Chương 51 KHU TRUNG TÂM THÀNH PHỐ, LONDON
Tòa nhà bằng kính và thép mà Công ty Đầu tư Mạo hiểm Rogers & Cressey ở tầng chín đường Cannon, không xa thánh đường Saint Paul, là một sự sỉ nhục đối với kiến trúc. Trong giới kinh doanh ở London, công ty R&C xứng đáng mang danh là một công ty lén lút và lừa đảo. Vì vậy, không ngạc nhiên gì khi việc mua lại công ty này của Thomas Fowler Associates được tiến hành với sự thận trọng gần như là bí mật quốc gia. Một thông cáo ngắn mà không ai để ý và hình quảng cáo mờ mờ không rõ nét chỉ xuất hiện trên trang web không hấp dẫn của R&C. Hình ảnh được bố trí bởi một người có tay nghề cao về nghệ thuật thị giác và chụp bởi một nhiếp ảnh gia đã thực hiện phần nhiều công việc trong những xe giám sát có kính sậm màu.
Như dự đoán, Thomas Fowler và những người cộng sự, gồm mười hai người, nhanh nhẹn bắt tay làm việc. Vào sáng thứ Ba, họ di chuyển đến một dãy văn phòng ở góc và cùng chiều ngày hôm đó, họ bận rộn tập hợp những dữ liệu của chuyến làm ăn đầu tiên cùng phe cánh gia đình R&C. Đây là một công việc phức tạp, với nhiều biến số, nhiều rủi ro và vô số quyền lợi cạnh tranh. Nhưng khi được lột trần ra, có liên quan đến mảnh đất bỏ trống bên bờ sông ở Dubai và một nhà đầu tư tỷ phú Ả Rập tên Nadia al-Bakari.
Fowler và đội của ông ta quen biết rất thân với cô al-Bakari và đã có những cuộc họp bí mật với cô Bakari ở lâu đài phía bắc Paris. Họ trao đổi e-mail với người thừa kế vào thứ Tư và vào sáng thứ Năm, máy bay riêng của cô al-Bakari đã đáp xuống sân bay London’s Stansted. R&C đã cho xe đón tại sân bay với sự hỗ trợ bí mật của MI5. Chi phí của hai chiếc Bentley bọc thép đã làm những kế toán viên ở Thames House nhíu mày. Cũng giống như các phòng ban khác trong chính phủ của Nữ hoàng đang trong tình trạng thiếu hụt, phòng kế toán đang theo dõi vấn đề mấu chốt của lợi nhuận sau thuế. Mọi lo lắng được xoa dịu khi Graham Seymour gửi hóa đơn cho Langley để thanh toán ngay. Langley lẩm bẩm điều gì đó đại loại là hy sinh được chia sẻ và mối quan hệ đặc biệt. Sau đó Langley thanh toán hóa đơn qua một trong những tài khoản dường như không đáy và vấn đề không bao giờ được nêu lên giữa cộng đồng những người cư xử lịch sự nữa.
Dù việc trông thấy những chiếc Bentley limousine ở đường Cannon là điều bình thường, nhưng cũng có vài cái đầu ngoái lại nhìn khi Nadia al-Bakari ra khỏi xe giữa một đám cận vệ mặc áo sậm màu. Họ đưa cô vào sảnh của tòa nhà R&C với lối kiến trúc đúng là không thể tha thứ được. Một thanh niên với gương mặt như một nhà truyền giáo đang đợi để đón cô. Nếu anh ta có xưng danh tính thì cũng không ai nghe được. Thật ra, tên anh ta là Nigel Whitcombe, một sĩ quan MI5 trẻ, bắt đầu vào nghề khi làm việc với Gabriel để chống lại Ivan Kharkov, một tên buôn vũ khí người Nga.
Whitcombe đưa Nadia và cận vệ của cô vào thang máy đang chờ và bấm nút lên tầng chín. Những đối tác cấp cao của R&C cùng với đội của Thomas Fowler, được biết dưới tên Yossi Gavish trong vài cộng đồng, đang đợi ở phòng chờ. Yossi mặc một bộ sọc màu xám do Anthony Sinclair của Savile Row thiết kế. Ông chào đón Nadia như một người bạn cũ; rồi đưa cô vào phòng hội nghị lộng lẫy của R&C, Whitcombe đi phía sau họ. Những người cận vệ của Nadia không phản đối khi Whitcombe mời họ ngồi ngoài hành lang. Whitcombe theo Yossi và Nadia vào phòng hội nghị rồi đóng cửa lại và kiểm soát quả đấm cửa lần nữa cho chắc ăn.
Trong phòng, rèm cửa được khép chặt, ánh sáng điều chỉnh cho dịu bớt, đội của Gabriel, ăn mặc chỉnh tề và Gabriel cũng vậy, ngồi quanh cái bàn bằng gỗ đào đánh bóng. Gabriel ngồi ở ghế chủ tọa, Adrian Carter và Graham Seymour ngồi một bên còn Ari Shamron và Uzi Navot ngồi phía bên kia. Shamron quan sát kỹ Nadia khi cô ngồi cạnh Sarah trong bộ tóc giả màu đen và cặp kính gần như không thể nhận ra.
Vẫn giữ vai trò của Thomas Fowler, Yossi giới thiệu mọi người bằng tên giả. Đây chỉ là một thủ tục; căn phòng được cách âm và không để những thiết bị điện tử xâm nhập vào. Cho nên Gabriel cũng không nghi ngờ về việc đặt máy nghe lén của NSA trong hệ thống âm thanh. Năm ngày trước, lúc 10:36 sáng giờ chuẩn Trung Âu, hệ thống đã thu lại được. Giọng nói đầu tiên là Samir Abbas của Ngân hàng TransArabian.
“Lịch trình của người cộng tác với tôi rất bận. Đây là cơ hội duy nhất của anh ta để gặp cô bàn về dự tính của tương lai.”
“Khi nào thì anh ta cần câu trả lời?”
“Tôi e rằng anh ta cần câu trả lời ngay bây giờ.”
“Anh ta muốn gặp tôi lúc mấy giờ?”
“Chín giờ tối.”
“Cận vệ của tôi sẽ không chấp nhận sự thay đổi.”
“Người cộng tác của tôi nói sẽ không có sự thay đổi nào.”
“Vậy làm ơn nói với anh ta tôi sẽ đến Burj vào thứ Năm tuần sau, lúc chín giờ tối. Và nói với anh ta đừng đến trễ, vì tôi không bao giờ đầu tư tiền vào những người trễ hẹn.”
Gabriel bấm nút ‘ngừng’ trên cái điều khiển từ xa và nhìn Nadia. “Tôi muốn bắt đầu buổi họp hôm nay bằng một lời cảm ơn cô. Khi nhận lời của Samir, cô đã giúp chúng tôi đỡ tốn thời gian để thực hiện bước hành động tiếp theo. Tất cả chúng tôi đều rất ấn tượng. Không phải là dân chuyên nghiệp, nhưng cô đã làm rất tốt.”
“Thưa ông Allon, tôi đã sống trong hai thế giới khác nhau trong một thời gian dài. Tôi không phải là dân không chuyên nghiệp.” Nadia đảo mắt nhìn mọi người xung quanh bàn và ngừng lại ở Shamron. “Tôi thấy là số người trong đội ông đã tăng từ lần cuối khi chúng ta gặp nhau.”
“Tôi e rằng đây chỉ là cùng du lịch thôi.”
“Có ai khác ở đâu nữa không?”
“Nhiều,” Gabriel nói. “Và hiện giờ, nhiều người trong số họ đang băn khoăn về một câu hỏi.”
“Là câu gì?”
“Không biết là họ có nên cho cô đi đến Dubai hay là chúng tôi phải gọi cho Samir và nói cô quá bận để đi.”
“Tại sao phải nói với ông ta như vậy?”
“Lát nữa tôi sẽ trả lời câu hỏi này,” Gabriel nói. “Nhưng trước tiên, tôi muốn cô nghe một đoạn thu âm nữa.”
Ông với tay lấy cái điều khiển và cho ‘phát’.