là loại thẻ trả trước. Tôi muốn thẻ tín dụng thật từ những ngân hàng thật.”

Carter gật đầu và Graham Seymour cũng vậy.

“Còn gì nữa?” Carter hỏi.

“Địa lý của Dubai có nhiều thử thách cho chúng ta,” Navot nói. “Chừng nào chúng ta còn quan tâm thì chỉ có một đường vào và ra.”

“Sân bay,” Carter nói.

“Đúng rồi,” Gabriel đáp. “Nhưng chúng ta không thể bị bắt làm con tin trong một chuyến bay thương mại. Chúng ta cần một máy bay riêng cho mình, đăng ký ở Mỹ, nguồn gốc trong sạch.”

“Tôi sẽ lấy cho anh máy bay G5.”

“Máy bay Gulfstream không đủ lớn.”

“Anh muốn cái nào?”

Gabriel nói với ông ta. Carter nhìn lên trần nhà, như đang tính toán ảnh hưởng của yêu cầu này đối với ngân sách cho chiến dịch.

“Tiếp theo tôi nghĩ anh sẽ nói anh cũng sẽ cần một phi hành đoàn người Mỹ.”

“Tôi cần đó,” Gabriel nói. “Tôi cũng cần vũ khí.”

“Hãng sản xuất gì và loại nào?”

Gabriel liệt kê ra. Carter gật gù. “Tôi sẽ mang chúng tới đại sứ quán. Đã đủ hết chưa?”

“Đủ rồi, trừ ngôi sao của vở trình diễn,” Gabriel nói.

“Với giọng nói của cô ta qua những gì chúng ta nghe lén được, anh sẽ không khó khăn gì để thuyết phục cô ta làm việc này.”

“Tôi vui khi ông nghĩ như vậy,” Gabriel nói, “bởi vì cô ta xứng đáng để biết rằng lòng tin tuyệt đối và sự tín nhiệm của chính phủ Hoa Kỳ làm hậu thuẫn cho cô.” Gabriel ngừng lại và tiếp, “Và chúng ta cũng vậy.”

“Tôi đã hứa cung cấp cho anh hộ chiếu, tiền, súng ống và một chiếc Boeing Business Jet cùng với một phi hành đoàn người Mỹ. Anh cần sự hỗ trợ gì nữa từ phía người Mỹ?”

“Tôi muốn nói chuyện riêng với ông chủ của ông.”

“Giám đốc?”

Gabriel gật đầu. Carter đến chỗ đường dây an toàn và quay số.

❀ ❀ ❀

Khi chiếc Escalade đến Nhà Trắng qua cổng ở đường số 15 thì đã gần 10 giờ tối. Một nhân viên tình báo mặc đồng phục nhìn nhanh vào thông tin của Carter, sau đó ra lệnh cho tài xế đậu phía trước để Oscar, con chó berger tham ăn đánh hơi nhanh. Con chó này đã thử cắn vào chân Gabriel lần cuối khi ông ghé đến. Oscar không tìm thấy cái gì trên xe của Carter ngoài bánh xe đằng trước phía bên phải, nó tiểu vào đó trước khi quay về chuồng.

Sau khi kiểm tra xong, chiếc SUV đi qua một dãy khu vực đậu xe bằng bê tông cốt thép như mê cung ở phía tây khu đậu xe cho nhân viên điều hành. Carter và Chiara ngồi lại trong xe trong khi Gabriel bước ra khỏi xe một mình và đi lên con dốc thoai thoải của lối đi về phía Nhà Trắng. Đứng dưới mái hiên của cổng Ngoại giao là bóng một người cao, thanh mảnh trong bộ quần áo sậm màu và áo sơ mi cổ Dalton màu trắng, sự chào đón thân mật nhưng chừng mực – cái bắt tay nhanh và sau đó là một cử chỉ uể oải như mời đi dạo xung quanh mảnh đất mười tám mẫu được canh chừng cẩn mật nhất trên thế giới. Gabriel gật đầu nhanh và theo sau tổng thống Hoa Kỳ khi ông rẽ sang phải, về phía cây mộc lan cũ vẫn chưa mọc lại hoàn toàn sau lần máy bay rơi trúng.

Carter quan sát kỹ hai người đàn ông khi họ đi xuống lối đi – một người thì quả quyết và chính xác trong điệu bộ, người kia thì tay chân uyển chuyển và mềm mại. Khi họ đến gần lối đi dẫn đến Phòng Bầu dục thì đột ngột ngừng và cùng quay lại đối diện với nhau. Ngay cả ở khoảng cách xa và trong bóng tối, Carter có thể thấy sự trao đổi không được thiện cảm lắm.

Dường như cuộc tranh luận của hai người đã được giải quyết, họ lại đi tiếp qua sân golf và sân chơi nhỏ dựng lên cho con tổng thống, rồi sau đó không thấy hai người nữa. Bản tính đặc vụ trong người Carter buộc ông ghi lại thời gian trên điện thoại an toàn Motorola và ghi thêm lần thứ hai khi Gabriel và tổng thống xuất hiện lại. Tổng thống giờ đã đút tay vào túi quần và ông ta hơi khom người xuống, giống như khom xuống để chống lại với gió ngược chiều. Dường như Gabriel là người nói nhiều hơn. Ông đang dùng ngón tay để chém vào không khí như thể cố nhấn mạnh vào một điểm quan trọng nào đó.

Đi hết vòng South Lawn, hai người đàn ông trở về cổng Ngoại giao. Tại đó họ có một cuộc trao đổi cuối cùng. Cuối cuộc trao đổi, Gabriel có vẻ quả quyết và tổng thống cũng vậy. Ông đặt tay lên vai Gabriel và gật đầu lần cuối, sau đó quay lại Nhà Trắng. Gabriel đứng đó một lúc, hoàn toàn một mình. Sau đó ông quay đi và trở lại lối đi về phía chiếc Escalade. Gabriel không nói gì cho đến khi họ đi qua mê cung an toàn và về lại đường số 15.

“Ông ta sao rồi?”

“Ông ta chắc chắn biết tên ông,” Gabriel nói. “Và ông ta ngưỡng mộ ông nhiều.”

“Có lẽ ông ta có thể nói một điều gì đó cho Nga hoàng khủng bố của ông ta.”

“Tôi đang tiếp tục làm đây.”

“Còn điều gì tôi cần biết không?”

“Câu chuyện của chúng tôi là riêng tư, Adrian, và sẽ là riêng tư.”

Carter mỉm cười. “Người đàn ông tốt.”