← Quay lại trang sách

Chương 52 KHU TRUNG TÂM THÀNH PHỐ, LONDON

“Tên hắn là gì?”

“Tôi sẽ không nói cho cô.”

“Tại sao không?”

“Vì không quan trọng. Và biết chỉ đặt cô vào tình huống nguy hiểm.”

“Ông chu đáo thật, nghĩ đến mọi việc.”

“Chúng tôi cố gắng, nhưng đôi khi ngay cả chúng tôi cũng phạm sai lầm.”

Nadia yêu cầu nghe lại đoạn thu âm một lần nữa. Gabriel cho máy chạy.

“Giọng nói có vẻ của người Jordan,” Nadia nói và lắng nghe kỹ.

Gabriel cho ngừng đoạn thu âm. “Hắn là người Jordan và cũng là tên khủng bố hung bạo nhất mà chúng tôi đã từng gặp. Chúng tôi nghi ngờ hắn có liên quan đến mạng lưới của Rashid. Bây giờ chúng tôi chắc chắn như vậy.”

“Bằng cách nào?”

“Cùng cách mà cô biết hắn là người Jordan.”

“Âm của giọng nói à?”

Gabriel gật đầu. “Không may là chúng tôi biết điều đó quá rõ. Chúng tôi nghe được khi hắn ra lệnh cho những shahid đánh bom những quán cà phê và xe buýt ở Tel Aviv và Jerusalem. Và những người bạn Mỹ của chúng tôi đã nghe giọng nói đó trên làn sóng radio của đài Sunni Triangle khi hắn đang tìm cách đem rắc rối đến cho Iraq. Nhưng cũng đã lâu lắm rồi kể từ khi chúng tôi nghe tin về hắn – lâu đến mức một số thành viên trong nhóm huynh đệ chúng tôi cuối cùng phải tự lừa gạt mình là hắn ta đã chết. Không may là cuộc gọi này chứng tỏ là hắn thực sự còn sống.”

Dường như Nadia không còn câu hỏi gì nữa. Cô nhìn Carter và Graham Seymour và nhíu mày.

“Tôi thấy là ông có đưa những đối tác theo.”

“Đã đến lúc để cô làm quen với họ.”

“Họ là ai?”

“Người đàn ông khả kính, tóc muối tiêu là Graham. Ông ta là người Anh.”

“Đương nhiên.” Nadia nhìn sang Carter. “Còn ông này?”

“Người này là Adrian.”

“Người Mỹ à?”

“Tôi e rằng là vậy.”

Nadia nhìn qua Gabriel và lại nhìn Shamron một lần nữa.

“Ông tìm thấy ông này ở đâu?”

“Lâu lắm rồi.”

“Ông ta có tên chứ?”

“Ông ta muốn được gọi là Herr Heller.”

“Herr Heller làm gì?”

“Phần nhiều thời gian, ông ta ăn cắp bí mật. Đôi khi ông ta nghĩ ra những phương pháp sáng tạo để khống chế những nhóm khủng bố. Lý do cô có mặt ở đây là vì Herr Heller. Yêu cầu cô thâm nhập mạng lưới của Rashid là ý kiến của ông ta.”

“Ông ta có nghĩ tôi nên tham dự cuộc họp ở Dubai tuần sau không?”

“Đây là một cơ hội mà ông ta khó cưỡng lại. Nhưng ông ta cũng lo lắng về tính xác thực của lời mời này. Và ông ta sẽ không bao giờ cho phép mình đặt cô vào một tình huống mà ông ta không thể bảo đảm sự an toàn của cô.”

“Tôi đã ở Burj Al Arab nhiều lần. Chưa bao giờ tôi nghĩ rằng đây là một nơi đặc biệt nguy hiểm. Trừ phi nơi đây đầy người Anh,” cô vừa nhìn Graham Seymour vừa nói thêm. “Những người đồng hương của ông sẽ có thể nghỉ ngơi thoải mái nhiều hơn một chút khi họ đến Dubai.”

“Tôi có nghe.”

Nadia nhìn Gabriel lần nữa và nói, “Tôi đọc báo thấy tuần trước bọn khủng bố đã gặp phải một trở lực quan trọng. Tổng thống Hoa Kỳ có vẻ rất hài lòng.”

“Ông ta có quyền đó.”

“Tôi nghĩ rằng tiền của tôi cũng đóng góp vào việc đó.”

“Tiền của cô đóng góp rất nhiều .”

“Như vậy ông đã đánh một đòn nghiêm trọng vào mạng lưới của Rashid.”

Gabriel từ từ gật đầu.

“Nhưng không phải thường xuyên?”

“Không có gì trong nghề này là thường xuyên, Nadia.”

“Ông có đủ thông tin để tìm ra chỗ của Rashid không?”

“Bây giờ thì không.”

“Còn người đàn ông mà ông không cho tôi biết tên thì sao?”

Gabriel lắc đầu. “Chúng tôi không biết hắn đang dùng tên gì, loại hộ chiếu mà hắn đang mang theo, hoặc ngay cả trông hắn như thế nào.”

“Nhưng chắc chắn ông có biết rằng hắn muốn gặp tôi tối thứ Năm tuần sau ở Dubai.” Nadia lấy một điếu thuốc từ túi xách và đốt lên. “Đối với tôi, sự lựa chọn đã hiển nhiên, ông Allon. Để tiêu hủy mạng lưới, giờ ông phải chặt cái đầu. Nếu không thì tất cả các ông, sẽ lại tìm cách làm thế nào để phá vỡ một mạng lưới mới trong một hay hai năm nữa.”

Gabriel nhìn thẳng vào Shamron mà không nói. Cuối cùng, Shamron gật đầu, ra dấu rất kín đáo và thúc cùi chỏ vào Gabriel xúi ông nói.

“Chúng tôi nói láo để kiếm ăn,” Gabriel lại nhìn Nadia và nói, “nhưng chúng tôi xem mình là người chịu trách nhiệm về lời nói của mình. Vì mục đích này, chúng tôi đã hứa với cô và chúng tôi muốn giữ lời hứa.”

“Lời hứa gì vậy?”

“Chúng tôi đã yêu cầu cô giúp chúng tôi rót tiền vào mạng lưới khủng bố. Nhưng chúng tôi chưa bao giờ yêu cầu cô nhận diện kẻ sát nhân mặt đối mặt.”

“Tình thế đã thay đổi.”

“Nhưng cam kết của chúng tôi với cô thì không.”

Nadia phả một làn khói mỏng lên trần nhà và mỉm cười. “Sự quan tâm của ông đối với an toàn của tôi rất đáng khâm phục, nhưng nó hoàn toàn không bảo đảm. Như ông biết, tôi là một trong những công dân được bảo vệ chặt chẽ nhất trên thế giới. Khi tôi ở trên mảnh đất Dubai, tôi sẽ được một đội rất đông cận vệ bao vây trong suốt thời gian. Họ sẽ khám xét bất cứ căn phòng nào mà tôi vào và lục soát toàn thân bất cứ ai đến gặp tôi. Tôi là người phù hợp hoàn hảo cho công việc này, vì không có điều gì có thể gây tổn hại cho tôi.”

Gabriel lại liếc nhìn về phía Shamron lần nữa. Một lần nữa, Shamron trả lời bằng một cái gật đầu.

“Chúng tôi không chỉ quan tâm đến sự an toàn cho thân thể cô,” Gabriel nói. “Chúng tôi cũng phải chú ý đến cảm xúc và tâm lý của cô. Có người cho rằng việc đánh đổi đồng bọn mình vì tiền là chuyện bình thường, hoặc vì thù hằn, hoặc vì lý do đặc biệt hoặc cả chục lý do khác tôi có thể nêu ra. Và có những người khác thấy đây là một kinh nghiệm đau thương ảnh hưởng đến họ sâu sắc nhiều năm sau.”

“Tôi không xem những kẻ khủng bố thánh chiến là thành viên của cộng đồng hoặc tín ngưỡng của tôi, cũng như họ không xem tôi là một thành viên trong cộng đồng của họ. Ngoài ra chẳng phải là ông đã sử dụng tiền của tôi để xác định danh tính và bắt giữ hơn sáu mươi kẻ bị nghi ngờ là khủng bố sao?” Nadia ngừng lại rồi tiếp, “Xin thứ lỗi, ông Allon, nhưng tôi nghĩ là ông đang phân biệt mà không nêu ra sự khác biệt.”

Gabriel nghiêng về phía trước, thu ngắn khoảng cách giữa ông và nhân viên của ông. Ông không muốn có hiểu lầm, không ngộ nhận và triệt để không lạc lối.

“Cô có hiểu chuyện gì sẽ xảy ra với người đàn ông này nếu hắn chính là người chúng ta đang tìm không?”

“Tôi không nghĩ là ông cần hỏi một câu hỏi như vậy.”

“Cô có thể sống với một ký ức như vậy không?”

“Tôi đã có thể sống được.” Nadia cố mỉm cười. “Ngoài ra như ông biết, ông Allon, không có gì tồn tại mãi mãi.”

Gabriel nghiêng người về phía sau và ngắm bàn tay mình một lúc. Lần này ông không màng nhìn Shamron để được hướng dẫn nữa. Quyết định là của ông và chỉ mình ông.

“Chúng tôi cần thời gian để chuẩn bị cho cô.”

Nadia rút một quyển sổ bằng da từ túi xách ra và nhìn lịch trình của cô. “Ngày mai tôi sẽ ở Moscow, Prague ngày tiếp theo và Stockholm ngày tiếp theo đó.”

“Cuối tuần của cô thì sao?”

“Tôi dự tính đi Casablanca để hưởng chút ánh nắng mặt trời.”

“Chúng tôi cần cô hủy chuyến du lịch này.”

“Tôi sẽ nghĩ về điều đó,” Nadia cứng đầu nói. “Nhưng tôi rảnh vào trưa nay.”

Gabriel cầm lấy tập hồ sơ từ tay Uzi Navot. Bên trong là tấm hình mới nhất của Malik al-Zubair, cùng với một số hình minh họa xử lý qua vi tính. Gabriel rải ra thành hàng trên bàn.

“Đây là người đàn ông có thể hoặc không thể đến gặp cô thứ Năm tuần sau tại khách sạn Burj Al Arab ở Dubai,” Gabriel nói và chỉ tay vào tấm hình cũ. Tay ông di chuyển trên những tấm ảnh minh họa. “Trên hình này, hắn tăng thêm gần mười kilogram. Hình này hắn để râu. Hình này không để râu, mà để ria mép. Cái này có vết sẹo trên trán do cầu nguyện. Tấm này không có. Tấm này đeo kính. Tấm này tóc ngắn. Tóc dài. Tóc muối tiêu. Không có tóc…”